Chương 116: Hoàng tử bệnh kiều (41)

Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Vừa nói xong, một con rắn có hoa văn màu đen xen lẫn màu đỏ, thô như cánh tay người không biết từ chỗ nào bỗng nhiên vụt ra.

Chỉ nghe mọi người kinh hô, răng rắc một ngụm, con rắn đó trực tiếp cắn đứt cánh tay của Thu Thật, một ngụm nuốt xuống.

Thu Thật kêu thảm thiết một tiếng, sắc mặt xanh tím biến thành màu đen chỉ trong nháy mắt, ngã xuống đất.

Mưa càng lúc càng lớn.

Thu Thật sắc mặt xanh tím ngã xuống mặt đất, run rẩy một lát, cuối cùng không còn nhúc nhích.

Con rắn đó vườn quanh Thu Thật, phun lưỡi rắn đỏ tươi, đôi mắt nhìn chằm chằm đám người đang hét chói tai xung quanh, "Tê tê tê!!!"

Mấy người xung quanh đang ngồi nghỉ chân xem kịch, tất cả đều thét chói tai hoảng sợ, hoặc là xụi lơ trên mặt đất, hoặc là chạy không thấy bóng dáng.

Mây đen dày đặc, sắc trời âm trầm, Tô Yên cả người ướt đẫm, nàng rũ đầu đứng ở đó.

Thi thể của Thu Thật, vừa vặn nằm ở bên chân nàng, rắn to tê tê tê phun lưỡi rắn quay xung quanh nàng.

Thật lâu sau, nàng nâng nâng cánh tay.

Mặt không biểu tình xoa ấn đường.

Đầu ong ong ong, sự phiền muộn không ngừng xuất hiện, giống như muốn chui lên cắn nuốt nàng.

Bước bước chân, dẫm lên vết máu trên mặt đất, không liếc nhìn thi thể kia lấy một lần.

Rắn to vặn vẹo, đi theo bên cạnh Tô Yên, nhắm mắt theo đuôi.

Cho đến ngã rẽ, một người một rắn biến mất ở cuối hành lang dài.

Nửa canh giờ sau, Tam điện hạ trở về, bạch y, khoác áo choàng lông mềm mại, cầm một chiếc ô giấy, giống như bước từ trong tranh.

Bên cạnh Hiên Viên Vĩnh Hạo, Đại hoàng tử Hiên Viên Vĩnh Lâm cũng đi tới.

Hiên Viên Vĩnh Lâm có khuôn mặt chữ điền, ăn mặc hoàng bào kỳ lần, khí thế trầm ổn.

Chỉ là hai người đứng chung một chỗ, thật sự không giống huynh đệ.

Nếu nói có chỗ nào tương tự, đại khái là khuôn mặt.

Vừa đi tới, bên trong đã truyền đến thét kinh hoảng vừa tiếng nghị luận xôn xao.

Trời mưa, nha hoàn đều ở trong sân quây thành một vòng tròn, không quan tâm bị mưa làm ướt nhẹp, vây quanh nghị luận.

Giọng nói của Hiên Viên Vĩnh Lâm hơi khàn khàn, "Tam hoàng đệ, hạ nhân trong phủ của đệ, ngày thường cũng không có quy củ như vậy?"

Hiên Viên Vĩnh Hạo nâng con ngươi đảo qua.

Lúc này, quản sự ma ma vội vã đi tới, sắc mặt có chút ngưng trọng, "Điện hạ, Thu Thật... đã chết."

Mí mắt Hiên Viên Vĩnh Hạo khẽ nhúc nhích, mà các nha hoàn vây quanh thi thể kia, phát hiện điện hạ trở về, vội vàng tránh ra tạo thành một con đường, đồng thời hành lễ.

"Cung nghênh Đại điện hạ, Tam điện hạ."

Một thi thể cả người xanh tím, không nhìn rõ bộ dáng nằm dưới đất, nhìn kỹ lại, làm người khiếp sợ.

Đại khái không nghĩ tới thi thể có dáng vẻ này, cho nên khi Hiên Viên Vĩnh Lâm liếc nhìn lại, khiếp sợ.

Sắc mặt Nam Đường lãnh ngạnh, dò hỏi quản sự ma ma, "Sao lại thế này?"

"Nửa canh giờ trước, nha hoàn Tô Yên và Thu Thật phát sinh tranh chấp, đột nhiên một con rắn độc vọt ra, một ngụm cắn nuốt cánh tay của nha hoàn Thu Thật, con rắn đó có kịch độc, sau đó, Thu Thật bị độc chết."

Hiên Viên Vĩnh Hạo trầm mặc trong chớp mắt, lên tiếng, "Nàng đang ở đâu?"

Ma ma sửng sốt, trả lời, "Thu Thật vừa chết, làm mọi người luống cuống tay chân, từ sau khi Thu Thật chết, vẫn không nhìn thấy Tô Yên đâu."

Hiên Viên Vĩnh Hạo nghiêng đầu phân phó, "Nam Đường, đi tìm xem."

"Tuân lệnh!"

Hiên Viên Vĩnh Lâm vẫn luôn im lặng đứng ở bên cạnh trong mắt hiện lên một tia sáng, ngữ khí sâu xa.

Thân tặng @AngleScarlet2222