Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời
Đăng vào: 12 tháng trước
Edit: Ư Ư
Nàng im lặng làm Phượng Dụ hơi cứng người lại.
"Giáo chủ, ngài không muốn sao?"
Tô Yên nhìn vẻ mặt đau lòng của hắn bèn duỗi tay vỗ vỗ tay hắn.
Ừm, hắn nói cũng đâu có sai.
Hắn là nam sủng của nàng, tuy đêm qua có vài việc ngoài ý muốn nhưng sớm muộn gì chuyện này cũng sẽ xảy ra mà.
Nàng khàn khàn lên tiếng, "Được, sau này ta sẽ bảo vệ ngươi."
Lời nói rất có phong phạm của một vị giáo chủ Ma giáo.
Chỉ là... khuôn mặt nhỏ vẫn còn đỏ ửng, đôi mắt ngập nước làm người không nhịn được muốn bắt nạt.
Hoàn toàn không có một chút khí phách nào mà chỉ giống như một con mèo nhỏ kiêu ngạo.
Ánh mắt Phượng Dụ hơi sáng lên, "Sau này Tiểu Dụ nguyện ý làm trâu làm ngựa cho giáo chủ, chỉ cầu giáo chủ không rời không bỏ."
Tô Yên nghe vậy cũng nhắm mắt lại gật gật đầu.
Bây giờ hắn đã là người của mình rồi nên ngủ thêm một lát cũng không phải là vấn đề gì lớn cả.
Sau đó cô nằm xuống gối đầu lên ngực hắn
"Được rồi, ngủ thêm một lát nữa, đêm qua quá mệt mỏi."
Giọng nói của nàng càng ngày càng nhỏ...
Phượng Dụ nghe vậy lại nghĩ tới những hình ảnh của đêm qua.
Nàng giống như một phiến lá gắt gao dựa vào hắn, giọng nói ngọt ngào biến thành tiếng rên nho nhỏ bên tai.
Chỉ là nghĩ thôi mà hắn đã...
Đêm qua giáo chủ đại nhân thật sự đã quá vất vả.
Hắn ôm người vào trong ngực, bàn tay vuốt ve eo nàng, nhẹ nhàng lướt qua làn da mềm mại tinh tế.
Tô Yên lại càng dựa sát vào trong ngực hắn hơn.
Trước khi ngủ say, Tô Yên nghĩ, nam sủng của mình rất tốt, rất xứng chức.
Tô Yên ngủ đến tận buổi chiều mới tỉnh dậy nhưng Tiểu Dụ nằm bên cạnh vẫn còn đang say giấc.
Nàng vừa cử động, người bên cạnh cũng đã có dấu hiệu thức giấc.
Chẳng bao lâu sau Tiểu Dụ cũng tỉnh, giọng nói như đang tắm mình trong gió xuân, "Giáo chủ."
Tô Yên ôm bụng ngồi dậy.
Một ngày một đêm không ăn cơm.
Đói bụng.
Mà nàng còn chưa nói gì thì Tiểu Dụ cũng đã xuống giường,
"Giáo chủ đói bụng sao? Tiểu Dụ đi phân phó hạ nhân chuẩn bị thức ăn cho giáo chủ nhé."
Tô Yên gật gật đầu nhìn hắn khoác áo choàng trên mép giường đi ra ngoài một lúc rồi nhanh chóng quay lại.
Hắn ngồi trên mép giường nhẹ nhàng xoa eo cho Tô Yên, "Giáo chủ, như vậy có đỡ hơn chút nào không?"
Tô Yên gật gật đầu.
Nàng vốn đang ngồi nhưng sau đó xoa xoa lại thành gác đầu lên vai hắn.
Chẳng bao lâu sau nàng cũng đã ngã vào trong ngực hắn nhỏ giọng nói: "Bên trái cũng đau."
"Vâng thưa giáo chủ."
Bàn tay của người nào đó di chuyển từ bên phải qua bên trái.
Tô Yên thoải mái nhắm mắt lại, khăn trải giường lỏng lẻo khoác lên người làm cảnh xuân của nàng như ẩn như hiện.
Trên người hắn có một mùi hương rất dễ ngửi.
Tô Yên vừa ngửi đã cảm thấy thoải mái.
Tỳ nữ cũng nhanh chóng dọn thức ăn lên trên bàn, lúc này Phượng Dụ cũng dừng lại động tác trên tay.
Hắn quấn chăn che kín cho Tô Yên, thấy nàng mơ màng sắp ngủ lại không nhịn được nhỏ giọng lại, trong giọng nói còn mang theo sự dịu dàng mà chính hắn cũng không phát hiện ra, "Giáo chủ, Tiểu Dụ hầu hạ ngài dùng bữa được không?"
"Được" Nàng lên tiếng.
Phượng Dụ lập tức duỗi tay bế người đi đến ghế dựa.