Chương 14: Thiếu niên kiệt ngạo (13)

Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời

Đăng vào: 12 tháng trước

.

“Cái rắm, cậu không nghe thấy ông thầy hói nói bài cuối cùng Tô Yên cũng đã làm được.”

“Oa, không nghĩ tới, Tô Yên lại là cao thủ thâm tàng bất lộ a.”

“Cậu nhìn, người học giỏi nhất lớp mình cũng chưa làm ra đi.”

“Tô Yên lợi hại như vậy? Không phải là trộm đề đi?”

Càng nói, âm thanh nghị luận càng lớn.

Thầy dạy Hoa nâng tay vỗ vỗ cái bàn, ý bảo trật tự.

Sau đó cầm bài làm của Tô Yên, đứng trên bục giảng nói: “Nếu không phục, các em cũng làm một phần bài làm điểm tối đa. Lập tức cho các em tan học!”

Lời nói rơi xuống, cả lớp yên lặng.

Thầy dạy Hoa ngồi xuống ghế lại nói: “Nếu không làm được như vậy, vậy thành thành thật thật làm bài đi.”

Sau khi nói xong, thầy dạy Hóa lại cảm khái nhìn bài làm, ngồi xuống lại cẩn thận nghiên cứu.

Lại nói Tô Yên sau khi ra khỏi lớp.

Hệ thống Tiểu Hoa không nhị được hỏi: “Ký chủ, cô không đau đầu sao?”

“Không.”

“Di? Chẳng lẽ ký chủ làm bài đơn giản như muốn ăn gì đó?”

Tô Yên liếm khóe môi, vừa đi về phía lớp Khương Nhiên vừa trả lời: “Ách...có thể.”

Cô không cảm thấy bài thi đó có cái gì khó, trên cơ bản nhìn một lần là có thể làm được.

Nhưng thật ra làm bài cuối cùng có hơi đau đầu.

Sau đó... liền làm xong.

Sau khi nói xong, Tô Yên nhỏ giọng: “Tiểu Hoa, lớp thứ mười năm hai đi như thế nào?”

“Ký chủ, ở tầng 1, cô trực tiếp sai xuống là được.”

Hệ thống Tiểu Hoa nhịn không được hỏi: “Ký chủ, cô nghĩ ra muốn làm quen với Khương Nhiên như thế nào chưa?”

“Ngươi cảm thấy ta nên làm thế nào?”

“Căn cứ tư liệu mà tôi thu thập được, phương pháp tiếp cận một nam sinh tương đối nhiều, ví dụ như, biết những thứ hắn thích, làm cơm hộp tình yêu, khi hắn muốn gặp cô thì đột nhiên xuất hiện trước mặt hắn. Làm hắn bất ngờ, vân vân.”

Tô Yên nghe nghiêm túc.

Sau đó hẹ thống Tiểu Hoa tổng kết lại: “Ký chủ, cô bắt đầu từ cách đầu tiên đi. Hỏi hắn thích gì.”

Dừng một chút lại nói: “Ký chủ phải tốt với hắn, liều mạng đối xử tốt với hắn. Hắn tự nhiên sẽ buông lỏng sự phòng bị!”

Hệ thống nói đạo lý rõ ràng, một bộ kinh nghiệm phong phú.

Trời biết, nó là lần đầu làm hệ thống

Tất cả kinh nghiệm, đều là căn cứ tư liệu của thế giới này tổng kết lại.

Tô Yên nghe xong lúc sau, nhớ kỹ:

“Được.”

Cô ngoan ngoãn lên tiếng.

Đi đến cửa lớp Khương Nhiên. Từ cửa sổ nhìn một cái, biết bọn họ vẫn đang học.

Nghĩ nghĩ, bèn cầm túi, đứng ở cửa lớp, tư thế này, giống y như đúc tư thế ngày đầu tiên bị phạt đứng.

Ước chừng qua hai mươi phút. Tiếng huông tan học vang lên. Học sinh tốp năm tốn ba đi ra ngoài.

Cô nghiêm túc nhìn những người đi ra, sợ bỏ lỡ.

Cho đến khi Trình Tinh Dương cùng đám bán của cậu đi ra, liếc mắt một cái là nhìn thấy Tô Yên.

Dừng bước, nhìn bộ dáng an an tĩnh tĩnh của cô, ngữ khí tự giác nhẹ đi vài phần: “Tới tìm Khương Nhiên?”

“Ân.” Côgật đầu.

“Hắn ở bên trong, nhưng mà...tốt nhất bây giờ cậu không nên quấy rầy hắn.”

Cô nhìn về phía bên trong, học sinh trong lớp đã đi hết.

Khương Nhiên ngồi bàn cuối cùng trong góc, nằm trên bàn, nhắm mắt lại cau mày, vẻ mặt không kiên nhẫn ngủ.

Đi vào đi.

Nhìn hắn ngủ sâu như vậy, cô nhẹ nhàng để túi đựng cà vạt ở bên cạnh bàn.