Chương 363: Điện cạnh đại thần, đừng tự bế 36

Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời

Đăng vào: 5 tháng trước

.

Edit: Tinh Niệm

Đi vào trong phòng, cô vốn là tính toán đưa cho hắn chén nước.

Kết quả, hắn lôi kéo tay cô, như thế nào cũng không bỏ.

Hai người đứng ở phòng khách, cô nhìn phía hắn.

Cứ như vậy lẳng lặng chờ.

Kỷ Diễn con ngươi đen nhánh hàm chứa một tia ánh sáng.

Bởi vì vừa mới bị hôn nên bên tai còn đỏ lên.

Chỉ là khi qua thật lâu, hắn phát hiện Tô Yên chỉ nhìn hắn, một câu cũng không có nói.

Ánh sáng mỏng manh trong mắt cuối cùng cũng biến mất dần.

Hắn cương cứng thân thể, yết hầu lăn lộn, nửa ngày sau, ra tiếng

"Tôi, Tôi quấy rầy đến em đi."

Tô Yên trầm mặc.

Hắn buông xuống con ngươi

"Kia, Tôi, đi trước."

Rất chậm, buông tay Tô Yên ra.

Khi hắn hoàn toàn buông ra, bộ dáng Kỷ Diễn đã héo.

Là cái loại cả người không mang theo một chút nhân khí nào.

Chỉ là mới vừa buông ra, Tô Yên lại lần nữa bắt được tay hắn.

Cô ra tiếng

"Không đau?"

Kỷ Diễn ngẩn người ngẩng đầu.

Sau đó, khi hắn nghe rõ Tô Yên đang hỏi gì, gật gật đầu

"Em chạm vào tôi, sẽ không đau."

Từ một ngày kia, Tô Yên cưỡng chế bôi thuốc lên tay cho hắn, hắn đã không thấy đau nữa.

Tô Yên lại lần nữa hỏi

"Vì cái gì tới tìm em?"

Kỷ Diễn trầm mặc.

Chỉ là cúi đầu, đứng ở chỗ đó.

Vì cái gì tới tìm cô?

Hắn không muốn đem lý do khó nói ở trong lòng mình nói ra.

Khi hắn biết hôm nay Tô Yên sẽ đi tới nhà tên Hướng Trùng kia.

Hắn đã nôn nóng đứng ngồi không yên.

Rốt cuộc, vẫn là nhịn không được chạy tới tìm cô.

Cô nhìn hắn nháy mắt im lặng, bộ dáng này có chút chật vật.

Ngắn ngủi suy nghĩ.

Thấy hắn không muốn nói, cô liền cũng không có cách nào hỏi.

Chỉ là lôi kéo hắn, đi đến mép giường

"Ngủ đi."

Kỷ Diễn ngẩng đầu nhìn về phía cô.

Tô Yên nghi hoặc

"Không muốn?"

Kỷ Diễn không nói nữa, yên lặng lên giường đi.

Vốn dĩ cho rằng cô chỉ là muốn chính mình ngủ.

Sau đó, Tô Yên liền nằm ở bên cạnh hắn.

Hắn nuốt nước miếng một chút, không chớp mắt nhìn Tô Yên nằm ở bên cạnh hắn.

Tựa hồ cảm giác rất không chân thật.

Vốn dĩ, Tô Yên buồn ngủ.

Nhưng mà bên cạnh vẫn luôn có một đôi mắt nhìn cô.

Như thế nào cũng ngủ không được.

Cô nghiêng người một cái

"Anh có chuyện muốn nói cùng em?"

Kỷ Diễn do dự thật lâu, sắp xếp ngôn ngữ thật lâu, rốt cuộc ra tiếng

"Em hôn tôi, là thương hại tôi sao?"

"Không phải"

Cô nhắm mắt, thanh âm cũng không còn điểm tức giận mà ngữ điệu nhàn nhạt.

Khôi phục ôn nhu ngày thường.

Nói chuyện khó khăn, vẫn là hỏi ra lời.

"Kia, là bởi vì, cái gì?"

Khi Hắn hỏi lời này, bên tai lại lần nữa đỏ ửng lên.

Hắn tựa hồ có rất nhiều lời muốn cùng cô nói, một chút một chút

"Trên sách nói, hôn môi, là là hành động của mối quan hệ thân mật."

Hắn nói rất chậm, một chữ một chữ truyền vào lỗ tai Tô Yên.

Cô lên tiếng.

"Ân"

Tỏ vẻ đồng ý.

Bởi vì một tiếng này của cô, làm cho tim Kỷ Diễn đập càng lúc càng nhanh.

Hắn buông mắt xuống, che khuất ánh sáng nơi đáy mắt, thanh âm càng ngày càng yếu

"Em cũng sẽ hôn người khác sao?"

Trong đầu, lại lần nữa xẹt qua cái tên Hướng Trùng kia.

Hắn nắm tay thật chặt.

Lúc này đây, Tô Yên trả lời rất khẳng định

"Trừ bỏ anh, em sẽ không hôn người khác."

Kỷ Diễn tay nắm chặt, chậm rãi buông lỏng ra chút.

Bên tai đỏ lên, lại rất vui vẻ.

Sau đó, hắn lại lần nữa hỏi đề tài vừa nãy.

"Vậy em, vì cái gì hôn tôi?"

Tô Yên mở to mắt

"Muốn hôn anh. Cái lý do này có thể chứ?"

Kỷ Diễn bên tai lại lần nữa bạo hồng.

Lông mi Hắn run rẩy, trên mặt tựa hồ cũng mang lên thần sắc vui vẻ.