Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời
Đăng vào: 12 tháng trước
Edit: Tinh Niệm
Nói
"Hôm nay tóm được một con thỏ, có phải thực vất vả hay không?"
Tô Yên vừa nghe, nhớ tới tiến trình gian nan mình bắt thỏ.
Sau đó dùng sức gật gật đầu, mệt chết nó rồi đó.
Về sau không bao giờ muốn tự mình đi tóm nữa.
Hắn ra tiếng
"Vậy đi ngủ một giấc đi, tỉnh dậy lại tiếp tục ăn sau."
Tô Yên nghĩ nghĩ, ừm... có đạo lý.
Kết quả là nó ngoan ngoãn bị ôm đi rồi.
Lúc này, trong đầu Tô Yên truyền đến thanh âm
"Leng keng, chúc mừng ký chủ thắp sáng một ngôi sao."
Tự nhiên những lời này hiện giờ nghe vào lỗ tai Tô Yên, cái gì cũng không hiểu.
Sau đó đi theo hắn về phòng ngủ.
Chờ đến khi lên giường mới phát hiện, chân hắn không phải là hoàn toàn không thể động.
Một chân là có thể động, một chân khác...là què sao?
Không, trong lúc vô tình, ống quần kia kéo lên, lộ ra mắt cá chân phiếm tím.
Bày ra một loại màu sắc không bình thường.
Như là... trúng độc.
Chờ đến lúc được hạ nhân hầu hạ nằm ở trên giường.
Vũ Văn Húc sắc mặt giống như có chút khó coi.
Phải nói, mỗi lần vào ban đêm, nỗi lòng hắn luôn trở nên phập phồng khó định.
Ban ngày, mắt không thấy, tự nhiên sẽ không cảm thấy phiền.
Nhưng là buổi tối đi ngủ, bị người nâng, thoát y, nhìn thấy mắt cá chân phiếm tím kia chạy dài đến cẳng chân.
Thời thời khắc khắc như đang nói cho hắn biết, hắn hiện giờ chính là một người què.
Một đôi mắt sâu kín, giữa mày khó nén một tia tàn nhẫn.
Làm gương mặt tuấn mỹ kia thêm một phần nguy hiểm làm người không dám tới gần.
Mà lúc này, Tô Yên bị đặt ở một chỗ khác, nó nhảy ra từ ổ nhỏ của mình.
Tung ta tung tăng chạy đi tìm Vũ Văn Húc.
Bò lên trên giường, bước qua đệm chăn.
Ngã xuống ngực hắn.
Vũ Văn Húc vốn đã nhắm mắt, giờ lại mở to mắt.
Trong mắt kia, còn mang theo cảm xúc chưa rút đi.
Chỉ là đảo qua vật nhỏ phấn nộn ở trong ngực mình.
Nhịn không được liền nghĩ tới tình hình chiều nay.
Ý cười liền chậm rãi hiện lên ở khóe môi.
Duỗi tay sờ sờ đầu Tô Yên.
Tô Yên chưa đến một lát liền ngủ thành hình chữ X.
- -----------
Thời gian nhoáng lên đã một năm trôi qua.
Tô Yên ở trong Vũ Văn phủ đã được hơn một năm.
Trong khoảng thời gian kia, nó từ một viên thịt tròn tròn không có lông.
Trưởng thành cho tới bây giờ, chẳng những người dài ra, mà lông cũng mộc đến trắng trắng mềm mềm.
Lông bạc mềm bao trùm cả thân mình đầy thịt của nó.
Này vừa thấy, còn tưởng rằng là con nhím a.
Đương nhiên, đây là lúc vừa mới bắt đầu mọc ra da lông màu bạc.
Một năm thời gian, thân thể nó gầy chút, cũng dài ra thêm.
To bằng bàn tay người trưởng thành, con ngươi đen nhánh, phiếm linh quang.
Hiện giờ thêm một thân da lông màu bạc, liếc mắt một cái nhìn lại, trông cao quý đẹp cực kỳ.
Nó ở trong bụi cỏ, xuyên qua khắp nơi.
Răng rắc một ngụm, cắn một con chuột.
Máu chảy đầm đìa.
Sau đó, ghét bỏ ném sang một bên.
Rồi lại tiếp tục đi dạo trên cỏ.
Ở trong ý thức Tô Yên.
Cả một địa bàn lớn này, tất cả đều là của nó.
Ai cũng không thể ở chỗ này ngốc, trừ bỏ chính nó ra.
Tự mình ngẩng đầu ưỡn ngực đi dạo.
Bỗng nhiên nghe được nơi xa truyền đến thanh âm kiều mị
"Nơi này chính là phủ đệ Vương gia?"
Một tên thái giám đi theo trả lời
"Vâng, công chúa."
"Vậy, bản công chúa ở viện nào?"
Tiểu thái giám do dự
"Công chúa, nô tài còn vẫn chưa nghe được chỉ thị của Vương gia."
Công chúa kia khẽ cười một tiếng.
"Chỉ thị? Là phụ hoàng tự mình hạ chỉ, ngày sau ta sẽ là Vương phi của ngài ấy. Chỗ nào còn cần chỉ thị?"