Chương 456: Tô tiểu gia là nữ sinh 61

Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Edit: Tinh Niệm

Tô Yên đi một hồi lâu.

Quân Vực tự mình chờ lâu lắm, bèn ra ngoài đi dạo.

Nhưng dạo dạo, liền nhìn thấy hình ảnh quỷ dị một con rắn vằn đỏ đen trèo tường mà vào.

Quân Vực nhìn trên nhìn dưới vài lần.

Đây là con rắn ngốc Tô Yên nuôi bên người.

Nhưng mà nó giống như bị người đánh vậy.

Trên đầu có máu, trên người đâu đâu cũng là vết thương.

Nhìn kỹ, càng giống bị cắn xé.

Tiểu Hồng đồng chí nhìn qua thật không có sức lực trèo tường vào.

Một chút một chút, trườn đi gian nan.

Cũng không phun lưỡi rắn, héo héo cuốn đuôi vào bên trong.

Hơn mười phút mới đi được một chút.

Quân Vực ở đằng kia nhìn con rắn ngốc này hồi lâu.

"Không phải biết biến to biến nhỏ sao?"

Thanh âm thong thả sâu kín.

Tiểu Hồng lúc này giống như mới nhớ đến bản thân có thể biến to biến nhỏ.

Sau đó thân thể biến đổi.

Giây tiếp theo, đã ngã từ trên tường xuống mặt cỏ.

Nằm trên mặt đất hơn nửa ngày cũng không nhúc nhích.

Quân Vực chậm rãi cười, đại khái là bởi vì Tô Yên không có ở đây nên có chút nhàm chán.

Bèn đi qua, nhìn con rắn trên mặt đất bé như ngón út kia.

Cả người đều là vết thương.

Một chân đá đá Tiểu Hồng, ra tiếng

"Chết rồi?"

Tiểu Hồng bị đá lăn mình một cái.

Phun ra lưỡi rắn đỏ tươi.

Như là chứng minh mình vẫn còn thở.

Chỉ là, chờ đến khi nó lật thân mình qua, nhìn bụng rắn có một cái vết thương thật dài thật sâu đầy máu.

Quân Vực ngồi xổm xuống, nhìn hồi lâu.

"Sao lại có con rắn ngốc như này chứ?"

Hắn cảm thấy có chút kinh ngạc.

Đây chẳng lẽ là có chủ nhân như thế nào thì dưỡng ra sủng vật như thế đấy?

Nhìn tình trạng bị thương bây giờ của Tiểu Hồng, phải bị đánh đến hừng đông, mới có thể xuất hiện bộ dáng này.

Quân Vực ở đằng kia nhìn chằm chằm Tiểu Hồng cân nhắc trong chốc lát.

Thấy nó như thế này, phỏng chừng nếu còn tiếp tục kéo dài đến tối nay, mạng rắn cũng giữ không nổi.

Ân, vừa lúc để Tiểu Quai cách xa con rắn ngốc này chút.

Nhưng mà...., Quân Vực nhớ tới lời Tô Yên vừa mới hỏi hắn.

Hắn cười khẽ một chút.

Sau đó ý cười dần dần biến mất.

Mắt nhìn xuống, cầm lên đầu rắn Tiểu Hồng.

Khẩu khí có vẻ không chút để ý

"Nếu còn sống, thì phải đi báo thù."

Tiểu Hồng lúc này chỉ còn lại có chút hơi, chỗ nào còn có sức lực đáp lại hắn?

Nhưng mà Quân Vực chậm chạp không buông tay, giống như là đang đợi nó nói.

Cuối cùng, Tiểu Hồng phun ra lưỡi rắn, phát ra hai tiếng mỏng manh tê tê.

Quân Vực nghe không hiểu xà ngữ, nhưng mà Tiểu Hồng ăn dược Tiểu Hoa đưa nên nó có thể nghe hiểu ngôn ngữ của muôn loài.

Hắn nhìn con rắn ngốc le lưỡi, đoán được là nó đáp ứng rồi.

Một bên nói chuyện, một bên móc ra một cái bình ngọc màu đen.

"Nếu không báo được thù, ngươi cũng đừng sống nữa, miễn cho mất mặt."

Vừa nói, vừa rót nước thuốc trong bình ngọc vào trong bụng Tiểu Hồng.

Nhìn nước thuốc kia chảy vào trong miệng Tiểu Hồng.

Hắn lúc này mới buông tay.

Vốn là dùng để trị liệu yêu hồn đau đớn.

Thôi, tiện nghi cho con rắn ngốc này vậy.

Tiểu Hồng lại lần nữa rơi xuống đất.

Hơi thở thoi thóp ngã vào chỗ đó.

Giống như giây tiếp theo sắp tắt thở vậy.

Không, không đúng, vết thương trên người nó đang khôi phục.

Phi thường nhanh chóng, lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được mà khôi phục.

Một lát sau, Tiểu Hồng vốn đang hơi thở thoi thóp. Tức khắc liền dâng trào giơ đầu lên.

Quân Vực thu hồi bình ngọc màu đen.

Chờ ở đằng kia.

Chưa đến mười lăm phút sau, thương thế trên người Tiểu Hồng gần như khỏi hoàn toàn.