Chương 472: Chủ nhân Nhiếp Chính Vương, muốn thân thân 13

Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời

Đăng vào: 5 tháng trước

.

Edit: Tinh Niệm

Tương lai nàng ta là nữ chủ nhân vương phủ này.

Dù cho Vũ Văn Húc hắn hiện tại quyền khuynh triều dã, thì thế nào?

Chẳng lẽ còn thật sự dám không tôn trọng, bác bỏ ý chỉ phụ hoàng đã ban ra?

Nàng ta ăn mặc một thân quần áo phấn hồng, châu quang bảo thoa, dưới mặt trời tỏa ra rực rỡ lấp lánh.

Gương mặt tươi đẹp, lớn lên yêu kiều.

Thanh âm cũng giống như dư âm còn văng vẳng bên tai, thực dễ nghe.

Lương Nguyệt, công chúa duy nhất Đại Lương quốc.

Tự nhiên là bảo bối.

Mà phụ hoàng ban hôn nàng ta với Vũ Văn Húc cũng là có ý đồ.

Tướng mạo nàng ta cực đẹp, càng biết làm nũng.

Phụ hoàng để nàng ta gả cho Vũ Văn Húc, chính là muốn kiềm chế hắn.

Đều nói anh hùng khó qua ải mỹ nhân.

Mà Lương Nguyệt nàng, sẽ kiểm soát khổ sở của Vũ Văn Húc kia.

Lương Nguyệt chống đầu, tay cầm khăn nhẹ nhàng che dấu khóe môi gợi lên ý cười.

Một tên Vương gia què chân thôi.

Cho dù hắn luôn nghĩ mưu tính kế, trong lòng tất nhiên cũng sẽ tự ti đau đớn.

Chỉ cần nàng ta biểu hiện mình đau lòng hắn, không chê bộ dáng của hắn.

Chẳng phải hắn sẽ dễ dàng cắn câu sao.

Lương Nguyệt thân là công chúa, lớn lên lại đẹp như vậy.

Tự nhiên là đông đảo người theo đuổi.

Mà những tên đó từng bước từng bước bị nàng mê hoặc thần hồn điên đảo, tới trình độ không phải nàng không cưới.

Việc này không chỉ dựa vào túi da là có thể làm được.

Còn phải có... thủ đoạn mỹ nhân.

Lương Nguyệt nghĩ tới đây, ngẩng đầu, tiểu thái giám dẫn đường vẻ mặt khó xử.

Không muốn dẫn nàng ta vào bên trong.

Quyết định chủ ý, dù cho sẽ bị công chúa trách phạt một trận, cũng không dám tự tiện an bài cho nàng ta.

Tính tình vương gia...., tiểu thái giám nhẹ nhàng suy tính trong lòng.

Ra tiếng

"Công chúa, vẫn là chờ sau khi Vương gia trở về lại an bài đi."

Lương Nguyệt che đậy vẻ châm chọc trong mắt.

"Được"

Không hề khó xử hắn.

Biểu hiện một bộ dáng dịu dàng hiền thục.

Sau đó, đã bị tiểu thái giám an trí ở một chỗ trong đình hóng gió.

Dâng trà cùng điểm tâm hầu hạ.

Chỉ là đợi lần này, đợi đến một canh giờ.

Dần dần, đã tới giữa trưa.

Lương Nguyệt ngồi ở chỗ đó, trên đỉnh đầu nắng gắt chói chang, cũng chỉ có thể khó khăn duy trì ôn nhu trên mặt.

Nàng ta là công chúa, từ trước đến nay chỉ có người khác chờ nàng ta phân phó, chỗ nào còn để nàng ta phải chờ người khác?

Kể cả là phụ hoàng, cũng chưa từng khiến nàng ta chờ tới một canh giờ đâu.

Tên què chết tiệt này lại dám làm thế.

Trong lòng nàng ta bắt đầu dâng lên oán khí.

Chờ đến khi hắn yêu mình, nàng ta nhất định là phải lăn lộn hắn thật tốt, để báo mối thù ngày hôm nay.

Nghĩ nghĩ, bỗng nhiên từ trong bụi cỏ bên cạnh vụt ra một con chuột.

"Chi chi chi!!"

Chuột kinh hoảng.

Mà Lương Nguyệt còn chưa kịp phản ứng, lại đột nhiên có một tia màu bạc hiện lên, răng rắc một ngụm.

Chuẩn xác cắn cổ con chuột.

Một ngụm liền cắn chết.

Mà đồ vật màu bạc kia, vừa giống mèo vừa giống chồn.

Nhưng mà thân thể lại nhỏ hơn rất nhiều.

Một bộ da lông màu bạc không chút tạp sắc, nhìn cực đẹp.

Chỉ là...lúc này, đã không còn chú ý mấy vấn đề này.

Tô Yên đang dào dạt đắc ý chính mình cắn chết con chuột thứ chín.

Sau đó liền nghe được tiếng kêu kinh hoảng phía sau

"A a a a a a!! Cứu mạng! Người đâu!! Mau tới!!"

Lương Nguyệt sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, lùi lại sau ba bước.

Này, này, đây là cái thứ gì?

Chờ đến khi có thị vệ đến, Lương Nguyệt ra tiếng

"Mau, đánh chết nó cho ta, nó ở đằng kia!!"

Lương Nguyệt nhìn thấy thị vệ đến, trong lòng nhẹ nhàng thở ra.

Giống như là có chỗ dựa.

Sau đó cung nữ nàng ta mang đến cũng vội vàng ra tiếng hát đệm

"Các ngươi còn thất thần làm gì?! Không thấy được tạp chủng này quấy nhiễu công chúa??! Mau mau đánh chết!"

___________

Chúc các nàng ngủ ngon nhaaaa!!!!

晚安!