Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời
Đăng vào: 11 tháng trước
Edit: Tinh Niệm
Cô vừa mới bóc được một nửa, lộ ra kẹo sữa bên trong trắng mềm.
Liền nghe thanh âm Túc Cửu Từ lạnh lạnh
"Sở thích của cậu thật đúng là không giống người thường."
Tô Yên ngẩng đầu lên, phát hiện đôi mắt Túc Cửu Từ đảo qua mình sau đó liền nhìn chằm chằm vào kẹo đường trong tay cô.
Cô dừng một chút, sau đó đi đến trước mặt hắn hai bước.
Duỗi tay, đưa tới bên môi hắn
"Anh muốn ăn?"
Túc Cửu Từ cúi đầu, nhìn thoáng qua kẹo mềm kia.
Lại nhìn nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Tô Yên.
Lời từ chối đến bên miệng nhưng không có nói ra.
Tô Yên ngược lại đã đem kẹo đường kia nhét vào trong miệng hắn.
Túc Cửu Từ cắn viên kẹo trong miệng, hương vị dâu tây sữa bò tràn ngập.
Hắn mới vừa ăn vào, giây tiếp theo đã muốn phun ra.
Vừa ngọt lại béo.
Tô Yên lộ ra ý cười nhợt nhạt, thần sắc rực rỡ nhìn hắn, nghiêm túc nói
"Anh về sau còn muốn ăn, có thể nói với ta."
Không cần mỗi lần đều nhìn chằm chằm vào kẹo của cô.
Túc Cửu Từ trầm mặc.
Vốn dĩ cho rằng, ít nhất hắn nhìn thấy mình sẽ hoảng loạn. Bởi vì ngày đó hắn đã hôn mình.
Làm sao biết, hắn cũng không có cái trạng thái nào gọi là khác biệt cả.
Bộ dáng hoàn toàn coi như chưa có chuyện gì xảy ra.
Túc Cửu Từ trong lòng suy nghĩ rất nhiều.
Ngay khi đang nhìn chằm chằm người trước mắt.
Bên cạnh truyền đến tiếng thét chói tai.
Vốn dĩ bởi vì cách khá xa nên không nghe được rõ ràng.
Chỉ là thanh âm càng ngày càng dần rõ ràng lên.
Đó không phải tiếng kêu rên, mà là thanh âm kêu gọi cứu mạng.
Là nữ tử.
Hơn nữa.... không phải một người, là thanh âm ba năm người kêu gọi.
Tiếng khóc nức nở, thực bi thiết, thực tuyệt vọng.
Rồi lại không ngừng kêu cứu mạng, thanh âm xin tha mạng.
Vừa khéo chính là, các cô chạy về phía Tô Yên cùng Túc Cửu Từ.
Ánh mắt Tô Yên bị thân ảnh chật vật chạy vội mà đến kia hấp dẫn đi.
Những người đó trên người đều mặc rất ít quần áo, đều là tơ lụa, tóc đen phiêu phiêu, chân trần trụi chạy vội trên cỏ.
Hơn nữa chờ đến khi những người này đến càng gần, sẽ phát hiện mỗi một người đều rất đẹp, tuy rằng không phải khuynh quốc khuynh thành, nhưng mà cũng đủ hấp dẫn người nhìn.
Nhưng lúc này, trên khuôn mặt xinh đẹp kia lại bị thần sắc tuyệt vọng chi phối.
Trở nên.... yếu ớt như vậy.
Càng ngày càng gần, cũng càng thấy rõ ràng.
Ba nữ tử kia, bởi vì chân trần chạy vội trên cỏ. Thế cho nên bên chân sớm đã dính đầy nước bùn lẫn máu tươi, nhưng các cô vẫn không ngừng chạy.
Nhìn kỹ, trước ngực các cô có treo thứ gì đó.
Là một khối thẻ bài bằng ngọc, mặt trên viết dãy số.
Ba cái dãy số này phân biệt là 2, 5, 17.
Tô Yên tuy rằng không hiểu chúng có ý nghĩa gì, nhưng lại có thể hiểu được các ánh mắt của các cô.
Giống như phía sau có ác lang, tránh như rắn rết, sợ hãi không thôi.
Sau đó, Tô Yên liền nghe được có thanh âm nam tử cười mắng.
"Để cho ta tới nhìn một cái, những cái đồ đĩ kia chạy tới chỗ nào."
Chỉ thấy xa phu liều mạng kéo một chiếc xe kéo chạy về phía trước, ngồi trên đó là một nam tử cười càn rỡ.
Phía sau hắn là một đống hạ nhân chân chó đi theo hầu hạ.
Trong đó có một người, cầm trên tay một đống ngọc bài, ít nhất cũng có 30 cái.
Trên ngọc bài đều dính máu, chợt vừa thấy còn tưởng rằng là huyết ngọc.
Trong đó một tên chân chó dọa người, liếc mắt một cái liền thấy được ba người còn thiếu.
Vội vàng ra tiếng
"Tào đại gia, ở đằng kia! Người ở đàng kia!"