Đăng vào: 12 tháng trước
Cửa lớn rộng mở, Mặc Chiêu chầm chậm bước vào trong.
Nơi ở của Tô Dịch Thành bày biện không nhiều, ánh sáng yếu ớt, mỗi lần bước vào đều có cảm giác lạnh buốt sống lưng. Giống như mỗi lần Mặc Chiêu nhìn thấy lão ta một mình ngồi trên ghế dài, kiêu ngạo nhìn xuống, ánh mắt như thể vua một cõi, trong người Mặc Chiêu cũng là cảm giác này.
Gai lạnh khắp người.
Tiếng bước chân vang lên nhịp nhàng, Mặc Chiêu bước rất chậm, cước bộ từ tốn, từ trên người tỏa ra mùi hương dịu nhẹ bay bổng. Đến khi chỉ còn cách bục cao hai bước, Mặc Chiêu dừng lại, cúi thấp người, giọng trong veo như nước:''A Chiêu bái kiến sư phụ."
"Nghe nói ngươi có việc tìm ta."
Tô Dịch Thành nửa nằm nửa ngồi, hé mắt nhìn xuống:"Là chuyện gì?"
''Cũng không phải chuyện gì nghiêm trọng. Đệ tử biết thời gian này sư phụ tâm tình phiền muộn, cho nên cố tình đến thăm người."
Tô Dịch Thành "Ồ" lên một tiếng:"Cố tình đến thăm ta? Phần tâm ý thật khiến người khác kinh ngạc."
Ngay cả bản thân nàng còn cảm thấy có gì không đúng, lão cười nhạt là phải. Mặc Chiêu nhẹ giọng nói:"Là do trước đây A Chiêu sơ sót, thời gian còn ở Dược Cốc tối ngày chỉ biết đến tu luyện. Trực Dương nói với đệ tử, ở Thánh Môn tốt nhất nên linh hoạt một chút. Đệ tử nghĩ tới sư phụ về việc của Ám Di Các mà phiền lòng, cố ý mang tới cho người một món quà."
Sự chú ý của Tô Dịch Thành bị nàng thu hút. Lão tò mò hỏi:"Là thứ gì?"
Mặc Chiêu lấy ra hộp gỗ đã cất giữ cẩn thận. Nắp hộp gỗ vừa mở ra, một luồng linh khí len lỏi khắp phòng, mạnh đến mức khiến Tô Dịch Thành ngồi bật dậy. Lão nheo mắt để nhìn cho rõ hơn, trong ngữ điệu có chút gấp gáp:"Mau mang lên đây!"
Mặc Chiêu nghe lời trên tay bưng hộp gỗ, từng bậc từng bậc đi lên. Tô Dịch Thành ghé đầu, tỉ mỉ quan sát, trên môi dần dần không giấu được nụ cười. Trong lòng Mặc Chiêu âm thầm hài lòng, bỗng nghe lão sắng giọng hỏi:"Ngươi từ đâu có được thứ này?"
"Đệ tử không giấu người. Thứ này là do một vị trưởng bối tặng cho, cũng là người đã cứu con mấy ngày trước. Người đó với Mặc Lão quan hệ như nước như lửa, trước kia còn muốn nhận con làm đồ đệ học võ kỹ, đối với đồ đệ vẫn luôn cảm thấy có hứng thú. Thế nhưng đồ đệ khi đó đã theo Mặc Lão tu luyện, không muốn nhận thêm sư phụ nữa."
Mặc Chiêu nói nửa thật nửa giả, trong lòng Tô Dịch Thành vẫn còn vướng mắc, tuy nhiên niềm vui trước bảo vật vẫn chiếm được phần hơn. Lão đón lấy chiếc hộp, vừa nhìn ngắm vừa nói:"Nói đi, ngươi tới đây không phải đơn giản chỉ muốn tặng ta thứ này đó chứ. Một bảo vật vô giá, tặng cho ta không hối tiếc sao?"
''Hối tiếc thì không. Đồ đệ pháp lực chưa đủ, giữ lại thứ này cũng không phát huy được hết tác dụng. Chỉ là ....."
Mặc Chiêu ấp úng không nói được hết câu. Tô Dịch Thành nhíu mày:"Ấp úng cái gì!"
''Sư phụ anh minh". Mặc Chiêu mím môi, lại nói:"Thú thực mấy ngày nay, trong lòng đệ tử vẫn luôn có khúc mắc. Huynh đệ họ Sở là người đã từng cùng ta vào sinh ra tử, tình cảm sâu đậm. Đệ tử không muốn lừa dối người, ta từ trước tới giờ chưa từng khó chịu đến như vậy."
Trên gương mặt nhỏ là vẻ buồn bã, ánh mắt có đau thương, cũng có hận thù. Mặc Chiêu hít mũi, đột ngột quỳ xuống.
"Sư phụ, người cũng biết quan hệ giữa ta và Lăng Tương từ lâu đã không tốt. Từ ngày còn ở học viện Đế Đô, vì sự lạnh nhạt của A Diêm, Lăng Tương đã sớm coi ta như cái gai trong mắt. Đệ tử đã mất một người, không muốn chuyện này lặp lại lần thứ hai. Vết thương trong lòng nếu không được chữa trị, nhất định sẽ đau âm ỉ cho đến khi không thể chịu được nữa."
Mặc Chiêu ngẩng đầu, hai mắt to ngập nước. Trời sinh nàng có đôi mắt tuyệt đẹp, trắng đen rõ ràng, con ngươi sáng trong. Tô Dịch Thành không nhịn được đưa tay ra trước, nửa ôm nửa đỡ nàng dậy. Lão cảm nhận sâu sắc nỗi uất ức và hận thù trong mắt Mặc Chiêu, mục đích của y khi tới đây, so với lão dự đoán cũng không sai biệt lắm. Ra là muốn dùng bảo vật, đánh đổi lấy một cơ hội giải tóa bực tức.
Nếu như là người khác, Tô Dịch Thành có thể để mặc y càn quấy, chỉ cần không vượt quá giới hạn.
Nhưng lần này, người mà y muốn lão giao ra lại là Lăng Tương.
Tô Dịch Thành suy tư nhìn Mặc Chiêu gần trong gang tấc. Nói gì thì nói, dung nhan này đúng là ngàn người có một, mùi ngòn ngọt trên người càng khiến người ta không thể nhịn được. So với những người trước đây của lão, chưa có người nào đẹp được đến nhường này.
Thấy Tô Dịch Thành hồi lâu không đáp, Mặc Chiêu dùng bàn tay nhỏ vỗ nhẹ lên tay lão, khẽ gọi:"Sư phụ."
Tô Dịch Thành chủ động bắt lấy tay nàng. Làn da non mềm, sờ vào trơn mượt. Ngón tay cũng rất nhỏ, mảnh khảnh dễ nhìn. Lão đằng hắng một tiếng:"Trong chuyện này đúng là có một phần lỗi của Tương nhi."
"Ta không phải muốn bênh vực nó, có điều, nếu không phải giữa ngươi và Sở Diêm sớm đã nảy sinh khúc mắc, Lăng Tương cũng không cách nào chen vào được. Hơn nữa, có thể Sở Diêm không thích nam tử, chỉ là trước đây có chút nhầm lẫn..."
"Không thể nào!". Mặc Chiêu rút mạnh tay về, mắt đã ngấn nước:"Trước đây huynh ấy nói yêu ta, còn nói chỉ yêu một mình ta. Sư phụ, đệ tử biết Lăng Tương là đệ tử người yêu quý, càng không nỡ để nàng ta bị thương nửa phần. A Chiêu quá phận, vẫn là nên trở về trước thì hơn."
Nói rồi nàng lui về phía sau. Khi nàng đứng bật dậy, theo chuyển động mang theo hương thơm như có như không. Tô Dịch Thành không tự chủ hít sâu một hơi, buột miệng hỏi:"Ngươi dùng huân hương phải không?"
Mặc Chiêu có vẻ hơi bất ngờ khi Tô Dịch Thành bất ngờ hỏi một câu không liên quan. Nàng nâng tay áo lên ngửi thử:"Đệ tử không thích mùi quá thơm. Y phục cũng là do nha đầu theo hầu chuẩn bị, bình thường đều không hun hương. Mùi hương này... có lẽ là do tinh dầu nàng ta bỏ vào nước tắm."
"Sư phụ, người cũng thích mùi hương này sao? Ở chỗ đệ tử vẫn còn một ít, là nha đầu kia tùy tiện làm."
Mặc Chiêu đưa tới một lọ tinh dầu được chế từ cánh hoa hồng, sương sớm và mật ong. Tô Dịch Thành mở nắp ngửi thử, ngửi thế nào cũng không ra được mùi hương trên người Mặc Chiêu.
Có khi, mùi hương đó vốn là từ cơ thể y tỏa ra.
Trên người mỹ nhân luôn mang theo mùi hương tự nhiên, câu này cũng không sai. Nếu như cởi hết lớp áo bên ngoài, không biết sẽ còn thơm đến thế nào.
Tô Dịch Thành lắc đầu:"Là tùy tiện hỏi thôi."
Con người càng ngày càng tối đen, lão bắt lấy tay Mặc Chiêu một lần nữa:"Thiên phú của ngươi không tệ. Kể từ ngày mai, cách một ngày lại tới đây một lần. Ta sẽ đích thân chỉ dạy ngươi tu luyện."
Hai mắt Mặc Chiêu sáng lên:"Khi đó đệ tử có thể tự do tới đây mà không cần báo trước sao?"
Trên má nàng có một lúm đồng tiền nhỏ. Tô Dịch Thành nhìn chăm chăm vào đó, vô thức gật đầu.
"Đa tạ sư phụ!". Mặc Chiêu chắp tay:"Đệ tử nhất định sẽ không phụ kỳ vọng của người."
Nói xong liền quay đầu rời đi.
Người đã sớm không thấy, Tô Dịch Thành lại có cảm giác hương thơm đó càng đậm hơn, hồi lâu sau với mất hẳn. Lão nằm ngả ra ghế, khẽ liếm môi.
Dung nhan đó, dáng người, làn da, hương thơm đó, thật là dễ khiến người ta ngứa ngáy trong lòng.
...
Trở về phòng, người đầu tiên Mặc Chiêu nhìn thấy là Lâm Hiên đang bồn chồn không yên. Nàng vừa bước vào đã vẫy tay ra hiệu:"Giúp ta bưng một thùng nước vào đi."
"Ngươi muốn làm gì?"
"Tắm rửa."
"Tiết trời còn sớm, sao lại tắm rửa giờ này". Lâm Hiên cảm thấy kỳ lạ. Nghĩ một lúc, y nhíu chặt mày hỏi:"Bị Tô Dịch Thành động vào sao?". Với tính cách của Mặc Chiêu, e rằng chỉ có việc này mới khiến nàng muốn nhanh chóng gột sạch cơ thể.
Mặc Chiêu mệt mỏi thả người xuống ghế, lắc lắc tay:"Đừng hỏi nhiều nữa. Mau đi đi."
Lâm Hiên liếc nhìn phía góc phòng, sau đó mới nghe lời bước ra ngoài. Cùng với tiếng khép cửa kẽo kẹt, một giọng nói vang lên sau lưng Mặc Chiêu. Người đó chôn mình trong bóng tối, bóng lưng thẳng tắp nhuốm vẻ thê lương.
Giọng nói đó gọi khẽ tên nàng.
Mặc Chiêu lạnh nhạt hỏi lại:"Ngươi không cảm thấy cách gọi này nên đổi lại sao?"
Im lặng một hồi, Mặc Chiêu nghe thấy hai từ nhỏ như muỗi kêu.
"Chủ tử."
Người khi thất thế, những chuyện không muốn làm, không nguyện ý đều sẽ phải làm.
Mặc Chiêu đứng dậy, Triệu Tử Khiêm cúi đầu nhìn xuống đất, một vệt ánh sáng dài kéo từ chỗ nàng tới chỗ y đang đứng. Vệt sáng đó bị Mặc Chiêu dẫm lên từng chút, nàng đứng trước mặt y, dùng một ngón tay nâng cằm y lên.
Nụ cười ngả ngớn trên môi nàng đã từng rất quen thuộc, bỗng dưng trở nên vô cùng xa lạ.
"Muốn đi theo ta là ý nguyện của ngươi, không phải đã nói bất cứ việc gì đều nghe theo ta, vì ta sống chết không màng? Triệu Tử Khiêm, dáng vẻ miễn cưỡng lúc này của ngươi nếu không thu lại, giao ước của chúng ta trước đây đành xem như hủy bỏ."
Bờ vai cứng ngắc như đá, Triệu Tử Khiêm hít sâu, từ từ quỳ một gối, một lần nữa cất tiếng gọi.
"Chủ tử."
Rành mạch rõ ràng.
"Đứng lên đi". Mặc Chiêu rất nhanh quay người lại:"Đề phòng phụ thân ngươi phá hỏng kế hoạch, ta hiện tại chưa thể thả ông ta ra. Ta đã hứa không giết ông ta, điều này ngươi có thể tin tưởng."
Đúng lúc này nghe tiếng gõ cửa vọng vào. Lâm Hiên đã đun xong nước nóng, đích thân bưng vào trong. Mặc Chiêu ra lệnh:"Ngươi rời đi sẽ khiến người khác nghi ngờ. Nếu như không có việc, không cần đích thân tới đây. Trở về đi."
Triệu Tử Khiêm cúi người lui ra ngoài. Mặc Chiêu vô thức nhìn bóng lưng y khuất sau cánh cửa, cảm giác không mấy dễ chịu lại một lần nữa dâng lên.
"Y đã từng là kẻ kiêu ngạo nhất Đế Đô". Lâm Hiên bỗng nhiên nói:"Một người như vậy nếu như bị ép buộc quá mức, nói không chừng sẽ bị phản tác dụng."
"Không phải kiêu ngạo."
Mặc Chiêu khẽ lắc đầu:"Chẳng qua Triệu Tử Khiêm không quan tâm, cũng không muốn quan tâm đến thứ khác. Ngay cả phụ thân ruột thịt còn không đặt y trong tâm, việc điên cuồng tu luyện, có lẽ sẽ khiến y cảm thấy dễ chịu hơn một chút."
"Mặc Chiêu, ngươi có biết những lời này khiến người khác có cảm giác ngươi đang rất quan tâm đến Triệu Tử Khiêm hay không?"
Nàng quan tâm tới Triệu Tử Khiêm?
Mặc Chiêu cười nhạt, không đáp mà nói:"Để nước ở đó được rồi. Ngươi cũng lui ra ngoài đi."
Là do y nói đúng nên không đáp, hay do điều này kỳ quặc đến mức khiến Mặc Chiêu không muốn đáp lời? Không hiểu sao y có cảm giác, những lời mà Triệu Tử Khiêm nói lúc trước vốn không phải vì tính mệnh Triệu Bỉnh Thần nằm trong tay Mặc Chiêu mà miễn cưỡng nói ra.
Ít nhất, vì nàng sinh tử không màng, sáu chữ này là thật, tình cũng là thật.
Một nửa là linh tính mách bảo.
Nửa còn lại
Là đồng bệnh tương liên.