Chương 113: Một tấc không rời

Thiên Di

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Ra khỏi Linh Kiếm Sơn Trang, cả người Từ Khôn vẫn còn đang lâng lâng.

"Khẩn trương cái gì". Mặc Chiêu cười nhạt:"Đừng có ra vẻ như trước đây ngươi chưa từng lừa gạt người khác."

Miệng lưỡi người này cực kỳ nhạy bén, một khi khiến nàng bực lên, nàng sẽ trực tiếp đáp trả bằng bạo lực. Từ Khôn vội đánh lảng sang chuyện khác:"Bản danh sách dài như vậy, nhìn một lần làm sao nhớ được. Ngay từ đầu trực tiếp lấy của Hà Nhất Sơn có phải tốt hơn không?"

"Ồ". Mặc Chiêu nói rất tùy ý:"Chi bằng bây giờ chúng ta quay lại."

"...". Nhiều lúc chẳng hiểu người này đang nghĩ gì.

Từ Khôn không hề biết bản danh sách đã có sẵn trong đầu Mặc Chiêu. Điều đáng sợ nhất là, nàng dường như có thể đoán trước những điều Hà Nhất Sơn sẽ hỏi, còn khiến lão không hề nghi ngờ mà kể ra hết thảy. Bây giờ nghĩ lại, những câu nàng dặn dò lão đều không đầu không đuôi, kiểu nói mò đưa đối phương vào bẫy.

Từ Khôn càng nghĩ càng cảm thấy quyết định của bản thân đúng đắn.

"Ngươi có từng nghe Tô Dịch Thành nhắc đến Thánh chủ?"

Từ Khôn hơi giật mình, thoáng nghĩ qua rồi đáp:"Chưa từng. Tuy nhiên ta có biết một ít về Thánh chủ."

Từ Khôn trước đây cũng là đệ tử Thánh Môn, một lần bị thương nặng, vết thương ảnh hưởng lớn đến việc tu luyện. Thiên phú của y không tốt, toàn bộ tu vi đều dựa vào nỗ lực, Tô Dịch Thành chính là lợi dụng điểm này.

Giọng của Mặc Chiêu giữa đêm trong trẻo hơn ngày thường:"Nói nghe xem."

"Thật ra cũng không có nhiều". Từ Khôn hơi nhíu mày:"Người được chọn làm thánh chủ nhiều đời là người trấn giữ Thánh Môn, từ khi ta làm đệ tử, người khi đó là sư tôn của sư phụ ta, tuổi thọ cao hơn người thường rất nhiều. Sau khi sư phụ ta mất đi, sư tôn bế quan, Tô Dịch Thành lên làm thất trưởng lão của Thánh Nhất Điện, những chuyện sau đó ngươi đều đã biết."

"Tên?"

"Tề Nhiễm"

Mặc Chiêu gật đầu:"Thánh vật thì sao?"

"Cái này ta cũng không rõ. Làm Thánh chủ nhiều năm, trong tay có thánh vật cũng không có gì kỳ lạ. Còn Tô Dịch Thành...". Từ Khôn xoa cằm:"Ngươi có thể lên tầng cao nhất của Thánh Nhật Điện xem thử. Ngoài tầng ba ra, các đệ tử của Thánh Môn chưa một ai được lên những tầng trên. Có hay không, thử tìm là biết. Lão già đó nhất định giấu không ít đồ tốt."

Một lúc sau không thấy nàng đáp, Từ Khôn quay đầu, bắt gặp nụ cười như có như không trên môi nàng. Từ Khôn muốn hỏi lại không dám, tâm trạng Mặc Chiêu tương đối tốt, bèn đem suy nghĩ trong đầu nói ra:"Ta cảm thấy quan hệ giữa ngươi và Tô Dịch Thành không tốt như ta tưởng."

Từ Khôn còn tưởng là chuyện gì, cười lạnh một tiếng:"Ngươi cho rằng thời gian ta làm thế thân của lão, lão đưa ta lên bàn thờ mà cúng tế, đối xử như cha?"

Đáp án này khiến Mặc Chiêu bật cười. Với loại tính cách này của Từ Khôn, trước đây bắt lão làm thế thân cho Tô Dịch Thành đúng là làm khó lão. Từ Khôn thấy Mặc Chiêu cười rộ, gan cũng to hẳn lên:"Ta nói này, ngươi muốn ta làm gì ta đều đã làm, ngoan lắm phải không. Chi bằng ngươi giúp ta lấy cổ trùng ra, ngươi thấy thế nào."

Mặc Chiêu ném cho lão một ánh mắt:"Ngươi có biết nội gián làm xong những việc cần làm là thứ gì đang đợi không?"

Từ Khôn theo bản năng bật ra một tiếng:"Cái gì?"

"Giết người diệt khẩu."

Từ Khôn:"..."

Người này là yêu quái chứ không phải người.

Suốt dọc đường trở về trong trầm mặc, Mặc Chiêu cân nhắc đề nghị của Từ Khôn. Thật ra trước đây không phải nàng chưa từng có ý định thăm dò Thánh Nhật Tháp, bởi vì sự cảnh giác của Tô Dịch Thành quá cao, đệ tử thân cận trải rộng, Mặc Chiêu không dám làm bừa.

Nàng từ trước đến nay làm việc quyết đoán, sau khi lên kế hoạch trong đầu, Mặc Chiêu viết lại một bản danh sách đưa cho A Thành, mặt sau ghi rõ những điều nàng phân phó. Nàng chờ đợi khoảnh khắc này đã lâu, kế hoạch mà nàng bàn tính bao lâu giống như một chặng đường được đặt sẵn bẫy rập, mà bản danh sách chính là mũi tên khởi đầu.

Sáng sớm hôm sau, Mặc Chiêu đưa cho Nhan Tịch viên đan dược mà Mặc Vô điều chế. Lời còn chưa nói dứt, Nhan Tịch đã nâng tay nhét thẳng vào miệng, ngay cả mắt cũng không chớp. Mặc Chiêu buồn cười xoa đầu y:"Không sợ?"

"Ừ". Nhan Tịch kéo tay nàng xuống, bình thản nói:"Người cũng tặng đi rồi, còn gì để sợ nữa."

Mặc Chiêu bật cười thành tiếng, hai mày giương nhẹ:"Phu quân kéo ăn khéo nói. Trước đây đúng là Chiêu có mắt như mù."

Nhan Tịch cúi đầu, mặt hơi hơi đỏ lên.

Mặc Chiêu thấy y đáng yêu vô cùng, trong lòng ngứa ngáy râm ran. Việc quan trọng không thể trì hoãn, ngay khi Nhan Tịch có phản ứng, Mặc Chiêu linh hoạt châm vào các huyệt vị, một đường trải dọc từ bắp đùi trở xuống. Thấy Nhan Tịch bắt đầu nhăn mày, Mặc Chiêu xót xa vô cùng, không ngừng truyền linh khí vào ngân châm. Hoàn cốt đan làm thoát thai hoán cốt, một khi uống vào, cả người đều đau như xé toạc. Để có thể một lần nữa đứng dậy, Nhan Tịch không thể không trải qua ải này.

Mặc Chiêu nhìn một hàng châm dài nối tiếp, phòng trừ thất bại, tay chân Nhan Tịch đều đã bị trói chặt. Nàng giúp y lau mồ hôi trên trán, giọng đè thật thấp:"Đau thì kêu lên."

Đương lúc mê man, Nhan Tịch mơ hồ nghe thấy giọng nói của Mặc Chiêu. Y lắc đầu, chỉ không ngừng nâng tay khua khoắng lung tung. Nàng vội đặt bàn tay nàng vào tay y, y siết thật chặt, lúc ấy mới không động đậy nữa.

Mặc Chiêu thở dài. Tay nàng bị tay y siết đến đau nhói, nhưng nàng vẫn không rút tay về.

Không biết qua bao lâu, cơn đau như thủy triều rút đi.

Nhan Tịch mở mắt, thứ đầu tiên nhìn thấy là ánh mắt mong chờ của Mặc Chiêu. Nàng chầm chậm mỉm cười, ngữ khí đùa vui, giọng nói lại vô cùng dịu dàng:"Lang quân ngắm mỹ mạo của thiếp, có phải cả người như được cứu sống, sức lực tràn trề?"

Gương mặt Nhan Tịch vẫn tái nhợt, trên trán phủ một tầng mồ hôi mỏng. Y cựa người ngồi dậy, khẽ thều thào:"Đội ơn cứu mạng."

Mặc Chiêu:"...". Sao trước đây nàng không phát hiện bản tính phúc hắc ngấm ngầm của người này nhỉ?

"Chân của chàng sao rồi?"

Nhan Tịch bất động thanh sắc. Chân của y vẫn còn rất đau, thế nhưng nỗi đau ấy lại khiến y vui sướng. Y bình sinh không giỏi biểu đạt, chỉ có lớp sương mờ trong mắt tiết lộ tâm trạng của y lúc này. Mặc Chiêu cũng đã nhìn ra, nụ cười trên môi càng rạng rỡ:"Hiện tại mới chỉ có cảm giác, những ngày sau phải luyện tập cử động ngón chân, bắp chân, thử đứng lên đi lại, tất cả đều dựa vào nỗ lực của chàng."

Sâu trong mắt Nhan Tịch là thứ tình cảm không thể diễn tả được. Trầm mặc vài giây, y nghiêm túc gật đầu:"Ta sẽ cố gắng hết sức."

Để có thể sóng vai bên nàng.

Mặc Chiêu chỉ nghĩ là y vui mừng quá, trong lòng nàng cảm xúc hỗn loạn, không biết nghĩ gì, nhẹ nhàng hôn lên mi mắt y. Nhân lúc Nhan Tịch ngỡ ngàng, Mặc Chiêu gọi to một tiếng, Nhan Nặc vốn sốt ruột chờ đợi, thoắt cái đã vọt vào trong phòng.

Y thở gấp:"Thiếu chủ. Thiếu phu nhân."

"Ừ". Mặc Chiêu cười nói:"Đệ giúp ta mang vào chút nước cho A Tịch tắm rửa."

"Thiếu phu nhân, chân của thiếu chủ...". Nhan Nặc cắn môi, đôi mắt to chờ mong nhìn nàng.

"Vẫn còn phải luyện tập nhiều. Ta đã chuẩn bị một cái nạng, hàng ngày đệ giúp A Tịch đứng lên, dần dần luyện phản ứng cho thành thục. Thuốc sắc ta đã ghi đơn, thuốc xoa bóp cũng chế xong. Nếu không có việc gì đáng ngại, chỉ tầm một hai tháng huynh ấy có thể đứng lên được. Còn muốn đi lại, chắc sẽ phải mất một năm. A Trần mấy ngày nữa sẽ tới đây, có gì cứ nói lại với đệ ấy."

Mặc Chiêu chu đáo nói lại một lượt, sợ Nhan Nặc quên, những lưu ý nho nhỏ đều viết rõ trên giấy. Nàng còn viết sẵn bốn lá thư cho Mặc Trần, Võng Dao, Lâm Hiên và Triệu Tử Khiêm. Sắc mặt Nhan Tịch từ tốt sang xấu hẳn, không thể trách y, những lời Mặc Chiêu vừa nói có chút... có chút giống như bàn giao hậu sự, là ai nghe cũng sẽ giật mình.

"Nàng muốn đi đâu?"

Mặc Chiêu lắc đầu:"Ta muốn bế quan, lần này có lẽ sẽ mất một thời gian dài."

Hồn lực trong cơ thể đến một lúc nào đó sẽ đột phá, Nhan Tịch không có chút nghi ngờ, chỉ nhỏ giọng hỏi:"Có cần ta giúp gì không?"

Mặc Chiêu cũng không ra vẻ, trực tiếp nói:"Ta cần một hai người giúp ta canh chừng. Mặc dù Thánh Môn canh phòng nghiêm ngặt, người ngoài không tùy tiện vào được, tránh không được mấy kẻ lén lút. Không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất."

Lần bế quan này vô cùng quan trọng, chỉ một chút sơ sẩy, Mặc Chiêu có thể sẽ rơi vào cảnh vạn kiếp bất phục. Người của Mặc Chiêu đều được nàng điều đi, có quá nhiều công việc cần phải giải quyết, hiện tại bên cạnh nàng ngay cả một người cũng không có. Kể cả Nhan Tịch không mở miệng, nàng cũng sẽ nhờ y giúp sức.

"Vi phu nhất định canh phòng nghiêm ngặt, một tấc không rời."

Hai mắt Nhan Tịch sáng lấp lánh, thể hiện sự phấn khởi ngập tràn trong lòng y. Nhìn y lúc này không khác nào một đứa trẻ vừa được nhận kẹo, nội tâm Mặc Chiêu mềm nhũn, như thể có một dòng nước ấm lan tỏa trong người. Nàng cụp mi, không dám nhìn y thêm nữa.

Bởi chẳng cách nào nói, bế quan lần này, sống hay chết, hết thảy đều nằm trên một ranh giới mỏng manh.

Đợi Nhan Tịch ngủ say, Mặc Chiêu mới trở về căn phòng nhỏ của nàng. Khoảnh khắc kéo cánh cửa đóng chặt, chút ánh sáng cuối cùng của chiều tà ánh lên đôi đồng tử trong suốt của Mặc Chiêu. Một vệt dài đỏ au giữa một mảng xám xịt, luồng gió lạnh lẽo ùa vào, trái tim Mặc Chiêu đập hẫng một nhịp. Nàng quay đầu nhìn căn phòng trống trải, không hiểu sao bần thần hồi lâu.

Mặc Chiêu bình tĩnh trở lại. Nàng kéo mạnh cửa, bỏ mặc hết thanh âm phía ngoài.