Đăng vào: 12 tháng trước
Chỉ có ba chữ Mạc Thiên Di mới đủ khiến Võng Dực kiềm chế cơn giận. Y phất tay áo, lầm lũi đi vào trong.
Hai người không xảy ra xô xát, Minh Nguyệt âm thầm thở phào. Từ sau khi Mạc Thiên Di rời khỏi Sa Hoang, Võng Dực càng ngày càng trở nên đáng sợ. Chủ tử có lẽ chưa biết những chuyện điên cuồng y từng làm, chỉ trong một năm ngắn ngủi, y dẫn dắt Thanh Long triệt hạ bao nhiêu dong binh đoàn khác, không chừa cho bọn chúng dù chỉ một đường lui.
Có lẽ phải tới khi người trở lại, mới biết Võng Dực vì người hao tổn tâm tư, bày ra bao nhiêu thủ đoạn.
Tay Triệu Tử Khiêm run run, cả người trượt xuống. A Kiện đứng một bên nhìn y trọng thương, không hề có ý định cứu giúp. Ngược lại, y huýt sáo, nhàn nhã bước vào trong. Y luôn cảm thấy ngày Mạc Thiên Di tỉnh lại, chắc chắn sẽ có chuyện gì đó bất ngờ.
Võng Dực túc trực bên giường Mạc Thiên Di, sáu ngày bảy đêm không thấy nàng tỉnh lại, y mấy lần muốn giết Triệu Tử Khiêm đều bị huynh muội Minh Tịnh cản trở. A Kiện không chút lo lắng, Minh Nguyệt càng khó hiểu hơn, không còn cách nào khác phải tìm đến Mục Lăng nói chuyện. Nói cả một ngày, y chỉ bảo nàng không cần bận tâm. Mạc Thiên Di nếu thật sự gặp chuyện, chủ tử của y chắc chắn sẽ là người đầu tiên không thể khoanh tay đứng nhìn.
Sang ngày thứ bảy, người khác đều sốt ruột đến điên, A Kiện vẫn thản nhiên như không. Y khoanh tay đứng tựa vào tường, nhổ toẹt ra ngọn cỏ vừa ngậm bên miệng, trêu tức nói:"Các người đúng là không có mắt nhìn. Thay vì ở đây lo lắng, chi bằng hoàn tất những việc mà tỷ tỷ giao phó còn hơn."
"Ngươi đừng có úp úp mở mở". Minh Nguyệt vừa nghe đã thấy không lọt tai:"Thân thể chủ tử chưa tốt, hơn nữa đây không phải lần phản phệ đầu tiên, chúng ta làm sao có thể không lo lắng. Ta thấy, ngươi chính là chẩn không ra bệnh còn cố gắng ra vẻ thần bí."
"Ngươi nói không sai. Ta chính là chẩn không ra bệnh". A Kiện nhếch môi. Mạc Thiên Di vốn đâu bị thương, y đương nhiên không thể chẩn ra.
Minh Nguyệt còn định tiếp tục phản bác, bỗng lúc này, một giọng nói trầm thấp từ sau lưng vọng đến.
Minh Nguyệt quay đầu.
"Chuẩn bị nước và thức ăn. Chủ tử sắp tỉnh lại rồi."
Trên mặt Minh Nguyệt thấp thoáng nét hoài nghi. A Kiện phất phất tay ra hiệu, tỏ ý đồng tình với những gì Võng Dực vừa nói. Y đã quan sát mấy ngày nay, nếu không có gì sai biệt, chỉ đến tầm chiều tối, Mạc Thiên Di chắc chắn sẽ tỉnh lại.
Ở nơi mọi người không nhìn thấy, A Kiện âm thầm cười. Võng Dực không phải y sư, nhưng mọi tâm tư của y đều đặt trên người Mạc Thiên Di. Một lần nàng rung nhẹ mí mắt cũng sẽ khiến y chú ý. Y đã ngồi như vậy bảy ngày, chẳng khác nào một bức tượng chờ nàng tỉnh lại.
Mạc Thiên Di dù có là đá sỏi cũng sẽ bị phần tâm ý này làm cho cảm động.
Không ngoài dự đoán, Mạc Thiên Di tỉnh dậy vào giờ thân. Nàng mở mắt, ngồi dậy, mọi động tác đều làm rất lưu loát, không hề giống người vừa trọng thương. Bắt gặp ánh mắt Võng Dực ngay gần đó, nàng mỉm cười, theo thói quen cũ vỗ nhẹ lên đầu y:"Ta không sao."
Trái tim hai người đều đập hẫng một nhịp. Từ khi Võng Dực trở về từ Sa Hoang, đây là lần đầu tiên Mạc Thiên Di lặp lại động tác này. Bởi vì nàng biết, y không thích nàng coi y là một đứa trẻ.
Ngỡ tưởng như đã rất lâu rồi
Mạc Thiên Di rụt tay về, Võng Dực bắt lấy tay nàng với gương mặt không chút cảm xúc, ánh mắt chuyên chú tới mức khiến nàng rùng mình. Mạc Thiên Di bình tĩnh cười nói:"Không cần đỡ ta. Ta có thể tự đứng lên được."
"Không phải muốn đỡ người". Võng Dực càng siết chặt tay hơn:"Ta chỉ đang làm những gì ta muốn thôi."
Tai Mạc Thiên Di nóng rần lên. Nàng nhìn y với ánh mắt nửa lạnh lùng nửa bất đắc dĩ. Nếu như là ngày trước, người đỏ mặt sẽ là y, rụt vội tay lại cũng là y.
Mạc Thiên Di bỗng thấy hơi hối hận. Nàng không nên để y lại Sa Hoang mới phải.
Trong lúc Mạc Thiên Di bối rối, may mắn từ bên ngoài có một người bước vào. Minh Nguyệt vừa thấy nàng ngồi dậy, mừng đến mức bước vội tới, không để ý hành động thân thiết của hai người trên giường.
"Tên nhóc đó xem ra cũng không tệ". Minh Tịnh nghe tin cũng tới xem, còn mở miệng khen:"Y đoán là giờ Thân, quả đúng giờ Thân người tỉnh lại."
Tên nhóc mà y bảo đang đứng ngay gần đó. Võng Dực vẫn ngồi im tại chỗ, vẻ mất hứng hiện rõ trên gương mặt. Trước khi Minh Nguyệt tới đây, y đã cảm nhận được thần thức của một người. Sau đó, huynh muội Minh Tịnh chạy đến với nhịp chân vội vã.
Không cần nghĩ cũng biết là do ai phá đám.
A Kiện nhếch môi cười. Trước đây y đã cảnh báo qua, thế nhưng vẫn có người coi y là thằng nhóc không có sức uy hiếp. Mạc Thiên Di có thể không thích y, nhưng không có nghĩa y đứng yên để mặc Võng Dực phá tan lớp phòng bị của nàng.
Sớm biết việc trêu chọc Võng Dực vui vẻ thế này, y đã không chần chừ mấy bận.
A Kiện bước đến gần, quan sát Mạc Thiên Di từ trên xuống dưới. Nghiêm túc được một lúc, y bật cười:"Xem ra tỷ đã thành công."
Đáy mắt Mạc Thiên Di ánh lên niềm vui. Nàng gật đầu thừa nhận.
Huynh muội Minh Tịnh vẫn mơ màng không hiểu. Mục Lăng vì sự nghiệp theo đuổi người đẹp, tốt bụng giải thích:"Muội không nhận ra sao, mặc dù Mạc Thiên Di bị phản phệ, không giống như lần trước, khí sắc ngược lại vô cùng tốt."
Võng Dao nhớ lại những ngày qua, lại nhìn sắc mặt Mạc Thiên Di lần nữa. Nàng đúng là lo quá hóa bất cẩn, không để ý đến những điều này. Mục Lăng nói tiếp:"Khi ma pháp sư tu luyện ma pháp, hồn lực chủ trong người sẽ tự động hình thành một vòng xoáy, dần dần biến thành trận đồ. Chuyện này mọi người đều đã biết. Lần đó Mạc Thiên Di bị phản phệ, hồn lực không được kiểm soát, trận đồ một khi mất đi tâm đồ, rất khó mới có thể đưa hồn lực chủ trở lại vị trí cũ."
"Vô tình...". Mục Lăng vuốt cằm:"Triệu Tử Khiêm kích thích Mạc Thiên Di, vô tình khiến nàng yêu cầu bản thân tụ hợp lại các hồn lực chủ. Chuyện này nói ra đơn giản, thật ra rất khó."
Khó đến mức nào, chỉ có bản thân Mạc Thiên Di mới rõ, y vừa rồi cũng chỉ dựa vào tình huống mà suy luận. Vực chủ đã từng nói, chướng ngại của nàng không phải cơ thể, mà là tinh thần và sự kích thích đủ lớn khiến nàng vượt qua bóng đen trong tiềm thức. Điều chắc chắn là, lời nói của Triệu Tử Khiêm ngày đó có sức ảnh hưởng phi thường tới tâm trạng của Mạc Thiên Di, đến mức nàng bất chấp tình trạng cơ thể để phóng thích hồn lực.
Đối với chuyện này, Mục Lăng có đôi chút tò mò.
Mạc Thiên Di bước xuống giường. Hồn lực chạy dài trong cơ thể khiến nàng cảm thấy vô cùng thoải mái. Sau khi hàn độc được chữa khỏi, không ít lần Mạc Thiên Di âm thầm cố gắng đưa Thiên Di chi trận trở lại trạng thái ban đầu. Kết quả là mồ hôi lạnh túa ra sau lưng và cảm giác tê buốt trong lồng ngực. Nàng đã từng nghĩ sẽ không bao giờ đạt được cảm giác hồn lực cuộn trào trong cơ thể như thế này nữa.
"A Tịnh, đánh với ta một trận."
Vừa nghe lời này, Minh Tịnh hơi ngạc nhiên. Sự ngạc nhiên nhanh chóng được thay thế bằng vui mừng và phấn khích, đến mức cả người y run lên nhè nhẹ. Lần giao đấu đầu tiên với Mạc Thiên Di là lần để lại ấn tượng sâu đậm nhất trong những trận y từng đánh, y ghi nhớ không quên, vì thất bại lần đó ở Sa Hoang tu luyện không ngừng. Y đã từng mong muốn có thể cùng nàng đấu lại một lần nữa, không ngờ rằng khi gặp lại, nàng trúng phải hàn độc, cả người chẳng khác nào phế nhân.
Cuối cùng cơ hội cũng đến.
Minh Tịnh bật cười sang sảng, hơi cúi người:"Chủ tử, mời."
Cả hai người di chuyển đến một hang động khác. Đã từng ở đây một thời gian dài, Mạc Thiên Di tự khắc sẽ ghi nhớ từng ngõ ngách nơi nàng đã đi qua. Nếu như tất cả các vách nối giữa hang động bị phá vỡ, bí môn có lẽ phải lớn bằng Ma Thú Sâm Lâm, thậm chí còn lớn hơn không ít. Mạc Thiên Di muốn trở về nơi này, hoàn toàn không phải do tùy hứng chọn bừa. Nàng tuy người bị thương, những ngày tháng rong ruổi đường trường, trong đầu đã hình thành tính toán.
Nơi Mạc Thiên Di chọn là một hang động bình thường, ước chừng lớn bằng hai lần hang động nàng đang ở. Nàng đã dặn dò Mục Lăng đi tìm yêu nhện vương, thông báo trước một tiếng để không gây kinh động đến các ma thú khác. Mạc Thiên Di nóng lòng kiểm tra hồn lực trong cơ thể, đương nhiên sẽ không giấu giếm năng lực.
Ngay từ khi bắt đầu, nàng cúi chào với tư thế nghiêm túc.
Minh Tịnh cũng chắp tay cúi chào:"Chủ tử. Mạo phạm rồi."
"Trước đây ngươi luôn thắc mắc, ta rốt cuộc có bao nhiêu hệ ma pháp trong trận đồ". Mạc Thiên Di mỉm cười:"Hôm nay ta sẽ cho ngươi xem."
Đằng sau Mạc Thiên Di rít lên một trận gió, quả cầu nhỏ đen kịt xoay tròn trên đỉnh đầu, theo thủ ấn trên tay mà tách ra làm bảy. Ngũ sắc của ngũ hành, màu trắng của phong nhuận, xám đen của ám nguyên, bảy quang cầu như muốn hút hết tất cả hồn lực trong ngoài hang động vào vòng xoáy.
Năm nguyên tố bản hệ, hai trên ba nguyên tố ngoài bản hệ.
Vẫn là những nguyên tố đó, nhưng Mạc Thiên Di đã không còn là Mạc Thiên Di của ba năm về trước.
Minh Tịnh nhìn không chớp mắt, cảm thấy ngay cả đầu ngón tay cầm kiếm cũng đang dần tê dại. Nguồn sức mạnh này có lẽ cả cuộc đời cũng chỉ được một lần chứng kiến, Minh Tịnh bỗng cảm thấy bản thân may mắn ngoài sức tưởng tượng.
Y bỏ lại gia tộc đổ nát, cuối cùng đã đi theo đúng người.
Dòng máu chảy dọc trong người như nóng bỏng. Minh Tịnh thét to, toàn bộ hồn lực trong người tuôn trào trên thân kiếm, mũi kiếm rực sáng ánh vàng kim. Cả người y lao về phía Mạc Thiên Di như một con mãnh hổ, đường kiếm ngọt sắc bổ thẳng xuống, không hề mang theo chút kiêng kỵ. Thực lực của y và Mạc Thiên Di vốn chênh lệch quá lớn, nếu y không cố gắng hết sức, chẳng khác nào đang phụ tâm ý người.
Trước đòn tấn công từ trên cao, Mạc Thiên Di không lựa chọn đối chiến trực tiếp. Nàng lách người né tránh, tảng đá lớn sau lưng vì uy lực của kiếm khí mà vỡ thành ngàn mảnh. Minh Tịnh nhân cơ hội, chân trái làm bàn đạp, cả người lướt nhanh như gió, chẳng mấy chốc đã áp sát đối phương.
Bảo kiếm quét một vòng, Mạc Thiên Di ngả người ra sau, dùng thổ nguyên tố làm lá chắn. Nàng thủ nhiều hơn công, thân thể nhẹ như lông chim, từng bước dịch chuyển nhanh nhưng không vội. Đối với kiếm sư, phòng ngự vốn không phải là ưu thế, đa phần sẽ tồn tại sơ hở. Nếu đổi lại là Mạc Thiên Di chủ động, Minh Tịnh sớm đã lùi về thế yếu. Lại nói, Mạc Thiên Di vì bị thương quá lâu, thân thể chưa hoàn toàn thích nghi với hồn lực. Mỗi lần nàng di chuyển đều tồn tại lỗ hổng, song Minh Tịnh lại không thể nhìn ra.
"Sơ hở."
Mạc Thiên Di nghiêng người, trong lúc Minh Tịnh nâng kiếm, mũi chân chạm vào yết hầu y. Nàng nhàn nhạt hô to, sau đó thu chân về:"Tiếp tục."
Minh Tịnh hơi tái mặt, đường kiếm có đôi phần vội vã. Mộc nguyên tối hóa thành dây leo, Mạc Thiên Di không chút do dự quật mạnh vào người y, đồng thời lạnh giọng quát:"Bình tĩnh. Chú ý sơ hở."
Mạc Thiên Di cười cười:"Không tồi. Đã tiến bộ rất nhiều."
Minh Tịnh hít thở nặng nhọc. Y tốn bao công sức mới chạm được vạt áo của Mạc Thiên Di, trong lòng minh bạch nàng vì y kiểm soát đến phân nửa hồn lực. Nghe lời khen của nàng, Minh Tịnh không kiềm được nụ cười trên môi. Y quỳ xuống:"Đa tạ chủ tử chỉ bảo."
Hai từ chủ tử gọi ra, là thật lòng thật dạ.
Thật ra trước đây khi còn ở Sa Hoang, không một ai biết tại sao cách xưng hô của huynh muội y với Mạc Thiên Di lại đột nhiên thay đổi. Vì nhiệm vụ thất bại, người nhà họ Minh lần theo dấu vết, bất chấp đường xá xa xôi truy sát hai người Minh Tịnh. Vừa nghe phong thanh, Minh Nguyệt đã lo đến mất ngủ. Minh Tịnh ngẫm nghĩ hồi lâu, cuối cùng định âm thầm rời khỏi Sa Hoang, tránh ảnh hưởng đến đám người A Đa Mã Lượng.
Ai ngờ đám người của gia tộc vẫn nhanh hơn một bước.
Bọn họ bắt được huynh muội Minh Tịnh giữa đêm tối heo hút. Vì hai kẻ bỏ trốn và phản bội, gia tộc phái đến sáu cao thủ, chủ tâm bắt bằng được bọn họ. Hai người đối với kết cục này dù lường tính từ trước, thời điểm đối mặt vẫn không khỏi thất vọng.
Hai người Minh Tịnh nhìn nhau, đồng loạt rút kiếm. Trong đầu Minh Tịnh lúc ấy nảy sinh một ý nghĩ, chỉ khi y tự tận, may ra mới có thể mở cho muội muội một cơ hội sống sót. Lòng y chua xót tột cùng, vừa định kích thích kiếm khí, xung quanh gió rít, bỗng nổi lên một trận cuồng phong.
Người mặc áo bào trắng hạ người trước mặt y, vạt áo dài chuyển động sau lưng.
Nhìn bóng lưng của nàng, Minh Tịnh có cảm giác nói không nên lời.
Người của Minh gia cảm nhận được khí tức của Mạc Thiên Di, cẩn trọng nói:"Chúng ta thanh lý môn hộ, xin người ngoài đừng xía vào."
Mạc Thiên Di như thể không nghe không thấy. Nàng hơi quay đầu, nói bâng quơ:"Nếu hai người không phải người của ta, là một người ngoài, ta đương nhiên sẽ không xía vào chuyện này."
Đi đến ngõ cụt, nàng lại mở ra một đường sống. Minh Nguyệt như tỉnh từ trong mộng, nàng ta vội kéo Minh Tịnh quỳ xuống trước người Mạc Thiên Di, dập đầu hành đủ ba lễ.
Mạc Thiên Di mỉm cười vung tay, cả hai người bọn họ được đẩy ra thật xa. Nàng quay đầu, nụ cười trên môi vẫn giữ trọn:"Họ là thuộc hạ của ta, không tính là người ngoài."
Ánh mắt nàng lạnh như hàn băng, người của Minh gia biết nói không thành chuyện, sáu người đồng loạt đánh về phía nàng. Mạc Thiên Di mặc dù có mạnh, không có Sở Ngân hay Sở Diêm, bị sáu người quây thành vòng vây, chẳng khác nào tự mình nạp mạng. Minh Tịnh không nhịn được đứng dậy, Minh Nguyệt kéo lấy tay y níu lại, khẽ lắc đầu.
Đây là danh dự của Mạc Thiên Di.
Sáu người được phái tới đều là cao thủ của cao thủ, Mạc Thiên Di không lơi là cảnh giác. Đó là lần đầu tiên Minh Tịnh chứng kiến uy áp thực sự của pháp thánh, y siết chặt nắm tay, vẫn cảm thấy Mạc Thiên Di không nên vì hai người bọn họ mà hi sinh tính mạng. Lấy một địch sáu, nàng sẽ không thắng nổi. Y đã nghĩ thế.
Cho đến khi y sững người chờ Mạc Thiên Di bước trở lại chỗ hai người bọn họ.
Trên người nàng đầy máu, không rõ là máu của nàng hay là máu của những người đã chết dưới tay nàng. Trên môi nàng dù dính máu, khoảnh khắc đó Minh Tịnh vẫn cảm thấy nụ cười của nàng vô cùng tinh khiết.
Mạc Thiên Di đưa tay về phía họ, than nhẹ:"Trở về thôi."
"Ta lại lo chuyện bao đồng. Ngày mai chắc chắn sẽ bị Sở Ngân mắng chết."
Nghe được những lời nàng lẩm bẩm, Minh Tịnh nở nụ cười dịu dàng.
Nàng đã đổ máu vì bọn họ, nên bọn họ mang ơn.