Đăng vào: 12 tháng trước
CHƯƠNG 95: BẬN RỘN
Tác giả: Luna Huang
Mùa đông luôn là mùa tiện cho những người lười biếng, nhưng đối với hoàng thất cùng đám quan lại trong triều lại cực kỳ sợ loại thời tiết này. Bệnh dịch, rét hại, lương thực cùng sông ngòi đều bế tắt, Trưởng Tôn Tề Duyệt bận đến không thể thường xuyên đến gặp Nhữ Hinh nữa.
Mà mỗi lần hắn có thể gian đến Nhữ phủ, Nhữ Hinh đều không ở, Tiểu Đóa báo với hắn nàng đi cùng Trưởng Tôn Vĩnh Liêm, hầu như ngày nào cũng xuất phủ. Tâm hắn trầm xuống không ít nhưng vẫn không hồi cung mà ngồi ở tiền thính đợi nàng.
Chỉ cần hắn muốn hắn sẽ biết được nàng đang ở đâu, nhưng không muốn nàng mất hứng nên hắn quyết định ở lại chờ nàng. Hắn cũng không biết nàng cùng hoàng huynh lúc nào thân cận, có lẽ là lúc hắn bệnh đi. Càng nghĩ lòng càng khẩn trương, nếu là lúc trước hắn sẽ không cần lo lắng như vậy, nhưng hiện tại bất đồng, nàng có ác cảm với hắn, mà hoàng huynh. . .
Đợi mấy lần đến khi cung môn đóng nàng vẫn chưa hồi phủ.
Mỗi lần Nhữ Hinh hồi phủ đều nghe Tiểu Đóa kể lại nhưng nàng cũng không lưu tâm cho lắm. Mỗi đêm nàng đều nghĩ xem ngày mai nên cùng Trưởng Tôn Vĩnh Liêm đi nơi nào chơi.
Có một lần do tuyết rơi quá dày sợ về tối sẽ không tốt liền trở về sớm hơn bình thường. Trưởng Tôn Vĩnh Liêm ngồi trên mã xa nhìn nàng cười nàng: “Đi vào cẩn thận, tuyết trơn.”
“Đã biết.” Nhữ Hinh đứng ở trên tuyết trắng vẫy tay tạm biệt hắn. Đến khi khuất bóng nàng mới vào cửa.
Tiểu Đóa vừa thấy nàng lập tức chạy ra, thông báo: “Tiểu thư, thái tử điện hạ đang đợi người ở tiền thính a!” Tay không quên cầm dù che cho nàng.
Nhữ Hinh hất dù ra, nheo mắt nhìn vào trong một lúc, chân mới cất bước đến tiền thính. Trong làn tuyết trắng xóa rơi dày, làn váy đỏ của Nhữ Hinh phi dương mờ ảo trông rất nổi bật. Trưởng Tôn Tề Duyệt nhìn một mắt liền biết, hắn cao hứng mỉm cười đứng lên cũng bước ra ngoài đón nàng.
Hắn vừa bước đến hành lang trước tiền thính đã thấy Nhữ Hinh bước lên bậc thang. Tóc nàng dính đầy bông tuyết, đôi tay được giấu trong đồ giữ ấm hồng sắc viền bông trắng, thêu hai con thỏ trắng nhỏ ngắm trăng rất đáng yêu.
Hắn đưa tay giúp nàng phủi đi bông tuyết: “Cuối cùng cũng gặp được nàng rồi.”
Nhữ Hinh nâng mắt lạnh nhạt nhìn hắn, không để hắn giúp mình phủi hết bông tuyết, nàng lướt qua hắn bước vào tiền thính. Cởi áo khoác ra ném cho Tiểu Đóa, nàng an vị hỏi: “Không biết điện hạ đến đây vì việc gì?”
Trưởng Tôn Tề Duyệt ngồi ở ghế bên cạnh cách nàng một cái bàn, đưa cho nàng ly trà nóng nói: “Đã lâu không gặp nàng có chút nhớ thôi.”
“Gặp rồi, có thể về?” Nhữ Hinh mở miệng lại là trục khách. Tay nàng cũng không tiếp nhận ly trà hắn đưa.
Tay của Trưởng Tôn Tề Duyệt có chút cứng ngắt, hắn chậm rãi đặt ly trà xuống bàn làm như nghe không được câu nói của nàng, đáp phi sở vấn: “Ngày mai nàng có thời gian không? Ta cùng nàng đi dạo.”
“Không có.” Nhữ Hinh mặt không đổi sắc đáp.
“Vậy ngày mốt?” Người nào đó vẫn kiên trì.
“Cũng không có.”
“Ngày kia thì sao?”
Nhữ Hinh nhún vai như thể cũng đã có hẹn rồi.
*** Luna: Truyện chỉ được đăng trên Vọng Thư Uyển (vongthuuyen.com), những web khác đều là web lậu. Đã có không ít editor và tác giả vì bị trộm truyện mà bỏ nghề, mọi người muốn ta tiếp tục edit và viết truyện xin hãy ủng hộ ta xem ở nguồn nhé. Cám ơn ***
Trưởng Tôn Tề Duyệt cũng không có bỏ qua, chỉ khẽ hỏi: “Vậy khi nào nàng có thời gian.”
“Từ đây đến ba tháng nữa ngày nào cũng bận.” Nhữ Hinh nhìn hắn cười đến tít mắt, nhưng nhìn rõ lại không thấy nàng cười. “Điện hạ người có thể về rồi!”
Trưởng Tôn Tề Duyệt nhìn nàng, ánh mắt thập phần đau xót nhưng lại không thể làm thế nào để đau xót kia biến mất. Nàng thích hoàng huynh mất rồi sao?
Hắn chậm rãi đứng lên nói: “Vậy ta đợi sau ba tháng nữa.” Nhất định sẽ có một ngày hắn hẹn được nàng.
Nhữ Hinh nhìn theo bóng lưng cô tịch của hắn đột nhiên tâm nàng như bị cánh tay vô hình nào đó bóp chặt vậy. Đau, rất đau, nhưng nàng lại không thể để mình cùng toàn gia rơi vào hạ tràng lần đó được.
Nói thì là như vậy nhưng mỗi hôm có thời gian hắn đều sẽ đến Nhữ phủ tìm nàng. Biết rằng sẽ không thể gặp nhưng vẫn là ôm hy vọng mỏng manh như lần trước, có thể nói cùng nàng vài câu cũng xem như rất tốt rồi.
Hắn dùng thân phận thái tử xuất cung, nhưng đến trước khi cung môn đóng hắn vẫn phải trở về để tránh người đám tiếu. Lại nói tối hắn phải xử lý rất nhiều công vụ cũng sẽ không thể đến tìm nàng được, không thể như trước được cho đến khi mùa đông qua hết.
Đến một hôm tuyết ngừng rơi, ánh dương quang tỏa sáng mọi nơi, Nhữ Hinh được hoàng hậu triệu tiến cung. Hàn huyên qua đi, Trưởng Tôn Vĩnh Liêm tiễn nàng hồi phủ. Khi đi qua hoa viên, nàng dừng chân nhìn lên bầu trời trong xanh mỉm cười.
Trưởng Tôn Vĩnh Liêm nhìn thấy không người đi theo mình, hắn bước trở về bên cạnh nàng, cúi đầu khẽ hỏi: “Nhìn gì cao hứng như vậy?”
Như Hinh ngẩng đầu nhìn hắn cười: “Trời hôm nay thật đẹp.” Quả thật tâm trạng của nàng hôm nay cực kỳ tốt, nhìn gì cũng thấy đẹp.
Trưởng Tôn Tề Duyệt vốn biết Nhữ Hinh đến, từ ngự thư phòng chạy ra gặp nàng sợ nàng hồi phủ mất. Không ngờ đến hoa viên thu được cảnh tình chàng ý thiếp như vậy khiến tâm hắn đau đến vô pháp nén được.
Lúc này Trưởng Tôn Vĩnh Liêm đứng ở bên phải của Nhữ Hinh, hai người mắt đối mắt cười nói, khanh khanh ta ta. Gương mặt tuấn tú tuyệt sắc của Trưởng Tôn Vĩnh Liêm phối với nửa mặt khuynh quốc của Nhữ Hinh, thực sự rất chói mắt, để đám cung nhân đi qua cũng nhịn không được khen một tiếng.
Nhìn bọn họ cứ như một đôi phu thê trong bức họa vậy, quả thực rất đẹp mắt, cứ như một đôi thiên tạo địa thiết. Nếu vậy, còn hắn, hắn là gì? Chỉ là phong cảnh thừa thải, làm nền thôi sao? Không, hắn không muốn, nàng vốn là thê tử của hắn, chỉ thuộc về một mình hắn, cả hoàng huynh cũng đừng hòng cướp đi.
Hai tay xuôi bên người nắm chặt thành quyền, nén giận bước đến: “Thật trùng hợp, hai người cũng ở đây sao?”
“Nhữ ngũ cô nương muốn hồi phủ, ta tiễn nàng.” Trưởng Tôn Vĩnh Liêm hành qua lễ liền đáp.
“Vậy để ta tiễn nàng là được, hoàng huynh bận rộn công sự không dám làm phiền.” Trưởng Tôn Tề Duyệt lạnh nhạt nói một câu, giờ đây lửa giận công lên đầu, hắn không thể kiềm chế được hết nộ khí trong người.
Nhữ Hinh lui về phía sau của Trưởng Tôn Vĩnh Liêm lắc đầu từ chối: “Điện hạ công sự quấn thân ta không dám làm phiền, vẫn là để vương gia tiễn ta là được.”
Trưởng Tôn Tề Duyệt mím chặt môi nhìn Nhữ Hinh. Rõ ràng lúc ở Chính Vũ cung nàng cũng không có thái độ này với hắn, tại sao đột nhiên lại thay đổi nhanh như vậy? Có phải giận hắn bận rộn không đến thăm nàng nhiều như trước không?
Hắn vừa bước một chân lên, Nhữ Hinh cầm lòng không đặng lập tức xoay người chạy ra phương hướng cung môn, tránh hắn như tránh tà.
*** Luna: Truyện chỉ được đăng trên Vọng Thư Uyển (vongthuuyen.com), những web khác đều là web lậu. Đã có không ít editor và tác giả vì bị trộm truyện mà bỏ nghề, mọi người muốn ta tiếp tục edit và viết truyện xin hãy ủng hộ ta xem ở nguồn nhé. Cám ơn ***
Hắn nhìn bóng lưng của nàng buồn bã liền xuất hiện ở trên mặt không thể nào tản đi. Thái độ kia, nhất định không phải giận hắn. Ánh mắt lạnh lẽo nhìn vào Trưởng Tôn Vĩnh Liêm hỏi: “Hoàng huynh cùng nàng nói qua cái gì?”
“A, chúng ta đang nói đến chuyện ngày mai đến tửu lâu thưởng thức món mới.” Trưởng Tôn Vĩnh Liêm như thành thật đáp trả, khóe môi hiện tiếu ý liễm liễm muốn giấu cũng không giấu được.
Chúng ta? Thật là thân thiết!
“Chẳng phải hoàng huynh luôn phản đối hôn sự của ta cùng nàng sao?” Trưởng Tôn Tề Duyệt vẫn âm lãnh hỏi.
“Nhưng ta cùng nàng lại không có vướn bận, mọi người cũng không có phản đối.” Trưởng Tôn Vĩnh Liêm thờ ơ đáp trả, mắt nhìn lên bầu trời cao được Nhữ Hinh khen đẹp mà cười.
Trưởng Tôn Tề Duyệt cắn chặt hai hàm răng, trầm giọng hỏi: “Hoàng huynh muốn gì ta cũng có thể đáp ứng, trừ nàng.”
“Điện hạ nói như vậy không đúng rồi.” Trưởng Tôn Vĩnh Liêm chậm rãi xoay đầu nhìn Trưởng Tôn Tề Duyệt: “Chúng ta cạnh tranh công bằng mà, là nàng chọn ta thôi.”
“Ý của hoàng huynh là không buông tha nàng? Muốn cùng ta vi địch?” Trưởng Tôn Tề Duyệt vẫn cố gắng hết sức nén nộ khí lại.
“Đúng!” Không chút do dự Trưởng Tôn Vĩnh Liêm xác nhận: “Nhưng chỉ là trên tình trường.”
Trưởng Tôn Tề Duyệt ném lại một câu ‘huynh đừng mơ tưởng, nghĩ cũng đừng nghĩ đến nàng’ rồi phất mạnh tay áo bỏ đi.
Trưởng Tôn Vĩnh Liêm nhẹ nhàng cười, hắn biết hắn không cần mơ hắn vẫn thắng.