Chương 46: Chương 46: Nhưng Là. . .ở Đó Có Cá

Tam Thế Duyên

Đăng vào: 12 tháng trước

.

CHƯƠNG 46: NHƯNG LÀ. . .Ở ĐÓ CÓ CÁ
Tác giả: Luna Huang
Nhữ Dao nhờ vào thiểm điện của sét nên nhanh chóng bước đến bàn tròn, đặt hai lồng thức ăn lên bàn. Sau đó chọn vị trí ngồi đối diện cửa ra vào chờ Nhữ Hinh.
Nhữ Hinh mang đá lửa tự châm nến rồi mang đến đặt giữa bàn. Nàng ngồi xuống vị trí đối diện Nhữ Dao. Do đói bụng nên mông vừa chạm ghế đã vươn tay lấy tất cả thức ăn trong lồng thức ăn bày ra đầy bàn.
Chỉ thấy trời mưa to gió lớn, thức ăn lại nóng hổi. Mắt nàng có chút tối, môi cũng dẩu dẩu lên âm thanh có chút thất vọng: “Là món chay sao?” Mấy hôm nay ở tự toàn ăn món chay, do đó nàng ăn không được nhiều, mỗi đêm đều tưởng niệm các món ăn mặn đến nỗi ngủ dậy gối lúc nào cũng ướt thôi.
Nhữ Dao có chút ngoài ý ngạc nhiên nói: “Đây là tự nhiên, chúng ta đang ở tự a, lý nào sẽ có món khác chứ?”
Nhữ Hinh buồn bực cầm đũa lên nhìn tới nhìn lui chọn món nhưng cuối cùng cũng chọn không được món nào để thỏa mãn được cơn thèm mặn của bản thân. Âm thanh vì mất tự nhiên mà có chút nhỏ: “Chẳng phải. . .chẳng phải ngoài kia có cá sao.” Nàng vốn nghĩ nàng ta cũng như nàng thèm ăn món mặn.
Nhữ Dao trợn to mắt nhìn chằm chằm đối phương, mắt lại có chút không tự chủ nhìn ra phía cửa. Nàng biết Trưởng Tôn Tề Duyệt sẽ không trở về phòng mà đứng ở bên ngoài. Nhanh chóng nàng tiếp lời Nhữ Hinh: “Đó là cá phóng sinh, ngũ muội sao có thể đánh chủ ý lên chúng nó được.” Đây không cần nói rõ cũng biết chính là đang thèm mặn rồi. Nàng bình thường mùng một mười lăm sẽ cùng mẫu thân ăn chay nên hoàn toàn không nghĩ đến ngũ muội chịu không nỗi.
—Phân Cách Tuyến Luna Huang – Vọng Thư Uyển—
Bên ngoài cửa, Trưởng Tôn Tề Duyệt đứng tựa lưng ở mộc phiến bên cửa, tuy hắn nhìn không thấy mọi thứ xảy ra bên trong nhưng hắn muốn nghe được muốn biết được nàng ăn ngon miệng. Tay hắn đang cầm phiến toan táo cao lúc nãy đặt trên môi Nhữ Hinh, chậm rãi đưa đến miệng thưởng thức. Hắn vốn không thích những thứ này, nhưng vì nàng dường như khẩu vị của hắn cũng có chút thay đổi.
Lúc trước hắn chỉ thích dùng trà, hiện có chút buồn miệng liền sẽ dùng toan táo cao. Nghĩ lại cũng cảm thấy buồn cười, nàng cư nhiên ảnh hưởng nhiều đến hắn như vậy. Hắn cũng không nhớ từ bao giờ liền hình thành thói quen này, hình như là lúc hắn phát hiện hắn đã thực sự mất đi nàng.
Không nghĩ đến, đột nhiên hắn nghe được nàng vì thèm mặn đánh chủ ý lên cá phóng sinh khiến hắn nhịn không được khẽ cười thành tiếng. Tính đến nàng vẫn là một tiểu hài tử, xem ra hắn biết được lý do nàng đột nhiên gầy đi không ít rồi.
Hắn không nói mắt nhìn về phương hướng lúc nãy Vô Ưu nhìn. Rất nhanh hắn lặng lẽ xoay người bước trở về phòng của mình.
Bên trong Nhữ Hinh tuy là khẩu vị không tốt nhưng vì cơn đói nàng vẫn là an phận dùng bữa. Nhữ Dao nào có đói bụng như miệng nói, thế nên nàng chỉ là ăn vài miếng cho Nhữ Hinh xem mà thôi. Mà nàng lúc này cũng không còn buồn ngủ hay sợ hãi gì nữa, nàng chỉ một lòng muốn Nhữ Hinh mau chóng nhận rõ tình cảm của Trưởng Tôn Tề Duyệt thôi.
Đương nhiên sau khi Nhữ Hinh dùng bữa xong Nhữ Dao cũng không trở về phòng mà cùng nhau ngủ trên một giường. Nhữ Dao là vì sợ nên không ly khai, mà Nhữ Hinh là no ngủ không được nên muốn có người cùng trò chuyện.
Sáng hôm sau, mưa tạnh, sương mù dày đặc, chỉ có những ngọn đèn lồng không biết được Vô Ưu châm từ bao giờ vẫn còn sáng đèn. Không khí lúc này hàn đến không thể dùng được từ nào để hình dung.
Cẩn Đa đứng ở cửa vừa thấy chủ tử bước ra liền cung kính hành qua lễ, nói: “Hồi gia, mọi chuyện gia phân phó đã chuẩn bị xong.”
Trưởng Tôn Tề Duyệt một thân y phục chỉnh tề, bước ra khỏi phòng. Mâu tử khẽ lướt qua Cẩn Đa rồi bước đến phương hướng phòng của An thị: “Ân.” Hôm nay hắn còn có chuyện khác phải làm, một chuyện rất quan trọng, còn quan trọng hơn cả phá án.
Cẩn Đa không nói gì cũng bước theo sau chủ tử. Chỉ thấy chủ tử dừng chân trước cửa phòng An thị, hắn hiểu ý liền tiếng lên gõ cửa.

An thị lúc này đang ngồi trước bàn trang điểm phối bộ diêu pháp lam. Nghe được âm thanh gõ cửa không hề kinh ngạc liền nhướng mày ý bảo nhũ mẫu ra ngoài mở. Bình thường Nhữ Dao sẽ là người đầu tiên đến thỉnh an nàng, chỉ là hôm nay có chút sớm.
Nhũ mẫu nhìn thấy đôi mày của An thị qua gương đồng, hiểu ý liền đặt lược lên bàn trang điểm bước ra ngoài. Chỉ là vừa mở cửa vốn nghĩ sẽ là hành lễ với tứ tiểu thư không ngờ lại phải quỳ xuống hành đại lễ với Trưởng Tôn Tề Duyệt: “Lão nô gặp qua thái tự điện hạ, điện hạ kim an.”
An thị nghe được có chút ngoài ý muốn, dời mắt từ gương đồng ra ngoài. Khi thấy được thân ảnh của Trưởng Tôn Tề Duyệt, nàng vội buông hết đồ trên tay xuống đứng lên bước ra ngoài hành lễ.
Trưởng Tôn Tề Duyệt cho nhũ mẫu miễn lễ xong liền nói với An thị: “Sớm như vậy đến đây không biết có phiền đến An di?”
An thị vì nghe hắn gọi mình là ‘An di’ mà thụ sủng nhược kinh. Nàng vội vàng khom người hành lễ. Chỉ là còn chưa kịp làm gì đã thấy Trưởng Tôn Tề Duyệt cong thắt lưng xuống đỡ lấy nàng. Kế tiếp là âm thanh trầm trầm của hắn vang lên.
“Ở đây không có người ngoài, An di hà tất câu nệ tiểu tiết.”
An thị dịu dàng mỉm cười, nàng nhìn nhũ mẫu nói: “Ở đây không có việc của ngươi nữa.”
Chỉ khi không có người ngoài ở Trưởng Tôn Tề Duyệt mới gọi nàng là ‘An di’. Bởi thân phận của hắn không thích hợp xưng hô với nàng như vậy, mà hắn từ nhỏ đã đặc biệt thích quấn lấy nàng, lúc đó nàng chỉ chuẩn bị gả vào Nhữ gia thôi, thế nên danh xưng này hắn vẫn giữ.
Nhũ mẫu hành qua lễ cũng lui ra ngoài. Đương nhiên trước đó cũng không quên đóng cửa lại. Nàng nhìn Cẩn Đa ngoài cửa một mắt rồi mắt xoay người rời đi.

“Ta đến tự cũng đã lâu, hôm nay mới có thời gian chính thức đến thỉnh an An di, thật sự là quá thất lễ rồi.” Trưởng Tôn Tề Duyệt nhìn An thị phun ra từng chữ tự trách bản thân.
An thị khẽ lắc đầu: “Điện hạ có lòng rồi, người bận rộn công sự vẫn còn đến đây nhìn thần phụ, quả là quý giá.” Nàng bước đến bên bàn tròn kéo một cái ghế nói: “Điện hạ thỉnh ngồi.”
“Đạ tạ An di.” Trưởng Tôn Tề Duyệt lễ phép hướng An thị khom người một cái rồi lại ngồi xuống ghế. Nhìn An thị ngồi ở ghế kế bên mình xong, hắn lại tự trách: “Đã lâu ta không có thời gian cùng An di hàn huyên, ngẫm lại là do ta sơ sót rồi.” Tay cũng không quên vươn ra thay An thị châm trà.
“Điện hạ trăm công nghìn việc, bận rộn như vậy, là thần phụ sợ bản thân làm lãng phí thời thần của điện hạ mới đúng.” An thị tiếp nhận ly trà hắn đưa tới chậm rãi nhấp qua. Tiểu tử này rất chu đáo, chính vì sự chu đáo này của hắn nên nàng mới an tâm để Nhữ Dao gả đến đó.
Trưởng Tôn Tề Duyệt khẽ cười nhìn An thị, “An di còn nhớ năm đó, khi người hoài thai Hinh nhi đã cùng mẫu hậu nói qua những gì không?”
An thị có chút chột dạ, nàng đương nhiên biết hắn muốn nói đến thứ gì, chỉ là thời gian không thể quay lại, nàng cũng sẽ không thay đổi quyết định của mình. Chậm rãi đặt ly trà lên bàn, nàng nhìn hắn cười đến tít mắt: “Thần phụ cùng hoàng hậu nương nương mỗi ngày nói nhiều như vậy nào nhớ được hết.”
“Nếu An di đã nói như vậy, vậy ta cũng không quanh co nữa.” Thần sắc của Trưởng Tôn Tề Duyệt lập tức trở nên túc sát, tiếu ý bên khóe miệng lúc nãy cũng được hắn cấp tốc thu hồi. Thay vào đó chính là mười hai phần kiên định, để người có cảm giác cho dù trời có sập xuống hắn vẫn sẽ không lay chuyển: “Người biết rõ tâm ý của ta đối với Hinh nhi thế nào.”
“Điện hạ cũng biết đây là chuyện không thể nào, hà tất còn cố chấp như vậy.” An thị cũng không còn cười nữa, đôi mày được vẽ tinh tế cau lại nhìn người trước mặt. Đã bao nhiêu lâu rồi, vẫn còn cố chấp như vậy?
—Phân Cách Tuyến Luna Huang – Vọng Thư Uyển—
Trưởng Tôn Tề Duyệt lắc đầu phủ nhận câu nói của An thị. Hắn không cho rằng hôn sự của hắn và Nhữ Hinh không còn cách nào cứu vãng. “Chỉ cần người nguyện ý cùng Nhữ tướng đề cập chuyện này, ta tin chắc sẽ có thể thay đổi được.” Chẳng phải lúc trước Như gia dùng binh quyền bức hôn sao, còn nhớ lúc đó hắn trăm phương nghìn kế phản đối thế nào cũng vô dụng, vì sao hiện tại lại không làm?
An thị vì lời nói đó mà cảm thấy buồn cười: “Hinh nhi không thích hợp đứng bên cạnh ngươi.” Ý nàng không chỉ là tướng mạo, mà tính cách lẫn cách đối nhân xử thế Nhữ Hinh đều không bằng được Nhữ Dao. Mà để phục chúng, thì chỉ có Nhữ Dao mới đủ năng lực đó. Đây cũng là một trong những yếu tố tuyển chọn tân đế.
Trưởng Tôn Tề Duyệt bị câu nói kia của An thị đả kích nặng đến nỗi không nên lời. Hắn cũng đã từng nghĩ nàng như vậy, nhưng hắn đã sai lầm, hắn không muốn lặp lại sai lầm đó được. “Là An di nghĩ quá xa, thực tế lại không như người nghĩ vậy đâu.”
An thị khẽ thở dài, hắn đã bao nhiêu tuổi rồi vẫn giữ tính tình cố chấp của tiểu hài tử như vậy. Để làm một hoàng đế, không thể bị những thứ khác chi phối được. Vì sao từ lúc nữ nhi của nàng hồi kinh, hắn liền hết lần này đến lần khác cố chấp như vậy?
Đưa tay day day thái dương đang đau nhức của mình, nàng vô lực nói: “Chuyện này không bàn nữa, có bàn cũng sẽ không thể thay đổi được.”
Trưởng Tôn Tề Duyệt thấy An thị không muốn nói tiếp, hắn cũng thở dài một hơi. Hiện chỉ có thể tạm thời bỏ qua vấn đề này thôi, đợi có cơ hội lại nói một lần nữa. Chỉ là: “An di, chuyện này người không thay đổi ý định, ta cũng vậy.”
Một câu chốt lại vấn đề, sau đó hắn nhìn ra ngoài cửa hô to: “Cẩn Đa.”
Cẩn Đa đẩy cửa bước vào, hành qua lễ với hai người liền cho hạ nhân mang không ít thức ăn ngon đến bày hết ra bàn. Cẩn Đa lại hành qua lễ lập tức rời khỏi phòng, đi làm chuyện được phân phó.
Trưởng Tôn Tề Duyệt nhìn thức ăn thơm phức nóng hổi được bày đầy bàn, lại nói với An thị: “An di, đây là ta cố ý để người vì Hinh nhi làm. Người cũng thử dùng, ta còn có việc liền đi đầu cáo từ.” Nói, hắn cũng không muốn lưu lại nữa. Phản chính việc hắn cần làm đã làm xong, hiện phải nhanh chóng tra án thôi.
Chỉ là An thị còn chưa kịp nói lời tiễn hắn, đã nghe âm thanh của nhũ mẫu bên ngoài truyền đến: “Lão nô gặp qua tứ tiểu thư, ngũ tiểu thư.”
Trưởng Tôn Tề Duyệt nhìn An thị như thể không tin tưởng, hắn lại đảo mắt xung quanh phòng. Thấy được chiếc bình phong bằng gỗ không nói hai lời liền tiến đến đó, cẩn thận núp vào. Một thái tử cao cao tại thượng như hắn toàn phải làm những chuyện lén lút mờ ám như vậy, quả là vũ nhục =.=
An thị tự hiểu rõ lý do khiến Trưởng Tôn Tề Duyệt hành động lén lén lút lút không gặp được người như vậy, thế nên nàng xem như hắn chưa từng đến đây. Mắt nàng dời ra cửa, chỉ thấy thân ảnh của hai nữ nhi một lượt tiến vào.