Đăng vào: 12 tháng trước
CHƯƠNG 69: KHÔNG THỂ THAY ĐỔI NỮA
Tác giả: Luna Huang
Tắm rửa qua đi, Nhữ Hinh nằm trên nhuyễn tháp, tóc xõa dài mặc Thiêm Hương vì mình xoa bóp. Lúc này Nhữ Tuân đầy đầu mồ hôi xong vào nói xin lỗi các thể loại. Nàng chỉ im lặng nghiên mặt áp gò má trơn lán của mình lên tay nhìn hắn.
“Không phải giải thích như vậy rồi vẫn còn giận ta chứ?” Nhữ Tuân có loại cảm giác bị muội muội lờ đi, tim không khỏi đập chậm một nhịp quỳ một chân bên nhuyễn tháp quan sát sắc mặt không hiện hỉ nộ ái ố của nàng.
“Đại ca mua gì về cho muội?” Nhữ Hinh không đáp chỉ nhìn vào hộp gấm hắn cầm trên tay. Hắn đã mang đến đây vậy thì nhất định là tặng cho nàng rồi.
“A!” Nhữ Tuân vỗ trán một cái mở hộp gấm ra cho nàng xem: “Lúc nãy ta cùng mẫu thân chọn để muội muội mang lúc đại hôn của ta.” Nàng không nhắc nghĩa là bỏ qua rồi.
Nhữ Hinh hạ đường nhìn xuống, chỉ thấy có là một chiếc vòng cổ hoa mỹ bằng đồng. Nàng thích thú đưa tay cầm lên xăm soi vài mắt, nàng thực sự cũng như những nữ tử khác, rất thích làm đẹp thế nên tuyệt không bài xích những thứ này.
Thấy nàng chịu cười, một lòng treo lơ lửng giữa không trung của Nhữ Tuân cũng nhẹ nhàng đặt xuống. Hắn còn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm đã nghe âm thanh nhẹ đến không thể nhẹ hơn của Nhữ Hinh truyền đến.
“Đại ca thực sự hài lòng với hôn sự này?”
*** Luna: Truyện chỉ được đăng trên Vọng Thư Uyển (vongthuuyen.com), những web khác đều là web lậu. Đã có không ít editor và tác giả vì bị trộm truyện mà bỏ nghề, mọi người muốn ta tiếp tục edit và viết truyện xin hãy ủng hộ ta xem ở nguồn nhé. Cám ơn ***
Hắn bật cười xoa xoa đầu nàng, làm như rất cao hứng đáp: “Đương nhiên rồi, thú công chúa vi thê, còn người nào được như ta. Nàng còn đáp ứng đến Nhữ gia làm dâu vậy mặt mũi của ta liền lớn hơn rồi.” Chỉ có mỗi mình hắn hiểu rõ nhất, hắn đối với Trưởng Tôn Lăng Vân hoàn toàn không có gì cả, ngày cả một tia muốn thân cận cũng không có.
Lúc này Nhữ Tuân cứ như một người khác vậy, nàng có thể nhìn thấu tình cảm trong đáy mắt của hắn. Ánh mắt của nàng lập tức chìm xuống, u ám lại từ đó mà bạo phát.
Nhữ Dao vừa hồi phủ lập tức đến đây xem tình hình của Nhữ Hinh. Chỉ thấy được cả người của nàng ta đang bị trầm mặc ăn mòn, liền nói: “Ngũ muội, ta trở về rồi.”
Ánh mắt của Nhữ Hinh lập tức bị đau thương thay thế, nàng nâng mắt lên nhìn Nhữ Dao, ý tứ không rõ nói: “Tứ tỷ đã quyết định rồi?”
Nhữ Dao hiểu được ý của Nhữ Hinh, gương mặt vốn gượng cười nay cũng không còn, nàng ngồi xuống cái ghế hạ nhân để bên nhuyễn tháp, thấp giọng nói: “Còn có thể thay đổi được sao?”
Nhữ Tuân cũng hiểu rõ quyết tâm của Nhữ Dao, hắn cũng không nói thêm lời nào cho chuyện này, thay vào đó lại hỏi: “Nghe nói điện hạ xuất hiện mao bệnh, lúc nãy thấy hắn thế nào?”
Nhữ Dao như thật kể ra: “Lúc muội đến tiểu thái giám báo lại điện hạ vừa dùng dược xong ngủ rồi, thế nên lưu lại với hoàng hậu một chút liền hồi phủ.” Miệng thì nói một chút, nhưng nàng bị đám phi tử của hoàng thượng quấn lấy hỏi cách trang điểm, cùng dùng huân hương gì khiến trên người luôn có mùi hương thơm ngát như vậy, cho nên trễ như vậy mới hồi phủ.
Nhữ Hinh khép hờ mắt lại đầy khó chịu. Rõ ràng tên đó có bệnh gì đâu, lúc nãy còn chạy đến đây. Là tên khốn nào tung tin bậy bạ như vậy?
—Phân Cách Tuyến Luna Huang – Vọng Thư Uyển—
Đến tối Nhữ Hinh tiến đến thư phòng còn sáng đèn của Nhữ Liệp tiến hành gõ cửa. Giờ đây chuyện của đại ca cùng tứ tỷ nàng cũng đã không thể chen chân, vậy còn lưu lại làm gì nữa. Chi bằng sớm chút nói ra quyết định với phụ thân, một mình trở về biệt viện là tốt nhất.
Nhữ Liệp đang xem sách, nghe tiếng gõ cửa mắt cũng không nâng, âm trầm hỏi: “Ai?”
“Là nữ nhi.” Nhữ Hinh nhẹ nhàng đáp trả, tay đã đẩy cửa bước vào.
Mặt mày lập tức thay đổi ôn nhu, Nhữ Liệp đứng lên bước đến chỗ nàng hỏi: “Thế nào? Phụ thân nghĩ ngươi hôm nay mệt mỏi sớm đã nghỉ ngơi a!” Đây chính là lý do hắn không đi tìm nàng.
Nhữ Hinh nhếch môi đắc ý nhìn phụ thân của mình, nàng tự tiện châm hai tách trà rồi lễ phép dùng hai tay đưa cho hắn một tách, nói: “Chuyện hôm nay. . .”
“À, chuyện đó. . .” Nhữ Liệp vừa tiếp nhận tách trà liền khụ khụ hai khan chữa ngượng vài tiếng: “Phụ thân đã chuẩn bị cho ngươi rất nhiều y phục đẹp, còn đợi mai mới mang đến cho ngươi thử.”
“Vậy thì không cần.” Nhữ hinh ngồi xuống ghế bên bàn tròn, cầm lấy tách trà chỉ nhìn mà không uống: “Người biết rõ nữ nhi muốn gì.”
“Đây. . .” Nhữ Liệp bởi vì lỡ miệng lúc sáng, giờ đây dù nàng muốn mặt trăng hắn cùng tìm cách hái xuống cho bằng được chứ đừng nói là nàng muốn đến biệt viện.
Nhữ Hinh thở dài một hơi lại đặt ly trà xuống, nắm tay hắn thành khẩn thuyết phụ: “Phụ thân, tình hình trước mắt chẳng phải mọi việc đều y theo an bài của ngươi cùng mẫu thân rồi sao? Đại ca tứ tỷ bọn họ đều bị mang đi làm vật hy sinh cả rồi, người để nữ nhi sống cuộc sống mình muốn có được hay không? Lưu lại nơi này khiến nữ nhi cảm thấy mình nợ họ rất nhiều, tâm rất bất an, mỗi đêm đều ngủ không ngon giấc.”
Nhữ Liệp nghe được nữ nhi bộc bạch, mặt hắn lúc này cũng tràn đầy ưu tư. Đúng là như nàng nói, ngoại trừ hôn sự của nàng ra thì mọi chuyện đều y theo an bài của hắn cùng thê tử rồi. Ôm lấy nàng vỗ về, bất đắc dĩ nói: “Được được, phụ thân đáp ứng ngươi.”
Nhữ Hinh cao hứng ngẩng đầu nhìn hắn hỏi: “Vậy mai nữ nhi lập tức xuất phát.”
“Ngày mai?” Nhanh như vậy?
Thấy nàng không chút do dự gật đầu, hắn cau màu nói: “Nhưng đại hôn của đại ca ngươi và Cách Quận ngươi nhất định phải trở về tham dự.”
“Không thành vấn đề.” Nhữ Hinh hào sảng dùng một câu kết thúc giao dịch trong vui vẻ.
Lúc này cửa phòng cũng mở ra, An thị đứng ở sau cửa nhìn hai phụ nữ người vui vẻ người lại trầm mặc, nói: “Ngươi ở đây giờ này làm gì? Cũng không sợ quấy rầy phụ thân ngươi?”
“Chẳng phải mẫu thân cũng thế sao.” Nhữ Hinh dẩu môi đáp trả, cũng không quên ôm hồi phụ thân. Chỉ khi tầm mắt đảo đến trên chung đồ hầm được đặt trên khay nhũ mẫu cầm nàng mới thẳng thắt lưng vui vẻ vỗ tay nói: “Tốt quá rồi, có đồ ăn.”
An thị nhìn vẻ mặt thấy đồ ăn là mất hết tiền đồ của nữ nhi nhà mình cũng rất bất đắc dĩ nói: “Đây là của phụ thân ngươi, ngươi muốn ăn mẫu thân bảo hạ nhân làm thêm.”
*** Luna: Truyện chỉ được đăng trên Vọng Thư Uyển (vongthuuyen.com), những web khác đều là web lậu. Đã có không ít editor và tác giả vì bị trộm truyện mà bỏ nghề, mọi người muốn ta tiếp tục edit và viết truyện xin hãy ủng hộ ta xem ở nguồn nhé. Cám ơn ***
Nhữ Hinh xòe tay ra tính toán vài cái liền bày thái độ bất hợp tác: “Không được, nếu để hạ nhân làm thì cũng mất gần hai canh giờ. Sao không bảo phụ thân đợi chút nữa ăn, là mẫu thân người quá thiên vị mà thôi!”
Nhữ Liệp thương yêu nữ nhi, hắn bước đến đỡ lấy An thị miệng cũng không quên dỗ ngọt: “Phu nhân vất vả rồi, để Hinh nhi dùng đi. Ta nghe nói gần đây mới mở một tửu trang rất lớn, hiện đúng lúc ta cùng nàng đến đó dùng bữa.” Bởi nghe đồn tửu trang đó là mở thâu đêm nên hắn mới có đề nghị như vậy.
Nhữ Hinh nào chịu thua, lập tức vỗ bàn liên tục gào thét phản đối: “Nữ nhi cũng muốn đi. Phụ thân mẫu thân, sao hai người thiên vị như vậy.” Bàn kế hoạch đi ăn trước mặt nàng lại cố ý gạt nàng sang một bên, phụ mẫu của nàng cũng quá phúc hậu rồi.
Phu phụ Nhữ gia nhìn nhau đầy mắt không hiểu rõ. Rõ ràng nàng muốn trở về biệt viện cũng đã đồng ý, muốn ăn đồ hầm cũng nhường luôn, giờ còn to mồm bảo không công bằng, đây là ý gì?
Nhữ Hinh thấy họ không đáp mình liền đứng lên, đoạt lấy chung đồ hầm từ tay nhũ mẫu, sau đó hướng hai người bọn họ nói: “Thiên vị đến như vậy là cùng!” Sau đó trở về Vong Địa.
Hai phu thê nhìn bóng lưng sinh khí của nữ nhi mà phì cười ra tiếng, nàng cũng vẫn chỉ là một tiểu oa nhi mà thôi, suy tính không hề bằng Nhữ Dao. Cũng may năm đó bọn họ không dùng binh quyền bức hôn, nếu không giờ đây là đau đầu nghĩ cách hối hôn thì mệt lắm.
Quả nhiên ngày mai, Nhữ Hinh hăng hái bừng bừng lập tức lên đường trở về biệt viện. Nhìn thái độ không chút lưu luyến của nàng đôi phu thê kia chỉ biết thầm thở dài mà thôi.