Chương 42: Chương 42: Mẫu Thân Bắt Đầu Hát Hí Rồi

Tam Thế Duyên

Đăng vào: 12 tháng trước

.

CHƯƠNG 42: MẪU THÂN BẮT ĐẦU HÁT HÍ RỒI
Tác giả: Luna Huang
Tháp lại nghiên một phần, tay ôm trụ của Nhữ Hinh lại chặt một phần. Nha hoàn kia lại ôm lấy nàng không buông tay, nàng nói: “Nếu là hai người cùng nhảy nhất định bên dưới đỡ không kịp. Chúng ta lần lượt nhảy.”
“Vậy. . .ngươi, ngươi nhảy trước đi.” Nha hoàn kia sợ chết run rẩy lên tiếng.
Nhữ Hinh hừ một tiếng nói: “Ngươi trước. Ta ôm cột nếu là ta trước ngươi không có chỗ bám sẽ ngã xuống.” Đồ không có đầu óc, đến bây giờ vẫn còn hoảng thành như vậy. Dùng đầu gối nghĩ cũng biết rồi, nàng mà nhảy xuống trước thì nàng ta cũng ngã theo thôi.
Thấy nha hoàn đó còn chừng chờ do dự, Nhữ Hinh dùng một chân đá nàng ta xuống. Chỉ nghe nàng ta la một tiếng không chút phòng bị liền rời khỏi người nàng.
Thấy được bên trên có tiếng người la, đám nam nhân bên dưới tập trung hết thị lực như muốn xuyên qua đám khói cùng sương mù dày đặc quan sát để biết người ở nơi nào mà đỡ. Bởi bọn họ ở gần chân tháp khói che kín căn bản nhìn không rõ người là từ phương hướng nào rơi xuống.
Chỉ có Nhữ Nhiên cùng Trưởng Tôn Tề Duyệt có cách tháp một đoạn, biết được người vừa rơi xuống không phải Nhữ Hinh nên không ai có động tác gì.
Nha hoàn kia vừa vặn rơi vào trong mảnh vải được kéo căng ra nên an toàn. Chỉ là bị hách phải nên ngất đi.
An thị chạy đến xem thấy không phải Nhữ Hinh nên càng lo lắng hơn, hết như người sắp bị lửa thiêu là mình vậy: “Hinh nhi, ngươi ở trên đó lâu như vậy làm gì? Vì sao vẫn còn chưa nhảy xuống?”
Nhữ Dao sợ tháp đổ nên khoác tay An thị cố sức kéo ra: “Mẫu thân, chúng ta đến chỗ tam ca đi. Nếu là đứng nơi này nhỡ tháp đổ, ngũ muội không sao chúng ta lại xảy ra chuyện thì không hay.”
Thấy được thân ảnh của Nhữ Hinh động, Trưởng Tôn Tề Duyệt cau mày tính toán đường nhảy của nàng. Lúc nãy hắn thấy rõ nha hoàn kia rơi thế nào, nên giờ đến lượt nàng cũng dễ tính hơn.
Nhữ Hinh nghe được âm thanh nho nhỏ của An thị, nàng hít sâu một hơi, lại sặc khói ho một chút. Tự nhủ dù cho có chết thì xác vẫn không bị cháy đen, vậy là được rồi.
Nghĩ xong, nàng buông tay ra khỏi cột, nhảy xuống.
Bởi vì có lửa nên gió đặc biệt to, người nàng lại mặc không ít y phục nên bị thổi xa hơn chỗ đám nam nhân bên dưới. Chính vì như vậy khiến bọn họ phải chạy ra một đoạn để đỡ cho chuẩn xác.
Chỉ là còn chưa kịp làm gì đã thấy Trưởng Tôn Tề Duyệt điểm nhẹ chân, cả thân người hắn bay cao chuẩn xác ôm lấy Nhữ Hinh. Bế nàng trong lòng an toàn nhẹ nhàng mà tiếp đất.
“Không sao, an toàn rồi.”
Âm thanh trầm ổn vang lên bên tai khiến Nhữ Hinh mở con mắt đang nhắm chặt của mình ra. Gương mặt tuấn dật có mấy phần giống như tiểu nam hài luôn miệng gọi nàng là mẫu hậu trong giống mộng thẳng tắp rơi vào trong mắt, khiến cả thân thể của nàng mạnh run lên.
Khi tiếp đất nàng vẫn chưa động được chút nào. Sẽ không, nàng sẽ không để bản thân càng không để hài tử của mình rơi vào hạ tràng kia.
Lúc này tòa tháp to lớn hoa lệ đổ xuống cách lưng của Trưởng Tôn Tề Duyệt một đoạn không xa. Mọi người đều bình an không có chút tổn thất nào về nhân mạng.
An thị thấy được nữ nhi bình an, cũng không quản thân phận của Trưởng Tôn Tề Duyệt, nàng chạy đến bên cạnh vuốt ve mặt của nữ nhi: “Hinh nhi không sao là tốt rồi.” Nước mắt lại thi nhau rơi.
Nhữ Hinh hồi qua thần, xoay người ôm lấy cổ của An thị, âm thanh nghẹn ngào lại mang theo chút vị đạo làm nũng: “Mẫu thân. . .”
Trưởng Tôn Tề Duyệt vốn dĩ không muốn buông tay nhưng nàng như vậy hắn không muốn buông cũng không thể. Cực kỳ lưu luyến đặt nàng trên đất, quay đầu nhìn toàn tháp bị cháy đến chỉ còn xác.
Nhữ Nhiên được hạ nhân nâng đến, hắn ôm quyền chắp tay khẽ khom người nói: “Tạ qua thái tử điện hạ ra tay cứu giúp.” Vì sao hắn(TTTD) lại xuất hiện ở nơi này?
“Là chuyện nên làm, Nhữ tam thiếu không cần khách khí.” Trưởng Tôn Tề Duyệt xoay người nhàn nhạt nói xong liền gọi Cẩn Đa đến phân phó: “Đi tìm hiểu xung quanh, có kết quả lập tức hội báo.”
Cẩn Đa kính cẩn ứng tiếng liền mang theo người rời đi.

An thị cùng Nhữ Dao mang Nhữ Hinh trở về phòng nghỉ ngơi.
Lúc này mọi người cũng giải tán.
—Phân Cách Tuyến Luna Huang – Vọng Thư Uyển—
Rất nhanh Trưởng Tôn Tề Duyệt có được trong tay chuyện mấy hôm nay phát sinh trong tự. Hắn cùng Cẩn Đa và một nghiệm thi sư khác đến xem xét thi thể của Xuân Hoa xong lại đến nhìn nha hoàn bị ngất đi còn chưa tỉnh kia.
Phạm lão gia cùng Lý đại nhân biết thân phận của hắn cũng sợ đến mất mật. Mà Nhữ Hinh là được hắn đích thân bế xuống, thiết nghĩ thân phận của nàng cũng không nhỏ.
Trưởng Tôn Tề Duyệt cho mọi người bình thân, rồi lại nhìn nha hoàn đang hôn mê nói: “Nha hoàn này là người duy nhất biết lý do Linh Lung tháp bị cháy, bổn điện hạ muốn đích thân thẩm vấn. Thế nên bổn điện hạ muốn mang nàng đi, Phạm lão gia cùng Lý đại nhân hẳn là không có ý kiến?”
Câu thì là nghi vấn nhưng âm điệu là thập phần khẳng định không cho phép người cự tuyệt, nha hoàn này hắn mang đi chắc rồi. Dù cho hoàng thượng hoàng hậu ở cũng không thể cản được hắn. Phạm lão gia cùng Lý đại nhân nào dám nói tiếng không nào.
Hắn chọn ở phòng cùng dãy với Nhữ Hinh. Nghĩa là bên cạnh phòng của Lạc Cách Quận. Nếu như có người muốn hạ độc nàng liền sẽ là an toàn của nàng bị đe dọa.
Lúc này trời cũng đã chiều, Nhữ Tuân cũng dẫn binh chạy đến. Hắn cùng Trưởng Tôn Tề Duyệt nhận được tin tức cùng một lúc, vì lúc đó hắn cùng Trưởng Tôn Tề Duyệt ở cùng một chỗ thì Nhữ Liệp phái người đến báo tin. Hắn phải trở về Nhữ gia mang theo binh sĩ theo còn Trưởng Tôn Tề Duyệt thì không.
Trưởng Tôn Tề Duyệt nghe được tin liền mang theo tư binh xuất hành, mà tư binh cũng không quá nhiều. Hắn(NT) lại phải để binh lính nghỉ ngơi nên không thể ngày đêm không nghỉ được.
Biết được chuyện của Nhữ Hinh hắn vội chạy đến xem nàng. Vừa thấy nàng ngồi ở trên bàn ăn quy linh cao, hắn túm nàng lên xoay vài vòng cẩn thận xem xét: “Ngũ muội, không bị hách trúng chứ? Có bị thương nơi nào không?”
“Đại ca!” Nhữ Hinh nâng giọng lên gọi một tiếng xong lại nói: “Muội vẫn còn chưa chết, không cần khẩn trương như vậy. Thế nhưng huynh còn quay nữa muội sẽ chết vì chống mặt thật đấy.”
Nhữ Tuân thở phào nhẹ nhõm, buông nàng ra: “Làm ta sợ chết khiếp. Sao lại một mình chạy lên đó làm gì? Lần sau không được như thế nữa.”

Nhữ Hinh bĩu môi chê trách: “Đại ca còn chưa thành thân đã khó tính hơn cả phụ thân rồi.” Lại đặt mông xuống ghế tiếp tục ăn.
An thị cười híp mắt hiện đầy hài lòng. Nhìn mọi người đều đối xử tốt với Nhữ Hinh nàng có chết cũng nhắm mắt rồi. “Được rồi được rồi, mau ngồi xuống uống ngụm trà trước đi. Mới đến đã hấp tấp như vậy.”
Lúc này Nhữ Tuân mới biết bản thân thất thố. Hắn vì lo cho Nhữ Hinh lại quên mất còn mọi người ở đây. Hắn vội hướng An thị ôm quyền: “Nhi tử thỉnh an mẫu thân.”
An thị đưa cho hắn tách trà nóng vừa châm: “Nào qua đây, uống trà đi.”
Nhữ Dao cũng để hạ nhân lấy một phần quy linh cao cho hắn: “Đại ca dùng quỳ linh cao thử xem. Là muội vừa học được từ mẫu thân a!”
“Tứ muội giỏi như vậy sao? Để ta thử xem!” Nhữ Tuân gật gù cầm thìa lên dùng, vẻ mặt đầy thưởng thức khen một câu: “Rất ngon a! Sau này không biết lúc nào mới được ăn một phần ngon như vậy.”
Nhữ Hinh đúng lúc xen ngang: “Sau này đại ca bồi tứ tỷ giá liền muốn ăn lúc nào sẽ được ăn lúc đó.” Nói xong cười tít mắt nhìn Nhữ Dao hỏi: “Đúng không, tứ tỷ?”
Nhữ Dao vốn đang nuốt quy linh cao bị một câu của nàng sặc đến mặt đỏ bừng, liên tục đấm ngực ho khan. Đương nhiên cũng là mượn cớ này né đi câu hỏi hốc búa kia.
Biết rõ mẫu thân thèm thuồng nhi tức còn ở trước mặt mẫu thân nói những lời như vậy, đây là thấy hắn không đủ phiền? Nhữ Tuân điên cuồng gào thét trong lòng, hận bản thân quên mất dặn dò ngũ muội không nên ăn nói linh tinh, thế nhưng gương mặt vẫn phải duy trì bình thản nên lúc này có chút cứng ngắt,.
“Nha đầu ăn nói linh tinh.” Không chút khách khí An thị gõ vào trán Nhữ Hinh một cái trách mắng: “Ngươi phải bảo đại ca ngươi mau chóng thú thê tử về làm cho ăn mới đúng chứ.” Đây là phá hoại kế hoạch có nhi tức của nàng.
Nhữ Hinh ôm trán chu môi kịch liệt phản đối: “Đại ca khen tứ tỷ nào phải khen cô nương khác, nữ nhi làm sao nói vậy được?” Nếu là đại ca cùng công chúa thành thân không cần nghĩ cũng biết nhất định mẫu thân sẽ miễn có nhi tức luôn.
Nhữ Tuân nhanh chóng chuyển chủ đề, nếu là tiếp tục chủ đề này lần này hồi kinh hắn nhất định không bị chỉnh đến chết mới là lạ: “Mẫu thân, vì sao không thấy tam đệ?”
Đúng lúc Nhữ Nhiên cũng được hạ nhân nâng vào: “Đại ca tìm ta?” Hắn vừa đến phòng xem nha hoàn kia, đáng tiếc nàng vẫn còn đang bất tỉnh.
Theo sau hắn là An Lam Ca cùng Lạc Cách Quận. Trên mặt hai người có treo một chút lo lắng nhưng lại khó phát hiện.
Nhữ Hinh cầm quy linh cao nhanh chóng giơ lên nói: “Biểu ca, thật đúng lúc, mọi người đang thưởng thức quy linh cao do tứ tỷ làm, huynh cũng qua thử một chút xem.” Đương nhiên nàng là cố ý để hắn cùng tứ tỷ mau chóng nhận ra tình cảm của bản thân. Nếu là xác định tình cảm của nhau, đến lúc đó nói chuyện cùng phụ mẫu cũng sẽ dễ hơn.
Lạc Cách Quận trợn to mắt lên trừng Nhữ Hinh. Thái độ là thập phần bất bình nàng thiên vị An Lam Ca: “Hinh muội đừng có vô lương tâm như vậy chứ. Rõ ràng ba người cùng bước vào, vì sao chỉ gọi mỗi một mình hắn mà không gọi ta?” Hắn bước đến cướp quy linh cao trên tay Nhữ Hinh rồi tự nhiên há mồm ăn.
An Lam Ca đỏ bừng mặt bước đến ngồi xuống bên cạnh Nhữ Tuân. Hắn không nói gì chỉ cầm muỗng chậm rãi thưởng thức.
Nhữ Tuân khép hờ mắt nhìn phản ứng của hắn lại nhìn sang gương mặt cũng đỏ không kém của Nhữ Dao. Nhữ Hinh làm như vậy là có ý với An Lam Ca đi? Vậy nếu là Nhữ Dao vi thái tử phi thì mọi chuyện dễ giải quyết rồi. Nhưng hiện An Lam Ca cũng là có ý với Nhữ Dao, nếu cứ như vậy thú Nhữ Hinh. . .
Nhữ Nhiên không thấy Nhữ Tuân đáp liền hỏi lần nữa: “Đại ca, tìm ta có chuyện?” Lần đầu hắn thấy Nhữ Tuân nghĩ đến xuất thần như vậy. Sẽ không có chuyện gì chứ?
‘A’ qua một tiếng, Nhữ tuân lấy lại tinh thần nói: “Ta muốn hỏi chút chuyện của mọi người trong mấy ngày nay.” Mắt cũng không quen nháy nháy ra hiệu cho Nhữ Nhiên rằng mau chuyển chủ đề của cuộc nói chuyện.
Nhữ Nhiên lập tức hiểu rõ, chỉ là còn chưa kịp há miệng đã thấy An thị giận lẫy mạnh đặt chuỗi châu lên bàn. Mọi người đều dừng động tác hồn phách lên mây trân trối nhìn về phía nàng. Nhân lúc chưa ai kịp phản ứng, nàng lại oán trách nói.
“Các ngươi một người hai người đều vô lương tâm. Người ta bằng tuổi lão nương đã có tôn tử bế trên tay. Lão nương bôn ba vất vả tìm bao nhiêu thiên kim khuê các cho các ngươi xem, lại chẳng có người nào phúc đáp. . .”
Tiếp theo đó cứ như là hát hí vậy, An thị không ngừng miệng buôn ra không ít lời ai oán. Sáu người trong phòng bất động nhìn cái miệng liên tục đóng mở không ngừng không biết mệt của An thị. Dường như mấy ngày ở trên tự niệm kinh nhiều, nên khi mắng người tốc độ cũng nhanh hơn rõ rệt.
Hơn ba trăm vạn sáu ngàn tám trăm chín mươi bốn từ bay ra khỏi miệng của An thị. Nhữ Hinh là người đầu tiên có phản ứng, nàng nhẹ nhàng bỏ muỗng chén xuống, canh ngay lúc An thị ngắt câu vội đưa chén trà đến bên miệng nàng: “Mẫu thân người nhấp qua ngụm trà lại mắng tiếp a. Nếu là người muốn có nhi tức vậy chuyện này liền không liên quan đến nữ nhi cùng tứ tỷ. Vậy có phải hay không cũng nên. . .”
Nói còn chưa hết đã thấy An thị nhấp qua trà nói: “Được, các ngươi rời đi. Lão nương trước xử lý bốn tên này đã.”
“Đa tạ mẫu thân.” Nhữ Dao cùng Nhữ Hinh như thoát khỏi kiếp đại nạn đồng thanh khom người nói xong, nắm tay nhau tung tăng chạy mất dạng, đến khói cũng không lưu lại dù chỉ một ít.
Trong lòng bốn nam nhân thầm mắng hai tên muội muội vô lương tâm, nói đi là đi cũng không thèm nhìn lại bọn hắn một mắt. Khơi gợi chuyện xong lại bỏ chạy, hừ hừ, chuyện này ghi sổ, tính toán sau.
“Khụ khụ. . .” Ho khan hai tiếng lấy lý do bênh hoạn Nhữ Nhiên cũng phải tự thay mình giải thoát: “Nhi tử. . .”
Lời còn chưa nói xong đã bị An thị mạnh mẽ cắt đứt: “Không được viện cớ thoái thác.” Tiếp theo đó là một tràng văn án dài lê thê khiến bọn hắn nghe đến sắp tẩu hỏa nhập ma.