Đăng vào: 12 tháng trước
Tôn Kỳ làm những hành động quấy phá Dạ Tuyết không phải bắn tên vô đích.
Hàn phu tử nói để hắn ở đây tu luyện, nhưng đây là nhà người ta, hắn làm sao yên tâm.
Nên thay vì tu luyện, hắn muốn thăm dò Nữ Thần Điện, nhưng như vậy quá dễ bị nhìn ra.
Vậy là hắn phá Dạ Tuyết, khắp nơi chạy nhảy, cho dù có lọt vào cấm địa, cùng lắm là bị đá ra vì tội vô tri.
Mười ngày sau, Thanh Thiên không chịu được mà chạy về sớm, nàng không nói một lời liền túm cổ Tôn Kỳ treo ngược lên cây để linh đào quất mông.
Sau đó chôn xuống đất cho Ngũ Sắc Linh Kê mổ đầu để trả thù cho những tử kê trong bụng hắn.
Cuối cùng cắm phễu vào miệng múc nước suối đổ vào cho tới khi bụng hắn căng tròn.
Tôn Kỳ kêu la thảm thiết xin tha.
Qua bảy bảy bốn mươi chín ngày, hắn bị đá xuống nhất đảo trùng thiên.
Mọi người có thể tưởng tượng bị khóa hết tu vi, rơi từ đệ lục đảo xuống đệ nhất đảo, cảm giác sẽ như thế nào? chính là mười ngày trời không động nổi một ngón tay, toàn thân đau đớn.
Thời gian này hắn cũng biết được, Nguyên Sa đi khiêu chiến các nhà, hắn như Tôn Kỳ dễ dàng qua được Văn Gia, nhưng đến Binh Gia thì bị đánh thảm, hắn thất bại.
Vậy mới nói danh hiệu Bách Gia Cự Tử không dễ đoạt.
Sau đó Nguyên Sa theo Lý Bôn tướng quân lên chiến trường.
Lôi Động bị phạt diện bích mười năm, không biết mười năm sau hắn còn dám tranh Bách Gia Cự Tử.
Tôn Kỳ nằm dưỡng thương, có một vị học huynh lạ mặt đi đến đưa cho hắn một tờ giấy.
Mở ra tờ giấy có mấy chữ: “Không được đụng tới Dạ Tuyết.”
Tôn Kỳ nhún vai, không thèm quan tâm, vứt đi tờ giấy.
Hắn không những đụng mà còn đụng rất nhiều, chỗ nào cũng đụng.
Ngươi giỏi thì cắn ta đi!
…
Trong thời gian này, thông qua tỷ muội Trần Dung, Trần Kỷ đã có mười mấy tên tu luyện nguyện lực tìm đến hắn, có ý học hỏi.
Nhưng mà hắn không tiếp.
Mấy tên này ngưỡng mộ hắn nhưng chưa đến mức thần phục.
Hắn cần là bọn chúng thần phục tuyệt đối, vô điều kiện tin tưởng.
Vậy nên hắn phải nắm lấy danh hiệu Bách Gia Cự Tử.
...
Tôn Kỳ sau khi thực lực khôi phục, hắn bắt đầu tiến hành khiêu chiến các nhà.
Văn Gia đã xong, vậy mục tiêu tiếp theo sẽ là Binh Gia, Nguyên Sa thất bại tại đây, nếu như chiến thắng thì sẽ càng khắc sâu hình tượng của hắn trong lòng mọi người, so sánh sẽ càng lộ ra hắn nổi bật.
Tất cả những gì Nguyên Sa làm trước đây đều sẽ trở thành hào quang dưới chân hắn.
Tôn Kỳ đứng trước cổng Binh Gia, ngước lên nhìn biển hiệu.
Hai chữ Binh Gia hùng hồn hữu lực, tích chứa thần vận.
Hắn không một giây do dự, đạp bước tiến vào, cũng không có ai ngăn cản hắn ngược lại, người Binh Gia đang rất mong chờ.
Một đám người vai u thịt bắp nhìn hắn cười cười, cảm tưởng như dê vào miệng sói, nhưng ai là dê ai là sói vậy thì còn phải xem.
Tôn Kỳ đến được đại sảnh Binh Gia, chắp tay cung kính, tiếng nói âm vang:
“Thẩm Văn đến tiếp nhận thử thách Binh Gia!”
“Tốt, tốt, tốt… bọn ta chờ ngươi đã lâu.” một vị tướng quân uy vũ bước ra, không phải là Đấu Chiến, lần này là Phá Quân Thần.
“Xin Binh Gia ra đề.” Tôn Kỳ chắp tay nói.
“Không vội, không vội… chờ khán giả đến đông một chút sẽ càng vui.” Phá Quân xua xua tay cười nói.
Tôn Kỳ ngạc nhiên.
Phá Quân cười nói:
“Ngươi có biết lần trước Nguyên Sa đón nhận thử thách gì?”
“Quần đấu với 100 vị nhất dực.”
“Phải! kết quả là hắn chịu không quá 1 phút.
Ngươi có biết vì sao?”
“Thực lực không đủ?” Tôn Kỳ cũng không chắc chắn vào câu trả lời.
“Không! tên tiểu tử đó rất mạnh.
Hắn thua vì đối thủ của hắn quá mạnh.”
Tôn Kỳ nhíu mày.
Phá Quân tiếp tục:
“100 người này thế nhưng đều trong top 500 cuộc thi xếp hạng nhất dực vừa rồi.
Nguyên Sa mới thành nhất dực, so với nhất dực bình thường mạnh hơn một chút nhưng mà so với những người này thì kém quá nhiều.”
Phá Quân rảnh rỗi, trò chuyện với hắn nhiều vài câu.
Bên ngoài cổng thế nhưng vô cùng náo nhiệt, Binh Gia bán vé vào cổng, mỗi vé 10 điểm.
Bọn họ rất biết lợi dụng tình hình để kiếm điểm.
Bọn họ thế nhưng ca tụng Tôn Kỳ đến thiên hoa loạn trụy khiến cho mọi người cảm thấy Tôn Kỳ có thể làm nên kỳ tích, mà kỳ tích thì ai mà không muốn chứng kiến.
Một lúc sau, cả một quảng trường rộng đã chật kín người vây quanh.
Nhiều nhất là đám nhất dực, nhị dực, tam dực… bọn hắn thế nhưng trước đó chỉ nghe kể lại: Hàn phu tử xuất thế nhận một đệ tử.
Vậy nên bọn hắn vô cùng tò mò, vị đệ tử này là người thế nào?
Khiêm tốn hơn là nhóm người tu luyện nguyện lực, nhóm người chưa thành nhất dực.
Phá Quân hài lòng, nói:
“Đến lúc bắt đầu rồi! tất cả bước lên sân đấu đi.”
Tôn Kỳ bay lên sân đấu.
Nhất dực Binh Gia lần lượt bước lên, Tôn Kỳ đếm đi đếm lại cảm thấy có vấn đề, hỏi:
“Đại nhân, có phải ta đếm bị sai không, hình như số lượng không đúng, có đến 150 người.”
“Không! ngươi đếm đúng rồi!” Phá Quân cười.
“Nhưng mà Nguyên Sa...”
“Ngươi thế nhưng xếp thứ nhất, Nguyên Sa thứ tư, vả lại ngươi còn là đệ tử của Hàn phu tử, vậy nên phải tăng độ khó.
Yên tâm! bọn ta bao cáng khiêng về, không lấy tiền.
Tên Nguyên Sa kia thế nhưng phải tự lết trở về.
Ngươi là đệ tử của Hàn phu tử mới được ưu tiên lắm đấy!”
Tôn Kỳ khóc ròng, ưu tiên này ta không dám nhận.
Không đường có thể quay lại, hắn chỉ có thể tiếp nhận.
“Học đệ Thẩm Văn xin chào các vị học huynh, học tỷ.” Tôn Kỳ có lễ trước.
Học viên Binh Gia cũng không thể thất lễ, lần lượt đứng ra giới thiệu.
“Ta là Chiết Binh, xếp thứ 495 thi xếp hạng vừa rồi.”
“Ta là Tri Mệnh, xếp thứ 362.”
Bọn họ lần lượt giới thiệu bản thân, đáng chú ý nhất có 12 người xếp hạng trong top 50.
Mạnh nhất là Thái Cơ, hạng 7.
Chu Phương, hạng 10.
Đồng Bì, hạng 20.
“Lên trên đánh!” Tôn Kỳ đạp đất phóng lên trời.
Hắn muốn đánh một trận thật đẹp thật hoành tráng, không dùng mưu kế, không dùng tiểu xảo, đánh cho mọi người tâm phục khẩu phục.
150 học viên Binh Gia cùng tung cánh phóng lên trời.
Tôn Kỳ mở ra nhất dực, trời liền sinh dị tượng, bầu trời liền kéo lên tấm màn tinh không vũ trụ, kỳ quan thật không thể tưởng tượng nổi.
Phá Quân cũng không khỏi ngạc nhiên, xem ra Tôn Kỳ hiểu đạo cực sâu, chỉ mới mở cánh đã có thể ảnh hưởng thiên địa, không hổ là học trò của phu tử.
Các học viên của Binh Gia cũng không đứng yên lần lượt xuất dực, khí tức cuồn cuộn.
“Tinh Lạc Phá Không Quyền!”
Tôn Kỳ hét lớn một quyền đấm xuống kéo theo thiên thạch giáng thế hủy diệt thế gian.
“Bạo Sa Phong Quyền!”
“Lạc Hồn Tế Chưởng!”
“Uyên Bào Nhất Tự Trảm!”
Học viên Binh Gia đồng loạt xuất chiêu, uy thế không tầm thường.
Oanh, oanh, oanh! tiếng nổ không ngừng.
Tôn Kỳ chín phần lực lượng dồn vào ba người Thái Cơ, Chu Phương, Đồng Bì.
Hắn không muốn đánh từ yếu đến mạnh, như vậy quá bình thường, người của Binh Gia cũng không xếp hàng cho hắn đánh.
Muốn đánh phải đánh kẻ mạnh nhất.
Tôn Kỳ một mình đấu ba người không hề kém cạnh nhưng mà… răng rắc! lồng phòng ngự của hắn trụ không quá một phút trước hàng loạt công kích của những người khác.
Hắn đã hiểu vì sao Nguyên Sa bại nhanh như vậy.
Quyền ảnh liên tục rơi trên người, Tôn Kỳ nghiến răng đến bật máu, không quan tâm tất cả công kích, liên tục nhắm vào Thái Cơ.
Trải qua mười giây mà như trăm năm, chiến quả đầu tiên đã có, Thái Cơ bị hắn đánh rơi xuống đất tạo thành một cái hố lớn.
Bản thân hắn thì vết thương nhiều không kể siết, cánh cũng rách tả tơi, cực kỳ thê thảm nhìn hắn như một khối huyết nhục.
Tất cả đều chẹp lưỡi tiếc nuối, đáng tiếc không có kỳ tích.
Cũng phải thôi, kỳ tích không phải lúc nào cũng có.
Dù thua nhưng vẫn đáng được khen ngợi.
“Kết thúc rồi.” Phá Quân kết luận.
Tôn Kỳ đột nhiên hét lớn, khí tức bạo phát, những sợi nguyện lực như những con giun xỏ xuyên qua cơ thể khâu vá lại vết thương, phục hồi đôi cánh.
Chỉ một lúc sau hắn đã bình thường như không.
Tất cả kinh ngạc, cái này còn hơn cả minh văn chữa trị cấp cao, không ngờ nguyện lực lại có công dụng kỳ diệu như vậy.
Đám người tu luyện nguyện lực càng là mắt sáng long lanh.
“Tiếp tục!” Tôn Kỳ hét lớn lao vào quần hùng.
Lần thứ hai bạo phát chiến đấu kéo dài tám giây, hàng trăm các loại thuật pháp thi triển.
Tôn Kỳ hạ được Chu Phương, đồng thời nhận lấy cơ thể tàn tạ.
Tôn Kỳ tiếp tục lặp lại chiêu cũ chữa thương.
Mọi người cũng không nhân lúc hắn chữa thường mà ra tay.
Đây là cuộc tỉ thí, không phải sinh tử quyết đấu.
Mọi người cũng muốn nhìn xem Tôn Kỳ có thể tạo được bao nhiêu kỳ tích.
Lần thứ ba, Tôn Kỳ hạ được Đồng Bì nhưng tiếp theo chữa thương tốc độ chậm rất nhiều, chỉ sợ nguyện lực đã cạn kiệt, đấu với 150 người vẫn là quá sức với hắn.
“Xem ra nguyện lực cũng chỉ có như vậy!” trong khán giả có một tên lạnh nhạt nói.
Nghe lời này mấy tên tu nguyện lực siết chặt tay nhưng mà bất lực, phản kháng bằng lời nói cũng không dám.
“Học đệ còn có thể tiếp tục được sao?” một tên hỏi.
Tôn Kỳ huyết nhục trộn lẫn, không ra hình người, khóe miệng cong lên, hét lớn:
“Nào có nhanh như vậy! nhân gian nguyện lực, vì thần của các ngươi, cống hiến sức lực đi!”
Tại Nhân Giới, đột nhiên có ngũ sắc tinh vân rũ xuống tinh quang, tất cả con người đều hướng mắt nhìn lên, lòng tự nhiên sinh kính ngưỡng.
Một thân hình mờ ảo xuất hiện trên trời.
Nhân tộc nhìn thấy đều cảm thấy người này vô cùng hoàn mỹ.
Ngươi định nghĩa hoàn mỹ là gì?
Một người đàn ông vai u thịt bắp, bụng sáu múi.
Một người trung niên khuôn mặt hiền từ.
Một mỹ nhân tóc dài đen mượt, da trắng như bông bưởi.
Một nữ phụ đảm đang, thân hình khỏe khoắn.
Một em nhỏ đôi mắt ngây thơ trong sáng.
Ngươi mơ ước gì ngươi sẽ thấy được như vậy.
Không còn nghi ngờ gì nữa đây chính là chí cao thần.
Tất cả con người tại Nhân Giới đều mù quáng đưa tay lên trời, cống hiến ý chí cho vị thần của mình.
Từng điểm sáng nhỏ như đom đóm bay lên trời cao, đây là lực lượng ý chí không ai nhìn thấy được, trừ phi là tu vi cực cao.
Ngay cả Phá Quân Thần cũng chỉ lờ mờ cảm nhận được có thứ gì đó.
Ý Chí Điểm Sáng không nhìn vật chất, không nhìn phong ấn, xuyên qua tất cả, tụ lại trên người Tôn Kỳ.
Hắn toàn thân sáng rực như mặt trời, các vết thương trên người nhanh chóng được chữa lành.
Tôn Kỳ hai tay giơ lên trời, một tiểu thái dương nhanh chóng tụ hội.
Mọi người nhìn lên, ánh mắt sửng sốt, thứ năng lượng này trước nay bọn họ hiếm khi gặp.
Tu luyện nguyện lực có lẽ quen thuộc hơn.
“Các vị học huynh cảm nhận đi! đây là tuyệt chiêu của ta.”
“Nhân Thần Hợp Nhất!”
Tôn Kỳ vung tay ném xuống quả cầu.
Học viên Binh Gia tung ra các loại thuật pháp công kích.
Ầm, ầm, ầm… quả cầu đi xuống, phá vỡ tất cả.
Oanh! một tiếng nổ lớn.
Cát bụi tan đi, xuất hiện một cái hố lớn, học viên Binh Gia nằm la liệt.
Một chiêu này bại tận quần hùng.
Tất cả cảm thấy không thể tin được, tát tên bên cạnh một cái thấy hắn la oai oái mới tin là thật.
Tôn Kỳ từ từ hạ xuống, thần quang vương vãi, thần khí bức nhân.
Hắn lúc này cực độ suy yếu nhưng vẫn không quên trang bức.
Mục đích hắn đến đây chính là khoảnh khắc này.
Tất cả nhìn hắn với ánh mắt ngưỡng mộ không thôi, đặc biệt là nữ tính.
Có một tên không nhịn được hỏi:
“Chiêu vừa rồi là thế nào?”
Vốn dĩ chỉ nghĩ hỏi cho có, tuyệt chiêu của người ta, ai lại nói cho mình biết.
Nhưng mà trái với tất cả suy nghĩ, Tôn Kỳ mỉm cười trả lời:
“Mọi người thắc mắc, ta sẽ từ từ giải đáp.”
Lúc này hắn hạ không, phất tay lấy ra một cái bồ đoàn ngồi xuống, một cái bàn thấp.
Tỷ muội Trần Dung, Trần Kỷ bước ra đám đông, đứng bên cạnh hắn, như hầu nữ, pha cho hắn một ấm nước.
Tôn Kỳ cầm chén nước uống, bắt đầu giảng giải.
Đấng Sáng Thế tạo ra vạn vật sinh linh, nhưng tại sao chỉ có con người thờ cúng mới mang cho chúng ta nguyện lực mà những sinh vật khác không được.
Chính là do con người và chúng ta đều được tạo ra theo hình ảnh của Đấng Sáng Thế, có thể nói con người là phiên bản sơ cấp của chúng ta.
Sau đó, hắn chủ yếu giảng dạy làm sao tụ tập năng lượng nguyện lực tạo ra một chiêu khủng bố.
Lời giảng đơn giản, ngắn gọn đi vào trọng tâm, chỉ kéo dài nửa tiếng.
Hắn muốn trước tiên lấy lợi dụ hoặc, từng bước thay đổi suy nghĩ của Thần tộc về con người.
Nếu như có ai đó nghi ngờ hắn tại sao lại nói tốt cho con người, hắn có thể hoàn toàn đổ lỗi cho Lệ Chi Viên, cái này có Hàn Thuyên làm chứng, hắn vô tội.
Mỗi bước tiến lên hắn đều phải tính kỹ bước lùi.
Trên lầu các, Đấu Chiến cùng mấy vị phong thần đang quan sát.
“Hắn có phong thái của phu tử.” một vị khen.
Tất cả đều gật đầu đồng tình.