Chương 616: Minh văn.

Nhân Tổ

Đăng vào: 5 tháng trước

.

Tu luyện Chuyển Luân có chút thành tựu, cơ thể đã có thần lực, hắn bây giờ đủ điều kiện học nhiều thứ khác. Thứ đầu tiên hắn nghĩ tới là minh văn.

Trước đó hắn đã thấy vị học huynh biểu diễn vẽ minh văn làm cho cái bàn thu nhỏ trong lòng bàn tay, khiến cho hắn vô cùng hâm mộ, quyết tâm tu luyện minh văn.

Minh văn có rất nhiều loại: công kích, phòng thủ, chữa thương, hỗ trợ, tăng tốc…

Minh văn dựa trên tính khả dụng phân chia thành hai loại: giới hạn và phổ chúng.

Giới hạn chính là chỉ một số ít người được phép mới khởi động được minh văn. Phổ chúng là ai cũng có thể dùng được.

Minh văn còn có phân chia theo cấp độ, thấp nhất là cấp 1, tiếp đến là cấp 2, cấp 3… cao nhất hiện nay là cấp 10. Dự đoán kỷ tiếp theo minh văn sẽ được đẩy lên cấp 11, cấp độ của minh văn theo thời gian tăng mà tăng, sẽ không có cấp độ cuối cùng.

Nhưng phía trên nói khả năng minh văn sẽ dừng lại ở cấp 10 vì Ngày Phán Xét sắp đến, Thần tộc trở về Thiên Quốc, minh văn và rất nhiều thứ khác sẽ không còn cần thiết.

Để vẽ và dùng được minh văn cần có thần lực, bởi vậy đến bây giờ hắn mới bắt đầu.

Minh văn đầu tiên trong sách dạy là minh văn thu nhỏ, được xếp vào minh văn cấp 1, nhưng độ khó vẽ có thể so với minh văn cấp 2. minh văn thu nhỏ vô cùng cần thiết cho mỗi Thần tộc, đặc biệt là khi ra ngoài nên được dạy đầu tiên và bắt buộc mọi Thần tộc đều phải vẽ thành thạo.

Trong sân nhỏ, Tôn Kỳ mở ra chiếc hộp, bên trong là một cây bút chế tác tinh xảo, thân bút được làm từ gỗ sồi ngàn năm có khắc thần văn, đầu bút được làm từ tinh kim bền đẹp hơn các đầu bút thông thường khác.

Hắn cầm cây bút mà rưng rưng nước mắt, 10 điểm của hắn a, lúc trước có lẽ không quá quan trọng, nhưng hiện tại hắn đang nghèo rớt mồng tơi, 10 điểm là một con số lớn. Nhưng hắn buộc phải mua, vì một trong những tiêu chuẩn để nhận nhiệm vụ là phải biết minh văn thu nhỏ. Hắn còn không dám mời học huynh chỉ dạy, chỉ để tiết kiệm vài điểm.

Không có thời gian cho tiếc nuối, hắn cầm bút bắt đầu vẽ minh văn. Thần khí từ tay hắn nhẹ nhàng truyền vào thân bút, thần văn trên bút sáng lên, thần khí chảy vào đầu bút, lúc này có thể vẽ minh văn.

Dựa theo sách dạy, hắn bắt đầu những nét vẽ đầu tiên trên một khối hộp gỗ. Một lúc sau, “thu!” Tôn Kỳ phất tay thu lại bút, trên hộp gỗ là một vòng tròn hoa văn sắc nét. Không biết có thành công!

Tôn Kỳ tay cuộn thần khí vỗ lên minh văn, hét lớn: “Nhỏ!”

Thật ra thì kích phát minh văn không cần hô hào, chỉ là hô lên cho có khí thế!!!

Thần khí đổ vào minh văn khiến minh văn sáng lên, Tôn Kỳ ánh mắt lấp lánh mong chờ. Ánh sáng càng lúc càng mạnh, sau đó khói đen bốc lên, phốc! minh văn bốc cháy. Hắn giật mình nhấc tay, thổi phù phù, tí nữa là phỏng rồi.

Lần đầu tiên thất bại, bình thường!

Tôn Kỳ tiếp tục thử nghiệm.

Nửa ngày sau, Tôn Kỳ vỗ lên minh văn, vút! cái bàn liền thu nhỏ một nửa. Hắn lại đặt tay lên bàn, lệnh: “Lớn!” cái bàn lập tức trở lại hình dạng ban đầu. Hắn mỉm cười, thành công!

Hắn tiếp tục tập vẽ minh văn, tăng thêm chi tiết cho minh văn thu nhỏ hiệu quả sẽ càng tốt. Hắn cần thu nhỏ đồ vật cỡ bằng hạt đậu mới xem như hoàn mỹ.

Sau đó hắn còn học thêm đàn, cờ, tiêu, sáo, vẽ tranh… mỗi thứ học một ít. Cũng coi như có chút thiên phú về các mặt nhưng chưa đến mức nổi trội. Trong đó đàn nghệ là tốt nhất, có lẽ vì Thanh Huyền Cầm là linh khí nên tiếng đàn trong hơn đàn thường.

Vậy là ngoài tu luyện tinh thần, tu luyện Chuyển Luân, vẽ minh văn, hắn còn học thêm đàn nghệ, còn những thứ khác tạm thời chưa nghĩ đến.



Thời gian thấm thoát thoi đưa, càng đến gần ngày thi tài, Thần tộc càng trở nên sôi nổi, tích cực chuẩn bị. Tôn Kỳ cũng đang rất mong chờ, đây là cuộc thi xếp hạng tất cả học viên theo từng cấp học. Phần thưởng cũng rất phong phú.

Giải nhất là 1000 điểm, một lần vào Pháp Danh Điện miễn phí, một ngày trong Thần Nguyên, một thần khí cấp độ linh khí, một bộ minh văn cấp 3 gồm ba loại công kích, phòng thủ, hỗ trợ.

Giải nhì là 800 điểm, một lần vào Pháp Danh Điện miễn phí, nửa ngày trong Thần Nguyên, một thần khí cấp độ tinh khí, một bộ minh văn cấp 3 gồm hai loại công kích và phòng thủ.

Giải ba là 500 điểm, một lần vào Pháp Danh Điện miễn phí, 8 giờ trong Thần Nguyên, một thần khí cấp độ tinh khí, một bộ minh văn cấp 3 loại công kích.

Xếp thứ 4 đến thứ 10 được 300 điểm, một lần vào Pháp Danh Điện miễn phí, 4 giờ trong Thần Nguyên, một thần khí cấp độ tinh khí, một bộ minh văn cấp 2 gồm ba loại công kích, phòng thủ, hỗ trợ.

Xếp thứ 11 đến 20 được 200 điểm, một thanh thần khí cấp độ tinh khí, một minh văn cấp 2.

Xếp thứ 21 đến 50 được 100 điểm, một minh văn cấp 2.

Xếp thứ 51 đến 100 được 50 điểm, một bộ minh văn cấp 1.



Xếp thứ 101 đến 1000 được 25 điểm, một minh văn cấp 1.

Còn lại chỉ cần tham gia đều được 3 điểm.

Thể thức thi đấu gồm ba vòng: sơ loại, đối đầu, xếp hạng.

Vòng sơ loại rất đơn giản, ban tổ chức sẽ đưa cho mỗi người một bộ minh văn yêu cầu kích phát. Chỉ cần kích phát thành công được tính là qua, đồng thời cũng xác nhận đủ yêu cầu để nhận nhiệm vụ.

Vòng thì này đơn giản nhưng cũng rất quan trọng, dựa vào mức độ kích phát minh văn, ban tổ chức sẽ xếp hạng hạt giống mỗi người, để đến vòng đối đầu tránh cho những người mạnh nhất gặp nhau.

Vòng đối đầu, dựa vào đánh giá từ vòng trước, ban tổ chức sẽ xếp cặp đấu, thua loại thắng vào cho đến khi chỉ còn 1000 người.

Vòng xếp hạng sẽ xếp hạng 1000 người.



Tại quảng trường lớn, tụ tập toàn bộ học viên, bọn họ đang chờ đến lượt gọi của mình.

“Số 1235 đến số 1674 tiến lên kiểm tra.” một vị giám khảo lớn tiếng đọc.

Tôn Kỳ nhìn số trên tấm thẻ định danh của mình, là số 1432. Cuối cùng cũng đến lượt! Tôn Kỳ tiến vào trong sân tiến tới trụ đá có số tương ứng.

Trụ đá cao ngang người, bên trên có đặt một quyển minh văn, Tôn Kỳ đặt tay lên trên truyền vào trong thần lực. Minh văn lập tức phát ra ánh sáng chói mắt. Để tạo một chút lợi thế cho vòng đối đầu, Tôn Kỳ quyết định trút toàn bộ thần lực trong cơ thể vào minh văn, còn thần lực trong tinh thần vẫn giữ nguyên.

Một vị giám khảo đằng không đưa mắt nhìn xuống, tay không ngừng ghi chép, hắn nhìn xuống Tôn Kỳ rồi ghi xuống điểm số. Ngay sau đó trên thẻ của Tôn Kỳ hiện lên chữ thông qua, còn điểm số chi tiết chỉ có ban giám khảo biết.

Giám khảo rất nhanh ghi chép xong, một nhóm tiếp theo lại tiến lên.

Lúc đi xuống có người vui người buồn, có người thì thản nhiên như kết quả vốn nên là như vậy.

“Thất bại… ta lại thất bại rồi. Hu, hu...”

“Lần trước ngươi nói với ta ngươi đã hoàn thành Tâm Khí bão hòa rồi mà, vẫn chưa phá tâm tẩy tội sao?”

“Có! ta phá rồi!”

“Chẳng lẽ không thành công?”

“Lúc đó phá tâm, ta đau đến ngất đi, lỡ mất thời cơ, để thần khí thoát ra hết.”

“Haizzz… ngươi cũng thật xui xẻo, cố chịu đựng một chút là được rồi.”

“Ai nói với ngươi là ta không cố, ta đã lần thứ hai phá tâm, nhưng mà vẫn là đau đến không chịu nổi.”

“Thôi được rồi, đừng kêu nữa, thất bại nhưng không phải ngươi vẫn có ba điểm sao, mua một chút thảo dược hỗ trợ đi, lần này tạo tâm nhỏ một chút, cũng đừng để bão hòa rồi mới phá, phá sớm thì dễ phá hơn.”

“Thì cũng đành như vậy thôi!”

Tôn Kỳ vô tình nghe được cuộc nói chuyện mà hiểu ra vì sao nhiều Thần tộc qua mấy chục năm vẫn chưa có thần lực. Tu luyện tinh thần khó khăn, tu luyện Chuyển Luân gian khổ.

Hắn trải qua nhiều lần sinh tử mất tay, mất chân, xuyên tim, phá não, xương cốt vỡ vụn, toàn thân bị phế… hay như gần đây trong thử thách hầm ngục, hắn bị con hổ xé đôi thân thể, ruột gan trào ra. Những nỗi đau này đều tôi luyện cho hắn tinh thần như sắt thép.

Bởi vậy dù có nhóm lửa tinh thần hay phá tâm, hắn vẫn chịu đựng được. Đối với hắn đây không phải bước khó nhất, khó nhất với hắn là thần khí. Ngược lại Thần tộc khó nhất là chịu đau, dù sao tâm trí bọn hắn vẫn như trẻ con, còn thần khí có thể dùng thời gian chồng chất lấp đầy.

“Thẩm Văn, ngươi thế nào?” khi Tôn Kỳ còn đang suy nghĩ thì có một bàn tay vỗ vai hắn, Tôn Kỳ quay đầu bắt gặp một đôi mắt đẹp, là Ngọc Ly cùng đợt sinh với hắn.

“Đã qua.” Tôn Kỳ mỉm cười đáp.

“Thật sao?” Ngọc Ly chớp chớp đôi mắt đẹp hỏi lại.



Tôn Kỳ gật đầu.

“Ngươi thật giỏi. Trong đợt xuất sinh chúng ta, chỉ có ngươi và Nguyên Sa là qua được. Thật ngưỡng mộ.” Ngọc Ly vỗ tay tươi cười.

“Ngươi tu vi thế nào? Chuyển Luân nhất trọng rồi sao?” Ngọc Ly tiếp tục hỏi.

Tôn Kỳ gật đầu. Ngọc Ly đã đoán trước được câu trả lời, hóm hỉnh nói:

“Vậy sau này phải gọi ngươi là học huynh rồi.”

Tôn Kỳ cười thành tiếng:

“Gọi sao cũng được, tự nhiên đi.”

“Hứ! ngươi cũng đừng quá kiêu ngạo, ngươi vội vã chuyển luân khiến thực lực không mạnh, đợi ta thắp sáng tinh thần đầu tiên, ta sẽ vượt qua ngươi. Lúc đó ngươi phải gọi ta là học tỷ.” Ngọc Ly hếch mũi tự tin.

Tôn Kỳ cười nhẹ lắc đầu:

“Ta chờ.”

So với tu luyện tinh thần, tu luyện Chuyển Luân không có quy định rõ ràng, không cần Tâm Khí lớn, không cần Tâm Khí bão hòa, chỉ cần phá tâm tẩy tội, tẩy được một chút cũng tính là thành công, đạt Chuyển Luân nhất trọng. Cách làm này giống như kiểu nhặt từng hạt đậu sớm muộn gì cũng đầy giỏ, không ảnh hưởng nhiều đến căn cơ, chỉ là mất thêm nhiều lần chuyển luân mà thôi.

Ngọc Ly cho rằng Tôn Kỳ vội vã Chuyển Luân nên không nghĩ mình kém hơn. Tôn Kỳ cười nhạt không có giải thích.

Sau mấy ngày kiểm tra vòng sơ loại cuối cùng kết thúc, vòng thi này dễ nên phần lớn đều vượt qua.

Tiếp theo là đến vòng đối đầu. Có hơn một trăm sân đấu được chuẩn bị.

Tấm thẻ Tôn Kỳ chợt sáng lên, hiện số 134, Tôn Kỳ mỉm cười, vậy là lượt thi của hắn đã đến, không biết đối thủ là ai đây.

Tôn Kỳ bước lên sân đấu số 134. Hơi ngạc nhiên khi đầu bên kia, một nữ tử bước lên, đối thủ của hắn lại là nữ.

Nữ tử kia nhìn Tôn Kỳ cũng hơi ngạc nhiên, bọn họ nhận ra nhau:

“Không ngờ lại là Thẩm Văn học đệ.”

“Đệ cũng không ngờ là Trần Dung học tỷ.” Tôn Kỳ cười đáp.

Tôn Kỳ trước đó có tham gia một nhóm học đàn, trong đó có Trần Dung. Tôn Kỳ mặc dù học sau nhưng thiên phú lại tốt hơn, đàn nghệ đã không kém Trần Dung.

Xem ra ban giám khảo xếp cặp đấu là dựa trên mức độ tương đồng.

Tôn Kỳ và Trần Dung chào nhau rồi đều khoanh chân ngồi xuống. Khác với các sân đấu khác đánh nhau ầm ầm, hùng hùng hổ hổ. Không khí tại sân đấu 134 nhẹ nhàng, thanh cao. Đều là người học đàn, tất nhiên là phải so đàn nghệ.

Trần Dung lấy từ trong túi gấm ra một cây đàn, phất tay một cái đàn lớn vắt ngang đùi. Tôn Kỳ cũng tương tự lấy ra Thanh Huyền Cầm, cả hai đều sử dụng đàn tranh.

Đây là đàn tranh chi chiến.

Nhìn thấy Tôn Kỳ đã có thể thu nhỏ Thanh Huyền Cầm nhỏ trong lòng bàn tay, Trần Dung khen:

“Học đệ tu luyện minh văn lại có tiến bộ.”

“Chỉ là một chút năng lực mà thôi.” Tôn Kỳ khiêm tốn đáp lời.

“Học đệ không cần khiêm tốn. Nhớ ngày trước để thu nhỏ được như đệ, ta mất mấy năm vẽ minh văn. Nên ta khen đệ là thật nhưng ta sẽ không nương tay.” Trần Dung nghiêm giọng, tay đặt lên dây đàn gảy tinh… tinh… thử đàn.

“Mong học tỷ chỉ giáo.” Tôn Kỳ đáp, cũng tương tự lướt ngón tay trên dây đàn.

“Không dám nói chỉ giáo. Đệ thiên phú âm luật tốt, chỉ sợ đàn nghệ đã vượt qua ta. Nếu hôm nay đệ thắng, ta gọi đệ là học huynh.” Trần Dung bình thản nói, trong lúc đang nói những ngón tay đã nhảy trên dây đàn.

Tôn Kỳ mỉm cười cũng bắt đầu đàn tấu.