Chương 97: Cánh gà

Người Bên Lầu Tựa Ngọc

Đăng vào: 10 tháng trước

.

Ngốc trong chốc lát đứa nhỏ mới phản ứng lại là mình được đặt tên là “Cánh Gà”. Hắn ngọng ngịu đáp: “Lúc ta tới đây thì bị chó đuổi…… Nó đuổi theo ta hai con phố, hôm qua ta ra cửa lại bị chó đuổi, ngã ở trên đường đau quá; hôm nay…… Hôm nay……”

Lâu Tự Ngọc vội vàng nhìn về phía sau hắn nói: “Hôm nay không có chó đuổi ngươi mà?”

Cánh Gà nước mắt lưng tròng vén áo lên, hai người cúi đầu nhìn thấy một con chó con đang hung hăng cắn chặt ống quần hắn, nhe hết cả răng ra.

Lâu Tự Ngọc không nhịn được há miệng cười há há, cười đến nỗi thịt gà đang gắp cũng rơi xuống. Nàng vội vàng đút thịt gà cho hắn ăn sau đó lại cười tiếp. Tống Lập Ngôn phúc hậu hơn nàng, hắn duỗi tay gỡ con chó con kia xuống, thả ra ngoài cửa, đuổi đi.

“Ngươi đoạt xương của nó hả?” Lâu Tự Ngọc vừa cười vừa hỏi.

Cánh Gà tủi thân lắc đầu nói: “Ta không có, không biết vì sao chúng nó đều đuổi theo ta.”

“Đó chính là vì ngươi rất giống Cánh Gà nên chúng nó mới thèm.” Lâu Tự Ngọc rót rượu rồi chạm cốc với Tống Lập Ngôn. Nàng uống xong thì nghiêng đầu đánh giá đứa nhỏ này, trên mặt không nhịn được mang theo chút hiền từ, “Cánh Gà ở chỗ nào?”

Đứa nhỏ mải ăn thịt nên mơ hồ đáp không rõ: “Trên núi.”

“Thế làm sao ngươi lại xuống núi một mình?”

“Ta muốn tìm người.”

“Gần đây trong thành không ổn, đừng đi loạn.” Lâu Tự Ngọc uống một ngụm rượu rồi mặt mày hơi sầu thảm nói, “Không biết khi nào đại họa sẽ rơi xuống đầu.”

Tống Lập Ngôn nghiêng mặt liếc nàng một cái: “Ngươi hù dọa trẻ con làm cái gì?”

“Nô gia cũng chỉ lo lắng thôi.” Lâu Tự Ngọc xoay mặt nhìn về phía hắn, “Bọn họ phí sức lớn như thế để khiến vật kia giáng lâm, mục đích tuyệt đối không phải để chơi.”

Tống Lập Ngôn làm sao không hiểu chứ? Hắn tìm đọc điển tịch của Thượng Thanh Tư thì thấy nơi cất giấu nội đan của tứ đại Yêu Vương đều có ghi lại nhưng Bạch Tiên tộc lại là ngoại lệ. Sách cổ chỉ nói rằng Yêu Vương Phù Sơn chiến bại chứ không đề cập đến nội đan. Đó cũng chứng tỏ người năm đó tham chiến cũng không biết nội đan rơi xuống đâu. Ở tình huống nào mà nội đan lại không có chứ? Lúc trước hắn không suy nghĩ cẩn thận nhưng hiện tại cũng coi như có suy đoán.

Bạch Tiên nhất tộc Yêu Vương Phù Sơn nếu trước khi tham chiến đã đút nội đan của mình cho Yêu Hậu thì sau khi hắn chiến bại không tìm thấy nội đan cũng dễ hiểu. Yêu Hậu chết đã đem nội đan ký thác trong bào thai, như thế việc bào thai đó có thể sống sót mấy trăm năm cũng không có gì kỳ quái.

Chỉ bằng vào việc hắn mang theo nội đan trong người thì cho dù tiểu Yêu Vương kia có giấu đến sâu thế nào thì việc bị người ta đào ra cũng chỉ là việc sớm hay muộn. Hiện tại Tống Lập Ngôn lo lắng chính là —— Yêu Vương hiện thế, hơn phân nửa sẽ muốn ăn thịt người để bồi bổ. Người đứng mũi chịu sào chính là bá tánh của huyện Phù Ngọc. Cho dù hắn đã cho ngừoi bảo vệ nghiêm các cổng thành, tra xét nghiêm ngặt nhưng yêu quái quả thực rất khó phòng bị.

Buồn bực uống một ngụm rượu, hắn hơi hơi nghiền ngẫm rồi gật đầu: “Rượu chỗ này quả thật tốt hơn khách điếm Chưởng Đăng của ngươi, không trộn nước, quả là ngon.”

“Đại nhân lại nói bừa rồi.” Lâu Tự Ngọc oán trách, “Chỗ nô gia sao lại gọi là trộn lẫn rượu chứ? Đó gọi là ít lãi nên tiêu thụ mạnh, dùng ít phí tổn nhất để đảm bảo nhiều người được uống rượu nhất.”

“Làm buôn bán không thành thật nhưng miệng thì lợi hại vô cùng.”

Xem bọn họ cãi nhau náo nhiệt, Cánh Gà cũng không xen lời, thậm chí hắn còn thấy ngượng vì ăn gà không trả tiền vì thế rất tự giác cầm bầu rượu rót cho bọn họ. Hắn cảm thấy vị tỷ tỷ mặc váy hoa bên này lớn lên đẹp cực kỳ, trên người có một cảm giác thân cận nói không nên lời. Vị ca ca bên trái lại phong thần tuấn lãng, nhưng không thích cười, cử chỉ ưu chỉ ưu nhã hơn tỷ tỷ, uống rượu không rớt giọt nào. Hai người ghé vào cùng nhau thoạt nhìn rất khách sáo nhưng lại có cảm giác thân mật.

“Cánh Gà, ngươi ăn xong thì muốn đi đâu?” Lâu Tự Ngọc uống đến say chuếnh choáng, cười xinh đẹp hỏi hắn.

Cánh Gà ngọng ngịu nói: “Ta lại đi dạo trên đường xem có thể tìm được thân nhân không.”

“Người thân của ngươi trông như thế nào?” Tống Lập Ngôn nhíu mày, “Huyện Phù Ngọc lớn như thế, một đứa nhỏ như ngươi tìm loạn khắp nơi sợ là không tìm được đâu.”

Cánh Gà nhíu mày, suy nghĩ hồi lâu thì nhúng ngón tay xuống nước rồi nghiêm túc vẽ trên bàn. Lâu Tự Ngọc uống hai ngụm rượu mới nhìn xem hắn đang muốn vẽ cái gì. Ai biết vừa nhìn thấy nàng đã phun hết rượu ra ngoài hỏi thất thanh: “Đây là cái gì?”

“Thân nhân ta đó.” Cánh Gà vô tội nhìn một đống vệt nước lung tung trên bàn nói, “Không giống sao?”

“Giống cái thứ này thì ta thấy rồi nhé.” Lâu Tự Ngọc trêu ghẹo hắn sau đó chỉ một cuộn chỉ rối bên quầy nói, “Đấy, chính là nó, á há há.”

Cánh Gà tủi thân méo miệng nhỏ, lại nước mắt lưng tròng.

“Ai, được rồi, tỷ tỷ giúp ngươi tìm, đừng khóc nhé. Để người ta nhìn thấy thì còn tưởng ta bắt nạt trẻ con đấy.” Lâu Tự Ngọc vỗ vỗ vai hắn muốn cổ vũ hắn một chút nhưng nàng quả thực đã uống quá nhiều, tửu lượng lại không tốt được như Tống Lập Ngôn nên xuống tay không biết nặng nhẹ. Người đối diện nhìn không được nên lập tức bắt lấy tay nàng.

“Say rồi hả?” Hắn cực kỳ ghét bỏ hỏi.

Lâu Tự Ngọc híp mắt nhếch miệng cười: “Không có.”

Nàng duỗi 8 ngón tay, líu lưỡi nói: “Ta còn có thể uống tám bình.”

Tống Lập Ngôn lườm nàng, không để nàng đập mặt vào bát nước canh nên đành phải ngồi xuống cạnh nàng để nàng dựa vào người mình sau đó tiếp tục uống hết rượu trong cái bình nhỏ. Có lẽ là thấy hắn uống rất cao hứng nên Cánh Gà cũng nhịn không được uống một ngụm nhỏ, kết quả bị cay đến lè lưỡi.

Tống Lập Ngôn nhìn thấy thì buồn cười, giật giật bả vai hỏi người đang dựa vào mình: “Ngươi muốn mang tiểu gia hỏa này về hả?”

“Ừ, muốn mang về.” Lâu Tự Ngọc cực kỳ dũng cảm nhấc tay đồng ý sau đó nàng lại rũ tay xuống bắt lấy ống tay áo hắn nói, “Mùi vị trên người đại nhân thật tốt.”

Tống Lập Ngôn bị sặc rượu nên tức giận nói: “Mỗi khi ta về nhà phụ mẫu ta đều chê cả người ta đều là mùi tro, thế nào cũng phải tắm gội ba lần mới được vào phòng. Ngươi thật cổ quái, sao còn cảm thấy tốt chứ?”

Lâu Tự Ngọc bật cười, to gan đáp: “Ngủ trong ngực đại nhân là an ổn nhất, lúc ngửi thấy mùi vị này này thì ta biết chẳng cần nhọc lòng gì, đã có đại nhân gánh cho ta rồi.”

Tống Lập Ngôn không cảm kích àm đẩy nàng một phen nói: “Bản quan không có tâm tình gánh cho ngươi, việc mình thì tự đi mà làm.”

Nói thì nói thế nhưng sau khi ăn xong hắn vẫn nhíu mày đưa túi tiền cho tiểu nhị sau đó đứng dậy khiêng người lên vai, lại liếc liếc Cánh Gà một cái sau đó cũng tiện thể dắt tay hắn đi ra cửa.

“Không phải ngươi muốn dẫn hắn về sao?” Hắn hơi bực mà vỗ vỗ lưng nàng hừ lạnh nói, “Mau tỉnh đi.”

Lâu Tự Ngọc ậm ừ hai tiếng, không biết là đang nói gì sau đó lại lăn ra ngủ trên vai hắn. Tống Lập Ngôn cắn răng, vừa cúi đầu đã thấy Cánh Gà ngước đôi mắt vô tội nhìn hắn, ngoan ngoãn chờ hắn nói muốn đi đâu.

“…… Lên xe đi.”

Tống Tuân ngoài ý muốn nhìn một nhà ba người…… Không phải, một hàng ba người sau đó buồn bực hỏi: “Đại nhân, không phải chưởng quầy mời khách dùng bữa sao? Thế nào mà lại tự chuốc mình say đến nằm sấp thế này?”

Tống Lập Ngôn xách người vào xe rồi lại xách cả Cánh Gà vào, mặt không biểu tình nói: “Uống quen rượu trộn nước rồi, vừa uống rượu mạnh vào đã gục.”

“Thế đứa nhỏ này thì sao?”

“Nàng muốn mang về thì mang về.” Giọng hắn cực kỳ bất đắc dĩ, thậm chí mang theo hai phần tức giận nhưng không biết vì sao Tống Tuân lại nghe ra hai phần sủng nịch dung túng. Hắn thổn thức một chút, đợi ba người ngồi xong hắn mới đánh xe hồi phủ. Kỳ thật trên đường có đi ngang qua khách điếm Chưởng Đăng, có thể để Lâu chưởng quầy lại nhưng đại nhân không nói gì thì hắn cũng không hé răng cứ thế một đường thuận lợi trở về huyện nha.

“Ngươi thế nhưng vẫn còn tâm trạng đi dạo loạn cơ đấy?” La An Hà vừa lúc ra cửa, thấy xe hắn trở về thì cười lạnh mắng, “Để ta xem lúc Triệu Thanh Hoài đến đây thì ngươi giải thích với ông ta thế nào?”

Tống Lập Ngôn ở trong xe thấy nao nao, Tống Tuân ở bên ngoài nhịn không được hỏi: “Triệu đại nhân sắp tới sao?”

“Đã sớm lên đường, chờ đến thu dọn tên đồ đệ không nên thân như ngươi đó.” La An Hà cười nhạt, “Mau giấu con hồ ly tinh này cho chắc, bằng không đợi ông ta tới thì nó không còn đường sống đâu.”

Triệu Thanh Hoài tuy là quyền chưởng môn của Thượng Thanh Tư nhưng đồng thời cũng là quan to nhất phẩm trong triều. Sao ông ta có thể dễ dàng rời khỏi kinh đô chứ? Thần sắc Tống Lập Ngôn có chút ngưng trọng, thầm nghĩ chẳng lẽ chuyện hắn thả chạy Mỹ Nhân Xà và nội đan của Câu Thủy nghiêm trọng như thế sao? Sư phụ hắn là một người đạm nhiên ổn trọng, tiên hoàng băng hà trước mặt mà ông ấy có thể không động đậy, không biểu tình thì trên đời này còn có chuyện gì khiến ông ấy sốt ruột được chứ?

Lâu Tự Ngọc chẳng biết gì mà mỹ mãn dựa trên người hắn ngủ say như chết. Cánh Gà ở đối diện thì càng là vẻ mặt ngây thơ thiên chân, còn liếm ngón tay còn dính vị thịt gà. Tống Lập Ngôn thở dài, không biết vì sao hắn đột nhiên có cảm giác làm đương gia không dễ dàng.

La An Hà đi rồi, Tống Lập Ngôn ôm Lâu Tự Ngọc trở về phòng đặt lên giường sau đó lung tung bọc chăn lại cho nàng. Nhưng vừa xoay người hắn đã cảm thấy thời tiết bây giờ lạnh, cân nhắc một phen hắn lại đắp chăn cho nàng thật kỹ, sau đó đi giặt khăn nước ấm tới lau mặt cho nàng.

Tống đại nhân ngày xưa mười ngón không dính nước nhưng trải qua chuỗi ngày nuôi dưỡng hồ ly kia thì cũng đã biết chăm sóc người khác. Tống Lập Ngôn tự mình cũng muốn phỉ nhổ chính mình, muốn ném khăn chạy mất nhưng quay lại đã thấy Cánh Gà ở bên cạnh nước mắt lưng tròng nhìn hắn.

“Lại đói bụng sao?” Hắn nhíu mày.

Cánh Gà liên tục lắc đầu, nhéo tay áo dùng sức lau mặt: “Ta nhìn ca ca và tỷ tỷ thì có chút nhớ tới phụ thân và mẫu thân.”

Tống Lập Ngôn không vui: “Lệnh đường và lệnh tôn cũng hay cãi nhau thế hả?”

“Không có, mẫu thân và phụ thân ân ái giống hai người vậy, mỗi lần mẫu thân tham lạnh ngủ quên trên giường trúc là phụ thân sẽ ôm nàng vào nhà, lau mặt cho nàng.”

“Ta không cùng nàng ân ái.”

Cánh Gà nhếch miệng nói: “Phụ thân ta cũng thường nói như vậy.”

Tống Lập Ngôn: “……” Nếu không phải mới vừa rồi hắn trả tiền cơm thì hắn sẽ thật sự hoài nghi đứa nhỏ này là bị gà say rượu thu mua rồi.

Tống Lập Ngôn cúi người nhìn hắn hỏi: “Vậy phụ mẫu của ngươi đã đi đâu rồi?”

“Đã chết.” Cánh Gà rớt nước mắt càng nhanh nhưng hắn lại không gào khóc, cả người thoạt nhìn ngoan ngoãn cực kỳ, “Trước khi ta sinh ra thì họ đã chết rồi.”

“Vậy đúng là…… Từ từ?” Hắn cảm thấy không quá thích hợp, “Trước khi ngươi sinh ra phụ mẫu đã chết, cả hai người sao?”

“Phải.” Cánh Gà gật đầu, “Ta treo trên một thân cây thật lâu, mấy ngày trước mới coi như thật sự được sinh ra.”

Cha mẹ đều mất, có thể treo trên cây thật lâu, mấy ngày trước mới sinh ra mà đã tầm 7,8 tuổi lại ở trên núi, thân nhân muốn tìm trông không khác gì cuộn chỉ rối. Tống Lập Ngôn chậm rãi chống đầu gối đứng lên, mặt căng muốn chết, trong lúc nhất thời không biết nói gì mới tốt.