Chương 117: Ăn luôn và kế thừa nội đan

Người Bên Lầu Tựa Ngọc

Đăng vào: 10 tháng trước

.

Ban đầu hắn còn lo lắng vết thương của sư phụ nhưng nhìn dáng vẻ ông ta thì hẳn là hắn bị lừa, lão nhân gia vẫn rất tốt.

Tống Lập Ngôn nhẹ nhàng lắc đầu, đi đến phòng dành cho khách hành lễ xong thì không đợi Triệu Thanh Hoài mở miệng đã lấy đồ trong túi áo ra.

“Lúc trước sư phụ bị thương nặng nên đệ tử chưa kịp bẩm báo. Diệt Linh Đỉnh đã tìm về, mong sư phụ xem qua.”

Triệu Thanh Hoài vốn muốn cùng hắn tâm sự chuyện hồng trần kiếp nhưng vừa thấy hắn móc đỉnh đồng kia ra sắc mặt ông ta đã đại biến, vội vàng cầm lấy cái đỉnh đồng run rẩy xem xét.

“Con tìm thấy nó ở chỗ nào?”

Lâu Tự Ngọc đưa – Tống Lập Ngôn muốn nói thật nhưng rốt cuộc vẫn nhịn lại, thấp giọng nói: “Một hiệu cầm đồ.”

Diệt Linh Đỉnh bị ông ta cầm thì không thoải mái, cứ thế giãy dấuu đó nhào thẳng vào ngực Tống Lập Ngôn. Đang êm đẹp mà một cái pháp khí của Thượng Thanh Tư lại giống một nàng dâu bị người ta đùa bỡn đến khóc lóc kể lể với tướng công. Tống Lập Ngôn dở khóc dở cười muốn ấn nó vào trong tay Triệu Thanh Hoài. Nhưng vừa ấn thì nó dã lập tức vù vù không ngừng, bày ra bộ dạng “Nàng dâu sắp bị tướng công bán đến nhà thổ.”

Triệu Thanh Hoài như nhớ tới cái gì, thần sắc cực kỳ bi ai, đến giọng nói cũng khó khăn vang lên: “Pháp khí này có duyên với con thì con giữ lại đi.”

Duỗi tay để Diệt Linh Đỉnh làm nũng cọ cọ, Tống Lập Ngôn trầm mặc một lát mới đột nhiên hỏi: “Sư phụ, vì sao tu vi của đồ nhi tiến bộ nhanh hơn người khác nhiều thế?”

Triệu Thanh Hoài nhìn chằm chằm Diệt Linh Đỉnh, cả người vẫn ngây ra nên đáp có lệ: “Con có thiên phú dị bẩm.”

“Nhưng mỗi lần đồ nhi điều tức vận khí đều cảm thấy tu vi này là từ chỗ nào đó toát ra chứ không phải do tự đồ thi tu tập được.”

Trong lòng Triệu Thanh Hoài căng lên, ông ta thu lại tâm tình nhíu mày nói: “Miên man suy nghĩ cái gì, chính con tu vi tiến bộ mà không phải của con thì của ai? Có phải sau khi tới Hoang Châu con chậm trễ việc tu tập nên mới có ý tưởng này không?”

Tống Lập Ngôn lắc đầu.

Triệu Thanh Hoài thở dài vuốt râu nói: “Con là người có căn cơ tốt nhất trong lịch đại đệ tử dòng chính. Cho dù các Chưởng Tư của Thượng Thanh Tư cũng không có người nào xuất chúng được như con khi ở tuổi này. Chỉ cần con một lòng tu đạo thì tương lai có lẽ có thể được ban tiên vị cũng có thể.”

“Một thế hẹ Chưởng Tư của Thượng Thanh Tư……” Hắn trầm ngâm nói, “Đồ nhi nhớ rõ sư phụ nói các Chưởng Tư đời trước đều bị yêu nữ mê hoặc mà.”

Nhắc tới việc này, nếp nhăn trên mặt Triệu Thanh Hoài lại nhiều thêm hai cái. Ông ta khó chịu ôm gối đầu che ngực, liếc nhìn hắn một cái, có điều ám chỉ nói: “Yêu quái, đặc biệt là hồ yêu phần lớn âm hiểu xảo tra, am hiểu lấy lời ngon tiếng ngọt để lừa người khác. Kẻ trong cuộc thì mê muội, người bàng quan thì tỉnh táo. Sư huynh ta năm đó chính là động phàm tâm mới bị trưởng lão phạt. Con đọc nhiều sách cổ như thế hẳn là cũng đã biết đúng không?”

Tống Lập Ngôn gật đầu, lúc Chưởng Tư tại vị vốn nên được mọi người kính trọng, hiệu lệnh một phương không ai dám cãi. Nhưng một đám Chưởng Tư của Thượng Thanh Tư đều phạm phải sai lầm mà bị hình phạt quất roi trước mặt mọi người. Lúc trước hắn không biết bọn họ phạm phải sai lầm gì mà phải chịu hình phạt nặng như thế nhưng hiện giờ nghe được thì càng thêm nghi hoặc.

Tống Thanh Huyền động phàm tâm với hồ yêu mà bị phạt nhưng sao Lâu Tự Ngọc lại nói nàng và hắn không có tình cũ?

“Con chớ nên suy nghĩ linh tinh mà chuyên tâm tu tập.” Triệu Thanh Hoài ho khan hai tiếng nói, “Còn chuyện yêu quái trong huyện thì để vi sư xử lý.”

Nhắc tới cái này Tống Lập Ngôn nhớ tới Nhan Hảo vì thế duỗi tay lấy Phù Đồ Vây đưa cho ông ta.

“Cái này lại là……” Nhận thấy một tia yêu khí, Triệu Thanh Hoài lập tức rùng mình, nhanh chóng đón lấy Phù Đồ Vây, sau đó tay niệm quyết phong chín đại trận lên đó.

Tống Lập Ngôn cực kỳ kinh ngạc hỏi: “Sư phụ?”

Tư thế này quá lớn rồi, cho dù là yêu quái lợi hại cũng không đến mức……

“Nhan Hảo.” Triệu Thanh Hoài kêu ra cái tên này.

Tên của yêu quái nhiều người trong Thượng Thanh Tư không nhớ. Ngoài Yêu Vương thì những yêu quái khác trong mắt bọn họ chỉ là một chủng tộc khác, chẳng phân biệt họ tên. Nhan Hảo có địa vị gì mà có thể khiến Chưởng Tư của Thượng Thanh Tư nhớ tới chứ?

Còn không đợi hắn hỏi sư phụ hắn đã tự mình mở miệng: “Con thế mà lại bắt được nàng ta. Đây là công lớn đủ chuộc lại toàn bộ lỗi lầm trước kia phạm phải.”

Tống Lập Ngôn hơi hổ thẹn. Hắn nhân lúc Nhan Hảo và Lâu Tự Ngọc đánh nhau hắn mới thừa cơ bắt người, thật sự không coi là quang minh lỗi lạc nhưng: “Nàng ta có địa vị gì chứ?”

Đánh giá một cục màu đỏ trong Phù Đồ Vây, Triệu Thanh Hoài cười cười nói: “Là một kẻ trộm, thừa dịp Yêu Vương Xích Trung hồn phi phách tán nàng ta dám ăn vụng nội đan nên bị Hoàng Đại Tiên nhất tộc đuổi giết mấy trăm năm.”

Đồng tử co rụt lại, Tống Lập Ngôn bắt được trọng điểm: “Nội đan của Xích Trung sao?”

“Phải, ở trong bụng nàng ta đó.” Triệu Thanh Hoài hừ cười, “Đáng tiếc, nàng ta là nuốt nội đan chứ không phải được kế thừa nên cho dù yêu lực tăng cao thì cũng không phải quá lợi hại.”

Yêu Vương nội đan là bảo bối nhiều người tranh giành, nuốt được có thể tiết kiệm hơn 1000 năm tu hành. Nhưng Yêu Vương các tộc thường truyền nội đan cho con thừa tự của mình, như thế nội đan mới dung hợp cùng bản thể, mọi yêu lực cũng cường đại hơn. Cái này có thể giúp đám tiểu Yêu Vương nhanh chóng có chỗ đứng trong tộc.

Thì ra là thế, trách không được vừa rồi Lâu Tự Ngọc hỏi có thể lập tức quăng Nhan Hảo vào Diệt Linh Đỉnh không. Nàng vẫn muốn hủy diệt nội đan.

Ý thức được điểm này, Tống Lập Ngôn có chút không vui, chắp tay nói: “Vạy yêu quái này xin giao cho sư phụ xử trí.”

Lúc này túi áo của hắn bị mở ra chưa kịp cài nút nên có một thứ theo động tác của hắn rơi ra bị Triệu Thanh Hoài tay mắt lanh lẹ bắt được.

“Này lại là cái gì?” Ông ta nhíu mày, “Gương nữ nhân dùng sao?”

Lăng kính nạm đá quý, mặt kính bóng loáng mang theo một cỗ âm hàn khiến ông ta không thoải mái. Tống Lập Ngôn nhanh chóng vươn tay cung kính muốn lấy lại Nghiệt Kính rồi nói: “Chỉ là thứ đồ chơi con mua ở chợ.”

Triệu Thanh Hoài cũng không để ý nhiều mà đưa gương cho hắn. Mặt kính lấp lánh, Tống Lập Ngôn lơ đãng mà nhìn lướt qua nhưng tay tức khắc cứng đờ.

“Sao thế?” Triệu Thanh Hoài hỏi, “Con còn chuyện gì muốn nói sao?”

“…… Không có.” Thu gương lại, Tống Lập Ngôn rũ mắt nói, “Sắc trời đã tối, sư phụ nghỉ ngơi cho tốt, ngày mai đồ nhi lại tới thỉnh an.”

Triệu Thanh Hoài xua tay, sau đó tập trung đánh giá Phù Đồ Vây. Tống Lập Ngôn lui về phía sau rồi xoay người rời khỏi phòng sau đó hắn đứng trên hành lang thật lâu.

“Đại nhân!” Tống Tuân từ bên ngoài trở về vui sướng nói, “Lê Hoa quả thật không nói dối, ngài đúng là đã về.”

Nhìn nhìn hắn, Tống Lập Ngôn đột nhiên bắt lấy bờ vai của hắn soi kính trước mặt hắn. Chỉ có một khuôn mặt bình thường hiện ra, trong gương không có biến hóa gì. Tay Tống Lập Ngôn càng thêm lạnh lẽo. Hắn buông Tống Tuân ra rồi không nói một tiếng mà trở về phòng mình.

“Gần đây nghiệt kính oán khí tàn sát bừa bãi, nô gia có kim đồng có thể nhìn nhưng đại nhân dù sao cũng là thân thể phàm thai, nếu thiếu nô gia ở bên thì khó tránh khỏi bị thứ dơ bẩn mê hoặc. Có Nghiệt Kính này bên người thì đại nhân có thể thấy được oán khí trong gương, từ đó trảm yêu trừ ma.”

Tống Lập Ngôn nắm chặt Nghiệt Kính trong tay, nhắm mắt nhớ tới vừa rồi nhìn thấy mặt sư phụ hắn phản chiếu ở đây. Giữa mày ông ta có một luồng hắc khí, không phải nghiệt kính oán khí thì là cái gì?