Đăng vào: 12 tháng trước
Hai ngàn năm trước Yêu Thần Xi Vưu nhất thống thiên hạ. Hắn cường đại không ai bì nổi, tàn sát thương sinh, lấy mọi thứ khác ngoài yêu quái làm thức ăn, có được tam đại yêu tộc làm thân vệ. Lang tộc không nằm trong số đó nhưng Bùi Hiến Phú thân là sói yêu lại ngưỡng mộ Yêu Thần từ rất lâu, thậm chí ở một khắc cuối cùng của Xi Vưu hắn vẫn không tiếc mà lấy thân ra tế, muốn chết cũng phải lưu lại hồn phách của Xi Vưu khiến cho hồn phách đó chỉ bị phong ấn chứ không thể bị tiêu diệt.
Khi đó Bùi Hiến Phú không lấy tên này mà gọi là Vệ Đường, là kẻ bị tộc trưởng của lang tộc mạnh mẽ đẩy lên ngôi vương. Hắn không có nội đan của tiên vương, không có máu của vương tộc cũng không danh chính ngôn thuận mà chỉ là vật hi sinh trong cuộc đấu tranh trong tộc. Nhưng mà năm ấy trăm yêu triều cống, Xi Vưu ngồi ở chủ vị đi xuống xem đã ngừng một cái chớp mắt trên người hắn.
Có lão yêu nói đã thấy Xi Vưu lúc ấy cười, tuy chỉ có một cái chớp mắt nhưng vẫn khiến mọi người không ai dám coi thường Vệ Đường, kẻ tiện nghi nhặt được cái chức Lang Vương này. Còn bản thân Vệ Đường thì càng khăng khăng một mực với Yêu Thần.
Những cái này không biết Lâm Lê Hoa đọc được từ cuốn sách cổ nào, thật giả không ai biết, chỉ có thể coi là một câu truyện dã sử mà xem. Đặc biệt sách cổ kia còn có tên là《 thượng phong yêu ma lưu lục 》.Nhưng Lâu Tự Ngọc cảm thấy đây có thể hợp lý giải thích những gì Bùi Hiến Phú có thể làm, nên lấy ra để lừa hắn cũng không sai.
Ai biết hắn thật sự bị lừa, tâm tình đột nhiên đại loạn, bàn tay nhéo mệnh môn của Lâm Lê Hoa cũng lỏng ra. Lâu Tự Ngọc cười thì cười, động tác lại không hề chậm mà nhanh chóng nắm bắt thời cơ lắc mình đi lên kéo Lâm Lê Hoa xuống dưới. Duỗi tay sờ thấy nội đan của nàng ta vẫn còn thì lúc này nàng mới thở ra một hơi, gõ trán nàng ta mắng um lên: “Cho chừa cái tội chạy loạn này, nhìn xem, bị sói ngậm đi rồi biết sợ chưa?”
Lâm Lê Hoa rất tủi thân nói: “Em chỉ ra ngoài đổ nước, ai biết lại gặp độc thủ.”
May mà dù Bùi Hiến Phú thông minh thì cũng có lúc tính sai, nàng đã tra ra lai lịch của hắn nên dù bị hắn chộp trong tay thì chỉ cần chủ tử theo tới là nàng có thể thoát được. Con sói yêu này quỷ kế đa đoan, nhưng có nhược điểm trí mạng là yêu thân của hắn ngàn năm trước còn bị pong ấn của chủ phong của Kỳ Đấu Sơn. Hẳn là nó vẫn bảo tồn đến nay cho nên yêu hồn của hắn mới có thể bảo tồn lâu như thế. Chỉ cần tìm được chân thân của hắn và hủy đi thì người này cũng biến mất.
Bùi Hiến Phú nhảy xuống khỏi tảng đá, sắc mặt hung ác nham hiểm sau đó giống như nghĩ tới cái gì hắn lại phất phất ống tay áo nói: “Cho các ngươi biết cũng không sao, dù sao Mạnh Bà kính kia hắn đã vào thì khó mà ra. Còn các ngươi cho dù biết cũng chẳng thể đối phó với ta, chẳng nhẽ các ngươi còn dám đi lên đỉnh của Kỳ Đấu Sơn chủ phong sao?”
Lâu Tự Ngọc không cười chỉ nói: “Ngươi quên Xi Vưu bị phong ấn thế nào rồi sao? Còn dám để ngài ấy nhớ lại ư?”
“Hắn nhớ tới những cái đó thì quả thật ta sợ nhưng hắn nhớ được nhưng không ra được thì ta sợ cái gì?” Bùi Hiến Phú lộ ra móng vuốt của sói, chậm rãi đến gần các nàng nói, “Ngươi cho rằng ta đem Mạnh Bà kính lấy ra là muốn cho hắn biết chuyện kiếp trước sao? Ha ha ha, đó là Phù Đồ Vây của Tống Lập Ngôn hắn, cũng là nhà tù của nhiều người. Trong lòng hắn có nhớ thương có tạp niệm mới khó thoát được một kiếp này.”
Tạp niệm trong lòng sẽ hiện ra trong mộng, một khi hiện hình thì người sẽ bị Mạnh Bà kính câu đi theo. Một khi đã vào nơi kia mà không có người ở bên ngoài tác động là không thể đi ra. Hồng trần kiếp của Tống Lập Ngôn rốt cuộc chính là ở trên người Lâu Tự Ngọc.
“Lâu chưởng quầy nhất định phải nhớ rõ.” Hắn vui sướng khi người gặp họa nói, “Tống Thanh Huyền là ngươi hại chết, nếu Tống Lập Ngôn xảy ra chuyện thì đó cũng do ngươi làm hại.”
Gió núi không biết từ đâu cuốn lên, Lâm Lê Hoa muốn mở miệng khuyên chủ tử nhà mình cũng không kịp. Chính cái đuôi to đã bay thẳng lên trời, đập thẳng về phía Bùi Hiến Phú.
……
Đinh linh ——
Tống Lập Ngôn đi trong cảnh mộng hư vô, không biết vì sao hắn lại nghe thấy tiếng lục lạc này. Tiếng động linh hoạt kỳ ảo, giống như truyền ra từ chùa miếu trên núi sau cơn mưa. Nhưng hắn càng đi về phía trước thì tiếng lục lạc càng vang, lúc mới đầu chỉ là từng tiếng đứt quãng nhưng sau đó từng tiếng leng keng lại vang lên thành một chuỗi.
Trước mắt là một khu chợ đơn sơ tuy không nhiều người lắm nhưng cũng tính là náo nhiệt. Ở đây không có cửa hàng san sát như trên đường Trường Nhạc, cũng không có nhiều quán rong như ở đó mà chỉ có một vị lão nhân đang ngồi xổm ven đường bán lục lạc là cười với hắn.
Tống Lập Ngôn bừng tỉnh cảm thấy mình đã thấy tình cảnh này nhưng không nhớ ra thấy ở đâu. Hắn nhìn chằm chằm lục lạc trong chốc lát, trong lòng biết mình sẽ không mua nên hắn đi tiếp về phía trước, đến một tiểu viện thì nhẹ nhàng đẩy cửa ra.
Có một thứ lông xù xù chột dạ nhanh chóng nhảy từ tường viện vào trong phòng.
“Đứng lại.” Trong lòng hắn hơi bực, buột miệng thốt ra, “Không phải ngươi lại đi ăn trộm thịt khô của nhà người ta đấy chứ?”
“Không có!” Trong phòng truyền ra một giọng nói trong trẻo lại quyết đoán, “Ta không trộm!”
Tống Lập Ngôn giống như tự mình đi vào lại cũng như bị ai đó khống chế mà cực kỳ tự nhiên nói: “Không trộm thì ngươi chạy cái gì?”
Hai cái lỗ tai hồ ly vươn ra từ sau ván cửa, tiếp theo là một đôi mắt quay tròn đảo lung tung cũng thò ra: “Không phải ta cho rằng nhà có trộm hả?”
“Đường đường Hồ tộc cũng sợ trộm hả?”
Nàng tức giận mà trợn trắng mắt, lộ ra một cả khuôn mặt sau đó “Phi” một cái phun nửa miếng thịt khô đang ngậm trong miệng ra cáu nói: “Cầm đi cầm đi, đừng chèn ép ta, Hồ tộc thì như thế nào?Không có ta thì ngươi còn không thể đứng đến chỗ này đâu.”
Tống Lập Ngôn rõ ràng không biết phía trước phát sinh cái gì nhưng lúc này trong đầu hắn lại hiện lên mọi việc rõ ràng ——
Hắn đi Kỳ Đấu Sơn trừ yêu bị trọng thương nửa hôn mê nằm ở chân núi. Có một con hồ yêu muốn nhân lúc cháy nhà đi hôi của mà ăn hắn. Yêu lực của nàng không thấp, nếu thật sự muốn động thủ thì hắn khẳng định là không còn đường sống nhưng con hồ yêu này rất lạ. Nó chỉ nhìn chằm chằm hắn trong một lát, răng vừa nhe ra lại thu về, còn nhíu mày cào cào hắn, nhỏ giọng nói thầm: “Chưa chết à?”
“Vậy ngươi chết đi, chờ ngươi chết rồi ta sẽ ăn.”
Hắn cảm thấy buồn cười hỏi nàng: “Vì sao nhất định phải ăn thịt người?”
“Không biết, mọi người đều ăn thì ta cũng ăn thôi.” Hồ yêu ngồi xổm xuống bên người hắn, bệp miệng nói, “Nhưng kỳ thật thịt người không ăn ngon như thịt gà, ít nhất thịt gà nấu lên thơm ơi là thơm.”
Nếu là dĩ vãng hắn khẳng định sẽ muốn dùng chút sức lực cuối cùng tranh đua một phen nhưng nhìn tiểu hồ yêu có đôi mắt trong vắt này hắn lại mở miệng hỏi: “Nếu ta nấu canh gà cho ngươi ăn thì ngươi đừng ăn ta nhé?”
Con hồ ly tuyết trắng đang liếm móng vuốt nghe thấy thế thì ngẩn người, nghiêng đầu suy nghĩ hồi lâu mới gật đầu nói: “Cũng đúng, ngươi nấu canh gà cho ta ăn trước, nếu canh gà không ngon thì ta sẽ ăn ngươi.”
“Được.”
Một người nửa chết nửa sống và một yêu quái đầy mạng người trên tay cứ thế cùng ở dưới một mái nhà. Hơn nữa canh gà hắn nấu ra nàng coi như chân ái mà quý trọng uống lên sau đó để lại tính mạng cho hắn. Nhưng không biết tại sao nàng lại thích thịt khô, luôn thích trộm thịt của nhà hàng xóm ăn.
“Không cùng ngươi nói chuyện cũ nữa, canh gà của ta đâu?” Lâu Tự Ngọc cào cào đất ồn ào nói, “Nếu không ngon ta ăn ngươi!”
Tống Lập Ngôn quen cửa quen nẻo mà tìm được phòng bếp, đổ canh gà hắn đã nấu tốt ra. Lấy tình trạng hiện nay của hắn thì không nên làm ra hành vi giống như người kia năm đó nhưng xuất phát từ tò mò hắn vẫn múc một thìa canh gà bỏ vào miệng nếm.
“Phi.”
“Ngươi phun nước miếng vào canh của ta sao?” Tiểu hồ ly mới vừa tiến vào thấy thế thì tức đến dựng lông quát, “Hôm nay ta ăn ngươi!”