Chương 57: Ngoại truyện: Trâm hoa mai (hai)

Năm Tháng Rực Rỡ

Đăng vào: 12 tháng trước

.

【A Đốc Hách Lệ】

Mai trừng mắt nhìn nam nhân đè trên người mình, trong mắt nàng giống như có thể phun ra lửa.

Từ nhỏ nàng đã được huấn luyện nghiêm khắc, hơn nữa đao thuật thiên phú hơn người, nhưng chẳng ngờ trong vòng một ngày lại bị cùng một người hất rớt trường đao trong tay hai lần liên tục.

Quả thực quá nhục nhã!

“Cô tên gì?” Người nam nhân dường như rất hứng thú, lười nhác hỏi han.

Nàng nghiêng đầu qua, không định quan tâm tới người nam nhân trông còn tinh xảo hơn cả nữ nhân này.

“Ồ, không muốn nói sao?” Y làm như tiếc nuối thở dài, “Vậy chúng ta cứ nằm vậy đi, có lẽ bạch hổ sẽ mau chóng thu hút qua đây bởi nội tạng dã thú bị ta vứt bỏ gần đây.”

Lúc này nàng quay đầu trở lại, suýt nữa cắn răng. Y quần quật cả ngày vừa bắt thú lại nướng thịt, căn bản chính là khiến nàng hiện thân?

“Mai.” Nàng giống như giận dỗi nhìn thẳng vào mắt y, “Ta tên là Mai. Bây giờ thả ta ra được chưa?”

Y ồ một tiếng: “Cô không phải người Trung Nguyên, tên của cô lại giống như người Trung Nguyên.”

Nàng nhíu đôi mày liễu: “Ta có một phần huyết thống của người Trung Nguyên.”

“Thế à…” Y bừng tỉnh hiểu ra, “Ta tên là Doãn Lễ, doãn của doãn nặc, lễ của lễ thượng vãng lai.”

Nàng không có kiên nhẫn nhất đối với những thứ văn chương nho nhã: “Biết rồi biết rồi, ngươi tránh ra cho ta.” Rõ ràng dáng vẻ yếu ớt không chịu nổi gió, thế mà hết sức chết người.

Y chợt thả lỏng tay, nghe theo đứng dậy, vẻ mặt vô tội lại hiền lành, giống như tên vừa mới đè lên tiểu cô nương đùa giỡn lưu manh là một người khác vậy.

Mai đen mặt từ trên mặt đất bò dậy, hất ra bàn tay Doãn Lễ đưa qua đây định nâng dậy.

Bỗng nhiên, bụi cây vốn tĩnh lặng lại lay động.

Mai vừa muốn xoay người, đột nhiên một lực mạnh mẽ nhào về phía nàng. Mùi đàn hương quen thuộc kia khiến nàng nhận ra —— nàng lại bị tên nam nhân quái lạ kia đè trên mặt đất!

“Ngươi!” Còn chưa đợi nàng lên tiếng quở trách, chỉ thấy trên đầu xẹt qua một tia sáng trắng.

Nhất thời toàn thân nàng căng thẳng. Không cần Doãn Lễ cất tiếng, nàng cũng mau chóng hiểu được tình hình trước mắt.

Nếu không phải Doãn Lễ đè nàng xuống, giờ phút này nàng đã là món ăn của con hổ lông trắng kia.

“Đừng nhúc nhích.” Y nhìn chằm chằm phía trước, khẽ nói với nàng, “Để ta dụ nó đi. Cô nhìn đúng thời cơ chạy đi.”

Nàng khinh thường hừ lạnh một tiếng. Nam nhân Đại Thanh đều độc đoán như vậy sao? Cảm thấy nàng là một nữ nhân thì không thể nào giúp được?

Nàng chợt thấy cơ thể nhẹ đi, Doãn Lễ đã đứng dậy.

Chỉ thấy cẳng chân dài của y quét qua một cái, đá túi mũi tên rớt bên cạnh đống lửa qua đây, nhanh chóng lấy ra hai mũi tên dài trong túi, đặt cung nhắm chuẩn giấu phía sau nhánh cây sẵn sàng đợi bạch hổ.

Nàng ở tại chỗ lăn một vòng, quỳ một gối xuống, ngồi xổm bên cạnh y, trường đao đặt ngang trước ngực, một khi có biến động nhỏ thì xông lên bất cứ lúc nào.

Bỗng nhiên, người nam nhân bên cạnh nàng nhoẻn miệng cười: “À, xem ra cô thật sự không đi được.”

Vừa dứt lời, mũi tên dài của y phá gió bắn ra, thẳng tiến vào bụi cây. Cùng lúc đó, trường đao của nàng cũng theo phản xạ vung ra sau, chém về phía mãnh thú sắp đánh lén sau lưng.

Một vùng đất nho nhỏ ở giữa núi non lại có đến hai con hổ trưởng thành một trước một sau, tấn công từ hai phía, định nuốt hai người họ vào trong bụng.

May mà bọn họ phối hợp ăn ý, biến nguy thành an.

Sau bụi cây, bạch hổ kêu dài một tiếng, rồi không còn động tĩnh. Trên mảnh đất trống, một con hổ vằn đau đớn ngã xuống đất run rẩy, bụng nó toạc ra một đường rạch thật dài.

Doãn Lễ xì một tiếng than thở: “Tiếc cho miếng da tốt này.”

Mai không có biểu cảm gì, trường đao chém một đường, lúc này cổ của con hổ vằn cắt thành hai đoạn, súc vật nằm trên mặt đất co rút hai cái, chẳng hề có tiếng động.

“Người Trung Nguyên các ngươi tầm nhìn nông cạn, chỉ thấy được miếng da tốt bề ngoài, không biết toàn thân con hổ này đều là bảo bối, chỉ là một miếng da thì tính là gì chứ.” Mai rút trường đao về, liếc xéo người nam nhân bên cạnh.

Nàng nói xong, không hề nhìn Doãn Lễ mà lập tức bỏ đi.

Đi được một nửa, nàng lại cảm thấy trong lòng buồn phiền đến cuống cuồng. Người nam nhân bề ngoài nhu nhược nhưng bản lĩnh không tệ cho lắm kia sẽ không cho rằng nàng có tâm địa độc ác chứ.

Nàng cắn môi. Y thích nghĩ thế nào thì nghĩ thế ấy, ai thèm cách nhìn của y đối với nàng.

Nhưng bàn chân lại giống như mọc rễ, làm sao cũng không thể di chuyển bước chân.

Nàng khi nào thì rầy rà như vậy!

Nàng tức tối giẫm mạnh chân, xoay người trở về đường cũ. Còn chưa đi được mấy bước thì ngửi được một mùi hương mê người.

Doãn Lễ ngồi ở xa xa, trong tay cầm con chim hoang dã đã nướng xong trước đó, y cười nói với nàng: “Cô về rồi à, ta để lại một con cho cô này. Tới nếm thử đi?”

Mai ngẩn ngơ, nhất thời trong lòng trong mắt đều tràn đầy nụ cười khẽ khàng tựa như trăng thanh gió mát của y cùng với xiên thịt nướng y giơ lên trong tay.

Ơ? Nàng vòng về đường cũ là vì cái gì ấy nhỉ?

***

Lần săn bắn này, bộ lạc A Đốc Nam Vực đứng thứ nhất trong các ngoại tộc, cùng mãnh tướng dưới trướng Thanh đế chia nhau săn được một con mãnh hổ.

Săn được hổ vằn nghe nói là nữ chủ tế Nam Vực, mỹ mạo mê người, lại không ngờ có bản lĩnh giỏi như vậy.

Thanh đế rất vui mừng, triệu riêng sứ thần bộ lạc A Đốc tiến vào lều bày tỏ sự khen ngợi.

Nhất thời những sứ thần ngoại tộc khác đều đỏ mắt.

Nhân vật chính của trung tâm đề tài lại chẳng cảm thấy gì.

Mai nâng cằm, ngơ ngác nhìn trường đao trong tay, lẩm bẩm nói: “Doãn Lễ…rốt cuộc là ai chứ?”

Y ăn mặc giản dị, đương nhiên không phải dòng dõi quý tộc Đại Thanh.

Nhưng y có khí chất lỗi lạc, bản lĩnh vượt trội, thân phận tất nhiên không bình thường.

Hay là…y thật là thân cận của tên cẩu hoàng đế kia?

“Đại nhân…” Tiểu Mai nhút nhát lên tiếng, “Giờ này có phải nên đến lều lớn của Thanh đế lĩnh thưởng không?”

Lĩnh thưởng?

Trong lòng Mai bỗng nhiên nảy sinh ý nghĩ.

Thưởng gì đây?

Bảo hoàng đế thưởng nam thiếp cho mình, chẳng phải tốt rồi sao?

Mai chợt đứng lên, làm hết hồn Tiểu Mai hầu hạ bên cạnh đang ngẩn ngơ.

“Đi thôi!” Mai cười xấu xa, “Đòi phần thưởng!”

Trong căn lều hoàng đế đã có người, líu ríu không biết làm ầm ĩ gì đó.

Mai vừa vén lên tấm màn, nhìn thấy người lặng lẽ ở trong lòng nàng đang đứng đưa lưng về phía nàng.

“Bệ hạ, ngài không phải nói muốn trên trán bạch hổ có hoa mai sao? Đệ tìm một vòng không tìm được, cho nên mới khắc cho ngài một đóa hoa mai đó. Ngài xem tay nghề của đệ có được không?”

Âm thanh biếng nhác của Doãn Lễ truyền vào lỗ tai nàng.

Nàng vừa dời tầm mắt, trông thấy bạch hổ uể oải nằm trên mặt đất. Phía trên da hổ toàn thân trắng toát, ở chính giữa phần trán, bị người ta dùng dao rạch lung tung thành hình dạng đóa hoa.

Tiếc rằng người rạch da tay nghề vụng về, đóa hoa rạch ra tạo hình kỳ lạ, hết sức xấu xí, thật sự là vướng ngại bề ngoài.

“Vô lại! Chẳng lẽ ngươi không biết da hổ thuần trắng so với nhuốm máu càng trân quý hơn sao? Ngươi xem ngươi khắc ra cái thứ gì, quả thực hủy hoại da hổ của ta!”

Âm thanh phẫn nộ của hoàng đế vang dội trong lều.

Mai theo bản năng rụt cổ, nhưng Doãn Lễ thì ngược lại, y vẫn không nhúc nhích, đứng thẳng mà thảnh thơi, giống như chọc giận hoàng đế đã là chuyện thường ngày, da mặt dày quen rồi.

Thanh đế còn muốn mắng nữa, thình lình trông thấy Mai ngơ ngác đứng tại cửa lều, nhất thời nuốt xuống lửa giận ngập trời.

Nữ tử hồng y xinh đẹp đến tỏa sáng mắt người, cho dù là nam nhân nào ở trước mặt mỹ nhân như vậy cũng không muốn mất đi phong độ.

“Chủ tế bộ lạc A Đốc Nam Vực tới rồi, sao các ngươi không thông báo một tiếng?” Thanh đế hắng giọng, trừng mắt nhìn người hầu bên cạnh.

Lúc này Doãn Lễ mới chậm rãi xoay người lại, đối diện với Mai đang đứng cạnh cửa lều.

“Chủ tế bộ lạc A Đốc?” Doãn Lễ nhíu mày.

Mai bỗng dưng hơi chột dạ, hành lễ nói: “Chủ tế Nam Vực A Đốc Hách Lệ, tham kiến bệ hạ.”

Hoàng đế thấy mỹ nhân, tâm tình đã tốt hơn phân nửa, hắn liên tục cười nói: “A Đốc Hách Lệ? Tên rất hay tên rất hay!”

Mai theo bản năng liếc nhìn Doãn Lễ một cái, nhưng không nhận ra tâm trạng lúc này của y.

“Hách Lệ, vị này chính là thống lĩnh tám mươi mốt bộ thiết kỵ Đại Thanh chúng ta, Di Thuận vương gia.” Thanh đế chỉ Doãn Lễ, “Cũng giống như ngươi săn được mãnh hổ, chính là hắn.”

Mai đột nhiên ngẩng đầu, trong con ngươi màu nâu nhạt hiện lên một tia không thể tin.

Doãn Lễ…sao y lại là con cháu hoàng thất của vương triều Đại Thanh?!

Sao lại…

Nàng chỉ cảm thấy đầu ngón tay lạnh lẽo, toàn thân cứng đờ.

Bỗng nhiên trong lòng hơi đau nhói.

Giống như một trái tim chân thành còn chưa kịp dâng lên thì đã đột ngột rơi xuống vỡ vụn trên mặt đất.