Đăng vào: 12 tháng trước
Đêm nay Cô Mang ngủ không yên giấc. Cõi mộng kỳ quái hết cái này đến cái khác, trong mộng anh đứng tại đao trường đánh cuộc, bóng đao dính máu, tiếng người ồn ào, tứ chi bẻ gãy nát vụn…
Anh cụp mắt, trông thấy hai tay dính đầy máu tươi của mình.
Anh tỉnh táo nhận ra đó là một giấc mộng, nhưng không thể nào vùng vẫy thoát khỏi.
Từ khi ở cùng Thư Ngọc, anh đã không còn mơ về quá khứ dơ bẩn đẫm máu, nhưng cảnh mơ đêm nay đến quá đột ngột.
Hô hấp càng phát ra khàn khàn, nhịp đập trái tim càng dồn dập hơn, lý trí của anh đang dần dần mất kiểm soát.
Trong màng tai rung lên, anh có thể nghe được tiếng rít gào sùng sục trong mạch máu.
Anh… lại mất kiểm soát trong cõi mộng.
Thư Ngọc… Thư Ngọc…
Anh nhớ nhung cô điên cuồng, cho dù anh biết: ngoài giấc mộng, cô đang nằm bên cạnh người anh.
Anh nhớ mùi hương của cô, âm thanh của cô, đôi mắt óng ánh như nước của cô, vòng eo mềm mại của cô.
Anh muốn đặt cô dưới thân, nhìn cơ thể mềm mại của cô mặc anh tùy tiện đòi lấy, muốn xem hai gò má ửng đỏ của cô tựa như hoa đào say rượu.
Nhưng mà những điều tốt đẹp này khiến anh nghĩ về mọi thứ như điên rồ, tất cả đều không có trong mơ.
Lý trí và thú tính chảy xiết trong dòng máu chống chọi quyết liệt, anh đột nhiên mở mắt ra, áp lực của cảnh trong mơ tựa như thủy triều thấm thoát trào ra.
Anh nhìn thấy cái khung bằng gỗ trên trần nhà quen thuộc, thấy được ánh trăng như nước ngoài cửa sổ.
Nhưng trong lòng anh lại trống không.
“Thư Ngọc?”
Anh chợt ngồi dậy, nhìn xung quanh. Cạnh gối còn lưu lại độ ấm của cô, nhưng cô lại mất đi tung tích.
Anh mau chóng khoác áo đứng dậy, đẩy ra cửa chính sương phòng.
Trong không khí, mùi hoa thoang thoảng như có như không. Anh không khỏi nhíu mày, mùi hương này hình như anh đã ngửi được ở đâu rồi.
Trong đình viện, người con gái của anh khoác chiếc áo mỏng, cười với anh dưới ánh trăng. Ánh trăng trong trẻo, cũng không bằng một phần ngàn vẻ lóng lánh trong mắt cô.
Trái tim treo cao của anh bỗng nhiên rơi xuống.
“Hơn nửa đêm rồi, tại sao em chạy vào sân, lại muốn cảm lạnh à?” Ngữ khí của anh cứng rắn. Anh biết, chiêu này từ trước đến nay đều vô dụng với cô —— cô chưa bao giờ sợ vẻ ngoài mạnh trong yếu của anh.
Quả nhiên, cô nở nụ cười gian xảo, quay lưng qua, chân trần chạy về phía cửa sân.
Anh muốn đuổi theo, nhưng bước chân khựng lại, hình như bản năng của cơ thể đang ngăn cản anh đi theo cô.
Nhưng…đó là cô mà, cho dù phía trước là núi đao biển lửa, anh cũng không ngại phải xông tới.
Đi một vòng, anh cảm thấy đầu óc hỗn độn, mùi hương tại chóp mũi càng nồng nặc hơn.
Chỉ thêm hai bước nữa, Thư Ngọc đứng ở đó, lẳng lặng chờ anh đi về phía cô.
Đột nhiên đồng tử anh co lại.
Người phụ nữ trước mắt khuôn mặt như bức tranh, nhăn nhíu tươi cười đều là người con gái trong lòng anh, anh tuyệt đối sẽ không nhận sai. Thế nhưng, người phụ nữ trước mắt cũng không phải cô, dưới lớp áo mỏng là một cái bụng bằng phẳng.
Ảo cảnh. Anh mau chóng phản ứng lại. Có lẽ là anh kích khởi thứ gì đó, khiến chính mình rơi vào ảo cảnh.
Đầu óc anh nhất thời tỉnh táo.
Sương mù trước mắt tan đi trong phút chốc, anh lấy lại bình tĩnh, thấy mình đang ở Điểm mai tiểu trúc, bàn chân giẫm trên con đường đá, trên đầu là hơi lạnh của màn đêm.
Mùi hương trong không khí càng tỏa ra ngọt ngào, anh liếc mắt nhìn xuống thấy được mảng hoa màu xanh tựa như ma mị nở rộ dưới đáy hồ dập dềnh.
Torng lòng anh nhất thời có suy tính. Những đóa hoa dại không biết tên ở đáy hồ, có lẽ chính là đầu sỏ khiến tâm trí rơi vào ảo cảnh.
“Ngươi tỉnh lại còn sớm hơn so với mong đợi của ta, thật đáng tiếc thế ta thả thêm hoa vĩnh sinh vậy.”
Cô Mang vừa xoay đầu, trông thấy Lễ Cung Tú Minh một thân áo bào trắng đang đứng bên hồ, con cú đại bàng toàn thân tuyết trắng đang đậu trên cánh tay hắn.
“Cô tiên sinh, đã lâu không gặp.” Lễ Cung Tú Minh mỉm cười.
Cô Mang nhíu mày, người đàn ông không nhìn ra tuổi tác trước mắt cười đến vô hại, dáng vẻ thanh thoát tựa như lần đầu gặp tại Uyên ương thiên.
“Lễ Cung tiên sinh nửa đêm đưa tôi tới đây, chẳng lẽ muốn tôi giúp tiên sinh mở ra lăng mộ?” Cô Mang hờ hững nói.
Lễ Cung Tú Minh nói: “Không dám làm phiền Cô tiên sinh giúp đỡ, nhưng mời Cô tiên sinh cùng ta xuống lăng mộ một chuyến.”
“Bây giờ Lễ Cung tiên sinh định dùng sức mạnh ư?” Cô Mang nhướn mày.
“Không dám.” Lễ Cung Tú Minh ôn hòa nói, “Đây chỉ là một thỉnh cầu. Nếu Cô tiên sinh có thể bằng lòng, đó là vinh hạnh của ta.”
Cô Mang nói: “Lễ Cung tiên sinh có nhiều thuộc hạ tài ba, Cô mỗ cáo từ.” Dứt lời anh xoay người muốn rời khỏi.
“Cô tiên sinh, ngươi không muốn biết tại sao những thí nghiệm trên bàn giải phẫu của Mr. X đều chết, chỉ có ngươi có thể sống sót?”
Bước chân Cô Mang khựng lại.
“Các ngươi điều tra Nam Vực, điều tra Di Thuận vương gia, điều tra Hàn gia, nhưng chắc là không điều tra ngọn nguồn của Cô gia tại trung thổ đâu nhỉ.”
Cô Mang quay đầu: “Thế nào, hay là tiên sinh muốn nói với tôi, thật ra tôi là hậu duệ của vị Di Thuận vương gia kia?” Anh nhớ tới Thư Ngọc từng cho anh xem tiểu sử về Di Thuận vương gia. Trong tiểu sử, bức họa của Di Thuận vương gia có bảy tám phần tương tự với anh.
Lễ Cung Tú Minh nhoẻn miệng cười: “Vậy thì không phải, Di Thuận vương gia không có hậu tự. Cơ mà quan hệ giữa ngươi và Di Thuận vương gia còn sâu xa hơn so với suy nghĩ của ngươi nhiều lắm.”
“Vậy có liên quan gì tới Cô gia?”
Lễ Cung Tú Minh nói: “Cô gia vốn không tồn tại, nhưng bởi vì trăm năm trước có người cố ý tạo ra dòng họ ‘Cô’. Tới thế hệ của ngươi, sinh ra ngươi, coi như là một thiện quả.”
Cô Mang nhíu mày. Lời nói của Lễ Cung Tú Minh úp úp mở mở, thật khiến người nghe khó chịu.
“Tiên sinh kể chuyện lúc trước với tôi, lẽ nào muốn tôi trở về học lại điển tịch lịch sử một cách tử tế?” Vẻ mỉa mai tràn đầy trong giọng nói của anh.
Lễ Cung Tú Minh vuốt ve bộ lông nhẵn bóng của cú đại bàng: “Ta nói những điều này, là muốn để ngươi biết vị trí của mình có một người càng hiểu rõ hơn ngươi.”
Cô Mang không hiểu nguyên do.
“Cô Mang, làm cái bóng của ta.” Trong đôi mắt dài hẹp của Lễ Cung Tú Minh ánh lên tia sáng.
Cô Mang giống như nghe được chuyện cười hoang đường nhất trong lịch sử: “Cái bóng không trung thành, tiên sinh cũng muốn? Lễ Cung tiên sinh quả thật rộng lượng.”
Lễ Cung Tú Minh cười cười: “Hiện tại không có, không có nghĩa sau này không có.”
“Thế nên ta mới muốn ngươi cùng ta xuống lăng mộ.”
Bỗng dưng Lễ Cung Tú Minh cong khóe miệng: “Đã đến giờ rồi.”
Vừa dứt lời, chỉ thấy tảng đá nằm giữa hồ đột nhiên nổ tung. Mảnh vỡ tựa như tia chớp lan tràn ra, Cô Mang nhanh chóng lùi ra sau, nhưng mà tốc độ mặt đất rạn nứt lại nhanh hơn.
Cú đại bàng kêu lên tập kích về phía anh, móng vuốt sắc bén bấm thẳng trên bờ vai anh.
Sự tấn công mạnh mẽ cùng với trọng lực khiến cơ thể Cô Mang chậm nửa nhịp, chỉ nửa nhịp này thôi, điểm tựa dưới chân anh đã nứt ra thành mảnh vụn, cơ thể anh nghiêng ngả, như diều đứt dây lọt xuống vực sâu trong lòng đất.
***
Thư Ngọc nằm trên giường trở người, theo thói quen ôm người bên gối nằm bên cạnh, không ngờ huơ trúng khoảng không.
Cô ngẩn ngơ, trong lúc buồn ngủ mông lung mà mở mắt ra, ngỡ ngàng nhìn cái giường trống rỗng.
Ơ? Cô Mang đi đâu rồi?
Cô lật đật choàng áo khoác, xuống giường đi tìm lịch sự bại hoại nhà cô.
Còn chưa đi được mấy bước, trông thấy có bóng người đứng bên cửa sổ.
“Cô Mang?” Cô thử kêu vài tiếng.
Bóng người kia nhúc nhích, sau đó cất tiếng: “Muốn gặp Cô tiên sinh?”
Thư Ngọc sửng sốt, âm thanh kia mặc dù khàn khàn, nhưng rõ ràng là giọng của một người phụ nữ.
“Cô là ai?” Thư Ngọc nảy sinh cảnh giác.
“Tôi à.” Người phụ nữ hình như nhẹ giọng nở nụ cười, “Tôi là Gia Tuệ. Mới bao lâu không gặp cô đã không nhận ra tiếng tôi rồi ư?”
Thư Ngọc giật mình, thấy người phụ nữ tại bệ cửa sổ có đeo một tấm mạng che mặt.
“Gia Tuệ? Cô tới đây làm gì?” Thư Ngọc theo bản năng quấn chặt áo khoác hơi mỏng.
“Tôi tới cho cô một lời nhắc nhở, Cô tiên sinh bị đại nhân đem xuống lăng mộ. Nếu cô còn lề mề, có lẽ sẽ không gặp được người yêu của cô.”
Trong lòng Thư Ngọc căng thẳng, ngữ khí lại hết sức bình thản: “Tôi dựa vào gì mà tin cô?”
“Cảm thấy tôi có ý đồ xấu à?” Gia Tuệ nhíu mày, “Về tư lợi tôi hy vọng cô xuống lăng mộ, đến cái nơi quỷ quái ăn tươi nuốt sống kia. Tôi nghĩ rằng cô sẽ theo xuống lăng mộ mang về Cô tiên sinh, lúc này mới làm trái ý đại nhân lén chạy tới nói với cô.”
“Tôi chính là có ý đồ xấu. Nhưng xem cô có muốn đi theo Cô tiên sinh không.”
Trong lòng Thư Ngọc run rẩy, ánh mắt lại điềm tĩnh: “Sắc trời muộn rồi, Gia Tuệ cách cách mời trở về.”
Cô đang muốn đóng cửa, trông thấy Gia Tuệ bỗng nhiên vươn tay về phía cô, trong lòng bàn tay rõ ràng là một con dao.
Con dao nằm trong tay áo không hề rời khỏi người Cô Mang.
“Cô tiên sinh thật là đáng thương.” Gia Tuệ xòe tay, giống như ai oán thở dài, “Lúc mặt đất sụp lở vỡ vụn, anh ta muốn lấy con dao làm điểm tựa, tiếc là vật cứng bốn phía có thể làm điểm tựa đều vỡ nát. Tôi tận mắt thấy anh ta rớt xuống khe hở dưới lòng đất.”
“Cô tiên sinh thê thảm quá đi.”
Bàn tay đóng cửa của Thư Ngọc khựng lại, trong lòng nhất thời nổi lên sóng gió. Nhưng chỉ trong phút chốc ngắn ngủi, ngước mắt lần nữa, trong mắt cô đã trấn tĩnh.
“Đưa tôi đi.” Cô lạnh nhạt nói.
Gia Tuệ sửng sốt. Cô ta đã biết từ lâu đôi vợ chồng này phu thê tình thâm, hiện giờ chính mắt thấy hai người vì nhau cho dù phía trước là cạm bẫy cũng gan dạ bước vào, trong lòng cô ta không khỏi dâng lên lòng ghen tị.
“Thế nào?” Thư Ngọc mỉa mai liếc nhìn Gia Tuệ một cái, “Không dám đưa tôi đi?”
Gia Tuệ sửng sốt, nhưng lại mất đi nửa khí thế trong đôi mắt lạnh lùng của Thư Ngọc.
Thư Ngọc thường ngày quả quyết dịu dàng động lòng người, hiện giờ dáng vẻ của cô thật giống như một con dao ra khỏi vỏ.
Đúng rồi, dù sao năm đó cô đã từng là một nhân vật oai phong tại nhà in Hàm Phong, đần độn như cô ta lại coi cô như dây tơ hồng bám víu Cô Mang Bắc Bình sinh trưởng.
“Gia Tuệ, thu lại tâm tư của cô đi. Nếu trong lòng cô lại có khúc khuỷu nào đó, rất có thể vết thương trên người cô sẽ thêm mấy lỗ hổng nữa.”
Gia Tuệ ngước mắt, không thể nào che giấu vẻ kinh ngạc trong mắt.
Cô ta nhìn thấy phía sau Thư Ngọc lặng lẽ có thêm một cái bóng nhỏ gầy. Bóng dáng kia dính chặt Thư Ngọc, như con thú bảo vệ chủ, nhô ra răng nanh sắc nhọn về phía cô ta.
Hàm răng lạnh lẽo nhúng độc, cả đời này cô ta cũng không quên được hàm răng nanh như ác mộng kia.
“Ngày kinh trập, lăng mộ mở thật sao?” Thư Ngọc bỗng nhiên nở nụ cười, “Nếu thứ lăng mộ vứt đi này thật sự nuốt lấy Cô tiên sinh nhà tôi, rất tốt, vậy để tôi lộn ngược nó lên.”