Đăng vào: 12 tháng trước
Không biết qua bao lâu, sự chấn động mạnh mẽ dần dần ngừng lại, cả gian phòng trở về trạng thái bình thường.
Thư Ngọc từ trong lòng Cô Mang ngẩng đầu lên, trông thấy cảnh tượng xung quanh đã hoàn toàn thay đổi.
Vẫn là ở trong một gian phòng, nhưng phòng này nhỏ hơn sương phòng
khách nhiều. Đồ đạc bên trong cũ kỹ, góc tường chất vài cây chổi, bên
cửa sổ đặt mấy thùng gỗ kích cỡ khác nhau.
Xem ra, nơi này là chỗ chứa đồ lặt vặt tại Tiểu uyên ương thiên.
“Cô, Đàm, hai người không sao chứ?”
Abel lật đật mở cửa ra, đầu đầy mồ hôi chạy vào.
Thư Ngọc tròn mắt, xem ra người ở bên ngoài phá trận chắc chắn là Abel rồi.
Nhưng mà anh chàng si mê sinh hóa hồ đồ này làm sao hiểu được trận
bát quái của Trung Quốc? Thư Ngọc nhìn sang Cô Mang. Hóa ra quân sư đứng đằng sau đang ở đây.
Cô Mang ôm Thư Ngọc kéo cô đứng dậy: “Em đi được không?”
Thư Ngọc nhướn mày: “Em đâu có chơi trò múa dao với Lễ Cung Tú Minh, lời này phải để em hỏi anh. Anh có bị thương không?”
Cô Mang cười vô lại: “Anh làm sao có thể bị thương chứ?”
Bộ dạng này khiến Thư Ngọc ghét cay ghét đắng, ngay tức khắc cô vén áo len của anh lên kiểm tra xem có vết thương không.
Cô Mang ghé sát tai cô nhẹ giọng nói: “Muốn làm gì cũng phải chờ trở về phòng đã.”
Nghe thế cô chợt lúng túng, lỗ tai đỏ lên.
Thấy cô lúng túng, không hiểu sao anh lại cảm thấy thoải mái, khóe miệng khẽ nhếch lên, đôi mắt tỏa sáng.
“Cứ thế để cho Lễ Cung Tú Minh chạy đi sao?”
Giang Nam đứng một bên thản nhiên cất tiếng.
Cô Mang thu lại ý cười, đáp: “Giữ không được thì để hắn đi thôi.”
Giang Nam lại nở nụ cười: “Trên đời này cũng có người Cô tiên sinh không thu phục được?”
Cô Mang nhún vai: “Trên đời này có biết bao nhiêu người, người tôi
không thu phục chắc là rất nhiều. Nhưng ngược lại tôi muốn khuyên ông
chủ Giang một câu, đừng đuổi theo nữa.”
“Tại sao?” Giang Nam hỏi.
Cô Mang đáp: “Hắn và con chim của hắn không biết đã đi đâu, không nói đến khó tìm, nếu ông chủ Giang thực sự tìm được trong trời đông tuyết
phủ này, khó mà cam đoan sẽ không gặp ám toán.”
Giang Nam nhíu mày: “Vậy Cô tiên sinh dự định thế nào? Chờ Lễ Cung Tú Minh xuất hiện một mình nữa sao?”
Cô Mang nở nụ cười: “Không, chờ hắn tới tìm chúng ta.”
Giang Nam khó hiểu.
Thư Ngọc dời tầm mắt nhìn Cô Mang: “Chúng ta phải ở đây chờ hắn ư?”
“Đương nhiên không cần.” Cô Mang nhướn mày, “Tuyết nhỏ rồi, chúng ta
nên đi thôi, đến chỗ nên đến, chắc là một ngày nào đó hắn sẽ tới.”
Giang Nam càng nhíu mày sâu hơn: “Ý cậu là, ngồi chờ chết?”
Cô Mang cong khóe miệng: “Không, phải gọi là gậy ông đập lưng ông.”
Giang Nam sửng sốt.
“Nếu hắn không đến thì tốt quá rồi.” Cô Mang nói, “Cuộc sống yên bình của chúng ta vẫn sẽ tiếp tục.”
Giang Nam bỗng nhiên cười tự giễu: “Tôi khác với cậu. Cậu có thể chờ, hắn không đến thì cậu mắc kệ. Tôi và hắn có thù xưa, hắn không đến, mối thù xưa của tôi không thể giải trừ. Cáo từ.” Dứt lời anh ta xoay người
định rời khỏi.
“Chờ một chút.” Cô Mang lên tiếng ngăn cản hành động của Giang Nam.
Cô Mang nhìn thẳng mắt Giang Nam, nói: “Trước khi anh muốn giết Lễ
Cung Tú Minh, có một số chuyện tôi nhất định phải cho anh biết.”
***
Sương phòng khách, một người nằm trên giường, Gia Đại nhắm chặt hai
mắt, sắc mặt trắng bệch, môi mấp máy, gân xanh nổi đầy hai tay, ra
giường dưới người bị xé nát.
Abel lật mí mắt cô ta, nói với mọi người đang đứng bên cửa sổ: “Cô ta đã tiến vào giai đoạn ảo giác rất sâu.”
Giang Nam kinh ngạc nhìn thấy Gia Đại một ngày không gặp hình dạng đã thành mảnh dẻ như vậy, anh ta quay đầu nhìn Cô Mang: “Những lời cậu vừa nói đều là sự thật?”
Cô Mang thản nhiên cất tiếng: “Có thật hay không, tự anh xem đi.”
“Sao có thể…” Sắc mặt Giang Nam tái nhợt, “Sao lại có người bất tử
bất diệt? Không chỉ thế, còn có thể khiến người khác sống không bằng
chết.”
“Hắn…” Giang Nam nghẹn lời, “Trên người Lễ Cung Tú Minh có…loại vi
trùng này, thế thì hắn cũng là người…của trăm năm trước từ dưới lòng đất sống dậy sao?”
Cô Mang đáp: “Tình huống của Lễ Cung Tú Minh rất khó nói. Hiện nay
chúng tôi tiếp xúc với những người bị nhiễm loại vi trùng sống này, bị
nhiễm qua đường kinh mạch sau khi vào nội tạng thì tim sẽ ngừng đập mà
tử vong, sau khi trải qua thời gian dài hôn mê thì bị hoàn cảnh nào đó
từ bên ngoài đánh thức. Người đã tỉnh lại không có nhịp tim, không có
thần trí, chỉ có thân thể là sống thôi.”
Sắc mặt Giang Nam càng ngày càng trắng bệch: “Nhưng mà…Lễ Cung Tú Minh…”
“Phải.” Cô Mang nói tiếp, “Lễ Cung Tú Minh không chỉ có nhịp tim, hơn nữa thần trí hoàn hảo. Tôi không thể nào xác định, hắn có phải giống
như những người sống lại sau trận hôn mê dài không.”
Abel liếm môi: “Có lẽ hắn có thể chất đặc biệt. Sau khi bị nhiễm, cơ
thể hắn cung cấp môi trường thích hợp cho vi trùng, khiến vi trùng đột
biến và tiến hóa. Đương nhiên, đây chỉ là suy đoán, nếu muốn đưa ra kết
luận, phải giải phẫu cơ thể Lễ Cung Tú Minh xem thử.”
Giang Nam trông thấy khuôn mặt hưng phấn của Abel, sắc mặt anh ta càng tái hơn.
Thư Ngọc không để ý cuộc trò chuyện của mấy người đàn ông ở đằng sau. Cô ngồi xổm trước giường, nhìn Gia Đại bất tỉnh nhân sự ở trên giường.
Bỗng dưng cô hơi buồn bã.
Mấy giờ trước, Gia Đại vẫn là một cô gái hạnh phúc, đong đưa đôi chân trắng nõn, cười với cô trong trời tuyết.
Gia Đại nói, Tú Minh Quân thật là một người rất dịu dàng, tôi không hề hối hận.
Lúc ấy, Gia Đại biết được sẽ có kết quả như vậy chăng?
Thư Ngọc chợt nhớ tới sáng nay Gia Đại còn có lời muốn nói với cô.
Tôi hơi sợ hãi. Lúc đó Gia Đại nhìn mắt cô nói vậy.
Khi ấy cô cho rằng Gia Đại chỉ là lo được lo mất, nhưng hóa ra, trong lòng cô gái này đã cảm thấy được điều gì đó.
Cô gái ngốc.
Thư Ngọc thở dài một hơi.
Đột nhiên Gia Đại mở mắt, con ngươi đầy tơ máu nhìn Thư Ngọc.
“Thư…Ngọc…” Giọng nói ngắt quãng khàn khàn cố gắng thốt ra từ trong cổ họng Gia Đại.
Thư Ngọc hoảng hồn, cảm thấy cổ tay chợt lạnh, bàn tay Gia Đại nắm chặt cổ tay cô.
Biến cố thình lình xảy ra khiến mọi người đều sửng sốt.
Cô Mang ở phía sau mau chóng phản ứng, anh giữ tay Gia Đại, tay còn lại ôm Thư Ngọc vào lòng.
Anh đang muốn gỡ tay Gia Đại ra thì đột nhiên bị Thư Ngọc ngăn cản.
“Khoan đã.” Thư Ngọc giữ chặt tay anh.
Anh nhìn cô, buông lỏng bàn tay trái siết chặt Gia Đại, tay phải ôm Thư Ngọc vẫn không nhúc nhích.
Thư Ngọc tiến đến gần Gia Đại, nhẹ giọng nói: “Gia Đại, tôi ở đây. Cô muốn nói gì?”
Gia Đại ngỡ ngàng chớp mắt, sau đó nhìn Thư Ngọc: “Tôi sắp chết phải không?”
Thư Ngọc nhếch khóe miệng: “Suỵt, đừng nói bừa.”
“Tôi biết mà…” Âm thanh Gia Đại nhẹ nhàng, “Anh ấy đã nói…”
Trái tim Thư Ngọc đập mạnh: “Hắn đã nói gì với cô?”
“Anh ấy hỏi tôi, nếu ở bên anh ấy sẽ chết, tôi vẫn muốn ở cùng anh ấy sao?” Gia Đại chậm rãi đáp, “Tôi nói, tôi muốn…”
Im lặng một chút, Thư Ngọc lại hỏi: “Hắn còn nói gì không?”
Gia Đại nhìn chằm chằm trần nhà: “Anh ấy nói nhiều lắm, nhưng tôi chẳng hiểu gì hết.”
Dừng một chút, cô ta đờ đẫn nói: “Thư Ngọc, cô có biết Thất Sương Hà ở đâu không? Tôi muốn đi xem.”
Thư Ngọc sửng sốt. Địa danh này hơi quen tai.
“Tôi chưa từng nghe nói đến nơi này. Chờ cô khỏe lại, tôi đưa cô đi tìm nhé?” Thư Ngọc dịu dàng nói, “Tại sao cô muốn tới đó?”
Gia Đại đáp: “Nơi đó là cố hương của Tú Minh Quân, anh ấy cứ nhắc đến nơi đó mãi…” Bỗng nhiên cô ta ho khan dữ dội, khuôn mặt tái nhợt chợt
ửng đỏ. Cơ thể cô ta ngày càng suy yếu, nhưng bàn tay nắm lấy Thư Ngọc
thì lại chặt hơn.
Thư Ngọc nắm bàn tay lạnh lẽo của Gia Đại: “Đừng gấp, từ từ nói.” Lời còn chưa dứt, khóe mắt Gia Đại đã lăn xuống giọt lệ.
“Thư Ngọc…tôi đã nói dối.” Gia Đại nói, “Tú Minh Quân không phải là
người dịu dàng. Tú Minh Quân dịu dàng…chỉ nằm trong tưởng tượng của
tôi…”
Thư Ngọc nắm chặt tay Gia Đại, không nói gì hết.
Gia Đại vừa khóc vừa nói ngắt quãng: “Anh ấy…chắc là không phải người tốt…đã giết…rất nhiều người…còn chôn bọn họ ở…”
“Chôn ở đâu?” Nhịp tim Thư Ngọc đập mạnh.
Gia Đại hình như quên mất lời tiếp theo, tay cô ta ngày càng lạnh hơn, ánh mắt dần rời rạc: “Thư Ngọc…”
“Chuyện gì?” Thư Ngọc cúi người sát bờ môi Gia Đại.
“Tôi…muốn về nhà…”
“Nhà tôi…ở Liêm Thương, một nơi rất đẹp, lúc này, hoa anh đào có lẽ sắp nở rồi…”
Thư Ngọc chưa từng đến Nhật, nhưng cô vẫn cười nói với Gia Đại: “Đúng vậy, nơi đó thật sự rất đẹp.”
Gia Đại im bặt.
Abel lấy tay sờ mạch đập của Gia Đại: “Chết rồi.”
Thư Ngọc rút cổ tay mình ra, thả tay Gia Đại trở về.
“Bây giờ làm sao?” Giang Nam hỏi.
Nhất thời không ai đáp được.
Gia Đại bị nhiễm vi trùng tim ngừng đập tử vong, nhưng vi trùng sống
đã lan rộng trên làn da cô ta, có lẽ vào một lúc nào đó của rất nhiều
năm sau, cơ thể cô ta sẽ sống lại.
Chẳng qua, không ai đoán trước được, đến lúc tỉnh dậy là một cái xác không hồn, hay là thi thể có ý thức.
Cô Mang đột nhiên lên tiếng: “Có phải chỉ không cần có da thịt thì vi trùng sẽ không có đối tượng ký sinh, người bị nhiễm sẽ không sống lại
không?”
Abel sửng sốt, đột ngột ngẩng đầu: “Ý cậu là…xẻo đi da thịt của người chết?”
Bỗng dưng anh ta nhớ tới gì đó: “Lưu Linh Thuận!?”
Cô Mang nhìn Abel, không nói gì.
“Sao vậy?” Thư Ngọc khó hiểu.
Abel liếm môi: “Ngày đó tôi nhìn thấy thi hài của Lưu Linh Thuận
trong quan tài, hiển nhiên cũng bị nhiễm vi trùng, nhưng lạ là Lưu Linh
Thuận không sống lại.”
Trong đầu Thư Ngọc chợt có khoảng trống: “Ý anh là…”
Cô Mang nói: “Có lẽ trước khi chết bà ấy đã biết mình bị nhiễm vi trùng, cho nên sai người xẻo đi da thịt sau khi chết.”
“Tiểu Thuận Tử không biết tại sao bị nhiễm, thế mà Lưu Linh Thuận
cũng vậy…” Thư Ngọc ngạc nhiên, “Bà ấy…” Bỗng dưng trong đầu cô chợt nảy sinh ý nghĩ.
“Lăng mộ…?”
Thư Ngọc chần chừ thốt ra hai tiếng. Theo gia phả Lưu thị ghi lại,
mọi hành vi khác thường của Lưu Linh Thuận đều bắt đầu từ khi tu sửa
lăng mộ kia. Bà ấy rất có khả năng bị nhiễm trong lăng mộ kia.
Có lẽ nào…lăng mộ không biết nằm ở đâu kia, tụ tập số lượng lớn vi trùng sống.
Hoặc có lẽ lăng mộ hoàng tộc kia là hang ổ của vi trùng sống?
Giả thuyết này thật sự quá táo bạo, Thư Ngọc không thể thốt ra lời.
Vừa ngước mắt lên, cô chạm phải ánh mắt của Cô Mang. Đôi mắt anh
quạnh quẽ sâu thẳm, dường như nhìn một cái là nhìn thấu suy nghĩ của cô.
“Dựa theo lời các người, là muốn xẻo đi da thịt của cô gái này?” Giang Nam nhíu mày.
Thư Ngọc khựng lại.
Theo góc độ lý tính mà nói, để tránh hậu hoạn, quả thật nên xẻo đi da thịt của Gia Đại. Bởi vì khi Tương Diệp Gia Đại thức tỉnh lần nữa thì
sẽ không còn là cô gái thuần khiết theo đuổi tình yêu năm năm trời kia.
Cô ta có thể sẽ trở thành một cỗ máy giết người vô thức, sống mãi không
chết, cơ thể bất diệt.
Nhưng theo góc độ cảm tính mà nói, ở trong lòng Thư Ngọc, Gia Đại vẫn là con người, xẻo da lóc thịt, cô không làm được.
Abel ngượng ngập chà tay: “Chuyện này…” Cũng khó mà xuống tay.
Cô Mang nói: “Chôn đi.”
Giang Nam nhướn mày: “Cứ thế mà chôn? Không sợ ngày nào đó cô ta đội mồ sống dậy ư?”
Cô Mang cười cười: “Cho dù sống dậy, cũng sẽ không tới tìm chúng ta.”
Giang Nam nghẹn lời.
Ngoài cửa sổ, tuyết đã ngừng rơi. Ánh nắng buổi trưa phá tan mây đen dày đặc, Tiểu uyên ương thiên hiếm khi trời trong.
Cô Mang nghiêng người nhìn ra ngoài song cửa, híp mắt nói: “Cũng nên xuống núi rồi.”