Chương 40: Người gỗ

Năm Tháng Rực Rỡ

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Tiếng chuông gió liên tiếp, Hàn Kình không thể kiềm chế, nhấc trường đao muốn chạy về phía cửa.

Nhưng vào lúc này, tiếng chuông xa xăm phá không mà đến, bao trùm làm tiếng chuông gió nhỏ dần. Hàn Kình giật mình một cái, trong đầu nhất thời tỉnh táo mấy phần, xung động vô cớ toàn thân cũng dần bình phục.

Khuê còng lưng nằm bên cạnh anh ta, chỉ đợi anh ta có động tác liền theo anh ta đi về phía trước chém giết.

Hàn Kình khom lưng sờ cái đầu bù xù của Khuê: “Chú sói con, đừng vội. Nhóc canh cửa án binh bất động, để tôi xung phong.”

Khuê hất ra bàn tay của Hàn Kình, gừ một tiếng coi như đồng ý.

Trên mái hiên hành lang, chuông gió vẫn lay động, nhưng tiếng chuông gió đã che đậy bởi tiếng chuông đồng, đã không thể phân biệt âm thanh.

Toàn thân Hàn Kình căng cứng đi tới hành lang, trường đao trong tay sẵn sàng hướng về phía trước, một biến động nhỏ bất cứ lúc nào cũng có thể thấy máu.

Trên hành lang cách đó không xa, có một người phụ nữ mặc trang phục cổ đại đứng đó.

Hàn Kình sửng sốt. Tình huống gì đây? Lòng đất mấy trăm năm chưa mở ra lại còn có người? Lẽ nào là người của Lễ Cung Tú Minh?

Bởi vì cách chút khoảng cách, Hàn Kình không thể nhận rõ hình dáng cụ thể của người phụ nữ. Chỉ ngờ ngợ thấy được sắc mặt cô ta vàng vọt, biểu cảm cứng ngắc, con ngươi đen nhánh nhìn thẳng Hàn Kình, ánh mắt không hề xoay chuyển.

Hàn Kình trừng mắt nhìn cả buổi, trong đầu chợt hiện lên một ý nghĩ lỗi thời: này này cô gái, cô không chớp mắt trong thời gian dài như vậy, mí mắt không mỏi sao?

Dù sao hai con mắt của Hàn tam anh ta đã trừng đến mức không chịu nổi.

Đang lúc anh ta cảm thấy mình trừng mắt thua cho một người phụ nữ không rõ lai lịch, thì cô ta di chuyển.

Hàn Kình chưa bao giờ nhìn thấy có người đi đường mang dáng dấp như vậy.

Người phụ nữ đi một bước dừng một bước, con mắt không xoay chuyển, cái cổ bất động, tốc độ đi cũng thật sự khiến người nhìn thấy không nhịn được vò đầu bứt tai —— chậm, thật là quá chậm, Dạ Thập Tam cụt chân bước đi cũng nhanh nhẹn hơn cô ta.

Khuê trốn đằng sau cửa bỗng nhiên khẽ gừ một tiếng. Hàn Kình lập tức được lời nhắc nhở của chú sói con gọi về mấy phần cảnh giác.

Chậc…ông đây suýt nữa lại khinh địch.

Thế là anh ta khôi phục thần kinh căng thẳng. Trạng thái máy móc như vậy, rất có khả năng chính là thi thể sống mang theo vi trùng sống, một khi bất cẩn nếu anh ta bị lây nhiễm thì không hay rồi.

Anh ta một tay cầm đao, một tay thò vào vạt áo, nắm chặt một cây đinh thật dài đã được sửa đổi.

Chắc là trải qua thời gian dài như một thế kỷ, người phụ nữ hành động chậm chạp rốt cuộc đứng cách Hàn Kình hơn năm bước.

Hàn Kình chợt sững sờ. Đây là thao tác gì đây? Sao không đi?

Người phụ nữ đột nhiên quỳ xuống về phía Hàn Kình, hai tay đan xen làm đại lễ rất long trọng.

Hàn Kình đang muốn xông qua đem cây đinh dài đâm vào huyệt thái dương của người phụ nữ, thình lình bị cảnh tượng trước mắt hù dọa đến nỗi lảo đảo.

Người phụ nữ dập đầu liên tục mấy cái, sau đó gằn từng chữ với Hàn Kình: “Cung nghênh Di Thuận vương gia hồi cung.”

Trong tích tắc Hàn Kình hơi ngớ ra. Đây…lại là ảo cảnh vứt đi?

Người phụ nữ vẫn chưa phát hiện tâm tình Hàn Kình thay đổi, cô ta đứng lên di chuyển vài bước đến bên cạnh Hàn Kình.

“Cô! Đừng qua đây nữa!” Hàn Kình hét to, “Bằng không tôi không khách khí đâu!”

Người phụ nữ như điếc tai không nghe thấy, tiếp tục đi qua.

Lúc này Hàn Kình vung lên trường đao, chém vào cánh tay người phụ nữ, thừa lúc cô ta ngã xuống đất, anh ta lấy cây đinh dài trong tay cắm vào huyệt thái dương người phụ nữ.

Nhưng mà cây đinh không như mong muốn đâm vào huyệt thái dương người phụ nữ, bị thứ gì đó vừa cứng vừa trơn bật ra.

Sắc mặt Hàn Kình thay đổi nhanh chóng, còn chưa đợi anh ta có đợt tấn công tiếp theo, chỉ thấy người phụ nữ kia giống như tờ giấy, cả cánh tay bị trường đao của Hàn Kình chém đứt.

Cánh tay bị đứt xoay trên không trung, bay phụt ra ngoài.

Người phụ nữ ngẩn ngơ, sau đó cứng nhắc nhìn đường bay đi của cánh tay: “A…rớt cánh tay rồi…”

Hàn Kình: “…”

Phía bên kia, Khuê đang canh cửa xem cuộc chiến đã lâu liền theo phản xạ nhảy ra ngoài, chưa đến mấy giây cậu liền ngậm cánh tay bị đứt kia chạy trở về.

Chú sói con ngậm cánh tay bị đứt đầy hứng thú nhìn Hàn Kình, Hàn Kình cứ cảm thấy giây tiếp theo đứa nhỏ này chắc sẽ quẫy đuôi.

Anh ta nhìn cánh tay trong hàm răng của Khuê, đột nhiên sửng sốt.

Cánh tay bị đứt kia chính là một mảnh gỗ tạo thành hình cánh tay.

Người phụ nữ ngơ ngác nhích qua, cố hết sức túm lấy cánh tay từ trong miệng Khuê kéo ra, rắc một tiếng ráp về người mình.

Tròng mắt Hàn Kình suýt nữa rơi ra. Cho nên nói trong những người dị biến, còn dị biến thành người gỗ?

Lúc này anh ta mới chú ý, người phụ nữ này rõ ràng chính là một người gỗ được tạo ra hết sức khéo léo.

Chả trách cây đinh không đâm vào huyệt thái dương của cô ta, bên ngoài làn da bằng gỗ của cô ta đánh một lớp sáp bóng loáng.

Thế nhưng, người làm bằng gỗ làm sao có thể nói chuyện? Cho dù thợ thủ công có tay nghề tinh xảo bao nhiêu cũng không thể nào tạo ra người gỗ có tư tưởng được.

“Cô là ai?” Hàn Kình quan sát người gỗ từ trên xuống dưới.

“Tiểu Mai.” Người phụ nữ đáp cứng nhắc.

“Tại sao gọi tôi là Di Thuận vương gia?” Hàn Kình lại hỏi.

Tiểu Mai nghiêng đầu, nói: “Cung nghênh Di Thuận vương gia.”

“Tôi trông giống Di Thuận vương gia à?” Hàn Kình kiên nhẫn hỏi tiếp.

“Cung nghênh Di Thuận vương gia.”

Hàn Kình nhất thời bó tay. Hóa ra người gỗ này chính là người có chỉ số thông minh thấp, chỉ biết lặp đi lặp lại câu trả lời cho mấy vấn đề.

Nhưng chỉ số thông minh thấp không đại diện cho sự vô hại, trong lòng Hàn Kình có một sợi dây luôn căng thẳng.

Tiểu Mai bỗng dưng có hành động: “Vương gia xin đi theo tôi.”

Sau khi do dự một lúc lâu, Hàn Kình cất bước theo kịp bước chân của người gỗ.

Thời cơ người gỗ này xuất hiện hơi trùng hợp, trước đó Cô Mang và Thư Ngọc vừa mới kích động cơ quan, ngay sau đó chuông gió tại hành lang liền lay động vang tiếng leng keng.

Hàn Kình sờ cằm, chẳng lẽ sự xuất hiện của người gỗ và việc kích động cơ quan có liên quan gì đó? Hoặc là nói, năm đó cơ quan được thiết lập chỉ có người đặc biệt mới có thể kích khởi, mà người kia chính là Di Thuận vương gia? Thế nên người gỗ đần độn này mới nhận anh ta thành Di Thuận vương gia?

Vậy xem ra, lẽ nào Di Thuận vương gia chính là Cô Mang?

Anh ta càng nghĩ càng cảm thấy hoang đường, Di Thuận vương gia là nhân vật của mấy trăm năm trước, Cô Mang mới sống có bao nhiêu năm đâu?

Nếu không phải Cô Mang, hẳn là người rất tương tự với Cô Mang.

Anh ta sàng lọc một lần trong đầu chọn người. Sức mạnh, giác quan, thân hình, khí chất… mỗi một nhân tố có thể kích khởi cơ quan đều hiện lên từng cái trong đầu anh ta.

Trước mắt, người có vài nhân tố tương tự với Cô Mang…

Toàn thân Hàn Kình bỗng chấn động.

Thật ra có một người tương đồng với Cô Mang, hoặc là nói, Cô Mang giống người kia.

Cái người bất lão bất tử, không biết đã sống bao nhiêu năm, muốn ép buộc Cô Mang trở thành cái bóng của mình ——

Lễ Cung Tú Minh.

Ý tưởng này vừa hiện ra, Hàn Kình cảm thấy sống lưng chợt lạnh. Không phải như anh ta tưởng tượng chứ… nếu suy đoán của anh ta là chính xác, thế thì thực lực của Lễ Cung Tú Minh sẽ đáng sợ bao nhiêu?

Bị chôn sống trấn áp trong lòng đất mấy trăm năm, còn có thể chịu đựng sống qua năm tháng dài đằng đẵng như vậy, phá vỡ lăng mộ giam cầm trở về nhân gian.

Nếu hắn quả thật là vương gia chết oan nằm trong lòng đất trăm ngàn năm, thế thì nỗi oán hận của hắn sâu nặng bao nhiêu?

Hàn Kình không thể kiềm chế nghĩ tới linh hồn oán hận ngàn năm, không khỏi rùng mình một cái.

Anh ta thật sự không thể nào đem Lễ Cung Tú Minh phóng khoáng ngay thẳng gắn liền với ma quỷ hung thần ác sát trong tiểu thuyết bí ẩn.

Quả nhiên anh ta nghĩ nhiều quá rồi. Ừ, nhất định suy nghĩ nhiều rồi. Lễ Cung Tú Minh cùng lắm là hậu duệ lưu lạc tại nhân gian của Di Thuận vương gia, nói vậy mới hợp lý.

Hàn Kình vừa ép mình nhét vào một viên thuốc an thần, vừa nhìn người gỗ kia dẫn anh ta trở về trong chính đường của thiên điện.

Tiểu Mai đứng lại tại nơi Cô Mang kích động cơ quan, cũng không biết sờ soạng chỗ nào, trông thấy lỗ hổng vốn khép lại không chút kẽ hở đã mở ra lần thứ hai.

“Vương gia, mời.” Tiểu Mai lại khụy gối hành lễ với Hàn Kình.

Hàn Kình nhíu mày nhìn chằm chằm miệng hố tối tăm, anh ta ngồi xổm xuống hô mấy tiếng về phía bên trong.

Tiếng vọng lại vang dội, nhưng không mang đến hồi âm của Cô Mang và Thư Ngọc.

Hàn Kình nghiêm mặt quay đầu nhìn Tiểu Mai: “Cô biết điều khiển cơ quan này phải không?”

Tiểu Mai ngơ ngác đáp: “Tiểu Mai phụng di lệnh chủ tế đại nhân, trông coi cơ quan, dẫn vương gia hồi cung.”

Hàn Kình cảm thấy nhức đầu. Anh ta không thèm quan tâm cô gái người gỗ này phụng lệnh sống lệnh chết của ai, anh ta chỉ muốn biết, tên ngốc này có thể cam đoan mở ra cơ quan từ bên trong hay không.

Thôi thôi, so đo với người gỗ làm gì.

Hàn Kình quay đầu nói với Khuê: “Nhóc ở đây coi chừng cửa vào, tôi đi xuống dẫn chị nhóc và tên anh rể phiền toái kia ra ngoài.” Dứt lời anh ta bám lấy Tiểu Mai, hai người nhảy vào miệng hố tối tăm.

Hai người vừa nhảy, miệng hố khép lại ngay tức khắc.

Khuê đã có chuẩn bị từ sớm, ngậm lấy con dao Hàn Kình để lại, nhanh chóng cắm vào khe hở sắp khép lại.

“Coong ——” một tiếng, một con dao nhỏ cắm vào mặt nền bạch ngọc bóng loáng.

Lấy con dao làm định vị, Khuê nằm sấp bên cạnh, vểnh tai cảnh giác nhìn mọi biến động nhỏ xung quanh mình.

Cậu phải trông chừng ở đây, đợi chị ra ngoài.

***

Dưới lòng đất, Thư Ngọc đang khẩn trương nhìn quan tài chạm trổ đường vân hoa mai, trong lòng giống như nổi trống.

Đây là quan tài của Mai sao?

Nhưng dựa theo tài liệu sách cổ và sử sách, sau khi dựng xong lăng mộ Mai vẫn ở lại Thanh đô. Nàng ta sống tại Thanh đô vài năm rồi mới hướng về trung thổ, sống quãng đời còn lại ở đây. Nàng ta lẽ ra nên mai táng tại một thành phố cổ nào đó ở trung thổ, mà không phải ở lăng mộ Thái A hơn mười năm trước đã phong kín cửa lăng.

Thế nhưng, quan tài trước mắt có điểm đặc trưng của Mai. Vào thời kỳ đó, với địa vị cao quý của Mai ở Nam Vực và Thanh đô, không ai dám sử dụng vật tổ hoa mai đại diện của nàng ta.

“Em đừng rối, mở quan tài ra chẳng phải biết rồi sao.” Cô Mang trấn an nhìn cô một cái, “Có lẽ cơ quan để ra ngoài nói không chừng nằm trong quan tài này.”

Dứt lời, anh lấy con dao trong tay áo nhẹ nhàng cạy lên, nắp quan tài mau chóng mở ra.

Trái tim Thư Ngọc chợt treo trên cao.

Khoảnh khắc quan tài mở ra, một mùi hương ngào ngạt xông vào mũi. Thư Ngọc nhịn không được che miệng ho khụ khụ, cúi đầu nhìn bên trong quan tài.

Bên trong trải lớp vải lụa màu đỏ lộng lẫy thêu đầy hoa văn phức tạp, nhưng phía trên tấm vải lụa chỉ đặt một cây lược gỗ. Bên cạnh cây lược là một đóa hoa to bằng bàn tay tỏa ra mùi hương nồng nặc.

Hình dạng đóa hoa rất đẹp, nhưng người yêu hoa như Thư Ngọc cũng không thể nói ra tên của đóa hoa.

Hoa tuy đẹp, nhưng Thư Ngọc quyết không dám chạm vào. Dù sao trên thế gian này không có mấy đóa hoa có thể ở trong mộ phần đóng kín mấy trăm năm, khoảnh khắc mở quan tài còn có thể tươi đẹp như lúc ban đầu.