Đăng vào: 12 tháng trước
Cuối cùng nàng vẫn là đi rồi, mà ta cuối cùng vẫn là lưu lại.
Trong khoàng thời gian nhàn rỗi sau đó, bình tĩnh hảo hảo suy nghĩa lại, hành động của bản thân được xem là cam chịu số phận sao? Xem như là giao trả tất cả cho vận mệnh làm chủ sao? Mà kết luận đưa ra sau khi suy nghĩ là, không phải như vậy, nói ta tự an ủi bản thân cũng tốt, nói là bướng bỉnh không chấp nhận sự thật cũng vậy, tóm lại, ta không cho rằng bản thân làm như vậy lại xem như là để cho số phận quyết định.
Thay vì nói là giao mọi chuyện cho vận mệnh làm chủ, chi bằng nói, là giao mọi chuyện cho nàng làm chủ.
Thứ ta chờ đợi không phải là sự quyết định của vận mệnh, mà là quyết định của Luyện Nghê Thường.
Chỉ có điều, vô luận bản thân định nghĩa về sự chia lìa lần này như thế nào, khoảng thời gian còn lại không thể nghi ngờ bỗng nhiên đều biến thành trống rỗng, đã không còn người để bận tâm, cũng không có chuyện gì để bận tâm, ngay cả những việc nhỏ nhặt trong cuộc sống hàng ngày cũng không tới phiên ta quan tâm —— phần lớn mọi người trong sơn trại này đều biết Luyện nhi và ta có quan hệ hệ thân mật, hơn nữa những lời nói của nàng trước khi xuất phát, đột nhiên liền biến bản thân thành một sự tồn tại đặc thù, có đôi khi cảm thấy các nàng quả thực là hận không thể mỗi ngày mỗi đềm đều cung phụng chu toàn, miễn cho vô ý va đụng vào đâu đó khiến cho trại chủ trở về lại tức giận.
Chỉ là ở một phương diện khác, loại quan tâm này lại không phải xuất phát từ chân tình, Trúc Tiêm vẫn là ở một mình trong gian nhà cách biệt với sơn trại, quan hệ thân thiết với Luyện nhi, trong lúc vô hình liền tạo thành khoảng cách với nhóm người bình thường trong sơn trại, đối với loại khoảng cách này bản thân liền vô tâm cố gắng kết giao bằng hữu để rút ngắn lại, người khác đương nhiên cũng sẽ không chủ động tiếp cận.
Vô tâm cố gắng để kết giao bằng hữu, thứ nhất xác thực là do không có hứng thú, chủ yếu hơn là do mỗi ngày đều dành rất nhiều thời gian để tĩnh dưỡng phục hồi sức khỏa, tập luyện lâu dần liền phát hiện ra, kỳ thật chỉ cần chuyên tâm cố bản bồi nguyên*, không vội vàng gấp gáp, tu luyện nội công rất hiệu quả trong việc cường thân.
(*Bồi bổ nguyên khí để giữ gốc được chắc.)
Nói là tĩnh dưỡng, liền chuyên tâm tĩnh dưỡng, thầm mong rằng chuyện phải chia cách với nàng do phải tĩnh dưỡng như thê này, là lần đầu tiên cũng là một lần cuối cùng.
Khoảng thời gian thanh tĩnh mà nhàn rỗi rất dễ thích ứng, nhất là sau khi đã tạo thành một loại quy luật mới trong cuộc sống, dần dần từng bước tập thành thói quen, mỗi ngày trong một khoảng thời gian đặc biệt sẽ nghĩ đến nàng một chút, đảo mắt một cái đã hơn một tháng trôi qua, không còn đồng bạn cần phải bận tâm, dựa theo cước trình của Luyện nhi và lão gia tử có lẽ đã đến Kinh thành rồi cũng không chừng, không biết hai người sẽ gặp phải những chuyện gì, chỉ mong mọi chuyện thuận lợi.
Chỉ cần mọi chuyện có thể bình an thuận lợi, gặp phải ai cũng không sao cả.
Tuy rằng đầu óc nghĩ như vậy, nhưng ít nhiều vẫn là lo lắng, cũng nói không rõ là lo lắng về phương diện nào hơn, mỗi khi tâm tình này dâng lên, nếu như có cách để biết được tin tức của nàng thì thật là tốt, cho dù chẳng qua chỉ là một chút tin tức cực nhỏ cũng được.
Lần này, hiếm khi, dường như ông trời lại chìu theo lòng người, thêm nửa tháng nữa trôi qua, một người không ngờ đến liền xuất hiện ở trước măt.
"Trúc Tiêm tỷ tỷ, uy, tỷ tỷ —— "
Hôm nay ánh mặt trời rất tốt, từ sau khi bắt đầu vào đông những ngày đẹp trời như vậy liền dần dần ít đi, cho nên hôm nay sau khi luyện kiếm trong rừng trúc xong, liền theo thói quen đi xuyên qua khu rừng trúc tìm một tảng đá lớn ngồi xuống thiền định dưới ánh nắng ấm áp, cái gọi là tinh hoa nhật nguyệt đều là hư thoại*, nhưng phơi ánh nắng mặt trời nhiều xác thự là khỏe mạnh.
(*Những lời nói sáo rỗng không đúng)
Đáng tiếc vừa ngồi thiền định chưa được bào lâu, chợt nghe đến thanh âm loáng thoáng, một tiếng hô to gọi nhỏ, từ xa rất nhanh liền đến gần trước mặt.
Sớm đã quay đầu nhìn qua, người đang kêu gọi chính là một trong số hai nữ lâu binh một cao một thấp kia, tuy rằng cũng không quá mức thân cận với phần lớn mọi người trong trại, chỉ là đối với hai người phụ trách chiếu cố ta này liền tương đối ngoại lệ, có lẽ là do trò chuyện càng ngày càng nhiều a, liền xóa đi một chút cẩn trọng, đặc biệt là nữ hài thấp người trước mặt này, xưa nay tính tình dễ gần luôn tươi cười, ở chung nhiều muốn xa lạ cũng khó.
"Trúc Tiêm tỷ... Tỷ, vù vù*, tỷ tỷ, nhanh..." Lúc này thấy nàng một mạch đi tới đây, có lẽ là vội vàng chạy tới, thở hổn hển, cúi người vừa chống đầu gối thở dốc vừa nói: "Nhanh lên, xin đến trước...trước trại, nơi đó có một người, gọi, có một người..."
(*Thanh âm thở dốc gấp gáp thôi)
"Thuận khí trước đã, có chuyện lớn gì cũng phải thuận khí lại rồi mới có thể nói được, đừng nóng vội." Thấy vậy, ta trấn an nàng một chút, thuận tay vỗ nhẹ nhẹ phía sau lưng nàng.
Nàng cũng là nghe lời, im lặng thở hổn hển vài cái, sau khi xem như đã bình thường lại, lập tức đứng thẳng người lên vội vàng nói: "Không phải, không phải là ta có việc, là đại quản sự... Kỳ thật cũng không phải là đại quản sự, là có một nữ nhân đến trại, bộ dáng ước chừng mười mấy tuổi, tựa như là tới gia nhập trại, chỉ là giọng điệu tư thái cáng giống như muốn gây hấn, nàng không rõ lai lịch, tự xưng họ Thiết lại có thể nói ra danh tính của trại chủ, đại quản sự có chút không chắc, muốn mời ngài đến xem xem có biết hay không."
"Họ Thiết?" Không cần suy nghĩ quá lâu, trong đầu lập tức liền xuất hiện một khuôn mặt, ta tung người nhảy xuống, nói: "Được rồi, chính là có một người như vậy, ta lập tức đi qua, ngươi từ từ đi theo sau không cần phải gấp." Nói xong cũng không quan tâm đến khuôn phép mà đi theo đường mòn, trực tiếp phi thân đi xuống dốc núi.
Một đường đi nhanh, khi đi đến cửa chính trước trại đã thấy trận địa tràn đầy khẩn trương sẵn sàng nghênh đón quân địch, trên tháp canh cao cao cùng phía sau hàng rào thạch bích đều đứng đầy cung thủ, từng người từng người đều giương cung lắp tên vận sức chờ phát động, những mũi tên ở những vị trí khác nhau đều chỉ vào cùng một nơi.
Cách dãy hàng rào cao lớn nhất thời ta còn chưa nhìn thấy người kia, đã nghe thấy ngoài trại có thanh âm vang lên: "Chờ liền chờ a, cần gì phải giống như lâm đại địch vậy chứ? Thật sự là gan nhỏ, này! Những người đang kéo cung ở phía trên kia phải chú ý một chút, vạn nhất trượt tay không kìm được mà bắn ra một mũi tên, đến lúc đó cũng đừng trách ta trở mặt vô tình!"
Mặc dù còn chưa nhìn thấy người, nghe giọng điệu này liền cảm thấy có vài phần quen thuộc, nhảy lên đầu hàng rào, Đông Duẩn từ phía bên kia đã bước nhanh tới, trước ôm quyền khom người chào hỏi, mới nói: "Làm phiền tỷ tỷ, võ công của người này vượt trên nhiều tỷ muội trong trại, tiến đến có chút bất ngờ, nhưng lại tự xưng là họ Thiết, ta lo sợ sẽ xảy ra sai lầm gì đó, mới xin mời tỷ tỷ tới đây phân biệt một chút, dụng sách vạn toàn."
Bên kia nàng vừa nói, bên kia ta đã rướn người ra, vừa nhìn xuống, quả nhiên, người đứng ngoài trại, không phải là bảo bối khuê nữ của Thiết lão gia tử Thiết San Hô thì còn có thể là ai?
Lúc trước trong cơn thịnh nộ lão gia tử vì danh tiếng mà đuổi thiếp bỏ nữ nhi, sau đó kỳ thật cũng nhìn ra được là đã hối hận, nhất là đối với nữ nhi độc nhất này, cốt nhục thân tình làm sao có thể đơn giản đứt rời như vậy? Chẳng qua là tính cách của ông quá kiêu ngạo, lúc ấy lại lấy chuyện tìm lại kiếm phổ làm trọng, cho nên tạm gác lại, ta và Luyện nhi đều nhìn ra được, kỳ thật cũng đã chú tâm đến, còn đặc biệt suy tính sau khi giải quyết thòa đáng chuyện kiếm phổ sẽ thay ông tìm người về, không ngờ hôm nay người lại đưa tới trước cửa.
Cơ hội tìm đến cửa, bản thân tất nhiên là không dám trì hoãn, nhìn thoáng qua, vội vàng xoay lại nói: "Hạ mũi tên xuống, đó là cốt nhục của Thiết Phi Long lão gia tử, lại nói cũng coi như là Luyện... Coi như là nghĩa muội của trại chủ nhà các ngươi, lúc trước bởi vì một ít việc vặt nàng và lão gia tử tranh cãi mà trở mặt rời nhà, ta từng nói với nàng có chuyện gì liền đến gia nhập vào sơn trại này, cho nên lúc này nàng chẳng qua là theo lời mà đến thôi."
"Chuyện này..." Đông Duẩn do dự một chút, nói: "Đã là nghĩa muội của trại chủ, đương nhiên chúng ta không thể lãnh đạm, chẳng qua là người này võ công không kém, xem ra lại là người không thể nắm bắt, thả cho nàng đi vào... Tỷ tỷ ngươi tin chắc không việc gì sao?"
Ta vốn cho rằng sau khi nói ra lời này nhất định sẽ thấy hiệu quả, ít nhất những mũi tên kia sẽ lập tức được thu hồi, dù sao nếu nhất thời sơ xuất sẽ dẫn đến thương tổn , thấy nàng do dự như thế, không khỏi ngơ ngác một chút, chỉ là không kịp nghĩ nhiều, lập tức đáp lại: "Tính khí của người này giống với phụ thân của nàng, có chút cổ quái, chỉ là không đến mức không nói đạo nghĩa, trại chủ nhà các ngươi cũng từng nói muốn tìm nàng trả về cho lão gia tử, không thể mặc kệ không quan tâm đến, đưa người vào trong là được, nếu như xây ra chuyện vạn nhất gì, ta cũng xem như có thể kềm chế được nàng, yên tâm."
Nhận được sự cam đoan này, Đông Duẩn mới cho lui phòng bị mà mở cửa chính ra, khi lâu binh bày ra tư thái nghênh đón, Thiết San Hô từ bên ngoài tiến đến, vừa đi vào trong vừa cười nói: "Ân, sao lại trở nên khách khí như vậy? Là ai lại nể tình như vậy a, lúc này liền không sợ ta là người không rõ lai lịch làm xằng làm bậy nữa sao?"
Nàng nghênh ngang đi vào đươc một nửa, cũng đang nói được một nửa, rốt cuộc nhìn thấy ta đứng ở bên này, nụ cười hư tình giả ý trên gương mặt kia liền đột nhiên trầm xuống, thần sắc tự nhiên hơn rất nhiều, vài bước tới gần, trước nói: "Thì ra ngươi ở đây, ta còn đang nghĩ không biết vì sao thái độ của các nàng lại thay đổi nhanh như vậy..." Nói đến đây tựa như nhớ ra chuyện gì đó, bỗng nhiên liền lách đến bên người ta, dường như muốn tránh né cái gì đó mà cẩn thận từng li từng tí nghiêng đầu qua nhìn về phía đám đông phía sau: "Đúng rồi, người phu thân nhận nữ nhi khắp nơi kia của ta có ở đây không? Cước trình của ông ấy nhanh hơn ta, đi sau về trước cũng không phải là không có khả năng... Ngươi cũng đừng lừa gạt ta..."
Những lời vốn muốn nói, đều bởi vì một câu này của Thiết San Hô mà nuốt xuống, hiểu được trong lời nói của nàng còn bao hàm ý tứ khác, trái tim ta âm thầm thót lên một cái, lập tức hỏi ngược lại: "Thế nào? Ngươi bái kiến Thiết lão gia tử rồi sao?"
Phải biết rằng, bởi vì sau khi lão gia tử thu nhận Luyện nhi làm nghĩa nữ liền xuất phát đi tìm kiếm phổ, cho nên trong giang hồ gần như không ai biết được việc này, huống chi là người phiêu bạt khắp nơi như Thiết San Hô, lúc này nàng có thể chắc chắn mà nói ra như thế, lại còn lo lắng đến chuyện tốc độ của cước trình, có vài tình huống liền đã quá rõ ràng rồi.
"Ta đúng là từ kinh sư bên kia tới đây, ngươi cứ nói thử xem?" Nàng tựa như vẫn còn đang lo lắng, thuận miệng trả lời một câu, tiếp tục nhìn quanh bốn phía, phát hiện ra không có chuyện gì khả nghi, mới từ từ thoát ra khỏi trạng thái tránh né, thở phào nhẹ nhõm nói: "Cũng may không có ở đây, ta đã nghĩ rằng bên kia có nhiều chuyện như vậy, cha cũng không thể thoát thân ra nhanh như vậy mới đúng, ah, trong lòng ông ấy, quả nhiên có rất nhiều chuyện đều quan trọng hơn ta..."
Phía trước là giọng điệu yên lòng, đến phía sau lại thay đổi mùi vị, có chút trở nên tự oán tự trách, ta nghe thấy vừa bực mình vừa buồn cười, muốn hỏi tới, nhưng trong lòng lại nghẹn rất nhiều câu hỏi, nhất thời không biết nên bắt đầu hỏi tử chỗ nào, cuối cùng vẫn là không có thói quen đi thẳng vào vấn đề, suy nghĩ một chút, tìm một câu hỏi không liên quan đến câu chuyện chút nào để làm lời dạo đầu, nói: "Cha của ngươi ở kinh sư thế nào? Ngươi đã gặp được, hẳn là đã biết tâm tư của lão gia tử, vì sao còn muốn né tránh ông ấy? Còn có, một vị người nhà khác cùng đồng hành với ngươi đâu? Sao lại không thấy nàng?"
Vốn chỉ là tùy tiện tìm chủ đề, nói như vậy cũng cảm thấy hẳn là không có vấn đề gì mới đúng, không ngờ, ngay sau một câu này, lại làm cho người ở trước mặt vốn có tâm tình coi như cũng không tệ này đột nhiên biến sắc.
"Đừng nhắc đến nàng trước mặt ta!" Thiết San Hô tái mặt, ngay cả âm thanh cũng trầm xuống, chỉ căm giận nói: "Cái gì người nhà? Ta đã là người không có người nhà, một người cũng không có, cũng không cần phải có!"
Lưu ý nhìn kỹ, khi nói như vậy, nét mặt của nàng cũng không biết là oán hận hay là sa sút, hoặc là, ở vào khoảng giữa của hai cảm xúc ấy.
Chú ý tới điểm này, liền khó tránh khỏi có chút do dự, cảm thấy không thể lại tùy tiện đặt câu hỏi, người này đã phiêu bạc trong giang hồ suốt nửa năm nay, ta không biết rõ nàng đã gặp phải những chuyện gì, thoạt nhìn tính cách tựa hồ cũng không có biến hóa quá lớn, chẳng qua là có lẽ đã xảy ra chuyện gì đó, tâm tình có chút bất ổn, biểu tình có chút thả lỏng khi nhìn thấy ta lúc trước giờ phút này liền lại trở nên không tốt.
Lúc này Đông Duẩn cùng vài người quản sự khác đi đên đây, trước tiên cùng Thiết San Hô khách sáo một phen, sau đó mời nàng vào bên trong nói chuyện, tính khí của Thiết San Hô quả thực rất giống với lão gia tử, vô luận lúc trước đã xảy ra chuyện gì không hài lòng, người khác kính mình một thước liền nhất định sẽ đáp lễ một trượng, những người trong trại vừa nói những lời khách sáo mà nhận lỗi với nàng, nàng cũng liền cố gắng tạo thành một dáng tươi cười, chẳng qua là nụ cười miễn cưỡng, có chút khó coi.
Sau đó mọi chuyện diễn ra thập phần thuận lợi, nữ lâu binh trong trại đều đã biết đây là thân nữ nhi của nghĩa phụ trại chủ, người có tính cách đơn thuần ngay lập tức liền nhìn với ánh mắt khác mà kính nể không thôi, những người có suy nghĩ nhiều hơn cũng không dám lắm miệng càn rỡ, mà Thiết San Hô cũng nói rõ ý định khi đến đây, đúng thật là tới tìm nơi nương tựa, bất quá từ lời nói của nàng có thể nghe ra được, chỉ làm một thực khách* cố gắng ra sức trợ giúp, tạm thời không muốn gia nhập.
(*Người ở ngoài tới ăn uống nhờ.)
Việc này vốn không khó, xử lý theo quy củ là được, mặc dù bản thân đối với sự vụ trong sơn trại không quá quen thuộc, nhưng cũng biết điểm này nên làm như thế nào, bình thường đừng nói là giúp đỡ thực khách, cho dù chính là người cố tình muốn đến đầu nhập vào sơn trại, cũng sẽ không lập tức đáp ứng, cần phải an bài ở nơi dành cho khách nhân phía trước trại một đoạn thời gian để khảo sát, trong khoảng thời gian này không thể bước vào hậu trại nửa bước, để phòng ngừa vạn nhất.
Chẳng qua là lúc này, không biết là do cố kỵ thân phận của Thiết San Hô hay là có lý do gì khác, cuối cùng nhóm người Đông Duẩn chẳng những là gật đầu, hơn nữa còn lập tức sắp xếp cho nàng tiến vào hậu trại.
Đối với điểm này vốn có chút không hiểu, thẳng đến khi đi vào gian gian được sắp xếp tạm thời mới xem như đã hiểu ra được, Đông Duẩn các nàng lựa chọn một gian nhà gỗ sạch sẽ gọn gàng thanh nhã, sống ở đây quả thật là rất tốt, chẳng qua là khi hành tẩu liền phiền toái một chút, bởi vì nơi này cách những điểm tập trung chủ chốt của sơn trại đều rất xa, trái lại càng gần với khu rừng trúc tách biệt kia hơn một chút.
Đối với sự sắp xếp này Thiết San Hô cũng không bận tâm quá nhiều, đẩy cửa sổ nhìn ra phong cảnh bên ngoài cũng có vẻ có chút yêu thích, ta nhìn nàng một chút, lại quay đầu sang nhìn nhóm quản sự một chút, khi đối mặt với ánh mắt này Đông Duẫn liền không né tránh chút nào.
Nếu như nói lúc trước vẫn chỉ là hoài nghi, sau khi đối diện với ánh mắt này liền đã xác định.
Quả nhiên... Khi đã cam đoan, liền phải gánh vác trách nhiệm đến trông giữ người sao?
Từ phương diện nào đó mà nói, có một thủ hạ tận tâm lại từng trải như vậy, hẳn là nên cảm thấy may mắn thay cho Luyện nhi mới đúng, cho nên coi như là bị tính kế nho nhỏ một chút, bản thân cũng không quá để tâm đến.
Huống chi, khoảng cách gần một chút, cũng đúng lúc có thể dễ dàng tìm Thiết San Hô nói chuyện.
Đoạn đối thoại khi nàng tránh né phía sau ta lúc vừa vào trại, bởi vì thanh âm quá nhỏ, lúc ấy những nữ lâu binh kia lại đứng ở khoảng cách khá xa, cho nên mọi người trong trại cũng không biết đối phương là từ Kinh thành tới đây, càng không biết nàng có tin tức của lão gia tử và Luyện nhi, đối với chuyện này, ta cũng không cố ý giấu giếm, đương nhiên, cũng sẽ không cố ý nhắc nhở đến.
Nếu như nói đây xem như là sự trả thù cho chuyện bị tính kế nho nhỏ kia, lại cũng không đủ.
Ngày hôm đó, một đám nữ tử trong trại đền đến trong phòng Thiết San Hô bắt chuyện hỏi han ân cần một hồi, sau đó liền lần lượt rời đi, nắm lấy cái phúc của khoảng cách khá gần, ta đi đến bền bìa rừng trúc ngồi chơi ngắm cảnh trước một chút, thẳng đến khi nhìn thấy người cuối cùng rời khỏi, mới lại chậm rãi cầm lấy thức ăn nhẹ đã chuẩn bị từ trước đi đến, sau khi dặn dò Thiết San Hô một chút chuyện cần phải lưu ý khi ở trong trại, lời nói liền xoay chuyển, dò xét đến tình hình ở kinh sư của nàng.
"Ngươi thật đúng là biết cách kiềm chế a, ngay từ đầu khi ta nhìn thấy ngươi ngươi đã chậm chạp không đề cập tới chuyện này, còn tưởng rằng ngươi cũng không quan tâm đến a." Nghe thấy ta rốt cuộc đã đặt câu hỏi, Thiết San Hô vỗ tay bật cười ha hả, cười xong liền ngồi xuống ghế, không bận tâm mà đem ngọc tiêu cầm trên tay vuốt ve, nói: "Nhưng mà tại sao ngươi phải chờ đến khi tất cả mọi người đi rồi mới đến hỏi? Mà tại sao ta lại chỉ nên nói cho ngươi biết? Ngọc La Sát là trại chủ của sơn trại này đi? Vì sao phải che giấu như vậy?"
"Ai nói muốn ngươi che giấu chứ?" Thấy nàng nghi vấn, ta thản nhiên giang tay ra, cười khổ nói: "Chẳng qua là ngươi cũng không thiếu kinh nghiệm giang hồ, hôm nay cũng nên nhìn ra được, ở trong sơn trại, chúng ta bất quá là dùng thân phận thân hữu của trại chủ mới có thể lưu lại, ngươi không được tín nhiệm, ta cũng chưa chắc đã tốt hơn bao nhiêu, có chút tin tức, đặc biệt vạn nhất là những tin tức không được tốt lắm, ngươi nói với ta một chút cũng không sao, nếu như nói cho những người trong trại biết, đặc biệt là những người có chút tâm nhãn, liền nhìn thấy thời cơ tốt rồi, không phải sao?"
Nghe thấy những lời này, Thiết San Hô ngồi ở trên ghế chống cằm suy nghĩ một lát, ngọc tiêu xoay chuyển tới lui giữa những ngón tay liền dần dần dừng lại, chỉ thấy nàng nhẹ nhàng gật đầu, cười nói với ta: "Có lý, cẩn thận liền sẽ không gây ra những sai lầm lớn, so với đám người kia ta cũng càng tin tưởng ngươi hơn một chút, bất quá lại nói, kỳ thật ta cũng không biết quá nhiều, lúc trước ta xảy ra chút sự cố ở kinh sư, đúng lúc được phụ thân cứu giúp, sau đó cũng không ở chung bao lâu liền lại tách ra, còn nói đến những chuyện liên quan đến nghĩa tỷ tiện nghi kia, cũng chỉ biết là nàng đã tìm được kiếm phổ gây họa kia rồi, còn cùng một người trong giang hồ cứu được một vị quan tốt trong triều đình, bất quá sau đó nàng và Võ Đang có mâu thuẫn, dường như có ước đấu với Bạch Thạch đạo sĩ, một trong Ngũ lão Võ Đang, chuyện này cũng không biết có tính là tin tức không tốt hay không?"
Nghĩa tỷ tiện nghi mà Thiết San Hô nhắc đến, tất nhiên chính là Luyện nhi, cách xưng hô như vậy chắc hẳn là nàng còn tồn tại một chút không cam lòng, chẳng qua là lúc này ta đã vô tâm đi so đo quá nhiều, tâm tình chỉ dựa theo những lời nói kia mà phập phồng lên xuống, yên tâm khi nghe thấy đã tìm được kiếm phổ, ngoài sự trấn an lại có chút khó có thể tin nổi, nhưng còn chưa kịp cảm nhận dư vị trong đó, lại cảm thấy mơ hồ trước hành động gọi là cứu được một vị quan tốt, chờ đến tiếp theo đó khi nghe thấy hai chữ Võ Đang liền rốt cuộc không thể ngồi yên được nữa, đứng lên thong thả bước đi vài bước, thấp thỏm không yên mà hỏi: "Võ Đang? Nàng ở kinh sư gặp phải người của phái Võ Đang sao? Vậy... Là chỉ có một mình Bạch Thạch đạo sĩ, hay là, còn có những người khác?"
"Không chỉ một người a, tuy rằng ta chưa từng nhìn thấy, thế nhưng thân phận của Ngũ lão Võ Đang rất cao, hẳn là có thật nhiều đồ tử đồ tôn đi theo mới đúng, trước kia cha cũng từng nói qua, phần lớn lão đạo lỗ mũi trâu chính là thích xuất hiện một cách phô trương." Thiết San Hô thuận miệng đáp lại, không bận tâm nhiều mà lấy một miếng bánh ngọt đưa vào miệng thưởng thức, tựa hồ cũng không nhận ra được tâm tình của ta.
Nàng đã nói là chưa từng nhìn thấy, như vậy những lời tiếp theo cũng không cần hỏi nữa, thong thả bước đến bên cửa sổ, bình tĩnh nhìn ra phong cảnh ở bên ngoài, chỉ cảm thấy trong nội tâm trĩu nặng.
Từ vài ngày qua cho đến tận bây giờ, không phải là chưa từng nghĩ đến khả năng sẽ phát sinh chuyện này, khả năng nàng và hắn sẽ gặp nhau, khi đó chỉ tự an ủi bản thân mà nói rằng sẽ không đến mức trùng hợp như vậy a, dù sao lúc này mới vạn dặm xa xôi chạy về Trung Nguyên chưa được bao lâu...
Hôm nay xem ra, ta thế nhưng đã quên mất, cái gọi là vô xảo bất thành thư*, mà đây vốn chính là một câu chuyện trong sách.
(*Không trùng hợp thì không thành sách truyện, cũng để chỉ những sự trùng hợp một cách kỳ lạ)