Chương 65: Chim sẻ

Ma Nữ Nghê Thường

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Mất đi ý thức kỳ thật cũng xem như là một chuyện may mắn, bởi vì trong mơ hồ, lúc chìm lúc nổi, cái gì cũng không cảm nhận được, giảm đi sự vất vả.

Cho nên khi đau đớn dần dần khôi phục, ta biết mình đang dần dần tỉnh lại, bên tai có một thanh âm xa lạ càng ngày càng rõ ràng, gọi nhỏ cô nương cô nương, đó là giọng nói của một nam tử.

Rốt cuộc mí mắt nặng trĩu mở ra, ánh vào mi mắt vẫn là đêm tối, vẫn là Ngọc Nữ Phong, thân thể ngay cả xê dịch cũng chưa từng xê dịch qua, có lẽ thời gian chỉ vừa trôi qua trong một giây lát mà thôi, trong một giây lát đó cái gì cũng chưa từng thay đổi, chỉ là trên mặt đất ở trước mắt vô duyên vô cớ xuất hiện thêm một gói giấy nhỏ.

"Trước ngực cô nương trúng một chưởng, thương thế rất nặng, tiếp tục kéo dài thêm chỉ sợ sẽ càng là bệnh nặng khó khỏi, nếu như tin tưởng tại hạ, liền uống thuốc trong gói giấy này a, lúc này đối với cô nương sẽ có hữu ích."

Bên tai vẫn là thanh âm này, cố tình xung quanh lại không có một ai, không thấy bóng người, nhưng thanh âm lại cực kỳ rõ ràng, chỉ là có chút phiêu phiêu đãng đãng, khó có thể phân biệt phương vị, nhìn chiến cuộc ở bên kia một cái, rõ ràng ngoại trừ ta ra cũng không có người thứ ba nghe thấy.

Dùng tay trái miễn cưỡng chống đỡ thân thể, một hành động nhỏ này khiến cho trên trán lại rịn ra mồ hôi lạnh, ta thở hổn hển hai cái điều chỉnh hô hấp, hé miệng nhặt gói giấy lên mở ra, bên trong quả nhiên có hai viên thuốc, không lớn, dưới ánh trăng mang theo màu sắc đen nhánh, chỉ là tản ra một cỗ mùi hương nhàn nhạt của dược liệu.

"...Ngươi là ai?" Cầm lấy gói thuốc này, không có lập tức uống vào, cũng không có ném đi, chỉ là nhìn về phía trước, lãnh tĩnh mở miệng hỏi một câu, thanh âm không lớn, thậm chí có thể nói là rất nhẹ, bởi vì thật sự không muốn dùng khí lực nói chuyện lớn tiếng, như vậy sẽ rất đau đớn.

Cho dù nói chuyện nhẹ như vậy, đối phương vẫn là nghe thấy, cười khẽ một tiếng rồinói: "Là một người vô danh, vô tình gặp chuyện bất bình." Nghe thấy những lời này, ta cũng cười khẽ đáp lại, nhưng lại không thể thực sự cười ra tiếng, chỉ là giật nhẹ khóe miệng tạo thành một đường cong, mỉm cười nói: "Đêm nay ngươi chính là con chim sẻ thứ ba a?"

"Chim sẻ?" Đối phương tựa hồ không hiểu rõ, hỏi lại một câu.

"Bởi vì cái gọi là bọ ngựa bắt ve, chim sẻ rình sau lưng, tối nay ở nơi này ngay từ đầu đã có ba con chim sẻ ẩn núp xem xét thế cục, Ứng Tu Dương là con chim sẻ thứ nhất, ta là con chim sẻ thứ hai." Nếu như đã nói đến một bước này, cũng không cần lại quanh co lòng vòng nữa, dứt khoát thẳng thắn nói: "Về phần ngươi, con chim sẻ thứ ba này, vào buổi tối hôm đó ngay khi bọn họ tụ tập ở vùng hoang vu kia, hẳn chính là quái khách phát ra tiếng cười lạnh ở trong rừng đi? Ta vừa vặn còn nhớ rõ tiếng cười của ngươi."

Kỳ thật bản thân làm sao có thể nhớ rõ ràng như vậy, chẳng qua cảm thấy mọi chuyện hẳn chính là như vậy, thuận thế liền xuyên tạc một chút.

"Ha ha, trí nhớ của cô nương thật tốt, tại hạ bội phục." Không ngờ lại thần kỳ thuận lợi, người này thật ra rất thẳng thắng, sau một hồi sảng khoái cười to liền thẳng thắn thừa nhận, nửa điểm cũng không nói dối: "Nếu đã như vậy, có thể cô nương cũng biết, ta không phải là cùng phe với bọn hắn, ẩn núp ở nơi này tuy rằng có mục đích, nhưng đưa thuốc chỉ là do không đành lòng, xin không cần đa nghi."

Tuy rằng hắn thanh minh như vậy, nghe ra cũng không có gì sơ hở, chỉ là rõ ràng không thể khiến cho người ta tiêu tan nghi hoặc, ta hé miệng, đang muốn truy vấn thêm nữa, đột nhiên lại bị một tiếng kêu thảm thiết cắt ngang mạch suy nghĩ.

Tiếng kêu thảm thiết này đến từ chiến cuộc bên kia, tuy là thanh âm của nam tử, vẫn là nhịn không được làm cho lòng người ta nhảy dựng lên!

Ta nhanh chóng quay đầu nhìn qua, chỉ thấy dưới ánh trăng sáng lạnh, loé lên một đạo hàn quang chói mắt, mà ngay sau đó có một người văng ra ngoài vòng chiến, vừa khàn giọng kêu to vừa lảo đảo chạy trốn, khắp nơi trên người hắn đều là vết thương, thiết chưởng bách chiến bách thắng giờ phút này đột nhiên đã bị chặt bỏ mất bốn ngón tay, tạo thành một cánh tay đầm đìa máu tươi!

Hắn muốn chạy trốn để giữ mạng, nhưng có người lại không muốn buông tha cho hắn, thiếu nữ áo trắng tung người vút lên trời cao, tay phải vung kiếm tạo thành một vòng tròn giữa không trung, đem toàn bộ binh khí ở phía sau lưng đẩy ra, tay trái tung ra một trảo, giống như diều hâu tấn công thỏ, chộp chặt lấy thắt lưng của người đã bị chặt đứt tay kia, cười khẩy nói: "Kim cang thủ của ngươi chính là không bằng ta!" Tiếp theo liền ném ra ngoài, đem thân hình kia trực tiếp từ tuyệt đỉnh Hoa Sơn ném xuông, trong tiếng gió núi gào rít chỉ mơ hồ nghe thấy một tiếng kêu thảm thiết sắc bén, càng ngày càng xa, thẳng đến khi không còn nghe thấy nữa.

Lúc trước từ trong cơn hôn mê tỉnh lại, lực chú ý đều bị người thần bí ở bên này cuốn đi, chưa từng chú ý đến chiến cuộc bên kia, Trác Nhất Hàng đã rút lui, Thất Tuyệt Trận đã bị phá, biết rõ Luyện nhi đã không còn nguy hiểm gì nữa, nhưng không ngờ sẽ biến hóa nhanh đến như vậy, có lẽ thời gian bản thân mất đi ý thức cũng không ngắn ngủi như trong tưởng tượng.

Bây giờ lại loại bỏ được một người, e rằng càng là thế như chẻ tre, những chuyện khác không tính, chỉ sợ Luyện nhi chém giết đến đỏ mắt rồi ai cũng không buông tha, ta không bận tâm tiếp tục cuộc trò chuyện này, vội vàng hướng về phía vòng chiến lớn tiếng hô lên: "Các vị chính đạo trong vòng chiến đều đã nghe thấy, bây giờ đã có bằng chứng, thị phi đã rõ, cần gì làm khó lẫn nhau? Nhanh chóng rút lui, người không biết không có thù oán, Định Quân sơn cam đoan sau đêm nay, hai bên không còn liên quan đến nhau!"

Trong vòng quần chiến, người có bộ dáng giống đạo sĩ và một kiếm khách liếc nhìn nhau một cái, càng trở nên do dự, nhưng cũng không dám dừng tay, chỉ đáp: "Ngươi là ai? Có thể làm chủ thay Ngọc La Sát sao?"

"Lời của nàng cũng chính là lời của ta!" Sau khi loại từ được kim cang thủ, Luyện nhi tựa hồ khoan khoái dễ chịu hơn không ít, rốt cuộc cũng có tâm tư mở miệng đáp lời, quát: "Ta liền muốn đại khai sát giới, Thanh Tùng đạo sĩ, Tung Dương kiếm khách, các ngươi vốn là người chính phái, nếu như lại không biết chừng mực, liền chính là muốn ngọc đá cùng vỡ!"

Có lẽ bọn họ vất vả chống đỡ, chính là chờ một câu này, bên này thanh âm còn chưa dứt, hai người bên kia liền thu binh khí nhảy ra vòng chiến, nói một tiếng tạ ơn, vội vàng phi thân chạy xuống núi, cũng không quay đầu lại, còn lại ba người biết rõ đại thế đã mất, sắc mặt đều trở nên trắng bệch, lão đầu gầy còm họ Ứng kia thân là kẻ chủ mưu, càng thêm sốt ruột, bỗng nhiên tung người hướng về phía sau, bàn tay run lên phóng ra năm mũi phi đao, giống như tia chớp bắn về phái Luyện nhi.

Thiếu nữ cười nói: "Những thứ phế vật này có gì hữu dụng?" Trường kiếm xoay tròn, năm mũi đao đều bị đánh gãy, bay ngược trở về, không ngờ một chiêu tưởng như là tấn công này, thực chất lại là yểm hộ, sau khi vừa tung ra phi đao, lão nhân này lập tức co người lăn một vòng, thế nhưng lại lăn thẳng từ đỉnh núi Hoa Sơn lăn xuống! Khác với người bị ném xuống vừa rồi, địa hình kề sát vách núi tuy rằng lăn xuống rất nguy hiểm, chỉ là chưa hẳn sẽ không còn đường sống, ngược lại so với việc lưu lại đây làm thịt cá trên thớt liền tốt hơn rất nhiều.

Hắn thế nhưng lại đột nhiên bỏ trốn, quả thực là không có chút do dự, hai người còn lại sững sờ một chút, mới nghĩ đến chuyện cất bước theo sau, nhưng cũng không dễ dàng như vậy, thiếu nữ và nam tử đứng ở bên cạnh, chia nhau truy kích, Luyện nhi đuổi theo người trẻ tuổi miệng lưỡi lỗ mãng kia, e rằng chính là bởi vì còn nghi hận chuyện hắn chiếm tiện nghi nàng lúc trước.

Kỳ thật võ công của người này cũng không phải là nổi bật, nhưng khinh công lại rất tốt, chỉ tiếc là đụng phải không đúng người, chưa kịp chạy đi quá xa, chỉ thấy thiếu nữ tung người vài cái đuổi theo, một tay nâng lên, ba cái ngân châm tất cả đều bắn vào chỗ yếu hiểm của đối phương, người kia kêu thảm một tiếng, lung lay muốn rơi xuống, bị Luyện nhi đuổi kịp đâm một kiếm vào ngực, tung một cước đem thi thể của hắn gọn gàng đá rơi xuống núi.

Phía bên nàng thuận lợi, bên kia lại không được như vậy, Trác Nhất Hàng vội vàng kêu lên: "Luyện cô nương, bắt lấy tên họ Trịnh này quan trọng hơn, hắn mới chính là thủ hạ của Ứng lão tặc!" Thế nhưng chính là đã muộn, người này có lẽ là học theo lão đầu gầy còm kia, cũng tung người lăn xuống sườn núi, Luyện nhi cắn răng rút kiếm, nói một câu: "Đuổi theo!" Chợt nghe thấy ở dưới lưng chừng núi có người hồi đáp: "Đừng vội! Ta đã thay ngươi bắt lấy hắn rồi."

Một tiếng này cũng không phải là đặc biệt vang dội, chỉ giống như người đứng ở dưới sườn núi ủy ý nói ra, lại là từng chữ rõ ràng, hai người trên vách đá nghe thấy tất nhiên là lắp bắp kinh hãi, ta từ xa xa nghe được, lại không có kinh ngạc như bọn họ, bởi vì thanh âm này, vừa rồi vẫn còn đang đối thoại với mình.

Một khắc sau, chỉ thấy một bóng người giống như sao băng, tiếng đến người đến, thế nhưng lại là một người chưa đến ba mươi tuổi, khí vũ hiên ngang, ngũ quan cũng không tính là quá tuấn mỹ, nhưng thần thái sáng láng, quang minh lẫm liệt, kéo theo một người từ dưới sườn núi, vừa lên đến đỉnh núi lập tức buông xuống, lại nhìn đến người trên mặt đất kia, chính là tên họ Trịnh vừa bỏ chạy thục mạng vừa rồi.

Người này vừa xuất trận, liền hiện ra thân thủ bất phàm, từ xa xa ta chỉ thấy được Luyện nhi đối với hắn lộ ra vẻ mặt đề phòng, hắn cũng không bận tâm đến, nhìn Luyện nhi một lần, hỏi: "Ngươi chính là Ngọc La Sát sao?" Lại chỉ vào Trác Nhất Hàng nói: "Vị này là ai?"

Thái độ này có chút không câu nệ tiểu tiết, cũng đã thể hiện được khí chất của hắn, nhưng tuyệt đối là không phù hợp với Luyện nhi, lập tức khiến nàng cười lạnh đáp lại: "Phải thì làm sao?" Người đứng bên cạnh lại cung kính ôm quyền nói: "Tiểu đệ là môn hạ của Chưởng môn Tử Dương đạo trưởng của phái Võ Đang, họ Trác tên Nhất Hàng, xin hỏi cao danh quý tánh, sư môn tông phái."

Người kia đáp lễ nói: "Tại hạ tên Nhạc Minh Kha, chúng ta trước nói việc lớn, sau lại bàn đến sư môn, gian nhân này các ngươi định xử lý như thế nào?" Thiếu nữ mang sắc mặt lạnh lẽo, nói: "Hắn là do ngươi bắt được, tất nhiên sẽ do ngươi làm chủ." Nói xong phất tay áo xoay người rời đi, mang vẻ mặt không vui trực tiếp đi về phía của ta.

Ta vẫn còn đang quan sát thế cục, thấy nàng đi đến, nhất thời có chút không kịp phản ứng, quên thu hồi gói giấy đang cầm trong tay, chỉ thấy Luyện nhi đi đến trước mặt, ngồi xổm xuống, gương mặt lộ ra thần sắc lo lắng hỏi một câu: "Ngươi thế nào rồi?" Lại lập tức nhìn thấy vật đang nằm trong lòng bàn tay trái của ta, lúc này đôi mày nhỏ nhíu lại một cái, hỏi: "Đây là cái gì? Không phải của chúng ta."

Lúc này giấu giếm cũng không phải là ý kiến hay, cũng không cần phải giấu giếm, ta thuận theo ánh mắt của nàng nhìn nhìn vào trong lòng bàn tay một cái, thành thành thật thật nói: "Chính là một người đưa cho, vừa rồi khi các ngươi vẫn còn đang đánh nhau, hắn âm thầm tới đây đưa cho ta, nói rằng nuốt vào liền sẽ vô sự." Một câu vô sự kia, khiến cho Luyện nhi nghiêm mặt lại, đoạt lấy gói giấy kia, đứng thẳng người lên hướng về phía bên kia mà chất vấn: "Họ Nhạc kia ngươi có ý gì? Đưa cho người của ta những thứ không minh bạch này, có ý đồ gì!"

Nam tử kia đang nói chuyện cùng Trác Nhất Hàng, nghe thấy tiếng nói liền nhìn chằm chằm về phía bên này, bỗng nhiên nhướng mày mỉm cười, nói: "Rõ ràng vừa rồi là ngươi một lòng đấu kiếm, bỏ mặc vị cô nương này một mình không để tâm đến, ta thấy nàng ngất xỉu lại không có người quan tâm, chỉ sợ thương thế của nàng càng xấu đi, mới hảo tâm hiện thân đưa thuốc, về phần thuốc kia có vấn đề hay không liền thử một lần sẽ biết, cần gì vội vàng hưng sư vấn tội."

"Ta bỏ mặc nàng không để tâm đến khi nào? Ngươi đừng ăn nói bậy bạ!" Luyện nhi bị lời này làm cho kích đông, gần như thẹn quá hoá giận, thần tình trên mặt giống như cười mà không phải cười, đã tiến đến ranh giới bộc phát.

"Ta chỉ là nói thẳng mà thôi, làm sao lại ăn nói bậy bạ?" Nam tử kia hẳn là cũng nhận ra, nhưng cũng không có sợ hãi, vẫn là ngẩng đầu ưỡn ngực, thản nhiên đối đáp: "Ban đầu ngươi dẫn dắt kẻ địch rời đi xa, cũng xem như là cân nhắc chu toàn, nhưng mà sau khi được trợ giúp, chiếm được ưu thế, có thể trong vòng trăm chiêu bình định thế cục mới đúng, nhưng lại tùy tính mà hành hạ đối thủ, hoàn toàn quên mất ở phía sau có một người đang bị thương, e rằng chuyện nàng ngất xỉu, bây giờ ngươi nghe nói đến, mới có thể biết được đi?"

"Đủ rồi!" Thật sự là không kìm nén được, lại bất chấp cơn đau đớn, lập tức cao giọng cắt ngang lời đang nói.

Không thể để cho hắn lại nói thêm gì nữa, có lẽ người này thật sự có hảo tâm, nhưng cách nói chuyện lại ngấm ngầm nhắm vào Luyện nhi, ẩn chứa trách cứ, nghe thấy khiến trong lòng người ta rất không dễ chịu, ta cao giọng lên tiếng, ngừng một chút, lại nói: "Nhạc thiếu hiệp, tạ ơn ngươi đã quan tâm, còn có ân tình cho thuốc, chỉ là bản tính của Nghê Thường nhà chúng ta, e rằng ngươi không hiểu rõ, vậy cần gì phải bình luận ngang ngược, vọng đoán kết luận?"

Nói xong cũng không quan sát sắc mặt của đối phương, chỉ là vươn tay trái ra, lôi kéo ống tay áo của thiếu nữ bên cạnh, ngẩng đầu lên nhìn nàng nói khẽ: "Luyện nhi, đừng tức giận..."

Giờ phút này, chuyện lo lắng nhất là nàng không thể kìm nén lửa giận mà động thủ, Nhạc Minh Kha, trong lòng cái tên này mơ hồ có chút ký ức, cho nên biết rõ Luyện Nghê Thường không nên đối địch với hắn, cũng không tiện đối địch với hắn, bây giờ tuyệt đối không thể bởi vì bản thân mà làm hư việc, nếu không sự hiện hữu của ta cũng chỉ là một sự phiền phức.

Mang theo suy nghĩ như vậy, vốn đã chuẩn bị tư tưởng hết lời khuyên can, dù sao tính tình của nữ hài kia không có bao nhiêu nhẫn nại liền không ai biết rõ hơn mình, thật không ngờ một câu này cùng với một cái lôi kéo khe khẽ, người ở bên cạnh lại một lần nữa ngồi xổm xuống.

Sắc mặt của Luyện nhi có chút trầm xuống, cũng không nhìn thấu được tâm tình lúc này, chỉ thấy quai hàm căng cứng khi nàng siết chặt răng, nàng không nói một lời mà mở gói giấy trong tay ra, cầm lấy viên thuốc, trước nhìn kỹ sau đó lại ngửi ngửi một chút, thậm chí bóp nát một chút bỏ vào trong miệng, cuối cùng mới nâng mắt nhìn vào ánh mắt của ra, cầm lấy đưa qua nói: "Trong sơn trại của ta có những loại thuốc tốt hơn thứ này nhiều, đáng tiếc lần này sơ ý, không mang theo trên người, ngươi uống viên thuốc này trước đã, thư thả để khá hơn một lại nói."

"Luyện nhi..." Nàng không có bộc phát, đối với ta đã là kinh hỉ, nhưng nếu như đã nhìn được trong lòng nàng không thoải mái, cũng liền không muốn uốngviên thuốc này, liền nói: "Ta hẳn là không có gì đáng ngại, chính là cánh tay bị gãy một chút, thuốc này lại không thể giúp mọc xương, có uống vào hay không đều là giống nhau."

Không ngờ vừa dứt lời liền bị trừng mắt liếc nhìn, Luyện nhi không vui nói: "Ngươi làm sao chỉ là bị gãycánh tay đơn giản như vậy? Ta không biết xem bệnh, nhưng mà biết xem vết thương, vết thương có nặng hay không ta còn biết rõ hơn ngươi, ít gạt người!" Nói xong đưa tay tới, đem viên thuốc kia nhét vào trong miệng của tagiống như nhét một viên đường, sau đó đem một viên thuốc còn lại cẩn thận gói kỹ, bỏ vào trong ngực, đứng dậy quay đầu hướng về phía kia nói: "Họ Nhạc, nhân tình của ngươi ta đã nhận, lời của ngươi ta cũng đã nhớ kỹ, Luyện Nghê Thường ta là người ân oán phân minh, trong tương lai nếu nhưcó cơ hội, sẽ hoàn trả lại gấp mười lần!"

Nàng lớn tiếng nói ân oán phân minh, những lời này lại không biết là ghi ân hay là ghi oán, có lẽ là cả hai đều có.

Không biết Nhạc Minh Kha kia nghe có hiểu hay chưa, cũng không để ý đến, chỉ cười nói: "Nếu có cơ hội vậy ta liền chờ mong." Sau đó liền chuyển chủ đề, nói: "VậyNgọc La Sát, ta và Trác huynh thương lượng muốn đưa tên Trịnh Hồng Đài này đicẩn thận thẩm vấn, tra xéttỉ mỉ chi tiết chuyện bọn họ tư thông với tộc Mãn Châu, ngươi đã là người dẫn đầu muốn hưng sư vấn tội bọn họ, không ngại cũng đến nghe một chút đi?"

Ngậm thuốc, cảm giác trong miệng tràn đầy đắng chát, không khỏi nhíu mày, vốn tưởng rằng Luyện nhi nhất định sẽ đi qua bên kia, không ngờ nàng cúi đầu nhanh chóng nhìn ta một cái, lại ngẩng đầu hừ một tiếng, cười lạnh, cũng không cất bước, ngược lại bỗng nhiên cúi người xuống, ta ngỡ ngàng không kịptrở tay, một trận choáng váng, mới nhận rabỗng nhiên lại bị nàng ôm ngang lên, có lẽ nàng chỉ là đơn thuần làm theo hành động của sư phụ lúc trước, nhưng bản thân ngoàicảm giác kinh hãi quả thực còn có chút quẫn bách công tâm, vừa muốn nói chút gì đó, giãy giụamột cái, đau đớn đến mức thiếu chút nữa đã lại ngất đi.

"Không được lộn xộn, làm động đến thương thế, còn không dễ ôm!" Nàng không hiểu rõ tâm tình của ta, thấy vậy nhíu mày khiển trách một tiếng, trong nháy mắt tiếp theo liền phóng người lên không, nhất thời cơn gió ập đến, ánh mắt dao dộng, chỉ nghe thấy thiếu nữ bỏ xuống một câu nói, hẳn là lưu lại cho hai người nam tử ở Ngọc Nữ Phong.

"Ta theo dõi Ứng lão tặc kia lâu như vậy, tối nay nếu như tra xét ra chuyện gì, ngày sau ta tất nhiên sẽcó cách để biết rõ, không cần lãng phí thời gian đến nghe!" Luyện nhi cất cao giọng nói: "Nàng tổn thương nghiêm trọng, ta chỉ quan tâm đến chuyện chữa trị, những chuyện còn lại đều tùy các ngươi đi!"