Đăng vào: 12 tháng trước
Từ biệt vùng đất ốc đảo cuối cùng có thể dừng chân nghỉ ngơi trên sa mặc, mới thật sự tiến vào con đườngbôn ba gian khổ.
Ngày đầu tiên coi như di chuyển nhàn nhã, ra khỏi Cổ Thành, màu xanh biếc dần dần thưa thớt, bên phải là đồi cát uốn lượn kéo dài, bên trái là sa mạc cũng càng lúc càng rộng lớn, trở thành một biển cát nhìn không thấy bến bờ, ngay cả những bụi cỏ thấp bé thỉnh thoảng nhìn thấy cũng lộ ra không khí trầm lặng, ngược lại từ xa xa bóng dáng của Vạn Lý Trường xưa cổ có thể mang đến cho người ta một chút khích lệ.
Hôm nay cát bụi khá tốt, tốt hơn cảnh gió lớn cuồn cuộn trên đường qua Qua Châu vài ngày trước rất nhiều, trên đỉnh đầu là một mảnh trời xanh, thậm chí miễn cưỡng có thể chạm đến được trời trong nắng ấm, hảo tâm tình của Luyện nhi được kéo dài từ lúc ra khỏi thành, mấy lần rời khỏi tọa kỵ, ở nơi sa mạc bằng phẳng mênh mông bát ngát này khinh thân đề khí thỏa thích rong ruổi, dù sao hướng đi cũng chỉ là một phương hướng đại khái, nàng có thể chạy thẳng đến cuối đường chân trời xa xa kia mới dừng lại, lại quay đầu mỉm cười chắp tay chờ đợi đội ngũ chậm rãi đuổi đến, khiến cho hai người hướng đạo kia nhìn đến chậc chậc tặc lưỡi, kính sợ không thôi.
Khi lần đầu tiên nàng chơi đùa như vậy, ta chỉ là ở trên lưng lạc đà mỉm cười nhìn nàng, bởi vì khinh công không kịp nàng nên cũng không muốn tham gia cùng nàng, chỉ là sau đó khi nhìn thấy thân ảnh của nàng đứng cô độc một mình tại nơi đường chân trời xa xa trên nền cát vàng lờ mờ, cảm giác có chút khó chịu, cũng liền nhảy xuống khỏi lạc đà chạy về phía trước, cùng nàng sóng vai chờ đợi, cũng có thể trò chuyện cùng nhau, không đến mức cô đơn lạnh lẽo.
Không biết đây có được tính là một loại dung túng hay không, về sau nàng liền đương nhiên kéo theo ta, chạy đi vài vòng, nếu chỉ đơn thuần xét về mặt thể lực, ngược lại đã trở hành ngày tiêu hao thể lực lớn nhất.
Bởi vì tiêu hao thể lực mỏi mệt, cho nên khi đi ngang qua điểm cũ Ngọc Môn, bản thân đã không còn tinh lực để kể cho Luyện nhi câu chuyện "Khương địch hà tu oán dương liễu, xuân phong bất độ Ngọc Môn quan"*, chỉ ngồi trên lưng lạc đà nhìn tường thành phía xa xa đứng trơ trọi giữa hoang mạc cằn cỗi, chứng tích còn sót lại củatường thành tựa hồ không có khác biệt gì so với mấy trăm năm sau.
(*Hai câu thơ cuối trong bài Lương Châu Tử của Vương Chi Hoán: Hà tất phải dùng sáo Khương thổi lên khúc dương liễu ai oán, oán trách cảnh xuân sao mãi chẳng tới nơi?Hoá ra gió xuân không thổi đến Ngọc Môn quan.)
Lại đi về phía Bắc liền có một đầm lầy cỏ trũng thấp và nguồn nước ghềnh, cỏ lau sinh trưởng ở đầm lầy, thậm chí từ xa xa có thể nhìn thấy hình bóng của lạc đà hoang dã, xem như tăng thêm một phần sức sống cho vùng sa mạc hoang vu này, một đêm kia dừng chân nghỉ lại nơi này.
Nhưng sự tra tấn thật sự, từ một đêm này, cũng chính thức bắt đầu.
Đi thêm vài ngày nữa, vẫn là sa mạc cùng cồn cát bao la bát ngát, sa mạc hạt đen, cồn cát hoang mạc, trơ trọi không che không chắn, đừng nói là vết chân, ngay cả chim bay cũng nhìn không thấy một con nào, phóng tầm mắt nhìn ra, vĩnh viễn là hoang vu, ngoài hoang vu vẫn là hoang vu, sa mạc không có điểm dừng sớm đã mất đi cảm giác mới mẻ, ngay cả tiếng "Leng keng, leng keng" khi lục lạc lay động cũng trở nên vô cùng đơn điệu.
Một mặt khác, sựtồn tại của muối kiềm càng trở nên rõ ràng, mặc dù có hướng đạo cao minh dẫn đường, thỉnh thoảngkhi có thể phát hiện ra một vài ốc đảo ở nhữnghoang mạc không chút sức sống, cũng không cần cao hứng quá sớm, dù cho xung quanh cóbụi cỏ cùng cỏ lau sinh trưởng, nơi đầm lầy đầy nước đó lại không thể dùng làm nguồn cung cấp nước tiếp tế cho đội ngủ.
Dưới tình huống nước và thức ăn bị hạn chế, khả năng thích ứng của Luyện nhi tốt hơn rất nhiều so với trong tưởng tượng, tính cách của nàng vốn là có sự kiêu ngạo đi đôi cùng cứng cỏi, thực chất bên trong càng tồn tạithêm một chút dã tính, ở một mức độ nào đó mà nói, sức chịu đựng của nàng đối với sự buồn tẻ cùng gian khổ, thậm chí còn trên cả ta, trái lại bản thân ta, biểu hiện ra ngoài ít nhiều còn có một chút không thích ứng.
Đúng vậy, tuy rằng từng trải qualữ trình tương tự, nhưng dưới sự trợ giúp các loại công cụ tiện lợi, những thứ con người phải chịu đựng, mang tính chất khác xa so với giờ phút này.
Có lẽ thời khắc đáng để an ủi duy nhất sau một ngày bôn ba, chính là đêm khuya thổi lên một đống lửa trong hoang mạc, khi nhìn lên thiên không bao la, các ngôi sao trong sa mạc đặc biệt thấp, dường như đưa tay có thể chạm đến.
Sau khi liên tục trải qua vài ngày đơn điệu không thú vị, trên đường đi tới, dần dần xuất hiện những đồi cát dốc đứng trên sa mạc, ban đầu vẫn là lẻ loi trơ trọi, hơn nữa theo lộ trình kéo dài, càng đi tới loại địa hình này quỷ phủ thần công* này càng lúc càng nhiều, càng về sau liền dựng đứng dướiánh mặt trời chói chang gay gắt trong hoang mạc, dường như là từng tòa đảo nhỏ trong biển cát, tạo hình khác nhau, kết bè kết đội, thập phần đồ sộ.
(*Điêu luyện sắc xảo)
Những người khác cóbiết hay không ta không rõ, nhưng bản thân tất nhiên biết rõ đây chính là cái gọi là địa hình Nhã Đan, cũng biết đây là lần đầu tiên Luyện nhi nhìn thấy loại kỳ quannày, ngoài miệng nàng không nói ra, chỉ là trong mắt lại rõ ràng toát ra thần thái khác biệt.
Cảm nhận được tâm tình này của nàng, cũng cảm thấyđây là cơ hội hiếm có, bản thân liền cố gắng làm cho tinh thần thanh tỉnh lại, hỏi thiếu nữ đang ngồi dựa sát vào bản thân trên lạc đà có muốn nhảy đến chỗ cao thử nhìnmột chút hay không? Đề nghị này có lẽ chính là đúng ý của nàng, đuôi lông mày của Luyện nhi xếch lên, vẻ mặt hưng phấn nhẹ nhàng gật đầu, đưa tay giữ chặt lấy ta không thể chờ đợi được mà nhảy xuống khỏi lưng lạc đà, vội vàng nói một tiếng với lão gia tử, liền đi về phía mô đất cao nhất.
Một khi nhảy lên đỉnh, mới có chân chính lĩnh hội được khí thế hào hung mỹ lệ của loạiđịa hình Nhã Đan này.
Lúc này đang là lúc mặt trời lặn trên sa mạc, bầu trời trong vùng lân cận có màu xanh, chỉ là đường chân trời nơi phương xa lại là một mảnh đỏ thẫm giống như hỏa thiêu, toàn bộ mô đất kéo dài về phía xa xa, hoặc tụ hoặc tán, đứng vững vàng trong vùng hoang mạc trống trải vô hạn, ánh nắng màu cam dường như là một lưỡi đao, đem đường nét của từng ngọn núi độc đáo kỳ lạ điêu đục đến càng lộ ra nét tinh xảo đặc sắc, xa hoa.
Cùng Luyện nhi đứng trên đỉnh những ngọn đá cao đón lấy ánh mặt trời quan sát mọi thứ, thấy nàng nhập tâm ngắm nhìn cảnh sắc trước mắt, nét tươi cười trên mặt này dường như chính là một phần mỹ lệ nhất của bức họa tuyệt vời kia, hổ trợ lẫn nhau như thế, tương dung như thế.
Mà ta yên lặng ngắm nhìn nàngnhư vậy, một lát sau, lại cúi đầu nhìn nhìn xuống mặt đất, vách đá thô kệch dưới chân là cát sỏi đất đá màu vàng nâu, cái bóng thật dài của Nhã Đan không thể che đậy được hình dạnglởm chởm như giương nanh múa vuốt trên mặt đất, màu đen nồng đậm mãnh liệt thậm chí so với bản thân mô đất càng thêm quái dị, làm cho người sinh ra cảm giác có chút mê loạn.
Đứng nhìn khung cảnh trong làngió đêm phơ phất một lúc lâu, lại thực sự cảm thấy trời đất dường như đang xoay tròn, ta lui về phía sau hai bước, tránh xa khỏi mép đỉnh đá cao vút một chút, từ từ mò mẫm khoanh chân ngồi xuống, cảm thấy lỗ mũi có chút nhồn nhột, trong lòng ước chừng liền hiểu được là xảy ra chuyện gì, nâng tay lần mò lên, quả nhiên là gặp phảichất lỏng màu đỏ sền sệt.
Cũng may lượng máu không nhiều lắm, lại đang ở nơi đón gió, chỉ cần bất động thanh sắc đưa tay ma sát vài cái trên cát sỏi, cọ sạch vết máu, lại nắm chặt sống mũi giả vờ đang nhìn bầu trờimênh mông, mọi chuyện liền sẽ trở lại như bình thường.
Rất may mắn, cho đến bây giờ vài lần xảy ra chuyện như vậy đều có thể lặng lẽ xử lý sạch sẽ, cũng không có để cho người ta phát hiện ra, dù sao vào lúc này, những sự lo lắng không cần thiết là càng ít càng tốt.
Bất quá, khi sớm chiều ở chung, tình hình này bị phát hiện, cũng chỉ là chuyện sớm hay muộn.
Vốn trong lòng hy vọng, ít nhất có thể giấu giếm đến Hồ La Bố* mà hướng đạo thường xuyên treo trên bờ môi, nghe nói đó là một đầm hồ mênh mông sóng lặng, dải rừng tươi tốt, mực nước có thể đi thuyền, thậm chí còn có sự tồn tại của thổ dân, cũng là nơi duy nhất xác định có thể dừng chân nghỉ ngơi giữađại mạc mênh mông, ta nghĩ tới nơi đó, thì có thể thở phào một hơi.
(*Là một khu vực đầm lầy lõm xuống chứa nước mặn ở phần rìa phía đông của lòng chảo Tarim)
Chẳng qua đáng tiếc chính là, hy vọng không thể trở thành sự thật.
Một ngày này bôn ba đến một nơi khác mà hướng đạo cũng từng đề cập qua—— Bạch Long đôi, lúc đầu khi nghe thấy danh tự này ta đã từng bật cười, cười là vì trăm ngàn năm qua, thì radanh tự của nơi đây chưa từng thay đổi.
Bạch Long đôi nhiều đất đài, gần giống địa hình Nhã Đan, bất quá là hình thành từ cát sỏi, thạch cao bùn và muối kiềm, màu sắc có chút xám trắng, dưới ánh mặt trời còn có thể phản xạ ra một chút ngân quang, giống như lân giáp*, do đó cổ nhân đem mảnh đât rộng lớn có địa hình Nhã Đan này gọi là Bạch Long...Trong đầu lờ mờ còn nhớ rõ những lời này, nhưng mà do ai nói? Nói từ lúc nào? Cũng không nhớ ra được.
(*Loại áo giáp do từng miếng kim loại ghép lại, giống như vẩy cá)
Nơi này là sa mạc hoang mạc, lại không chỉ là sa mạc hoang mạc, một tầng màu trắng hơi mỏng trên mặt đất màu vàng nâu tùy ý có thể nhìn thấy được, giống như sương tuyết, nhưng lại chính là muối kiềm hàng thật giá thật, muối kiềm màu trắng tạo thành một lớp vỏ muối mỏng manh trên bề mặt đất, một khi vừa giẫm vỡ, phía dưới mặt đất lại tương tự như bùn lầy, ngay cả lạc đà bước đi phía trên cũng là bước cao bước thấp, phát ra tiếng lạo xạo giống như đạp trên tuyết, mỗi khi đi một bước, trên đề liền sẽ dính chặt rất nhiều muối bùn, khi đi lâu dai trở nên dị thường nặng nề chậm chạp.
Không cần nghĩ cũng biết, nếu như trùng hợp nơi này lại nổi lên gió lớn mãnh liệt, sẽ là cảnh tượngnhư thế nào.
Gió lớn này dường nhưlà một cơn gió yêu ma, thoáng chốc liền tràn ngập khắp trời đất, vòng qua vòng lại giữa khe rãnh của những mô đất giống như vô số những ngôi mộ hoang, thê lương gào thét, thanh âm kia giống như là tiếng quỷ khóc, này cũng liền thôi, nhưng màcát bụi muối kiềm xen lẫn trong gió đổ ập xuống, quét đến khiến cho người ta gần như là vô pháp mở mắt nhìn mọi vật xung quanh, thậm chí còn khó có thể hít thở.
Nhưng mà hướng đạo có kinh nghiệm phong phú cũng không dừng lại, bọn họ khàn giọng quát lớn nhất định phải đi ra ngoài, đi ra ngoài! Sau đó nắm chặt cương lạc đà trong tay liều mạng đi về phía trước, chỉ thỉnh thoảng dừng lại nhìn quanh một chút, dường như đang tìm kiếm thứ gì đó, Thiết lão gia tử không kiềm được tức giận, tiến lên hỏi một câu, sau đó ngăn cản cơn gió nói với chúng ta, nơi này một khi đã nổi gió thường phải mất mấy ngày cũng khó ngừng, cho nên nhất định phải tìm được một cổ đạo để đi ra ngoài, nói là cổ đạo, kỳ thật chính là nhưng vết mòn trải dàiNam Bắc được hình thành khi bị giẫm lên từ năm này qua tháng nọ, chỉ cần tìm được con đường kia, có thể thuận lợi vượt qua Bạch Long đôi, nếu không liền lành dữ khó đoán!
Nói xong những lời này, tất nhiên ít nhiều cũng đã hao tổn chút khí lực, ba người chúng ta từng người nhảy lên mô đất cao nơi phụ cận, chịu đựng cát muối do gió lớn cuốn tới, phân chia thăm dò nhìn khắp các phương hướng, cố gắng tìm kiếm con đường kia.
Lúc này tầm nhìn là cực tệ,gió cuốn theo nhưng hạt cát vàng bao phủ trời đất mênh mông, ta cản gió mà đứng, khép bàn tay lại chăm chú che chắn hai bên mắt, tận lực ngăn trở chút ít gió bụi, mới có thể miễn cưỡng mở mắt ra mà nhìn về phương xa.
Lúc đầu tìm kiếm cũng không thuận lợi, nhưng người hướng đạo ở phía dưới nhắm chừngphương hướng đại khái mà tiến lên, chúng ta đứng trên chỗ cao một đường dõi theo thật sát, lo sợ khi vừa không để ý sẽ lạc mất lẫn nhau, cứ như vậy vừa dán chặt mắt vào đội ngũ lạc đà, còn vừa phải tranh thủ dò xétkhắp nơi, từng vật không biết là cát sỏi hay là hạt muối đánh vào trên thân trên mặt, qua không biết bao lâu, đôi mắt cùng cuống họng cũng liền trở nênđắng chát đau đớn.
Mà bây giờ ai cũng hiểu được không nên bận tâm đến loại chuyện nhỏ nhặt này, ta nén chịu sự đắng chát đau đớn, tiếp tục kiên trì cẩn thận nhìn ra phía xa xa, thỉnh thoảng tranh thủ quay đầu nhìn một cái, xác định Luyện nhi ở nơi không xa kia vẫn bình yên vô sự, sau đó tiếp tục tìm kiếm.
Rốt cuộc, sự cố gắng cũng đươc đền đáp, khi cho rằng sắp không chịu đựng nổi nữa, trong cơn gió cát vàng óng, một cái dấu vết lờ mờ có thể phân biệt được xuất hiện ở chính giữa tầm mắt, giống như một sợi dây màu trắng mảnh maiuốn lượn tới lui lúc ẩn lúc hiện trên nền cát vàng ở nơi phương xa, ta mừng rỡ hét to một tiếng, thả tay xuống quay đầu lại đang muốn tìm mọi người, trong phút chốc lại cảm nhậnđược một chút ấm áp trơn ướt nhỏ xuống trên mu bàn tay.
Theo bản năng rủ mắt xuống nhìn thoáng qua, không ngoài dự liệu mà nhìn thấy được từng giọt đỏ thẫm, trong lòng cũng không để ý đến, chẳng qua là tùy ý lau đi, đang nghĩ phải xử lý nhanh chóng một chút, khi nâng ánh mắt lên, bất chợt đối mặt với một ánh mắt nhìn thẳng đến.
Ta cùng Luyện nhi đứng cách nhau không xa, nàng lại vốn tai thính mắt tinh, một tiếng kêu to vừa rồi, nàng tất nhiên là nghe thấy.
Đối mặt với ánh mắt tức giận kia, muốn lập tức xoay người né tránh, cũng biết là không còn kịp nữa rồi, ta cứng ngắc cười nhẹ một cái, chỉ cảm thấy nụcười của mình còn muốn lạnh lẽo hơn vài phần so với sa mạc này.