Chương 118: Chứng bệnh

Ma Nữ Nghê Thường

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Loại bệnh này là cần tĩnh dưỡng, địa phương cư trú là không thể gặp gió, cũng may gian phòng này vốn là ở nơi cao nhất trong sơn trại, phụ cận không có người không phận sự đến quấy rối, yên tĩnh không là vấn đề, cưa đi cửa sổ chỉ cần dùng rèm dày để che chắn, làm thành một gian phòng bệnh yên tĩnh cũng là thập phần thích hợp.

Sau tấm rèm dày, trong gian phòng mờ tối, chỉ có vài tia sáng nhạt cực nhỏ như có như không, khithiếu nữ trên giường mở mắt ra, ta đang ngồi bên cạnh bàn hơ một con dao găm nhỏ trên ánh nến, thấy nàng quay đầu, liền lập tức dùng chụp đèn che chắnngọn lửa đang nhảy lên, mỉm cười nói: "Tỉnh rồi? Không ngủ thêm một chút nữa sao?"

Mở miệng mới biết được, thanh âm của mình so với trong dự đoán còn muốn nhẹ hơn, quả thực chính là cẩn thận từng li từng tí.

Luyện nhi thật ra lại dường như không có chuyện gì xảy ra, thuận miệng ân một tiếng, nhấc chăn lên muốn ngồi dậy, lại động đậy cổ, dường như bất quá chỉ là tỉnh dậy sau một giấc ngủ ngon, chuyển động xong nhìn nhìn tia sáng lờ mờ trong gian phòng yên tĩnh, mới nghiêng đầu hỏi: "Thế nào, ban đêm rồi sao?"

Ta lắc đầu nói: "Đang là giờ dậu canh ba, mặt trời đã lặng không sai biệt lắm, bất quá bên ngoài hẳn là vẫn còn sáng a." Ngoài miệng trả lời, trên tay cũng không có nhàn rỗi, đem tất cả những thứ trên bàn tròn đều chuyển qua đầu giường bằng gỗ mộc qua, lại chuyển cái ghế ngồi hình tròn qua, tự mình ngồi xuống.

Khi làm những chuyện này, người trên giường cũng không có hỏi nhiều, thẳng đến khi thấy ta chuyển qua bên giường ngồi đối diện với nàng, mới thoải mái mỉm cười, nói: "Thế nào, ngươi thật giống như có rất nhiều lời muốn nói?" Lại nhìn xung quanh một chút, lẩm bẩm: "Một giấc tỉnh dậy, trong phòng lại che chắn thành như vậy, thật đúng là có chút kỳ quái."

Nàng nói không sai, bản thân quả thật là có rất nhiều lời muốn nói, muốn hỏi, thậm chí muốn trách cứ, nhưng mànhìn thấy một bộ dáng mỉm cười nhẹ nhàng chẳng hề để ý của nàng, lại dường như không biết bắt đầu nói từ đâu, mở to miệng, cuối cùng chẳng qua là thốt ra một câu: "Luyện nhi, ngươi có biết bản thân bị bệnh không?"

Kỳ thật không biết mới là lạ, hôm nay nhớ lại, mấy ngày trước đây nàng luôn mặt ủ mày chau, nhìn như thong dong lười biếng, nghĩ lại hẳn là biểu hiện của sự không thoải mái, loại bệnh này là có dấu hiệu, mặc dù nàng không hiểu, chỉ là rõ ràng cũng có cảm giác không thích hợp, cố tìnhlại một chữ cũng không nói, thậm chí còn có chủ tâm làm cho người ta tưởng lầm là lười nhác, thật sự là đáng giận.

Trong lòng đã hiểu rõ, nhưng vẫn nhịn không được muốn xác thực một chút, quả nhiên, nữ tử trên giường hì hì cười khẽ, không cho là đúng mà nhẹ gật đầu, nói: "Ta đại khái là cảm thấy hai ngày này không quá linh hoạt, còn cho rằng cố gắng chịu đựng một chút liền sẽ tốt, làm sao biết được như vậy coi như là sinh bệnh, trước kia loại chuyện này đều tìm ngươi, ta là lần đầu tiên." Nhãn châu xoay động, lại hiếu kỳ hỏi: "Thế nào? Nhìn trận thế như vậy không lẽ là căn bệnh nguy hiểm sao? Vậy cũng không uổng công ta nếm thử lần đầu tiên, rốt cuộc là bệnh gì?"

Có bệnh nhân nào khi biết mình bị bệnh nặng lại có thái độ như vậy chứ? Thật sự là làm cho người ta tức đến mức không biết nên khóc hay cười, mắng cũng mắng không nổi, lúc trước vẫn còn đang do dự có nên đem chứng bệnh và hậu quả nói hết cho nàng nghe hay không, dù sao nghe ra cũng rất nghiêm trọng, hôm nay xem ra, nếu không nói cho nghiêm trọng một chút, còn sợ rằng nàng căn bản sẽ không đem chuyện này để vào mắt...Cũng lập tức không tiếp tục do dự nữa, đem tình hình chi tiết nhất nhất nói rõ cho nàng biết.

"Luyện nhi a..." Nói đến cuối cùng, vẫn là nhịn không được mà trấn an nàng: "Loại bệnh này mặc dù thập phần nguy hiểm, chỉ là nặng nhẹ đối với mỗi người không đồng nhất, lang y trong trại nói, tình trạng của ngươi hiện nay cũng không phải là tệ nhất, uống thuốc và châm cúu liền có thể trị khỏi, nàng có đơn thuốc tổ truyền, nếu không được nữa, trên thị trấn Quảng Nguyên cách đây khoảng bảy mươi dặm cóvài lão đại phu cũng có thể tiên lễ hậu binh mời đến nhờ cậy một chút, mấu chốt là cần ngươi nghe theo dặn dò an tâm điều dưỡng, đừng lo ngại những chuyện vụn vặt linh tinh, phát giận không muốn phối hợp, được không?"

"Được rồi được rồi, ta cũng không ngốc, đã biết là chuyện liên quan đến tính mệnh, sao lại tự mình gây rối cho bản thân a?" Ta bên này lo lắng, Luyện nhi lại là mặt không đổi sắc, mỉm cười hồi đáp, còn vươn tay ra vỗ nhẹ nhẹ lên vai của ta, thật không biết là ai đang trấn an ai.

Trong lúc nói chuyện, vẫn luôn lưu ý đến biểu hiện của nàng, chỉ sợ cơn co thắt lúc giữa trưa lại tới một lần nữa, đối với bệnh này tuy bản thân có biết qua, chỉ là biết quá ít, chẳng qua là năm đó thường có nhữnghoạt động dã ngoại, khó tránh khỏi va chạm trầy xước, cho nên đối với loại tổn thương này liền lưu tâm hơn người thường một chút, nhưng dù sao cũng không phải học y, lại càng không biết đời này dân gian trị liệunhư thế nào, cơn co thắt xuất hiện càng nhiều lần lại càng không phải chuyện tốt, cũng là mới vừa nghe được người khác nói.

Lúc trước Luyện nhi ngã xuống một lần, hôm nay sau khi tỉnh lại thật ra thần sắc vẫn là nói nói cười cườinhư thường, như thường, tâm tình thấp thỏm ít nhiều liền buông lỏng một chút, cầm chén cháo lên mở nắp nếm thử một chút, vẫn còn ấm, liền muốn nàng ăn hết, mấy ngày nay Luyện nhi vốn là ăn ít, hôm nay náo loạn như vậy nên ngay cả cơm chiều cũng bỏ lỡ, người đang có bệnh càng cần coi trọng thân thể, mấy ngày hôm trước ăn ít còn chưa tính, một chén cháo này cũng không cho phép nàng bỏ qua.

Tính tình Luyện nhi là đơn giản, nói vài câu thấy từ chối không được, cũng biết là muốntốt cho nàng, liền không nói thêm nữa, cầm lấy chén cháo thành thành thật thật ăn xuống, cháo là ta cố ý tranh thủ nấu nhân lúc nàng ngủ, băm nhỏ rau thịt nấu cùng nhau, dựa theo khẩu vị của nàng làm thành thanh đạm không mất vị ngon, theo lý nàng hẳn là rất ưa thích, tuy nhiên từng ngụm từng ngụm ăn đến mặt ủ mày chau, giống như mấy ngày trước đây.

Trước kia đối với chuyện này liền không hiểu rõ, nhưng bây giờ rốt cuộc đã hiểu rõ là chuyện gì xảy ra, "Không vội, từ từ ăn cũng không sao." Cười nhẹ, không thúc giục, chẳng qua là đưa tay giúp nàng kéo lại chăn: "Đại phu nói rồi, bị kim đắc sang phong này, đầu tiên sẽ khiến cho người ta cảm thấy không còn chút sức lực nào, cơ thể bịco thắt đau đớn, khó mở miệng nhai nuốt, lúc trước khẩu vị củangươi không tốt, ta còn đau đầu một hồi, không ngờ... Nếu như ngươi nói ra sớm hơn một chút, nhất định sẽ không phiền phức như bây giờ."

Luyện nhi nhăn nhăn cái mũi, thế nhưng cũng không tranh luận, đợi đến khi nuốt xuống một miếng cuối cùng, mới nói: "Được rồi, đã biết rồi, ta chưa từng sinh bệnhqua, lần sau nhất định sẽ sớm nói cho ngươi biết là được."

"Làm sao còn cho phép có lần sau?" Lần này rốt cuộc có thể thừa thế mà nghiêm khắc một chút, cấm lấy cái chén cất đi, ta nghiêm nghị nói với nàng: "Luyện nhi, ngươi võ công cao cường, bình thường không dễ bị thương, khi bị thương sức khôi phục cũng hơn xa thường nhân, những chuyện này đều đúng, cũng không thể bởi vậy mà sơ ý, dù là tổn thương nhỏ cũng không thể coi thường, nhất định phải nói cho ta biết, thật sự... Thật sự không được, cũng không thể tự mình xử lý, đáp ứng ta, chuyện như vậy không thể lại có lần sau nữa, được không?"

Mượn đề tài để nói chuyện của mình, cũng là lo lắng đến nóng vội, trong khoảnh khắc khi thấy nàng phát bệnh, thật sự là kinh sợ đếnmuốn mất đi nửa cái mạng, không giáo huấn một chút thật sự là có lỗi với trái tim của bản thân, thấy ta nghiêm mặt quở trách, Luyện nhi lại cũng không phiền muộn, cười hì hì nghe xong, nói: "Liền là ngươi hay dạy bảo người, lần này là ta không may mắc bệnh, lần sau tất nhiên sẽ cẩn thận, từ nhỏ ta không cóđọc sách nhiều như ngươi, nhưng chút đạo lý ngã một lần liền khôn lên vẫn là hiểu được a."

Nghe thấy nàng cam đoannhư vậy, trong lòng thoái mái một chút, thấy Luyện nhi nói xong câu này, liếc mắt nhìn sang đầu giường gỗ, trêu ghẹo nói: "Ngoại trừ cơm canh, sao còn mang theo nhiều thuốc trị thương và dao găm như vậy, lúc trước khi ta mở mắt liền thấy ngươi đang hơ nóng nó, không phải là tức đến muốn cho ta một dao đi?"

Câu này mặc dù là nói đùa, lại đúng lúc nhắc nhở bản thân, ta ha lên một tiếng, đem thuốc trị thương và dụng cụ xếp thành một hàng, lại cầmcon dao găm nhỏ kialên, nói: "Đến, đem ống tay áo trái kéo lên."

Vết thương nhỏ của Luyện nhi lúc trước chính là trên khuỷa tay trái, nghe vậy khóe môi liền nhếch lên, nói: "Thế nào? Thật đúng là muốn cho ta một đao sao?" Lại vừa nói vừa kéo ống tay áo lên, đem cánh tay trắng noãn đưa đến gần, cười nói: "Một đao liền một đao a, đừng để lại sẹo là được, lúc trước vết sẹo kia còn chưa tiêu hết a."

Da thịt của nàng trời sinh đã rất tốt, giống như ngọc thạch, lúc nàyánh sáng trong phòng mù mờ, vết thương đã kết vảy mỏng dưới ánh nến, càng là có vài phần giống như ôn nhu noãn ngọc, khi tiến sát đến gần vốn là cảm thấy khẩn trương khó hiểu, nhưng bởi vì lời nói sau đó mà tan thành mây khói, chỉ có thể dở khóc dở cười đáp lại: "Ngươi nghĩ thật tốt a, không sợ bị đâm, chỉ sợ lưu lại sẹo." Nói xong khe khẽ nắm lấy cánh tay kia, mới nói: "Đáng tiếc, lần này ta không thêm vết thương mới, lại đang muốn động thủ vớivết thương cũ này."

"Ân? Đều đã tốt rồi, còn muốn làmgì nữa a?" Lần này rốt cuộcLuyện nhi kỳ quái hỏi lại, ta quan sát cẩn thậnvết thươngmột chút, lại nhìn nàngmột chút, giải thích: "Ngươi không có xử lý vết thương, nên khiến cho vi khuẩn...Khiến cho gió độc mượn đường tiến vào trong cơ thể, mặc dù lúc này hơn phân nửa đã theo máu lan ra các khu vực phụ cận, chỉ là cẩn thận một chút, vẫn phải rạch vết sẹo này ra xem qua, lần nữa bôi thuốc, nếu không chỉ sợ mặt ngoài nhìn qua đã tốt, phía dưới lại vẫn có chỗ không ổn..." Dừng một chút, sợ rằng chưa đủthuyết phục, lại nói: "Lời này là lang ytrong trại nói, vốn là nàng muốn động thủ, ta nghĩ việc này không khó, ngươi ước chừng cũng không thích người khác đụng vào ngươi, mới ôm lấy việc này, ngươi cũng đừng làm cho ta khó hành động."

Vốn còn có chút bận tâm nàng sẽ kháng nghị, chỉ là sau khi Luyện nhi nghe xong, không nói hai lời liền đáp ứng, có lẽ chút chuyện này trong mắt nàng không đáng kể chút nào đi? Nàng không để ý, ta lại có chút khẩn trương, nắm lấy cánh tay kia xem đi xem lại, dấu vết nơi này không tính là dễ làm cho người khác chú ý, bởi vì bị sượt qua nên vết thương dài khoảng một đốt ngón tay, chỉ là lớp vảy rắn chắcnhạt sắc, giống như cái kén bảo vệ lấy miệng vết thươngđã khép lại, nhìn một hồi lâu, mới thử dùng dao găm đẩy ra một chút, lúc này động tác chậm trái lại lại là một loại tra tấn, dứt khoát làm liền một mạch, rung cổ tay, nhanh chóng đem lớp vảy kia rạch xuống.

Kỳ thật vết thương phía sau lớp vẩy kia cũng chưa hoàn toàn lành hẳn, còn có chút máu thịt be bét, bởi vì bị cưỡng ép bóc ra mà rịn ra chút máu, trong lòng khẽ run lên, hít vào một hơi nhanh chóng liếc nhìn Luyện nhimột cái, đã thấy nàng vẫn là đangmỉm cườivới ta, bộ dạnghoàn toàn không bận tâm đến.

Ta cũng không có nói nhiều với nàng, thu lại tâm tình, hết sức chăm chú mà kiểm tra toàn bộ vết thương một lần, xác định không có gì đáng ngại, lại nhanh chóng lấy thuốc băng lại, đợi đến khi làm xong mọi chuyện, mới âm thầm thở dài một hơi.

Vết thương này kỳ thật không nghiêm trọng, vốn đã từng nhìn thấy những vết thương còn tệ hơn rất nhiều, trên thân thể người khác, trên thân thể mình, thậm chí là một vài vếttrọng thươngcó thể chí tử, chỉ là đều không có run sợ như trongmột cái chớp mắtvừa rồi, với những chuyện xảy ra đối với một số người, có lẽ thực tế bản thân mềm yếu hơn rất nhiều so với trong tưởng tượng.

May mắn duy nhất là ít nhất việc xử lý vết thương còn có thể xem như mây trôi nước chảy, lại rót hai chén trà, ngồi nói chuyện một lát, cuối cùng không dám khinh thường, nghe nói bệnh này có thể khiến cho người ta rất khó chịu, tuy rằng Luyện nhi không có biểu hiện ra ngoài, nhưng vẫn là cố gắng làm cho nàng trước nằm trên giường nghỉ ngơi, bản thân lại đi ra ngoài một chuyến.

Đi ra ngoài, là vì muốn lấythuốc, lúc trước đã dặn dò vị phu nhân từng học y kia đi sắc thuốc, trong trại có vô số dược liệu ít nhiều cũng có thể ứng phó được một chút, nếu thiếu cũng đã cho người ra roi thúc ngựa đi mua, mấy canh giờ trôi qua, có lẽ cũng đã mua về không sai biệt lắm, uống thuốc này cần phải chú trọng, không thể trì hoãn, cho nên khi thấy thời gian không sai biệt lắm lại vẫn chưa có người đưa tới, liền dứt khoát tự mình đi ra một chuyến xem cuối cùng là như thế nào.

Mặc dù có lòdược, chỉ là hôm nay không kịp chuẩn bị tốt, cho nên nấu thuốc tất nhiên là dùng bếp lò trong nhà bếp, ra khỏi gian phòng, vội vàng mà đi, nhưng mà chưa đi quá xa, chợt nghe đến tiếng ồn àomơ hồ, sắc trời đã tối, từ xa xa vẫn còn thấy đượcngười người nhốn nháo, tựa hồ số lượng cũng không ít.

Trong tất cả thanh âm thanh âm vang dội nhất e là Thiết San Hô, nàng đứng cản ở giao lộ, từ xa xa chỉ nghe thấy tiếng hét lên: "Không nên không nên, đều nói là tĩnh dưỡng, các ngươi đi nhiều người như vậy làm gì? Cho dù chỉ là muốn hỏi thăm cũng không tốt a, tình hình như thế nào? Ta cũng không biết, lời nói là không thể tùy tiện nói lung tung a." Con đường mòn được hình thành thuận theo thế núi, nơi này là hiểm yếu nhất, nàng đứng chặn ngay điểm cửa ngõ giống như một nữ binh đang canh giữ, những người còn lại thật sự là muốn đi lên cũng không được.

"San Hô, làm sao vậy?" Người khác không lên được, bản thân cũng không thể đi xuống, lại nói cũng không thể cứ xem như không thấy, vì vậy tiến đến hỏi thăm một tiếng, sau một câu hỏi đơn giản này, Thiết San Hô quay đầu lại còn chưa kịp nói gì, nhóm người kia thấy ta đã là hai mắt tỏa sáng, vội lên tiếng: "Trúc Tiêm tỷ tỷ, Trúc cô nương, ngươi đến rất đúng lúc! Nhanh nói cho chúng ta biết một chút trại chủ lão nhân gia nàng cuối cùng thế nào rồi?"

Trong lúc nhất thời bên này một câu tỷ tỷ bên kia một câu cô nương, liên tục kêu gọi đến vô cùng nhốn nháo, nghe được cảm thấy có chút choáng váng, thật vất vả mới có thể nói mọi người yên tĩnh để từng người một lên tiếng, mới biết được thì ra trong vài canh giờ này trong trại đều đã truyền ra tin tức, có người nói trại chủ bộc phát bệnh nặng, lại có người nói là trọng thương, trúng độc, trong lúc nhất thời lòng người bàng hoàng, mười mấy người này là nữ lâu binh trong nhóm đứng đầu, cũng chính là cấp quản sự, đám tiểu lâu la đứng ngồi không yên, các nàng càng là ngồi không yên, nhao nhao muốn tới đây nhìn rõ sự tình, lại bị Thiết San Hô không chút khách khí mà ngăn trở ở đây.

Đã hiểu nguyên do, liền nhẫn nại nhất nhất an ủi, ta không e dè thẳng thắng mà thừa nhận với các nàng chuyện Luyện nhi sinh bệnh, nhưng không có nói chính xác là loại bệnh nào, chỉ nói là không nguy hiểm đến tính mạng, về phần cụ thể là bệnh gì, Luyện trại chủ rất kiên cường, trừ khi nàng tự mình cho phép, nếu không ai cũng không thể nói lung tung, người bên cạnh cũng không cần thiết phải biết, hôm nay nàng cần tĩnh dưỡng, quấy rầy càng ít càng tốt, cho nên những ngày qua bình thường sẽ không gặp người, mọi chuyện trong trại để mọi người tự quản lý là được rồi, trừ khi thật sự có chuyện gì rất quan trọng, liền có thể đến nói chuyện, thế nhưng cũng phải thông báo trước với ta một tiếng mới được, sắp sếp tốt thời gian, đừng quấy rầy đến thời gian nghỉ ngơi uống thuốc.

Nói chuyện xong, biểu tình của rất nhiều người là an tâm hơn không ít, nhưng cũng có một số ít không thể thả tâm, do do dự dự nói: "Trúc cô nương, chuyện này... Thật sự là không có gì đáng ngại sao? Ngươi cũng không nên nói cho chúng ta an tâm a."

Ta thản nhiên lắc đầu, sau đó nói: "Nếu như thật sự có chuyện gì trở ngại, lúc này ta cũng sẽ không còn lòng dạ thanh thản đứng đây nói chuyện với các ngươi, đối với các ngươi mà nói, nàng là trại chủ, là ân nhân, hoặc có lẽ là gì khác nữa... Nhưng đối với ta mà nói, nàng là người cùng sinh cùng tử, nếu nàng chết, ta cũng tuẫn táng, câu trả lời này, không biết có thể thoả mãn các ngươi không?"

Sau đó, nhóm người dần dần tản đi, sau khi nhóm người tản đi sạch sẽ, Mục Cửu Nương mới lôi kéo phu nhân học y từ trong bụi cỏ bên cạnh chui ra, trong lòng còn bưng một cái ấm sắc thuốc nóng hầm hập, thì ra các nàng đã sớm sắc thuốc xong mang đến, bất đắc dĩ lại bị ngăn ở nơi này, lại không tiện mang theo thuốc xuất hiện ở trước mặt đám người, lúc này mới âm thầm ẩn núp.

Không có quá nhiều thời gian để nói nhiều cùng các nàng, ta vừa dặn dò từ nay về sau trong một đoạn thời gian, để cho vị phu nhân này theo các nàng mà hành động, nói Thiết San Hô sắp xếp nhân thủ đáng tin cậy dùng sách vạn toàn, vừa cầm lấy ấm thuốc vội vàng trở về, thời gian trì hoãn vừa rồi, tuy rằng ấm thuốc vẫn còn nóng, thuốc bên trong cũng nhất định không còn nóng tốt như lúc ban đầu, nếu để dược lực mất đi vậy thật đáng tiếc.

Vội vội vàng vàng chạy về phòng, nhẹ chân nhẹ tay đi vào trong sợ làm kinh động đến nàng, trong phòng rất yên tĩnh, tiếng hít thở của Luyện nhi rất đều đặn, cho nên ta cho rằng nàng lại ngủ thiếp đi rồi, thẳng đến khi rửa sạch hai tay đổ thuốc ra, lại đem qua muốn gọi nàng rời giường uống thuốc, mới phát hiện người trên giường là đang mở to đôi mắt, đối mắt đen nhánh chớp chuyển nhanh chóng, thế nhưng lại không lên tiếng.

"Luyện nhi..." Chạm nhẹ vào một chút, thân thể này cũng không có co rút như bản thân lo lắng, nhưng vẫn là vô cùng căng cứng, so với lúc trước siết chặt hơn rất nhiều, này có lẽ là khúc dạo đầu trước khi phát tác, hoặc là, trong lúc ta đi ra ngoài, nàng cũng đã từng phát tác qua rồi.

Vô luận là loại nào, thuốc vẫn là phải uống, phải uống nhanh một chút, nguội lạnh, để lâu, sẽ không tốt.

Vì vậy đỡ nàng ngồi lên, ngồi xuống bên mép giường dùng thân thể để làm điểm tựa, để cho nàng tựa đầu trên vai của mình, nâng một tay lên giúp nàng mở miệng, miệng của Luyện nhi đóng rất chặt, này hẳn không phải là do ý muốn của nàng, quyết tâm dùng sức bóp mở khớp hàm hai bên ghò má của nàng, thật vất vả mới có thể làm cho khóe miệng hé ra một khe hở nhỏ, vừa buông lỏng sức lực liền lại khép lại.

Vì vậy lần thứ hai khi bóp cho khóe miệng hé mở, ta đem một ngón tay tiến vào chắn ngay giữa.

Ngón tay đưa vào bên trong, đặt ở giữa hai hàm răng, như vậy có thể tạo ra một khe hở đủ lớn để từ từ mớm thuốc, cũng không phải dùng sức bóp cho nàng bị tổn thương, đối với hành động này bản thân cũng không cảm thấy có nữa điểm không ổn, đôi mắt Luyện nhi lại đảo sang nhìn chằm chằm vào ta không buông, không rõ là nàng đang suy nghĩ cái gì, vì vậy mỉm cười một cái, trêu ghẹo mà nói với nàng: "Cắn ta ngươi cũng không xa lạ đi? Đúng rồi, lúc trước không phải đã nói tách ra một lần liền cắn một lần sao? Đúng lúc, lần này sau khi gặp nhau ngươi còn chưa có cắn, hôm nay coi như là tính sổ a."

Luyện nhi lại đảo tròn đôi mắt, không có ý kiến mà chớp mắt mấy cái, ước chừng là liếc mắt nhìn như vậy sẽ cảm thấy mỏi, sau đó liền không liếc mắt nhìn nữa, chẳng qua là hảo hảo phối hợp từng ngụm từng ngụm nuốt xuống.

Thuốc hẳn là rất đắng, chỉ là không thể không đút xuống từ từ, bởi vì trạng thái lúc này của Luyện nhi, ta sợ nàng sẽ bị sặc, càng sợ nàng bị nghẹn sẽ khiến cho cơ thể xảy ra phản ứng, cho nên mỗi lần cũng chỉ đổ một chút thuốc vào khe miệng của nàng, thẳng đến khi nghe thấy tiếng nuốt xuống, mới cẩn thận từng li từng tí mà múc tiếp một muỗng tiếp theo, ngón tay rất đau, đau vô cùng, nhưng đối với loại đau đớn này lại cảm thấy an tâm kỳ lạ, có một loại cảm giác như bản thân có thể chia sẻ chút chuyện cùng nàng.

Một chén thuốc này rất lớn, từ từ đút hết cũng tốn một đoạn thời gian khá lâu.

Khi rốt cuộc uống hết một muỗng cuối cùng, Luyện nhi tựa hồ cũng dần dần thả lỏng một chút, sự đau đớn trên ngón tay cũng không còn mãnh liệt như trước, khi đang muốn rút ra, trong phút chốc liền cảm nhận được có thứ gì đó mềm mại khẽ đảo qua nơi đau đớn kia, sau đó thiếu nữ trong lòng liền hàm hàm hồ hồ mà nói gì đó, bởi vì cơ thể còn đang thắt chặt cùng...Vật lạ chen giữa, thanh âm này nghe không rõ ràng lắm, bất quá khoảng cách rất gần, vẫn có thể nghe thấy được.

Luyện nhi miễn cưỡng mỉm cười, cảm thán nói chính là: "Kỳ thật...Sinh bệnh, cảm giác...Vẫn là khá tốt nha."