Chương 128: Có dám hay không

Ma Nữ Nghê Thường

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Phải biết, từ nhỏ đến lớn, người trước mắt này đều là tính tình thẳng thắng có lời liền nói tức giận liền thể hiện, rất ít khi cố tình làm ra vẻ huyền bí hoặc là nói chuyện mang ẩn ý gì đó, ít nhất khi đối mặt với bản thân, cơ hồ là chưa từng như vậy.

Cho nên lúc này nghe nàng dùng ngôn từ khó hiểu như vậy, song hành cùng với sự khó hiểu, dù sao cũng có chút thấp thỏm không yên.

Ban đầu tất nhiên là nghĩ rằng, có thể lúc trước xử lý hãn phụ kia làm cho nàng không hài lòng chưa hả giận, hoặc là bản thân sơ xuất bỏ lỡ gì đó, cho nên: "Luyện nhi, cái gì không đúng? Ngươi cứ nói đừng ngại." Ngồi xuống bên cạnh, nắm lấy bàn tay nhàn nhã đang đặt trên bàn của nàng, mặt đối mặt cẩn thận hỏi: "Thiết Mục hai người hẳn là vẫn chưa đi xa, nếu như có chỗ nào sơ suất, ngươi nói mau, lúc này còn có thể gọi các nàng trở về kịp."

Không ngờ không nhắc đến câu này còn tốt, nhắc tới tựa hồ là chạm đến điểm khiến cho nàng trở nên bất mãn, chỉ thấy phía bên kia đôi mi thanh tú dựng lên, dường như muốn phát tác, khựng lại một chút, nhưng dường như lại chậm rãi xuống rất nhiều, sau đó bàn tay đang đăt trên bàn đột ngột bị nắm chặt lấy, ánh mắt kia nhìn thẳng vào ta, nói: "Ta hỏi ngươi, chúng ta, quen biết đã bao lâu?"

Vô duyên vô cớ liền hỏi như vậy, lại còn hỏi một vấn đề không đầu không đuôi, trong lúc nhất thời làm sao không khiến cho người ra ngây ngôc ngẩn người?

Không hiểu rõ ý nghĩa trong đó, vì vậy giật mình cả buổi mới giật giật khóe miệng, ngượng ngùng thử dò xét mà nói: "Ngươi...Đang nói cái gì vậy? Chúng ta chẳng lẽ không phải là từ nhỏ lớn lên cùng nhau sao? Tuy rằng không phải sinh ra liền ở cùng nhau, nhưng mà tính ra cũng thật sự là hai nhỏ vô tư rồi, làm sao vậy? Đột nhiên lại muốn hỏi đến chuyện này."

"Thì ra ngươi cũng biết chúng ta là cùng nhau lớn lên a." Sắc mặt của thiếu nữ bất mãn trầm xuống, nói: "Đúng vậy, tuy rằng giữa chừng ngươi cũng từng rời đi, chỉ là nếu tính ra tình nghĩa giữa hai chúng ta rõ ràng càng dài hơn, nhưng vì sao lại thua trước Thiết San Hô và Mục Cửu Nương, để cho các nàng vượt lên trước chúng ta, trở thành người có kinh nghiệm trước, mà ngươi lại dường như tuyệt đối không để trong lòng?"

"Thua? Người có kinh nghiệm trước?" Không hiểu mà lập lại một lần những chữ này, trong phút chốc liền liên tưởng tới một hình ảnh, cái quay đầu trừng mắt của nàng ở trước mặt mọi người ngày hôm nay, lúc trước vẫn luôn cảm thấy khó hiểu ý nghĩa trong đó, lúc này liên kết lại mà suy nghĩ, chẳng lẽ lại... Nghĩ như vậy liền cảm thấy lúng túng, không được tự nhiên mà cười nói: "Chẳng lẽ...Luyện nhi, ngươi là chỉ, chuyện...chuyện giương sự kia?"

Bản thân mất tự nhiên, nàng lại cực kì tự nhiên, đem chén trà bằng sứ xanh trong tay đặt xuống, không chút do dự mà gật đầu nói: "Đúng vậy a, Thiết San Hô rõ ràng còn nhỏ hơn ta, người ta lại dứt khoát hơn rất nhiều, thì ra vô luận nam nữ, chỉ cần hai người cùng một chỗ cũng có thể làm như vậy, nếu như nàng và Mục Cửu Nương có thể, vì sao ngươi lại luôn muốn trì hoãn, lúc trước cũng không nói thắng thắng rõ ràng với ta, sau đó thật vất vả hiểu được, nhưng lại muốn ra sức khước từ, này là đạo lý gì?"

"Luyện nhi, chuyện này không giống nhau, ta cũng không phải là muốn trì hoãn mà ra sức khước từ..." Mặc dù nàng chất vấn, lúc này bản thân lại không cảm thấy có vấn đề gì, chẳng qua là mang theo ý cười mà giải thích: "Còn nhớ những lời ta muốn nói với ngươi trước khi hãn phụ kia đến quấy rối sao? Chuyện này...Cái gọi là hoan hảo, trong đó còn có ý nghĩa khác biệt, ta chỉ là..."

Không ngờ nói đến một nửa, lại một lần nữa bị không khách khí chút nào mà cắt ngang, lần này người cắt ngang lời nói của tai, không phải là người bên ngoài.

"Ngươi là không dám!" Luyện nhi nhíu lông mày, ánh mắt lại trong vắt thông thấy...Hung hăng dọa người.

Bỗng nhiên, tất cả liền chìm vào trầm mặc.

Trầm mặc, là vì không nghĩ nổi nên nói cái gì, nhất thời trong đầu không có chút manh mối, vì vậy chỉ có thể im lặng ngẩn ngơ nhìn nàng, có thể loại trầm mặc này tựa hồ làm cho người đối diện trở nên bất mãn, Luyện nhi đem hai bàn tay đang nắm lấy nhau hất ra, tức giận nói: "Quả nhiên là bị nói trúng rồi sao? Thật sự là không dám? Chẳng lẽ ngươi cũng giống như những người ở ngoài kia, trong lòng thật ra là xem thường đối với chuyện hai nữ tử gần nhau, cho nên mới một mực là do do dự dự, còn luôn dùng chút đạo lý qua loa lừa gạt làm khó ta? Nếu như ngươi dám có tâm tư như vậy, ta... Ta liền..." Nói đến cuối cùng, lại đem lời nói nén xuống.

Nhìn nhìn bàn tay bị hất ra, lại nhìn nàng một chút, trên khuôn mặt rõ ràng có tức giận cùng...Thần sắc mơ hồ dường như có thể được gọi là chua xót, đối với chuyện này không biết có phải là bản thân nhìn lầm hay không, lại chỉ có thể yên lặng đứng dậy, đi đến bên cửa sổ, đem khung cửa sổ phía sau tấm mành dày kia nhất nhất đóng kín, cài chặt then, sau khi xác nhận không sai, mới thở dài một hơi, xoay người lại, một lần nữa nhìn về phía thiếu nữ vẫn còn đang ngồi bất động bên cạnh bàn kia.

"Ta liền muốn lấy mạng của ngươi", Phỏng đoán là vừa rồi nàng hẳn là muốn thốt ra câu này, nhưng cuối cùng lại nén xuống không có thốt ra, ngôn ngữ có thể làm tổn thương người, ngôn ngữ cũng là vô lực, thường thường trong lòng có rất nhiều tình tự, căn bản là không có cách nào mượn ngôn ngữ chuẩn xác để biểu đạt được, mà bản thân lại nên nói những gì, mới có thể triệt để loại bỏ những nghi ngờ đột nhiên lại vô căn cứ của nàng, để giải thích rõ ràng tấm lòng của mình đây?

Cuối cùng, thế nhưng cái gì cũng không thể mở miệng giải thích.

Chẳng qua là ở trước mặt nàng, khe khẽ cởi bỏ đai lưng.

Không gian trong phòng không lớn, tĩnh lặng im ắng, chỉ có y phục ma sát sinh ra tiếng động xột xoạt lay động.

Đáp xuống đất đầu tiên chính là lớp áo ngoài màu sáng phong phanh, sau đó là giáp y*, tiếp theo là váy dài buộc ngang eo, vớ giày, trung y, nội khố, thời gian vào thu chưa lâu, trên người vốn cũng không có bao nhiêu lớp y phục, cởi bỏ những thứ này, hầu như cũng đã là...Có chút nhếch miệng, cuối cùng, đem áo lót đơn sắc thiếp thân cũng cởi bỏ xuống.

(*Đồ mặc che nửa thân trên (để chống lạnh). Thường làm bằng vải, lụa, da thú)

Lúc này liền cảm nhận được không khí lạnh đến thế nào, quả thực giống như là hồ nước u lãnh thanh liệt vậy, cứ như vậy không hề do dự che đậy mà bại lộ giữa hơi lạnh của thu ý, ít nhiều vẫn là có chút khó chịu, lại không để ý nhiều như vậy, chẳng qua là yên tĩnh đứng thẳng thân mình, ngẩng đầu nhìn về phía nàng.

Nàng vẫn là ngồi ngay ngắn bên cạnh bàn, ánh mắt nhìn chằm chằm sang một bên, đôi mắt vẫn sáng trong như ngày thường, trong nhãn thần lại tựa như sinh ra một chút lúng túng, chẳng qua làm ra vẻ giống như định thần mà nhìn sang, vẫn không nhúc nhích, nhẹ nhàng hít sâu vào một hơi, đón nhận ánh mắt như vậy, chân trần từng bước một tiến lên, khe khẽ nắm lấy bàn tay vừa mới hất ra, đem nó lẳng lặng đặt lên da thịt của bản thân.

Lòng bàn tay kia quả nhiên là nóng, khoan khoái thoải mái dễ chịu, cũng giống như ngày thường.

"Ta có lẽ từng làm khó xử ngươi, Luyện nhi, thỉnh thoảng cũng sẽ có điều băn khoăn, nhưng mà, chưa bao giờ 'Không dám'..." Cúi người xuống, tại bên tai nàng nói nhỏ: "Ngươi có bao nhiêu dám, ta liền có bấy nhiêu dám, tất cả những thứ này, vốn là cho ngươi, dù cho vốn có chút lo lắng, cũng nghĩ chờ thân thể của ngươi hoàn toàn khoẻ lại rồi nói, nhưng mà, nhưng mà nếu như ngươi muốn, lúc nào cũng có thể lấy đi."

Luyện nhi nghiên đầu đến, vẫn là bình tĩnh nhìn người không buông, ánh mắt thỉnh thoảng dao động trôi đi lửng lơ một chút, giống như đang quan sát, lại giống như đang do dự, trong đôi mắt vẫn như cũ lóe lên một tầng mê mê mang mang, nàng chính là không nói lời nào, trong bầu không khí lặng im lại giống như dâng lên cái gì đó, tiến đến hôn lên vành tai tinh xảo kia một cái, thở ra nói: "Không cần lo lắng, nếu muốn, nếu thích, liền cầm lấy, mọi thứ của ta, hai tay dâng lên, liền để cho người làm những gì ngươi muốn."

Theo câu thì thầm này vang lên, là một tiếng hút không khí nhẹ đến vô cùng, nhiệt độ thiếp hợp trong phút chốc trở nên nóng như lửa, sương mù trong đôi mắt thoáng chốc tan biến, dường như đó vốn là một loại khí đốt, chỉ cần một đốm lửa nho nhỏ liền có thể lập tức hoàn toàn thay đổi.

Luyện nhi mãnh liệt đứng lên, bởi vì đang cúi người nói chuyện, bản thân ứng phó không kịp gần như không thể đứng vững, nhưng ngay lập tức lại dường như không thể nhúc nhích được, vòng eo bị chăm chú giữ chặt trong khuỷu tay, nguồn nhiệt du tẩu trên da thịt, nụ hôn giống như trả thù rơi xuống bên tai, hàng loạt động tác có chút lung tung, lại nhanh chóng mà mãnh liệt giống như cơn mưa rào đột ngột giữa trưa hè.

Hạt mưa không ngừng nghỉ mà rơi xuống, kích thích nhiệt độ ẩn chứa bên trong, nàng tựa vào cần cổ, nhìn không thấy thần sắc, chỉ biết là trong tiếng hít thở kia mang theo nhiệt độ thiêu đốt người, vẩy trên thân thể dường như là một loại thiêu đốt, sự thiêu đốt này nương theo nụ hôn ẩm ướt mà biến động, không có tiết tấu gì, chẳng qua là táo bạo liều lĩnh một đường đi xuống, khi đi đến cần cổ, quét lướt qua lại, bỗng nhiên căng thẳng, da thịt thiết thiết thực thực mà cảm nhận được nhiệt độ cao vút giống như thanh hàn kim loại!

Ngưỡng đầu kéo căng thân thể, kêu rên thành tiếng, trong nháy mắt thật sự cho rằng bị mút ra máu, cũng may cực hình này không kéo dài, cảm giác bị phỏng lập tức tản đi, thay vào đó chính là hai cánh môi ẩm ướt mềm mại liếm nhẹ, dường như đắp lên thuốc trị thương mát lạnh nhất, nhưng chưa kịp vì vậy mà thả lỏng, ở một nơi khác một nguồn nhiệt du tẩu trên da thịt liền từ bụng dưới trèo lên thân thể, thoải mái mà chạm đến nơi trái cây cao ngất, ngón tay linh hoạt dường như muốn hái xuống mà một mực chiếm lĩnh lấy.

"Luyện nhi..." Trong thoáng chốc, đôi mắt mờ mịt dâng lên một tầng sương mù, nhắm mắt lại, khe khẽ lướt nhẹ qua sợi tóc tựa vào cần cổ kia, nói nhỏ: "Đừng...Đừng đứng, đừng đứng như vậy, được không?"

Nàng vùi đầu không đáp, động tác cũng không dừng lại chút nào, dường như không có nghe thấy gì cả, chẳng qua là cánh tay đang ôm lấy ở bên không kia có chút dùng sức, nửa đẩy nửa ôm bức người lảo đảo lui về phía sau, không có cách nào khác, chỉ có tùy theo nàng vụng về lui về phía sau, cuối cùng khi gót chân vang lên tiếng động, đầu óc mê muội mà nằm ngửa trên sợi thô mềm mại.

Luyện nhi ở ngay phía trên trong gang tấc, hô hấp có chút dồn dập, sắc môi sáng trong sung mãn, đang chống hai tay từ trên cao nhìn thẳng xuống người không buông, trong mắt không chút nào che giấu mà lộ ra tình nồng.

Ta không biết giờ phút này trong đôi mắt kia bản thân có bộ dáng như thế nào, chỉ biết là nàng không chớp mắt mà nhìn trong chốc lát, đột nhiên vươn tay tới, rút đi vật trang sức trên duy nhất là một cái trâm cài tóc bằng trúc đặt ở bên cạnh, lần nữa tiến đến nơi cần cổ, sờ lên sợi dây màu đỏ treo một viên đá trắng mà từ ngày bắt đầu đeo, bản thân chưa từng tháo xuống, bỗng nhiên đôi môi cong lên, mỉm cười nói: "Sợi dây này có chút phai màu rồi, lúc nào đó ta sẽ thay một cái khác cho ngươi."

Nàng mỉm cười nói xong, bàn tay lại không khách khí mà trực tiếp trượt xuống, vuốt khẽ, dừng lại, con ngươi dần dần trầm xuống, lại nói nhỏ một câu: "Trước kia cũng là ba phen mấy bận nhìn qua ngươi như vậy, lại không biết có thể như thế này, lại là tư vị như vậy, nếu sớm hiểu được, không cần phiền toái như vậy...Khó trách lúc trước liền đã cảm thấy..."

Giống như đang lầm bầm lầu bầu, thanh âm kia dần dần nhỏ lại, đến cuối cùng đã thấy người bên kia trong phút chốc vùi đầu xuống, sự kích thích lớn lao đột nhiên ập tới, thân thể giống như là cá bị kéo ra khỏi mặt nước không thể khống chế mà giật nhẹ lên, đầu óc vốn đang sắp xếp ngôn ngữ lại trống rỗng, chỉ còn lại xúc cảm tươi sáng rõ nét, Luyện nhi là chăm chú mà nóng bỏng, không nói lời nào mà áp xuống, thăm dò, thậm chí mang theo vài phần cấp bách, gần như mỗi một tấc da thịt đều có thể cảm thụ được tâm tình mãnh liệt kia.

Có thể dù cho sự thăm dò ban đầu là không biết chừng mực, chỉ là giống như nụ hôn lúc trước, dự vào những phản hồi trong quá trình thăm dò, nàng vẫn luôn dựa vào biện pháp của bản thân mà điều chỉnh, cũng không phải là lỗ mãng đến cùng, cho nên sau những trắn trọc khó nén lúc đầu, dần dần không còn cảm giác không thể chịu đựng nổi, cũng dừng giãy giụa, chẳng qua là trầm thấp thở hổn hển, từ từ nhắm hai mắt, đưa tay mơn trớn mái tóc của người đang vùi đầu càn rỡ trước ngực, một lần lại một lượt, để cho xúc cảm giữa ngón tay giống như dòng nước mà lướt qua.

Trong lòng cũng có một cái đầm nước, có chút gợn sóng rung động, đó là kích thích nàng mang đến, từng tấc một, cảm nhận tươi sáng rõ nét, từ tận đáy lòng cũng không phải là thập phần chân thật, tại đó, tụ hội nhàn nhạt vui vẻ, còn có...Nhè nhẹ, tư vị khó có thể diễn tả bằng lời.

Để nàng tiếp túc càn rỡ, thời gian dần qua khi lại không thể chạm đến mái tóc dài thuận trượt kia, có chút thất lạc, có chút khẩn trương, lại cũng không kháng cự, nàng muốn bản thân tất nhiên tình nguyện cho nàng, giống như khi mình muốn nàng cũng luôn cố gắng làm được, giao phó thân thể, bất quá chỉ là một loại nghi thức, nghi thức kết nối song phương, không chỉ là dục vọng, mà là...

Bỗng nhiên có chút lo sợ không yên, há to miệng, trong phút chốc lại chỉ có thể hút vào một hơi, đầu lưỡi mềm mại vẫn còn đang quanh quẩn nơi bụng dưới, lại có một sức nóng khác ập đến, nắm giữ lấy bộ phận yếu ớt nhất của thân thể, khi bắt đầu chẳng qua là khe khẽ đảo qua, dường như là lơ đãng, lại tựa như là lập tức bén nhạy mà nhận ra kia không phải là sự phản hồi đồng dạng, lại trở lại thăm dò vài lần, chuyển thành mục tiêu tập trung, bừa bãi công thành đoạt đất, lưu lại khai thác, gần như làm cho người ta lâm vào cục diện nguy hiểm không thể khống chế.

Nỗ lực kiềm nén, cảm thấy thẹn thùng lại khó nhịn, thoáng chốc choáng váng, nhưng mà ngoài mê ly, vẫn còn có chút mơ hồ không rõ, không rõ Luyện nhi thật sự hiểu được...Ý nghĩa của nơi tư mật này đối với nữ tử sao? Nàng hẳn là nửa điểm cũng không hiểu chuyện trăng hoa, mặc dù trong lúc vô tình từng chứng kiến qua, nhưng mà có lẽ là chưa hiểu được...Lẽ nào thật sự chỉ là dựa vào trực giác cùng hiếu kỳ, liền có thể chuẩn xác trực tiếp như vậy?

Sự thật chứng minh, sự băn khoăn của bản thân quả nhiên vẫn là tồn tại, sau khi tò mò tìm hiểu du tẩu trong chốc lát, sự nguy hiểm kích thích người đến tột độ lại đột nhiên rời đi, cùng rời đi còn là sự ấm áp khi hai thần thể áp sát vào nhau, đèn nén hơi thở dốc rối loạn, có chút khó hiểu mà mở mắt ra, nhìn thấy chính là thiếu nữ thẳng thân mà quỳ gối ở cuối giường, ánh mắt nhìn quét qua, nhíu mày.

"Thế nào..." Khi mở miệng có chút kinh ngạc, thanh âm phát ra làm bản thân cũng cảm thấy lạ lẫm, cố gắng chống đỡ thân thể, trước tiên hắng giọng một cái, mới hỏi: "Làm sao vậy? Luyện nhi?"

Nàng nhìn nhìn người, nhưng không nói lời nào, tựa như đang suy tư chút gì đó, một lát sau dường như là quyết tâm đã định, liền ngồi xuống, lại đột nhiên bắt đầu dùng tốc độ cực nhanh mà cời ra y phục trên người, vốn, sau khi trở về phòng nàng cũng không có khoác áo ngoài, vốn sẽ mặc tương đối phong phanh đơn giản, lúc này chưa tới hai ba cái liền thoát sạch sẽ, mà quá trình này bản thân chỉ có thể cứ như vậy mà nghẹn họng nhìn trân trối, ngay cả nửa điểm phản ứng cũng không kịp có.

Thấy người kinh ngạc, nàng lại giống như không để ý đến, thoát quần áo, ném nó sang bên cạnh tủ nhỏ, nhích người tới gần, dường như lại học theo những chuyện diễn ra lúc trước, nắm lấy một bàn tay của ta, áp lên trên bụng một cái, nghiêm mặt nói: "Ngươi tới trước, làm cho ta xem một chút."

Bốn mắt nhìn nhau, không biết nên nói cái gì, trong đôi mắt kia tình triều chưa thoát, nhưng trong ánh mắt lại tràn ngập quật cường cùng không cho phép biện bạch, có lẽ còn có một chút nho nhỏ không cam lòng, chỉ có thể phỏng đoán nguyên nhân khiến cho nàng làm như vậy, phỏng đoán này có chính xác không? Đó cũng không phải là vấn đề mà giờ phút này muốn suy tính.

Trong bầu không khí trong lành là mùi hương sơn dã bên ngoài cửa sổ, còn có hỗn hợp hương vị khí tức nhàn nhạt thuộc về lẫn nhau, có lẽ là lẫn nhau a, bởi vì giờ phút này, bản thân chỉ có thể phân biệt ra khí tức trong đó thuộc về của nàng, đó là quen thuộc, cũng là lạ lẫm, so với cảm xúc không thể kiềm nén của năm dó, không biết từ lúc nào, khí tức kia sớm đã không còn ngây thơ non nớt, lại thêm vào mùi thơm kiều diễm chỉ có từ cơ thể của nữ tử.

Một đám nữ nhi hương, đủ làm say lòng người, mặc dù không biết giờ phút này nên nói cái gì, lại rất rõ ràng là nên làm cái gì.

Tùy tâm, thuận theo, chỉ là như vậy.