Chương 81: Cát

Ma Nữ Nghê Thường

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Trên sa mạc, nước tương đương với sự tồn tại của sinh mệnh, vô luận là đối với động vật thực vật, hay là đối với con người.

Tuy là được tiếp tế đầy đủ, cũng đã chia thành hai phần mang theo, chỉ là hành tẩu đến ngày thứ tư này, trên đường đi chúng ta đã tiêu hao hết gần một nửa lưỡng dự trữ, hiện tại ngoại trừ một chút nước trong túi da mà mỗi người mang theo bên mình, còn lại tất cả đều nằm trong thùng gỗ được ràng trên hai giá gỗ này, đó là thứ tuyệt đối không thể đánh mất!

Trong không gian bị cát bụi che lắp ánh sáng mặt trời, bản thân chăm chú nhìn thẳng vào thùng gỗ được sơn màu đang lăn đi rất xa, cho dù đôi mắt khô rát cũng không dám chớp mắt, sợ rằng trong một cái chớp mắt tung tích mờ ào kia liền hoàn toàn biến mất trong biển cát mênh mông, gió lớn cuốn theo rất nhiều cát đá tàn sát khắp nơi, sức gió vẫn vẫn là kinh người, tải trọng hơn mười cân đối với nó cũng không có quá nhiều ý nghĩa, nhìn thấy những thùng nước này trong một khắc không ngừng bị gió cuốn đi xa, vài lần thiếu chút nữa đã bởi vì cát bụi che lấp mà làm nó thoát ra khỏi tầm mắt, càng đừng nói đến chuyện ổn định nhanh chóng đuổi theo!

Đuổi theo được một khoảng, lại càng trở nên lo lắng, mặc dù không có cẩn thận lưu tâm đến phương hướng, chỉ là không cần nghĩ cũng biết, bản thân nhất định là cách đội lạc đà càng ngày càng xa, nếu lại tiếp tục như vậy, dù cho cuối cùng giữa lại được những thứ này, e rằng cũng sẽ không nhận biết được phương hướng, mà khi một mình lạc mất phương hướng trong sa mạc, bản thân khó có thể tự bảo vệ chính mình liền không nói, những người trong đội lạc đà e rằng cũng sẽ không thể tiếp tục hành trình, chuyện đuổi theo thùng nước này đã trở thành một hành động ngu ngốc lố bịch.

Không thể ngừng lại, thể trì hoãn, chỉ còn lại một phương án duy nhất chính là...Ta phải quyết tâm vượt qua, vận công tung người nhảy lên, ra sức thi triển khinh công giữa cơn bão cát mạnh mẽ này, cưỡi gió mà đi, chỉ là cầu mong có thể nhanh chóng giải quyết vấn đề!

Cũng không phải là lúc trước không nghĩ tới chuyện dùng chiêu này, chẳng qua là thực sự quá mạo hiểm, chuyện này so ra liền giống như tự biến mình thành một mảnh lá cây giữa biển cuồng phong, huống chi vận công khinh thân cần phải ổn định điều hòa hơi thở, chuyện này giữa trời đất tràn đầy bụi cát quả là nhiệm vụ bất khả thi.

Cho nên, sau mỗi lần phi thân di chuyển được một khoảng cách, liền tất nhiên sẽ vì mất đi khống chế mà bị gió lớn quật ngã xuống đất, giờ phút này cũng không bận tâm nhiều chuyện như vậy, ngã xuống liền vội vàng đứng lên tiếp tục lao đi, quan tâm gì đến chuyện cổ họng đau rát mắt cay xè một thân đầy cát bụi, con người khi bị buộc đến cực hạn, đã sớm tự động che lấp đi những thứ tín hiệu bất ôn nho nhỏ này.

Sau khi lặp lại mấy lần như vậy, dần dần nắm bắt được một ít bí quyết, thời gian đề khí càng lúc càng dài, nhiều lần suýt chút nữa đã thành công, nhưng lúc này lão thiên gia dường như cuối củng cũng nghĩ thông suốt, thùng gỗ được sơn màu đang lăn tròn trong đống cát bụi kia, thế nhưng bỗng nhiên lại dừng lại, tựa như đang dần dần chìm vào trong hố cát.

Mặc dù hai mắt khô rất đau nhức, chỉ là một màn này bản thân vẫn nhìn thấy rõ ràng, trong lòng không khỏi đại hỉ, hơi thở vốn dĩ đã suy kiệt nay lại dâng lên, nhanh chóng lướt thân mà đi, đi đến phía trước thùng gỗ, hai chân vừa đáp xuống mặt cát còn chưa kịp ổn định, liền muốn cúi người kéo lấy nó.

Vừa giẫm mạnh để mượn lực nhất lên, mới biết được, lão thiên gia không phải là nghĩ thông suốt, mà là mở ra một trò đàu càng lớn.

Cát mịn dưới chân mềm mịn lỏng lẻo, mềm mại khác thường, dường như dẫm lên không phải là cát, mà là giống như một loại dịch lỏng, hai chân trực tiếp lún xuống đến bắp đùi, ta sững sờ, theo bản năng muốn cất bước, vừa nhấc chân phải lên, kết quả chẳng những không rút lên đến, ngược lại khiến cho chân trái trực tiếp bị lún xuống đến đầu gối!

Dường như tứ chi bị một loại lực mềm mại kỳ dị hút lấy, trong lòng nghiêm trọng lướt qua một từ, cát chảy*!

(*Đại loại là cát lún)

Đối với một từ trong truyền thuyết này, nhớ mang máng một lão điểu* từng nói qua, hắn nói trên đời này chỉ có đầm lầy lún người chứ không có cát chảy lún người, nếu như thật sự có cát chảy lún người, vậy xác suất ước chứng là còn nhỏ hơn so với trúng độc đắc a, cho dù là chết theo cách hi hữu như vậy, cũng coi như là chết không tiếc rồi.

(*Những người có thâm niên kinh nghiệm trên các diễn đàn mạng)

Mà bây giờ không thể nghi ngờ chính là bản thân đang trúng cái giải độc đắc này, có lẽ là thời đại khác nhau, xác suất trúng thưởng cũng liền khác biệt a, cảm giác hai chân lại lún xuống một chút, kỳ lạ là lúc này thế nhưng còn có lòng dạ thanh thản để nghĩ đến chuyện như vậy, sau đó trong lòng đưa ra kết luận, làm sao có thể chết mà không có hối tiếc đây?

Sự hối tiếc gây ra bởi một cái chết đột ngột, có rất nhiều.

Trong đầu toàn lực tìm kiếm cách để đối phó tốt nhất vào lúc này, mơ hồ nhớ đến những kiến thức nhỏ về sự sinh tồn trong đầm lầy và hang đá, suy luận theo hướng tương tự, cho nên cũng không dám nhẹ nhàng nhúc nhích lộn xộn, chỉ tiếc lúc trước khi cưỡi gió đạp cát không có kịp thời phát hiện ra điểm bất thường, chờ đến khi đáp xuống dưới tác động của trọng lượng bản thân và trọng lực, làm cho cơ thể đột nhiên liền lún vào rất sâu, trong nháy mắt liền đã không còn nhìn thấy đầu gối, bỏ lỡ thời gian tốt nhất để tự cứu lấy bản thân.

Mà sự lún xuống vẫn còn tiếp tục, từ từ, nhưng lại là tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy được, thân thể lại càng có thể rõ ràng cảm nhận được loại cảm giác bị nuốt xuống từng tấc một này, dù cho hai cánh tay được tự do mở rộng ở phía trên cũng không có hữu dụng gì, tất cả những nỗ lực nho nhỏ mà ta có thể nghĩ đến trong lúc này đều đã thất bại, sự nuốt chửng kia vẫn tiếp tục tiến hành một cách chậm chạp mà ổn định, cơ hồ là rất nhẹ nhàng và có trật tự.

Nhắm mắt lại, kỳ lạ là cũng không cảm thấy sợ hãi, chỉ là có chút buồn nôn, bởi vì thân thể bị chén ép quá chặt, cảm giác áp bách cực lớn làm cho người ta sinh ra ảo giác tựa như đang bị mãng xà nuốt vào trong bụng.

Không có giãy giụa lung tung để khiến cho tốc độ lún xuống tăng nhanh, quá trình này kéo dài đằng đẵng, dài đằng đẵng nhưng lại vô kế khả thi, vô cùng nhất giày vò người.

Khi cát vàng mềm mịn tiến đến ngang eo, cảm giác lún xuống này dường như dần dần ngừng lại, cảm giác áp bách mãnh liệt khắp bốn phương tám hướng tiến đến thay thế lực hút này, cơ thể không tiếp tục chìm xuống nữa, ngược lại càng giống như là đang bị nhốt trong thạch cao, bây giờ thạch cao đang từ từ cứng lại, vì vậy thân thể bị định hình lơ lửng, siết chặt đến mức dường như máu huyết lưu thông cũng trở nên khó khắn.

Ngay cả như vậy, cũng nên mang đến cho người ta một chút hi vọng sống mới đúng, dù sao, chỉ cần không tiếp tục lún xuống, cũng sẽ không bị cát vàng bao phủ.

Đáng tiếc, sự hiện diện của bão cát, ngay lúc này, lại đột hiển xuất hiện.

Cơn bão bụi cát bao phủ cả bầu trời này một khắc cũng chưa từng dùng lại, nếu như nói sự phát triển của tình thế vừa rồi mang đến dấu hiệu lạc quan, vậy bây giờ liền không thể nghi ngờ chính là đã rét vì tuyết lại lạnh vì sương, hoặc nói chính xác hơn, là cát lại chống thêm cát.

Gió mạnh điên cuồng cuốn theo cát bụi trên mặt đất ập đến, nhưng lại vô pháp nhúc nhích thân thể để tự tạo thành một bức tường chắn gió tự nhiên, nếu không chỉ một lát nữa thôi, hạt cát lại giống như tuyết đọng dần dần dâng cao lên bên cạnh, ngay cả khi hành động vô cùng cẩn trọng mỗi một lần cố gắng đẩy chúng ra, cũng đều khiến cho cơ thể lún xuống thêm một chút, cố tình lại không thể không làm như vậy.

Sau khi quá trình này lặp lại vài lần, cát vàng dường như đã dâng lên đến ngực, nếu cứ tiếp tục như thế này thì không cần quá lâu nữa, bản thân hoặc là sẽ bị cát chảy nuốt chửng, hoặc là bị gió cát vùi lấp, thật ra rất xứng với câu nói trăm sông đổ về một biển.

Nghĩ thông suốt như vậy, nhịp tim cũng không nhảy rộn lên nữa, cũng có thể là vì tình thế luôn dùng một loại nhịp điệu cực kỳ chậm rãi để phát triển, cho nên nhịp tim cũng nhanh không nổi, lúc này điều duy nhất khiến cho bản thân bối rối, ngược lại chính là vấn đề nước uống.

Quay đầu nhìn qua, nó ở ngay trong tầm tay, bởi vì trọng lượng của nó nhẹ hơn so với thân thể cho nên cũng không có lún xuống, chẳng qua là giờ phút này đã bị bão cát vùi lấp hơn phân nửa, nếu như đã vì nó mà chết, cũng không muốn chết một cách vô ích, ôm lấy ý nghĩ này, dù cho không thể thực hiện những động tác qua lớn, ta cũng kiên trì dọn dẹp đế khiến cho nó lộ ra ngoài, nhưng ngay lúc này trái lại lại trở nên chần chứ, không biết nếu như ta tiếp tục kiên trì, để cho đám người Luyện nhi dễ dàng tìm được không biết có thể an toàn sống sót hay không? Vẫn là để mặc nó bị vùi lấp như thế này, tránh cho Luyện nhi vô tình bị rơi vào cái bẫy chết người này thì tốt hơn...

Luyện nhi...Nhất quyết không thể để cho nàng cũng bị rơi vào cái bẫy chết người này...Nhưng mà, nếu như nàng không thể tìm thấy nước, vậy phài làm sao đây...

Nhưng nghĩ lại, nàng nhất định là có thể thoát ra khỏi vùng biển cát này a? Bởi vì nàng không giống như người khác, nàng là Luyện Nghê Thường, nàng là Ngọc La Sát, vận mệnh sẽ làm thương tổn nàng, nhưng cũng sẽ bảo vệ nàng, nghĩ như vậy, vẫn là cảm thấy may mắn khi có sự tồn tại của thứ gọi là vận mệnh này a...

Mà cuối cùng khi tìm không thấy ta, nàng sẽ khổ sở sao...

Suy nghĩ quá nhiều quá lung tung, thời gian càng trôi qua đầu óc càng trở nên đau đớn, đây có lẽ là bởi vì bão cát, hoặc có thể là vì thiếu dưỡng khí, những hạt cát thật nhỏ theo mỗi một nhịp hô hấp mà lấp đầy khoảng trống xung quanh cơ thể, áp lực nơi lồng ngực càng lúc càng lớn, chỉ có thể từng ngụm từng ngụm hô hấp, làm cho ta cảm thấy bản thân giống như một con cá đang vô lực giãy dụa khi bị kéo lên khỏi mặt nước.

Cho nên lại tăng thêm một loại khả năng trăm sông đổ về một biển sao? Mơ mơ màng màng nghĩ như vậy, sau đó mọi suy nghĩ liền triệt để ngừng lại.