Đăng vào: 12 tháng trước
(*Dùng để đề cập đến khái niệm "âm và dương" trong triết học cổ điển.)
Vốn tưởng rằng sẽ trở về Hoàng Long động, không ngờ lại được nàng đưa xuống chân núi, nếu như Luyện nhi đây là muốn làm theo những hành động của sư phụ năm đó, vậy nàng thật sự là làm theo đến triệt để, ngay cả tìm khách điếm để dừng chân nghỉ lại cũng không có thay đổi, vẫn là nơi khách điếm kia, vẫn là căn phòng yên tĩnh ở chỗ góc rẽ kia.
Sau đó mới biết được, nơi này liền chính là nơi thuộc hạ của nàng thường lưu lại khi đến tìm nàng, cũng coi như là một nơi quen thuộc, hai người lão bản kiêm tiểu nhị tuy rằng đã sớm rửa tay gác kiếm, chỉ là tình kết lục lâm vẫn còn, hôm nay đối với Luyện nhi càng là cúi đầu bội phục, so với ta còn muốn quen thuộc hơn ba phần.
Trở lại chốn cũ, cảnh còn người mất, hẳn là nên có một phen tư vị đặc biệt, đáng tiếc thương thế trên người đem mọi loại cảm tưởng đều hòa tan, năm đó khi bị tổn thương cũng coi như không quá khổ sở, bây giờ bị gãy xương mới thật là thống khổ, vốn tưởng rằng thương thế kia cũng coi như là có thể chịu được, nói thế nào cũng là lão bằng hữuquen thuộc, đến lúc điều trị mới biết là khi không có thuốc giảm đau thì khác biệt lớn đến thế nào, nhất là khi lão lang trung kia xoa nắn cho xương cánh tay trở lại vị trí cũ, ta xem như bản thân đã cảm nhận được những cảm thụ của chú sói con năm xưa, vì vậy cũng chỉ có thể dùng hai từ báo ứng để trào phúng an ủi, chống cự quacơn đau đớn.
Chỉnh xương lại cho ngay ngắn đúng vị trí, nẹp thanhlên, vết sưng ứ máu mới bắt đầu hành hạ người, Luyện nhi chỉ để cho lão lang trung xử lý chỗ gãy xương, vết thương do một chưởng để lại trước ngực lại không cho người khác trị liệu, bướng bỉnh nói rằng đó là nội thương người bình thường điều trị không tốt, phải tự bản thân đến làm, ta lo ngại vết thương ở nơi không tiện kiểm tra, may mắn là nàng nghĩ như vậy, dù sao có Luyện nhi lo lắng tới lui, đưa thuốc gì bản thân liền uống cạn là được, đôi khi một ngày uống đến bảy tám bát to, uống đến mức khi ăn cháo hoa cũng thấy đắng, vì vậy khi ăn uống liền được coi là dược thiện*.
(*Thiện là bữa ăn, uống thuốc nhiều quá, ăn cái gì cũng cảm thấy đắng, cũng cảm thấy như đang uống thuốc nên gọi làdược thiện)
Cứ như vậy trôi qua hai ba ngày, đều là gió êm sóng lặng, đến ngày thứ tư liền nghênh đón một vị khách không mời mà đến.
"Mấy ngày không gặp, vết thương trên người cô nương đã tốt lên chứ?" Nhìn nam tử đang mỉm cười đứng ở trước mặt mà tiểu nhị đưa đến, ta và Luyện nhi đều là kinh ngạc, bản thân thì không sao, nhưng sắc mặt Luyện nhi lại là không tốt, uẩn giận nói: "Họ Nhạc kia! Sao ngươi lại tìm được nơi này?" Lạnh lùng ghét bỏ liếc nhìn tiểu nhị một cái, tiểu nhị vốn còn đang cười hì hì, bị nhìn quét qua, cay đắng nói: "Đều bởi vì hắn nhắc đến nhị vị cô nương rất cẩn trọng, thái độ lại dườmg như rất thân thuộc, ta mới cho rằng...Sao vậy? Nói chuyện cả buổi thì ra là tiểu nhân nhìn lầm rồi sao?"
Ta nhìnthái độ không nói một lời giương cung bạt kiếm kia củaLuyện nhi một chút, đànhbất đắc dĩ phất phất tay, áy náy nói với tiểu nhị: "Không sao, đúng là có quen biết, cũng coi như là có chi giao, làm phiền ngươi đi xuống trước, đóng cửa lại, đừng để người ngoài tới gần là được."
Tiểu nhị kia nghe vậy liền yên lòng, gật đầu đi ra ngoài, Luyện nhi lại liếc nhìn ta một cái, bất quá cũng không nói gì, chỉ là chắp tay tiếp tục nhìn chằm chằm vào người nam tử kia không buông.
Cố tình Nhạc Minh Kha kia dường như lại không cảm nhận được, thản nhiên kéo một cái ghế ra, ôm kiếm mà ngồi, cười nói: "Cô nương thật trấn định, tại sao nhìn bộ dạng của ngươi, tựa như đã sớm biết được ta sẽ đến vậy?" Nói xong lại nghĩ tới chuyện gì đó, nói: "Đúng rồi, tối hôm qua còn chưa kịp thỉnh giáo phương danh, không biết..."
"Nói thẳng vào vấn đề a, ta tên là Trúc Tiêm, Trúc của thanh trúc, Tiêm trong từ mảnh khảnh." Ta phất tay áo, nhìn thẳng vào hắn mà nói: "Cũng giống như hai chữ trong tên của Nghê Thường, là do sư phụ của chúng ta, sư mẫu của ngươi, năm đó tự mình ban tặng cho."
Có lẽ là do bị thương, vài ngày nay luôn cảm thấy có chút mệt mỏi, cũng liền không muốn tốn quá nhiều tâm tư quanh co lòng vòng, lời nói rõ ra, đổi lấy là hai ánh mắt kinh nghi, kinh là sự kinhngạc giống nhau, chỉ là Luyện nhi là hoài nghi, mà Nhạc Minh Kha, rõ ràng là đang nghi ngờ vì sao ta đã biết rõ thế nhưng lại ung dung như vậy.
Quả nhiên, sau khingạc nhiên nghi ngờ, câu tiếp theo khi hắn mở miệng chính là hỏi: "Trúc Tiêm cô nương, ta cũng không nhớ rằngbản thân đã từng để lộ thân thủ, xin hỏi vì sao cô nương lại biết được lai lịch của ta?"
"Năm đó sư phụ và sư công có ước hẹn hai mươi năm, năm nay tính ra vừa vặn đã đến thời hạn, mà trên giang hồ liền xuất hiện một tiểu cô nương thanh danh lên cao, kiếm thuật vô song, chiêu thức thần bí, sư công hẳn là cũng có nghe thấy, đến đây tìm hiểu, hoặc là để cho đệ tử đi tìm hiểu, đều xem như là chuyện rất tự nhiên a." Ta nhấp một ngụm trà, cúi đầu nói: "Về phần vì sao xác định được người đó chính là ngươi...Ngươi có thể xem như sư phụ báo mộng nói với ta là được rồi."
Lời giải thích này tương đương với không giải thích, nam tử tất nhiên là không hài lòng, cau chặt chân mày đang muốn nói gì đó, nhưng bởi vì cuối cùng nghe được mấy chữ kia mà sắc mặt đại biến, trầm mặt nói: "Báo...Mộng? Lời này giải thích thế nào!"
Ta không quan tâm đến hắn, quay đầu nhìn vàothần sắc củathiếu nữ, tuy rằng Luyện nhi có vẻ tức giận không nói một lời, nhưng màcũng không có ý tứ phản đối, mới lại quay mặt qua, nghiêm nghị tiếp tục nói: "Ước hẹn hai mươi năm, e rằng chỉ có thể hóa thành bọt nước, sư tôn của chúng ta, thê tử củasư phụngươi, ba năm trước...Đã rời xa dương thế rồi."
Đãchết, đã rời đi. Chỉ đơn thuần là dựa vào cách lý giải của mỗi người.
Nam tử này rõ ràng là có cách lý giải khác với ta, Nhạc Minh Kha nghe vậy nổi giận vỗ bàn, hét lớn: "Cái gì? Là ai hại chết người!" Cái chén nhỏ trên mặt bàn đều bị tung lên, nếu không phải cái bàn gỗ lê này đủ rắn chắc, gần như sẽ bị đánh cho tan tành.
"Hừ, là chính ngườibị tẩu hỏa nhập ma, xuôi tay đi về phía Tây, chẳng phải là lỗi của ai." Ta cũng không nói gì thêm, là Luyện nhi hừ lạnh một tiếng, ở bên cạnh tiếp lời, tuy rằng tiếp lời, nhưng sắc mặt vẫn là khó coi.
Nhạc Minh Kha ngắt ngao siết chặt nấm đấm, qua một hồi lâu, mới thở dài, ngồi xuống lắc đầu nói: "Không ngờ...Tuyệt thế cao thủ như sư mẫu thế nhưng cũng..." Lại ngẩng đầu lên nói: "Vậy di cốt và kiếm phổ của lão nhân gia đâu?" Ta đang muốn mở miệng trả lời, Luyện nhi bỗng nhiên lại nhếch miệng, vươn tay cầm lấy thanh bội kiếm trên bàn, thân kiếm cùng vỏ kiếm đánh lên trên mặt bàn, sắc mặt lại tựa như thoát ra lãnh khí, mỉm cười nhẹ nhàng nói: "Chủ đềtiếp theo, nếu như ngươi muốn biết, vậy hẳn làm nên chứng minh bản thân trước đã a."
Nam tử trấn định nhìn vỏ kiếm một lần, theo thân kiếm nhìn lên người thiếu nữ, cười nói: "Làm sao vậy, ngươi hoài nghi lai lịchcủa ta? Vậy là ngươi không tin lời của sư tỷ ngươi rồi?"
Không biết vì sao, người này luôn hữu ý vô ý tìm lỗi nhắm vào Luyện nhi, dùng lời nói làm khó nàng, nếu như không phải là tin tưởng cách làm người của hắn, ta gần như sẽ cho rằng người này là muốn châm ngòi ly gián, lập tức cau mày đang muốn lên tiếng, đã thấy Luyện nhi nhanh chóng nhìn về phía bên này một cái, lại xoay qua cả giận nói: "Nàng nói cái gì ta đều tin! Ta chính là nhìn ngươi không vừa mắt, thế nào? Tóm lại không qua được một cửa này, ngươi đừng hòng biết được những chuyện tiếp theo!"
Một câu nói kia tuy rằng bá đạo, nhưng bao hàm cả sự lo lắng, có chút khác biệt so với tác phong thường ngày cùa nàng, có lẽ những lời này thay vì nói rằng để cho đối phương nghe, kỳ thật e rằng chính là nói cho ta nghe mới đúng, xưa nay Luyện nhi xem nhẹ chuyện giải thích, cũng không thường giải thích, vội vàng giải thích như vậy là cực kỳ hiếm thấy, ta làm sao có thể không hiểu, lập tức nới lỏng mi tâm, cũng không biện bạchcùng nam tử kia, bình tĩnh mỉm cười với nàng, tỏ vẻ bản thân đã hiểu rõ.
Quả nhiên, nàng thấy ta đáp lại, sự nôn nóng mơ hồ trong ánh mắt liền tiêu tán, thu ánh mắt lại, trên gương mặt có chút ngạo nghễ vui vẻ, thảnh thơi chờ đợi đối phương trả lời.
Nhạc Minh Kha e rằng cũng biết nàng đã quyết tâm, cũng không nhiều lời, chỉ gẩy kiếm cười nói: "Nhưng vài ngày vừa qua, e rằng ngươi không có nghỉ ngơi thật tốt đi?" Luyện nhi cười khẩy nói: "Tùy tiện có thể cùng ngươi đánh năm ba ngày!" Nam tử liền đứng lên, cười ha ha nói: "Tốt! Lúc trước nếu như không phải muốn nhìn thấy võ công của ngươi, ta đã không đến Hoa Sơn này! Kỳ phùng địch thủ, không khỏi ngứa ngáy, sư tôn củachúng ta khó có thể tỷ thí được nữa, để đệ tử của bọn họ thử tranh cao thấp một lần cũng tốt!"
Lời này vừa nói ra, thiếu nữ lập tức tung người lên, đẩy cánh cửa sổ ra liền bay lên không, nơi này đối diện vớihậu viện củakhách điếm, là nơi chồng chất vật dụng lộn xộn, ban ngày gần như không có ai qua lại, ta chuyển động thân thể, cẩn thận ôm lấy cánh tay phải, dựa ở bên tường nhìn ra ngoài, chỉ thấy Luyện nhi đứng ở trong vòng chiến, hàn quang rút ra khỏi vỏ, nâng kiếm ngang ngực, nhìn về phía bên này nói: "Thỉnhxuất chiêu!"
Lúc này Nhạc Minh Kha cũng đến bên cửa sổ, lại không vội vã nhảy ra ngoài, ngược lại trầm giọng nói nhỏ một câu: "Xin yên tâm, xem như là nhìn một ván cờ a." Ta ngẩn người, mới biết được những lời này của hắn là nói với bản thân mình, không đợi ta trả lời, nam tử cũng liền đề khí tung người, đáp xuống mặt đất ở hậu viện.
Khu đất trống không lớn, hai người đứng đối diện nhau, hết sức chăm chú vào đối phương, thật lâu không động, trong lúc đó mũi kiếm của Nhạc Minh Kha run lên, quát: "Chú ý!" Mũi kiếm nhả ra hàn quang lạnh lẽo, chợt hướng về phía đầu vai của thiếu nữ mà đâm tới!
Trường kiếm của Luyện nhi giương lên, kiếm thế nhẹ nhàng trượt sang bên trái, bỗng nhiên nửa đường xoay lại, hướng về phía bên phải, đồng thời cúi người, liền thủ mang công, hóa giải một chiêu lại tung ra một chiêu, Nhạc Minh Khakia cũng lập tức biến chiêu, hóa giải thế công, tiến thoái đều là trong gang tấc, nhanh như sấm sét, song kiếm tương giao nước chảy mây bay, bay lửng lơ linh động, ngay lập tức đã hơn mười chiêu, xem như là một trận đấu ngang tài ngang sức!
Ta đứng trên lầu, ôm lấy cánh tay dựa vào cửa sổ chăm chú xem xét, nhìn hồi lâu, chỉ cảm thấy kiếm quang chói mắt, lại có chút hoa mắt mê thần, ánh mắt cócảm giác không kịp đuổi theo, kiếm thức của hai người này biến hóa ảo diệu, Luyện nhi tất nhiên đã sớm quen thuộc, mà Nhạc Minh Khakia thực sự cũng nhìn như quen mắt, cũng may lúc trước từng đọc qua bút kýviết bằng máu của sư phụ, biết rõ hai môn phái của chúng ta cùng xuất phát từ nhất tông kiếm phổ, bất quá là chính phản lưỡng nghi, biến hóa khác biệt, chuyện này cũng không tính là quá kinh ngạc, chỉ là lo lắng không biết Luyện nhi chiến đấu quá mức hăng say, liền khơi dậy tâm tư hiếu thắng.
Mang sự lo lắng âm thầm trong lòng, không dám chớp mắt nhìn trận quần chiến ở phía dưới, chỉ thấy hai đạo thân ảnh kia càng lúc càng loạn, so sánh ra, Thất Tuyệt Trận kia quả thực chỉ xem như trò đùa, kiếm chiêu của thiếu nữ quái tuyệt, uyển chuyển lưu loát; kiếm thức của nam tử đại khí, trầm ổn không loạn, chỉ thấy kiếm khí tung hoành, xoay chuyển biến hóa, hai người đã thực sự tiến đến khoảng ba trăm chiêu, mặc dù càng đấu càng kịch liệt, nhưng vẫn luôn bất phân thắng bại.
Đang có chút không thể kiềm chế được, nghĩ xem có phải nên dùng biện pháp gì để tách bọn họ ra hay không, đột nhiên, nghe thấy nam tử lên tiếng quát lớn: "Đến!" Một bóng người xinh đẹp bay ra khỏi vòng chiến lui lại mấy trượng, trong rừng cây xoay người một cái, tựa như còn muốn tái đấu, nam tử tử trong vòng chiến cũng đã thu kiếm, hô: "Lực lượng ngang nhau, tái đấu cũng vô ích, lúc này cũng nên nói ra nơi để di hài của lão nhân gia và kiếm phổ rồi đi? Ta phải chạy về báo lại với tôn sư!"
Luyện nhi đột nhiên thu kiếm, nói: "Kiếm phổ ở thạch thất sâu bên trong Hoàng Long động, ngươi dịch chuyển hai tảng đá bình phong ra là được, ta tuân theo di mệnh sau khi người mất được năm ba, đã báo tin người qua đời đến đạo quán ở Lạc Nhạn Phong cho Trinh Kiền đạo trưởng, vốn định nhờ Trinh Kiền đạo trưởng chuyển cáo đến lệnh sư, ngươi đã đến rồi liền tự mình đi tìm, về phần di hài ta không biết, ai biết được ngươi liền đi hỏi người đó!" Nói xong cũng không quay đầu lại, trực tiếp tung người từ khung cửa sổ nhảy vào trong phòng, đi đến bên cạnh bàn châm trà, không quay đầu nhìn đến hậu viện lần thứ hai.
Ta thấy nàng tức giận uống nước ừng ực, ngoài cảm thấy buồn cười cũng liền triệt để yên lòng, quay đầu hướng ra ngoài cửa sổ bình tĩnh nói: "Những lời nàng vừa mới nói, chính là sự thật, nơi để di hài của sư phụ thứ cho không thể nói, xin chuyển cáo đến lệnh sư, mọi chuyện trong quá khứ xem như đều đã chết, cần gì cố chấp một bộ xương khô, huống chi sư phụ tính ngạo, cũng không muốn để cho người ta nhìn thấy, muốn lưu lại bộ dáng trẻ tuổi của nhau để hoài niệm trong lòng a."
Nam tử trong viện trầm ngâm một lát, tựa hồ cũng đã hiểu ra, chỉ ôm quyền nói: "Nếu đã như vậy, xin hãy dẫn đường." Luyện nhi nghe vậy, ở bên cạnh bàn cười lạnh một tiếng, cao giọng đáp: "Cao thủ ngang hàng, không thể cùng chỗ! Hay là ngươi không biết xấu hổ muốn nhờ một nữ tử bị thương đi dẫn đường?"
Ta lại nhìn nàng một chút, cười khẽ lắc đầu, hướng về phía hậu viện nói: "Ngươi cũng đã nghe thấy rồi, thật có lỗi, thật sự là có chút không tiện, Trinh Kiền đạo trưởng ở Lạc Nhạn Phong kia hẳn là biết rõ, còn có Trác Nhất Hàng, nếu như ngươi và hắn chưa mỗi người mỗi ngã, hắn cũng hẳn là còn nhớ rõ, về phần chúng ta, vẫn là từ biệt như vậy thôi, núi xanh còn đó, hữu duyên sẽ gặp lại a."
Nói xong một câu cuối cùng, liền vươn tay ra, cũng mặc kệ đối phương có còn lời gì muốn nói hay không, chỉ đem hai cánh cửa sổ khép lại, đóng then cài, cứ như vậy đem tất cả mọi ồn ào náo động khoá ở bên ngoài.
Trong phòng một mảnh yên tĩnh, khôi phục lại bầu không khí yên lặng lúc trước, có lẽ còn có chút yên lặng hơn cả lúc trước, Luyện nhi cũng mặc kệ ta đang làm gì, chỉ tự mình ngồi bên cạnh bàn châm trà uống nước, nhìn qua tựa như rất khát, cẩn thận nhìn lại, căn bản chính là chỉ nhấm nháp từng ngụm một.
Mím môi cười khẽ, ôm cánh tay từ từ từng bước một thong thả đi qua, đứng ở sau lưng nàng cũng không lên tiếng nói chuyện, thấy chén trà trong bàn tay kia đã vơi hơn phân nửa, liền đưa tay cầm lấy ấm sứ trên bàn giúp nàng châm đầy vào, hành động lần này lại giống như đã đánh động đến nàng, Luyện nhi bỗng nhiên quay đầu lại, nhìn ta nhíu mày nói: "Còn không mau lên giường nằm! Gắn sức đứng đấy làm cái gì?"
"Nằm vài ngày rồi, đứng lên đi lại một chút mới tốt." Ta mỉm cười trả lời, cầm lấy ấm sứ vẫn là làm theo suy nghĩ mà châm trà cho nàng, cũng trong nháy mắt tiếp theo bàn tay liền trống không, ấm trà kia đột nhiên đã nằm trong tay thiếu nữ, Luyện nhi nắm lấy ấm trà dằn lên bàn, tức giận nói: "Ai muốn ngươi làm như vậy? Cho dù ta chính là lo lắng không chu toàn đi nữa, cũng biết không nên để cho người bị thương lại phải đến hầu hạ!"
Lần này cơn tức giận của nàng kéo đến có chút đột ngột, ban đầu ta còn tưởng rằng đó là bởi vì chuyện so kiếm, chỉ là nghĩ lại mặc dù tính khí Luyện nhi không tốt, nhưng mà rất ít khi tùy ý trút giận sang người khác, suy nghĩ đến lời nói tiếp theo của nàng, mơ hồ có chút tỉnh ngộ ra, không tiện trực tiếp an ủi, chỉ có thể theo lời của nàng mà gật đầu, cười nói: "Ân, vậy ta đi nằm là được, ngươi đừng phiền muộn."
Vừa mới xoay người, lại khó có thể cất bước, cảm giác được một góc áo bị cái gì đó kéo lấy, lại quay đầu lại, nhìn thấy góc áo bị người kia nắm lấy.
Luyện nhi kéo vạt áo của ra lại, thấy ta dùng ánh mắt khó hiểu mà nhìn nàng, cũng không tự tại trừng mắt nhìn lại, ánh mắt lảng tránh, hắng giọng một cái nói: "...Ta, vừa rồi, cũng không phải là đang tức giận với ngươi..."
Nhất thời nhịn không được bật cười nhẹ một tiếng, biết rõ nàng có thể liền sẽ thẹn quá hoá giận, vội vàng tranh nói nói: "Ta biết, mấy ngày nay ngươi chiếu cố ta, đều rất vất vả, vừa rồi lại là một trận đấu kịch liệt, cũng đã rất mệt đi? Huống chi giữa chúng ta, sao lại có nhiều chuyện cần phải chú ý như vậy? Không cần để ở trong lòng."
Kỳ thật, từ sau đêm mình bị thương, mấy ngày qua Luyện nhi đều có chút buồn bực không vui, tuy rằng nàng làm ra vẻ không bận tâm, nhưng mà vẫn nhìn ra được, ta có lẽ đã đoán ra được chút ít nguyên nhân, lại khó có thể xác định, huống chi từ nhỏ đến lớn nàng bướng bỉnh kiêu ngạo, nếu như muốn che giấu liền sẽ không thể tùy ý chọc thủng, cho nên cũng chỉ có thể ngoài sáng trong tối, dùng lời nói nhắc nhở, hy vọng nàng có thể nghe lọt tai.
"Ta..." Thế nhưng thiếu nữ nghe ta nói xong, cũng không có buông tay, ánh mắt mông lung, nghĩ đi nghĩ lại, tựa như muốn nói lại thôi.
Đây cũng không phải là tính cách trước sau như một của Luyện nhi mà ta biết, đúng như dự đoán, không đợi ta lên tiếng, nàng do dự trong chốc lát, bản thân đã nhịn không được, ngẩng đầu lên, tựa như đã quyết định chuyện gì đó, hiên ngang nói: "Sau này nếu như xảy ra chuyện gì, ta tuyệt đối sẽ không lại quên, nhất định sẽ đặt ngươi lên vị trí thứ nhất, yên tâm!"
Khi nàng nói chuyện ánh mắt sáng rực, nhìn thẳng vào đốm lửa trong ánh mắt sáng quắc kia trong chốc lát, ta rũ mắt xuống, gật gật đầu, mỉm cười nói: "Được, ta sẽ nhớ kỹ."