Chương 93: Hoang thành

Ma Nữ Nghê Thường

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Lúc trước khi nghe Luyện nhi nói đã tìm được sào huyệt của đối phương, vốn tưởng rằng sẽ phải nhanh chóng vội vàng đi đến mới đúng, không nghĩ tới khi đi trên đường lớn, nàng cũng không vội vàng, ngược lại là lôi kéo người đi đến phiên chợ hối hả mua sắm vài thứ, một bộ dáng tính toán kỹ càng.

Mặc dù khác biệt so với tưởng tượng, đối với những chuyện nhỏ nhặt này xưa nay bản thân cũng không thường hỏi đến, thói quen liền tùy theo ý nàng, cộng thêm gần đây thời gian ở chung ít ỏi, vài ngày trước đây bầu không khí giữa hai người lại có chút căng cứng, lúc này hiếm khi được cùng nàng mỉm cười nhẹ nhàng tản bộ, mười ngón đan xen nên cũng không muốn quản nhiều như vậy, nàng muốn mua cái gì, nhìn nhìn một cái liền lấy đến là được.

Đến đây cũng đã được vài ngày, vẫn là lần đầu tiên đặt mình vào giữa phố xá tràn đầy phong tình dị vực này, lạ lẫm nhưng thỉnh thoảng lại dâng lên cảm giác quen thuộc rất vi diệu, Luyện nhi liền ngược lại, chính là ngựa quen đường cũ, so với ta càng hiểu rõ những thứ xung quanh, có lẽ là hiệu quả từ sự bôn ba khắp nơi trong những ngày này a, nghĩ như vậy, càng là có chút xấu hổ.

Cứ như vậy mang theo một chút suy nghĩ như có như không, nắm tay một đường mà đi, những thứ mua được dần dần nhiều hơn, thẳng đến khi nàng muốn mua một con ngựa cường tráng từ trong tay người bán, bản thân mới nhịn không được mà tiến lên can thiệp nói: "Luyện nhi, chúng ta cũng không có lưu lại nơi đây dài ngày, con ngựa này cũng không thể lặn lội đường xa, ngươi mua nó làm cái gì?"

Nghe xong lời này, nàng quay đầu lại nhướng mi, dáng tươi cười cũng không giảm bớt, chỉ nói: "Lát nữa còn phải đi hơn mười dặm đường, tất nhiên là mua để cưỡi, tránh cho đến lúc đó chỗ nào đó trên người ngươi lại không được thoải mái."

"Không cần lo lắng." Ta không cần nghĩ ngợi mà đáp lại: "Tĩnh dưỡng những ngày qua, cũng gần trở lại bình thường rồi, không cần phải như vậy."

Thật sự cảm thấy không cần thiết phải như vậy, có lẽ, phần nào đó cũng là do tâm trạng muốn chứng minh bản thân vẫn còn đang bành trường.

Không biết vì sao Luyện nhi lại không nghe theo, hừ một cái mà nói: "Nếu như ngươi không cưỡi, ta cũng muốn mua để chứa đồ, nếu không chẳng lẽ lại phải ôm những vật này đi hơn mười dặm sao? Vướng víu chết người a."

Kỳ thật giờ phút này những thứ trên tay chúng ta không ít, nhưng mà thật ra cũng không tính là nhiều, cũng cách hai chữ vướng víu một khoảng khá xa, chỉ là dù sao cũng chưa biết rõ tình hình cụ thể như thế nào, nếu như nàng đã nói như vậy, ta tất nhiên cũng không tiện nói thêm gì nữa, đành phải cười một cái, cũng không xen vào.

Đợi đến khi đi vòng ra khỏi phố xá, lúc thật sự chuẩn bị lên đường, lại bị cứng rắn kéo lên ngựa, muốn thể hiện mà nói không lên ngựa cũng không được, bởi vì bản thân Luyện nhi trước hết đã ngồi ngay ngắn ở trên ngựa, xưa nay nàng không quá thích cưỡi ngựa, cho nên này ta vốn tưởng rằng sẽ theo lệ cũ mà dùng khinh công chạy đi khi nhìn thấy cảnh tượng này liền cảm thấy bất ngờ, thực sự bởi vì như vậy lại càng không thể từ chối được.

Mà về sau, khi hai người lắc lư đi đường trên cùng một con ngựa khoảng một canh giờ, nhìn thấy bốn phía hoang vu, mới biết được e rằng nàng đã nói đúng, càng đi xa lại càng không thể không thừa nhận, một đoạn đường này nếu như thật sự chỉ hoàn toàn dựa vào khinh thân đề khí mà đi, e rằng đồi với tình hình bản thân lúc này mà nói, thật đúng là có chút không đủ lực...

Đợi đã, chẳng lẽ chính là bởi vì nàng hiểu được chuyện này nên mới...

Quay đầu nhìn nhìn, dưới ánh mặt trời người đang ngồi chung kia chính là chuyên tâm giơ roi thúc ngựa, dù là như vậy, vẻ mặt hưng phấn nét cười tùm tỉm vẫn là trước sau như một chứa trên bờ môi, trong đôi mắt sáng lóng lánh cũng là trước sau như một mang theo tự đắc, đối với người như nàng mà nói, dùng phương thức uyển chuyển kín đáo như vậy để quan tâm đối xử với mọi người, có thể sao? Hay là bản thân đã tự mãn suy nghĩ quá nhiều?

Mà trước đó chuyện nàng nói "Dường như đã suy nghĩ rõ ràng được một chuyện", rốt cuộc lại chuyện là gì đây?

Trong lòng bỗng nhiên dâng lên cảm giác lo lắng, ngay sau đó lại bất động thanh sắc mà áp xuống.

Chuyên tâm chạy đi, hai người cũng không nói chuyện, mọi thứ tùy ý nàng giữ vai trò chủ đạo, không ngừng nghỉ thúc ngựa tiến đến phía trước trong một khoảng thời gian dài, sau đó khi mặt trời dần dần ngã vế phía Tây, ngoài một mảnh trời đất hoang vu, cuối cùng dần dần xuất hiện ra chút gì đó, từ xa xa nhìn thấy có những thứ đứng sững cao chót vót, dù đã bị phong thực làm cho biến hình, chỉ là đường nét vẫn còn đó, lại đến gần thêm một chút, mới nhìn rõ chính là vật nhân tạo, một trong những công trình kiến trúc bỏ hoang được xây dựng bằng tường đất, phóng tầm mắt nhìn đến, kết hợp thành một mảng phế tích bất quy tắc rộng lớn, nghiễm nhiên là một...Thành phố không có người ở.

Cảnh tượng này làm cho người ta rất kinh ngạc, "...Luyện nhi?" Vừa lo sợ vừa nghi hoặc mà quay đầu lại, người phía sau lưng dường như đã biết được ta muốn hỏi điều gì, liền giải thích: "Nơi ẩn thân rất tốt đi? Tục truyền rằng nơi này là thành trì của người dân bản xứ trong ngàn năm trước, sau đó không biết vì sao lại bị bỏ phế, biến thành một hoang thành, tất nhiên trở thành sào huyệt của thổ phỉ, đám người kia giống như chuột mà trốn ở trong đó, để cho ta cùng nghĩa phụ dễ dàng tìm được."

Vừa nói chuyện, nàng chậm tốc độ lại một chút, bắt đầu thúc ngựa đi vào, di chỉ tường thành được lưu giữ hoàn hảo ở ngay bên cạnh, cảm giác ngạc nhiên nghi ngờ đi qua, trong đầu lờ mờ nhớ tới là dường như cũng có một di tích cổ xưa như vậy tồn tại, chẳng qua là cảnh vật trước mắt so với mấy trăm năm sau hiển nhiên càng thêm nguyên vẹn sinh động, đường phố uốn lượn hẹp dài, xung quanh là các loại nhà bằng đất san sát nối tiếp nhau xếp thành từng dãy, cửa sổ tối om không khỏi lộ ra không khí cổ quái trầm lặng.

Có lẽ bị ảnh hưởng bởi sự im lặng này, chẳng biết từ lúc nào trong lòng liền dâng lên cảm giác sợ hãi nhàn nhạt, nỗi sợ hãi không biết nguyên do này, tất nhiên cũng khó có thể nói ra miệng.

Thẳng đến khi xa xa nhìn thấy có một cột khói bay lên, bản thân mới cảm thấy thoải mái hơn một chút.

Làn khói kia là khói đen, rõ ràng là đang thiêu đốt cái gì đó, thúc ngựa tiếp tục đi thẳng về phía đó, mới thấy cột khói là đến từ trong một tiểu viện, tiểu viện này cùng kiến trúc xung quanh không có khác biệt gì, đều là được tạo thành từ đất vàng, trải qua gió thổi nắng chiếu không còn hình dạng nguyên vẹn như ban đầu nữa, chỉ là kết cấu vẫn còn đó, nếu muốn nói có cái gì khác biệt, trong tiểu viện này có rất nhiều đồ vật, có thùng có vạc, có đồ dùng có vải vóc, những thứ vụn vặt này đặt cùng một chỗ, khiến cho thành phố chết và hoang vắng này lóe lên một chút dấu hiệu của sức sống.

Đương nhiên thứ đang cực kỳ có sức sống, còn phải tính đến thật nhiều những đống lửa đang cháy hừng hực trong tiểu viện, cùng một thân ảnh cao lớn uy mãnh bên cạnh đống lửa.

"Tới rồi?" Có lẽ đã sớm nghe được tiếng vó ngựa, Thiết lão gia tử đối với sự xuất hiện của chúng ta một điểm cũng không kinh ngạc, chẳng qua là vuốt râu quay đầu lại, ha ha cười nói: "Đường đi trong quỷ thành này rối loạn lung tung, ta đoán các ngươi có thể sẽ nhận không ra, mới nhớ tới dùng một chiêu đốt khói chỉ đường này, quả nhiên vừa đốt lửa lên người liền đã tới, vẫn là lão già ta cao minh a?"

"Nghĩa phụ da mặt thật dày." Luyện nhi vào sân nhỏ nhảy xuống ngựa, không cam lòng yếu thế bĩu môi tiếu cười nói: "Rõ ràng sáng nay là người bị lạc đường, cuối cùng còn phải dựa vào ta mới có thể ra khỏi thành Hoàng Long này, bây giờ lại nói ta là người không nhận ra đường đi, thật là không biết xấu hổ, mặt trời còn chưa lặn hẳn đã đốt lửa, không phải là ở một mình liền sợ hãi, đốt lửa để làm tăng thêm lòng dũng cảm đi?"

"Ai! Nói cái gì, Thiết Phi Long ta kỳ thật là loại người nhút nhát a, dù cho ngươi không cần người dẫn đường, lúc này mặt trời cũng đã ngã về Tây, đốt lửa muộn không bằng đốt lửa sớm một chút nha." Lão nhân nghe xong lời này cũng không tức giận, chẳng qua là bật cười ha ha, phất tay nói: "Huống chi những thứ có thể làm hại người, lão nhân gia ta nhìn thấy luôn không vừa mắt, sớm đốt đi liền sớm thoải mái."

Khi hai người cùng nhau đấu võ miệng, ta cũng sớm thuận thế mà xuống ngựa, lúc này đang vừa giúp đỡ Luyện nhi cột ngựa, vừa quan sát xung quanh, nghe lão gia tử nói như vậy, liền theo bản năng nhìn về phía đống lửa, lúc này mới chú ý tới những thứ dùng làm vật liệu để nhóm lửa, bắt mắt nhất chính là những món đồ vật to lớn ở trong đó, tuy rằng lúc này đã bị ngọn lửa vây quanh nuốt chửng, chỉ là trong lúc bị đốt cháy, vết máu loang lổ ở trên đó vẫn có thể thấy được rõ ràng.

"Đây là..." Khẽ hít vào một cái, trong lòng mơ hồ đã hiểu được vài chuyện, nhìn về phía lão gia tử, quả nhiên thấy ông hiểu ý mà gật đầu nói: "Ân, là hình cụ, nơi này chính là sào huyệt của đám cường đạo kia, đừng thấy vẻ bên ngoài nhìn không thu hút, trong ngôi nhà kia có thể có huyền cơ khác, bọn hắn không chỉ đánh cướp tài vật, càng đem chuyện bắt người dằn vặt đến chết làm niềm vui, thật sự là một đám táng tận thiên lương!"

Theo ánh mắt của lão gia tử mà nhìn qua tòa nhà bằng đất cách đó không xa, cổng tò vò tối om không che đậy lúc này càng có vẻ âm trầm, lúc trước còn muốn đi vào nhà xem qua một chút, lúc này lồng ngực lại có chút nổi trống.

Ta cũng không rõ lắm bản thân là thế nào, chẳng lẽ bởi vì hôm nay trên tay nhiễm máu, vốn tưởng rằng không để ý đến, nhưng kỳ thật lại vẫn còn để trong lòng?

Trong lúc bị kẹp giữa sự bất an cùng nghi hoặc, lại được một người nắm lấy, còn chưa kịp thu hồi ánh mắt đang nhìn qua ngôi nhà bằng đất kia, đã thân bất do kỷ bị Luyện nhi kéo đến bên cạnh đống lửa, trong lúc mờ mịt không xác định, nghe nàng cười nói: "Có gì đặc biệt chứ, này không phải là đã đụng phải chúng ta, liền chính là cái gọi là báo ứng xác đáng đi? Hôm nay có thể chém giết đến sảng khoái, nếu như không có một vài tên ác đồ táng tận thiên lương, đến đâu tìm được một trận sảng khoái như vậy? Đáng buồn cười là cá đã vào lưới còn muốn mò đến khách điếm, cũng không biết tự lượng sức."

"Haha, lúc này nói nghe thật nhẹ nhàng a, ta còn nhớ rõ khi tra xét ra có tặc nhân muốn mò đến khách điếm, Ngọc oa nhi ngươi chính là một bộ dáng gấp gáp như lửa cháy a, ha ha ——" Lão gia tử tiếp lời nói như vậy, khiến cho đối phương trừng mắt nhìn qua.

Trong tiếng cười của thiếu nữ cùng sự trêu ghẹo của lão nhân, sự bất an khó hiểu dâng lên lúc trước liền dần dần biến mất, ta khẽ mỉm cười, triệt để thả lỏng xuống.

Sau đó tụ tập vây quanh đống lửa cùng nhau nói chuyện, sau khi thám thính rõ ràng toàn bộ tiền căn hậu quả, đám thổ phỉ này đúng là mục tiêu mà Thiết lão gia tử cùng Luyện nhi đang tìm kiếm, trong đó gần như đều là đồ tử đồ tôn của Kim Độc Dị, chỉ tiếc là không tìm thấy tên chất nhi tâm phúc đã từntg được nhắc đến kia, sau khi tra khảo mới biết được, hắn đi ngang qua đây một thời gian ngắn, mấy ngày trước đã nhận được tin tức gì đó, lại vội vàng rời đi, lúc đi nói là muốn đi kinh sư tụ hợp cùng Kim Độc Dị, đồng mưu việc lớn.

Sau khi tra hỏi xong lại xác định tin tức không sai, lão gia tử liền đem những người còn lại ra luận tội, người nên giết thì phải giết, nên phế thì phế, thanh toán dọn dẹp sạch sẽ, chỉ chờ Luyện nhi đón người tới đây tụ hợp.

"Kinh sư sao...Nếu như tin tức là thật, lần này đi xa cũng liền không tính là uổng phí, như vậy, cũng không còn lý do gì để ở lại nơi này, việc này không nên chậm trễ, bây giờ liền chuẩn bị quay về sao?" Suy xét xong những đầu mối kia, ta từ trong sự trầm ngâm mà ngẩng đầu lên, hỏi.

"Này cũng không cần bận tâm, đã sớm chuẩn bị xong, nơi sào huyện của bọn thổ phỉ này thật ra cái gì cũng có, mang tới dùng là được, đồ vật còn thiếu ta cũng đã dặn dò Ngọc oa nhi mua tới, hơn nữa a, hì hì..." Lúc này lão gia tử thần thần bí bí mà cười cười, đứng dậy sải bước đi vòng ra phía sau, không bao lâu lại dẫn ra một con lạc đà to lớn: "Nhìn xem, ngay cả thứ này những tên đạo tặc kia cũng đã lưu lại cho chúng ta rồi, lại thêm con ngựa mà Ngọc oa nhi vừa mua, trên đường tọa kỵ vốn cũng không cần lo lắng."

Nghe ông nói, không khỏi ngạc nhiên, ngơ ngác một chút, ta mới kinh ngạc nói: "Đợi một chút, lão gia tử, nghe ý của ngài là chỉ có ba người chúng ta, lại tính toán chỉ cần một con lạc đà một con ngựa, liền muốn lên đường quay về sao? Đây không phải là có chút..."

Gần như nghi ngờ rằng bản thân đã nghĩ làm, trên đường đến đây đủ loại gian nguy vẫn còn mới nguyên trong trí nhờ, lão gia tử sao lại có thể khinh suất như vậy?

"Không cần phải lo lắng, tất nhiên là có đạo lý." Lúc này thiếu nữ bên cạnh đúng lúc lên tiếng, cười khẽ giải thích: "Bất quá đạo lý kia a, liền chứng minh một sự đuối lý khác của nghĩa phụ, còn nhớ khi xuất quan nghĩa phụ nói cái gì sao? Nghĩa phụ nói chắc như đinh đóng cột rằng con đường Cáp Mật phía Bắc đang có chiến loạn, e rằng tầm năm ba tháng cũng không chắc có thể thông được, nhưng hôm nay lúc tra xét đám tặc nhân kia mới biết được, vào nửa tháng trước bắc tuyến đã thông hành không còn trở ngại, ngươi nói, có phải nghĩa phụ đã khiến chúng ta phải chịu khổ cực vô ích hay không, a?"

Nghe xong lời chế nhạo của Luyện nhi, da mặt Thiết lão gia tử trở nên giống như lúc đỏ lúc trắng, cũng may màu da tối cũng nhìn không thấy rõ, chỉ là thấy ông rất không được tự nhiên mà sờ lên chòm râu ngắn, nói: "Này, loại chuyện này, vốn là vô chừng, không thể nói chắc chắn được, lúc trước các ngươi cũng đồng ý xuất phát, lão đầu tử ta có gì phải đuối lý a? Khụ...Khụ lại nói, chỉ cần khi trở về có thể đi được tuyến đường kia, không phải cũng là chuyện tốt sao? Dù sao cũng tốt hơn là lại bôn ba một trận giữa biển cát mênh mông."

Luyện nhi rất hay tính toán, lần này trêu ghẹo, có lẽ là muốn đáp trả lại lời lão nhân gia nói nàng bộ dáng bộ dáng gấp gáp như lửa cháy lúc trước, nhìn thấy đường đường một vị lão anh hùng uy phong lẫm lẫm bị nghĩa nữ của mình trêu chọc cho nuốt không trôi, ta tất nhiên là không thể lại bỏ đá xuống giếng, làm bộ hắng giọng, khi lần nữa mở miệng, liền chuyển hướng đề tài, nói: "Nếu có thể đi bắc tuyến an toàn kia, vậy cũng không còn vấn đề gì nữa, trên đường đi chúng ta cũng đã học hỏi được rất nhiều, lúc này đã chuẩn bị vạn toàn, chẳng lẽ liền muốn xuất phát ngay lập tức?"

Mặc dù lúc này mặt trời đã về Tây, chỉ là thay vì trải qua một đêm ở trong thành hoang này, chi bằng lên đường xuất phát liền cảm thấy hài lòng hơn.

Khi nghĩ như vậy, trong lồng ngực vẫn không khỏi xẹt qua một loại cảm giác mất mát vô cớ, vô luận có bao nhiêu không đành lòng, chỉ là giờ phút này xem ra, trên thực tế bản thân chính là một gánh nặng dư thừa suốt đường đi, đặc biệt là sau khi đến đây, chuyện gì cũng không trợ giúp được, lực gì cũng không xuất ra được, thậm chí ngay cả những chuyện trong suốt quá trình cũng không thể tham dự vào, chỉ có thể chờ đến khi mọi chuyện kết thúc liền nghe kết quả cuối cùng, sau đó liền bắt đầu hành trình quay trở về, thật sự là...

"Chuyện này sao, đúng rồi, Trúc oa nhi..." Đang âm thầm cảm thấy khó chịu, chợt nghe thấy Thiết lão gia tử mở miệng nói: "Lúc này thân thể của ngươi đã điều dưỡng thế nào rồi? Bắc tuyến này tuy rằng an toàn hơn không ít, nhưng cũng khó tránh khỏi vất vả, ngươi khôi phục mấy phần rồi? Có thể chịu được sự mệt mỏi trên đường sao?"

"Không có vấn đề!" Cơ hồ là giống như phản xạ mà ngẩng đầu lên, lập tức trả lời: "Những ngày qua cũng đã khôi phục không sai biệt lắm, huống chi, ta có lẽ là không thích ứng với thời tiết, không hợp với phong thổ lắm nên mới có thể cảm thấy không khỏe, chuyện đó thay vì dừng lại tĩnh dưỡng, chi bằng nhanh chóng rời khỏi liền xem như là càng chấm dứt tận gốc ."

Không thể giúp ích được chút gì còn chưa tính, nếu như còn làm vướng bận, để kinh sư bên kia xảy ra biến cố gì không tốt, vậy thì thật là lại không có cách nào tha thứ cho bản thân nữa, cho nên lời này của ta chính là chém đinh chặt sắt, giọng nói vô cùng kiên quyết.

Có lẽ bình thường không thường dùng loại khẩu khí này, lời nói vừa ra khỏi miệng, liền khiến cho hai người kia đều cùng nhìn sang bên này.

Nhìn nhìn, Luyện nhi thật ra cũng chưa nói một lời nào, trái lại lão gia tử suy nghĩ một chút, mới nói: "A, vẫn là qua tối nay rồi nói sau đi, hai tiểu oa nhi các ngươi liền ở lại nơi này đi, lão đầu tử ta còn dự định suốt đêm vào thành một chuyến, đem chuyện này..." Ông vừa nói, vừa đứng lên, đi đến bên cái rương gỗ nhỏ mà vỗ vỗ, nói: "...Đây là tiền tài bất nghĩa mà ta tìm được sau khi Ngọc oa nhi rời đi, lúc trước khi thăm dò tin tức cũng thấy được chút manh mối của khổ chủ, những thứ này có lẽ là của bọn họ, ta đi thám thính một chút, nếu đúng, liền vật quy nguyên chủ, còn dư lại liền phát cho những người nghèo khổ xung quanh, cũng coi như là việc thiện."

Thiết lão gia tử là một người làm việc quyết đoán nhanh chóng, miệng vừa nói qua, trên tay cũng đã cầm lấy rương gỗ này lên, cởi dây cương kéo ngựa qua xoay người leo lên, nói: "Các ngươi cố gắng chờ đợi a, có lẽ sau nửa đêm, trễ nhất là trước khi trời vừa sáng, ta nhất định sẽ trở về." Nói xong lại ghìm cương ngựa, liền muốn xuất phát.

"Khoan đã." Nhưng vào lúc này, đột nhiên nhớ tới một chuyện, bật thốt lên một tiếng ngăn trở.

Lão nhân quả nhiên là dừng lại, nâng mắt nhìn sang, bản thân cũng không bận tâm đến nhiều chuyện nữa, vội vàng vài bước đi qua, ngẩng đầu lên nói: "Lão gia tử, nếu như người muốn đi trả lại tài vật, có thể cho ta mượn hoa hiến cái Phật hay không, lấy một chút tài vật trong đó đưa cho người hướng đạo trẻ tuổi kia, xem như là đáp tạ hắn?"

Nhắc tới cũng thật sự là đối với hắn không được tốt lắm, sau khi giết người thấy máu, cứ như vậy không nhắn lại một lời liền theo Luyện nhi rời đi, lưu lại cục diện rối rắm cho người ta, lúc đó bộ dáng của hắn sợ đến ngẩn người ta đều ghi ở trong lòng, luôn cảm thấy có chút áy náy, nhất thời lại nghĩ không ra phương pháp gì đề bù đắp, lúc này thấy lão gia tử muốn đi một chuyến như vậy, bỗng nhiên sinh ra ý niệm này trong đầu.

Không cảm thấy ý niệm này có gì sai, chỉ là khi nói ra, phía sau lưng giống như lại cảm nhận được một ánh mắt phóng tới.

Nghi hoặc quay đầu lại, bên đống lửa, Luyện nhi cũng không nhìn sang đây, nàng đang hết sức chuyên chú mà thêm củi khô vào đống lửa, sắc mặt bình tĩnh, bên khóe miệng theo thói quen vẫn mang một chút ý cười.

"Ân? A, như vậy, người tuổi trẻ kia tính ra cũng đã cứu mạng của ngươi, những ngày qua ở khách điếm càng là ân cần chiếu cố, yêu cầu này của ngươi cũng không có gì đáng trách."

Nhìn không ra có điều gì khác thường, lại bị câu trả lời của lão nhân gia làm cho chú ý mà quay đầu lại, chỉ thấy Thiết lão gia tử ngồi trên lưng ngựa, vuốt râu cười nói: "Bất quá, chỉ vẻn vẹn đưa chút tài vật là tốt rồi sao? Không có lời nào muốn nói nữa sao? Lão đầu tử ta làm người tốt liền làm đến cùng, có lời muốn nhắn Trúc oa nhi ngươi cứ việc nói ra là được, đến lúc đó ta đều sẽ chuyển đạt lại, cũng coi như là làm việc chu đáo."

Vốn không có ý tưởng này, vừa bị Thiết lão gia tử nhắc nhở, cũng liền cảm thấy phải nói chút gì đó, ta cúi đầu suy nghĩ trong chốc lát, nói: "Như vậy cũng tốt, lời muốn nói cũng không nhiều, chỉ có vài chữ, phiền lão gia tử người chuyển cáo đến hắn —— phi đồng đạo, thán vô duyên; ân tương thù*, tình tương tạ."

(*Thù này có nghĩa là 'đền đáp lại' chứ không phải là thù hắn nha)

Sau lưng vang lên một tiếng gãy vụn truyền đến, quay đầu lại, chẳng qua là Luyện nhi vừa bẻ gãy một thanh củi khô vừa thô vừa to, không thèm bận tâm đến mà ném vào trong lửa.

----------

Những chương sau này nó dài một cách hoang mang luôn, mình lại đang bận nên không up truyện thường xuyên đúng giờ được.

Cùng kiên nhẫn nhé.