Đăng vào: 12 tháng trước
Kết quả là những chuyện phát sinh vào sáng sớm hôm đó, đeo bám dai dẳng đến cuối cùng, vẫn là nửa đường liền dừng lại, không có gì khác nữa.
Xưa nay Luyện nhi làm việc là cường thế độc đoán, nhưng đối với chuyện này, lại không có một mặt tùy hứng mà kiên trì đến cùng, khi nàng thật sự hiểu được lời từ chối này không phải là ngượng ngùng hay vui đùa, mà là thật lòng không muốn tiếp tục nữa, cũng liền thật sự dừng lại, chưa từng miễn cưỡng thêm, thậm chí cũng không có hỏi đến lý do cụ thể.
Loại biểu hiện thành thục chu đáo hiếm có này, làm cho người ta có chút thả lỏng, đồng thời lại càng sinh ra áy náy
Buồn bực vì đầu óc của bản thân rối loạn, sáng sớm hôm đó, cũng không biết là bắt đầu từ chỗ nào không đúng, thế nhưng kết cục đều đã bị đảo loạn.
Dù cho sau cùng nàng cũng không có tùy hứng mà làm ra chuyện gì đó, nhưng cũng có thể nhìn ra vẫn là ít nhiều ảnh hưởng tới tâm tình, thậm chí còn có chút...Nghẹn hỏa, ngay cả khi chưa trải qua nhân sự, đối với loại tư vị này bản thân cũng không quá hiểu biết, chỉ là không hiểu không có nghĩa là không cảm nhận được, trên thực tế, giác quan của Luyện nhi là rất mạnh, cho nên trong hai ngày tiếp theo, một khi chúng ta cũng một chỗ, bầu không khí dương như luôn lưu động một loại sóng ngầm lo lắng bất an về đối phương.
Đối với loại cảm giác lo lắng không thể gọi tên này, nàng có lẽ còn chưa hiểu được rõ ràng, trong lòng ta lại biết rất rõ là đang xảy ra chuyện gì.
Dục vọng là lửa tình yêu là củi, không đốt thì thôi, nhưng một khi vô ý bắt đầu châm mồi, dù cho kịp thời dập tắt, kỳ thật trong tro tàn vẫn luôn âm ỉ có nhiệt độ, người càng không hiểu rõ, lại càng vô pháp xử lý tốt loại cảm giác này, huống chi, hôm nay đối với Luyện nhi mà nói chuyện vô pháp xử lý tốt, có lẽ không chỉ là...Dục vọng, mà còn là rất nhiều thứ đan xen lẫn nhau.
Ta tất nhiên là hiểu rõ lý do mà bản thân từ chối, nhưng nàng lại sẽ không hiểu rõ, cũng không biết trong mắt Luyện nhi, phần cự tuyệt này có hàm nghĩ gì khác hay không, ngai ngùng vì những loại biểu hiện lúc trước, hôm nay nàng không muốn nói, ta cũng thật sự không dám vọng đoán.
Mà cũng một đạo lý đó, ta không muốn nói, cõ lẽ nàng cũng không có suy đoán gì.
Suy đoán tâm ý của nhau vĩnh viễn là một chuyện làm cho người ta mệt mỏi.
Lúc đó trong lúc vội vàng mà nói "hôm nay không được", này đương nhiên là một dạng từ chối khéo, mà sự thực là vài ngày sau đó đều là bình an vô sự không có chuyện gì xảy ra...Ít nhất biểu hiện bên ngoài là bình an vô sự, như đã nói lúc trước Luyện nhi dường như có chút tâm tình, chỉ là nàng không nguyện ý biểu đạt ra, tựa như muốn làm ra vẻ không có chuyện gì, kỳ thật lại không giỏi ngụy trang, chẳng qua là cố chấp mà kiên trì ngụy trang.
Nhìn nàng giả vờ không quan tâm như vậy, trong lòng rất là khó có thể bình an, dù sao ma xui quỷ khiến người phóng hỏa trong lòng nàng là chính mình, những ngày này cũng từng nghĩ, đối với Luyện nhi... Có lẽ ta nên thay đổi phương pháp đối với nàng, bởi vì dù cho trong tính cách vẫn có một mặt đơn thuần, chỉ là trong lúc bất tri bất giác, nàng xác thực đã không còn đơn thuần đến mức phần lớn thời điểm nhìn qua liền có thể hiểu được, đối với những hiểu biết về tình sự lần này liền là một ví dụ —— có lẽ, coi đây là cơ hội, bản thân hẳn là thử xem... Thẳng thắng hảo hảo nói chuyện với nàng, mà không phải là tiếp tục suy đoán như vậy, dù sao tiếp tục suy đoán, liền sẽ có rủi ro đoán sai, như vậy liền quá oan uổng, chuyển đó hẳn là không nên xảy ra.
Chỉ là trên một phương diện khác, chính là bởi vì không có cách nào nhìn một lần liền nhìn thấu tâm tư của nàng như khi còn nhỏ, cho nên cũng liền không thể nào đoán trước, nếu như hảo hảo đem đủ loạn băn khoăn trong lòng nói ra với nàng, sẽ nhận được một loại phản ứng như thế nào.
Cuối cùng, cái gọi là tình sự, có làm hay không, có cho nàng làm hay không, những thứ này không phải là vấn đề lớn lắm, mặc dù trong lòng còn có sự bối rối của riêng mình, nhưng nếu như nàng muốn làm gì, kỳ thật bản thân như thế nào cũng đều không sao cả, chẳng qua là trước mắt, chỉ e rằng nàng vì cố sức mà bỏ mặc trạng thái sức khỏe của chính mình.
Cho nên nghĩ đi nghĩ lại, vẫn là quyết định đem ý tưởng này trì hoãn đến khi nàng triệt để khôi phục, khi đó nhắc lại, nếu như thật sự muốn phát sinh chút gì đó, liền... Phát sinh là được rồi.
Nói đến thân thể của Luyện nhi, thật ra khôi phục rất thuận lợi, đây cũng là chuyện bản thân vui mừng nhất trong hai ngày gần đây, đối với hành động không để tâm đến bệnh tình mà chạy lên núi mỗi đêm của nàng lúc trước, tuy rằng làm cho người ta cảm động, nhưng thực sự là lo lắng không thôi, chỉ sợ có ảnh hưởng gì đó, dù sao bệnh trạng tuy có nặng nhẹ khác biệt, nhưng rốt cuộc vẫn là người bị bệnh, cũng chỉ có nàng mới dám...không biết phân biệt nặng nhẹ như vậy, may là còn biết phải uống thuốc đúng giờ, cuối cùng không có ảnh hưởng gì lớn, vẫn đang giữ vững trình tự từ từ chuyển biến tốt đẹp, kể từ sau khi ta quay về, số lần phát tác co rút và cường độ đều giảm bớt rất nhiều, chỉ có một lần, mức độ có chút nghiêm trọng khi mới bắt đầu phát tác.
Bất quá, ngay cả như vậy, nếu như đụng vào liền sẽ phát hiện, cỗ thân thể kia vẫn sẽ thường xuyên vô cùng căng cứng, có khi sẽ không tự chủ được mà dùng sức, hàm răng thỉnh thoảng cũng sẽ siết chặt làm ảnh hưởng đến việc nói chuyện, chỉ có điều Luyện nhi chán ghét yếu thế, cho nên trừ khi bị nhìn ra, nếu không cũng sẽ mỉm cười không hề bận tâm đến mà che giấu cho qua.
Tính cách của nàng như vậy, kỳ thật là phi thường chịu thua thiệt, người bình thường vốn nhìn không ra nàng phải chịu đựng biết bao nhiêu, người thầy thuốc kia chẳng qua là liên tục cảm thán trước tốc độ hồi phục của nàng, cảm thán trại chủ quả nhiên không giống người thường; Thiết San Hô cũng đã sớm liền yên lòng, không còn trong trạng thái lâm đại địch như ban đầu...Ngay cả trong mắt người gần gũi và quan tâm nhất như ta, e rằng hoặc nhiều hoặc ít cũng bị thái độ kia làm cho lơ đãng, vô pháp cảm nhận chính xác mức độ đau đớn mà căn bệnh này gây ra.
Cho nên, theo ý người ngoài, một trận bệnh nặng này, tựa hồ liền dễ dàng mà sắp qua đi như vậy.
Sắp qua đi, chính là vẫn chưa hoàn toàn qua đi, cho nên một ngày ba lần thuốc vẫn nhất định phải uống, bất quá rất ít khi xuất hiện tình trạng hàm răng siết chặt đến mức hoàn toàn không thể uống xuống được, cho nên cũng không cần tiếp tục dùng trạng thái thân mật như vậy, hơn nữa...Dù sao gần đây ở chung cũng có chút không được tự nhiên, lại càng không muốn có quá nhiều tiếp xúc thân mật, để tránh lại dâng lên những khát vọng dành cho nhau vào lúc không thích hợp, cho nên dù nhận ra tứ chi của nàng siết chặt cứng đờ, cũng không dám tự nhiên thay nàng xoa bóp như thường ngày.
Huống chi, Luyện nhi cũng... Cũng không có nói ta tự nhiên xoa bóp giúp nàng hư ngày thường.
Giữa chúng ta, trong lúc bất tri bất giác tựa hồ xuất hiện một tầng cách ngăn vô hình, rất mỏng, chỉ là xác thực có tồn tại, đây là cảm giác của cá nhân ta, chỉ là có lẽ nàng cũng không phải là không có cảm nhận được.
Vốn muốn đợi đến sau khi nàng triệt để hết bệnh, không còn phải lo lắng gì nữa sẽ giải quyết mọi chuyện, nhưng cuối cùng vẫn là có người không thể kiên nhẫn được, buổi trưa hôm nay, theo lệ cũ sau khi ăn cơm xong liền sẽ uống thuốc, Luyện nhi bỗng nhiên quệt miệng nói tay nhức mỏi, đây cũng là chuyện thường xảy ra khi bắp thịt bị co thắt, vừa rồi lúc ăn cơm chỉ thấy nàng mặt ủ mày chau mà ăn từng miếng từng miếng một, bản thân cũng không nghi ngờ gì, vì vậy đi đến ngồi xuống mép giường, tiếp nhận chén thuốc thổi thổi nguội rồi đút cho nàng.
Một người đút, một người nuốt, sự trầm mặc như vậy kéo dài một lát, khi lại đang cúi đầu thổi thuốc, bất chợt nghe được người đối diện không nhịn được mà nói: "Này, được rồi đi? Không cảm thấy bộ dạng như vậy rất không thoải mái sao?"
Đúng lúc này lại đang chăm chú vào công việc trên tay, đột nhiên bị hỏi như vậy, trên tay ngừng lại một chút, theo bản năng mà hỏi ngược lại: "Thế nào, ở đâu không thoải mái sao? Là thuốc quá nóng hay là đút nhanh quá?"
Sau câu hỏi lại hoàn toàn không chú tâm kia, Luyện nhi lập tức phát giận, trong phút chốc nắm lấy chén thuốc ừng ức uống cạn sạch, đem chén thuốc không ném qua trên bàn, mới ôm lấy cánh tay mở miệng nói: "Chỗ nào ta cũng không thoải mái, không cho phép người ngắt lời lung tung, mấy ngày nay là xảy ra chuyện gì? Luôn không thích nói chuyện với ta, ngay cả khi làm việc cũng không tự nhiên, vốn còn nghĩ rằng do tâm tình không tốt nên liền tùy ý ngưoi, không ngờ tới bây giờ vẫn là bộ dáng này, xem ra thật sự là không thể quá nuông chiều ngươi a!"
Một bàn tay liền vỗ không thành tiếng, kỳ thật mấy ngày nay nàng cũng là không thích hợp, lúc này đã đoạt tiên cơ mà mở miệng, lại hùng hồn nói thành giống như mọi trách nhiệm đều là do phía bên ta, này đã là làm cho người ta không biết nên khóc hay cười a, lại nghe thêm một câu nuống chiều kia, thật sự là không muốn cười cũng không được, bản thân chỉ có thể đem cái muỗng trong tay thả lại vào cái chén không, cười khổ nói: "Luyện nhi, ngươi là đang nói...Cái gì vậy, mấy ngày nay, không phải đều là hảo hảo sao?"
"Hừ, cái gì mà hảo hảo..." Đáp lại chính là một tiếng hừ nhẹ, thiếu nữ đối diện vẫn là tư thế hiếu chính dĩ hạ* mà ôm lấy cánh tay, không vui nói: "Đã nói không cho phép ngắt lời lung tung, ở đâu tính là hảo hảo? Rõ ràng khắp nơi đều kỳ lạ, chúng ta nói chuyện ít đi ngươi đụng vào ta giống như đụng vào khoai lang nóng, ngay cả những lúc thân mật vào ban đêm tay chân cũng cứng đờ như khúc gỗ , vô cùng mất hứng! Này có thể xem là hảo hảo sao?"
(*Dù bận vẫn ung dung)
Không sai, Luyện nhi nói chính là sự thật, bởi vì lo sợ nàng suy nghĩ lung tung, cho nên không có từ chối những hành động thân mật trước khi đi ngủ, lại sợ nhịn không được mà thổi lửa, vì vậy, chỉ có thể không động đậy mà coi bản thân là một khối tử vật... Hôm nay bị nàng hưng sư vấn tội, nhất thời khó tránh khỏi cực kỳ lúng túng.
Đồng thời, Luyện nhi đúng là rất nghiêm túc, đây là sự chất vấn nghiêm nghị hiếm thấy ở nàng, cho nên ngoại trừ quẫn bách, bản thân cũng hít vào một hơi đoan chính đáp lại: "Ân, là có chút vấn đề, là về...Chuyện ở buổi sáng hôm đó, đặt ở trong lòng mấy ngày, vốn muốn đợi đến khi bệnh tình của người tốt lên lại nói, nếu như nhất định muốn nói bây giờ, cũng không sao, tuy theo ý của Luyện nhi là được rồi."
Vừa nói như vậy, thiếu nữ đối diện tựa như nhẹ nhàng thở ra, Luyện nhi không tiếp tục ôm lấy cánh tay, mà là thả lỏng cười cười, nói: "Đã biết ngươi có lời muốn nói, sớm nói ra chằng phải liền giải quyết xong sao, chờ cái gì a, cũng không phải là không biết ta ghét nhất chuyện chờ đợi không đầu không đuôi, lại nói vốn dĩ, chuyện ngày đó ngươi cũng nên cho ta một câu trả lời thỏa đáng a, hai ngày này ta không có thúc ép ngươi hoan hảo, ngươi né tránh làm cái gì?"
Trước kia không cảm thấy Luyện nhi nói chuyện có bao nhiêu to gan, từ sau khi nói đến phương diện này, mới giật mình nhận ra nàng nói chuyện quả thật là quá bạo gan rồi, xoa xoa vành tai có chút nóng lên, ta mím môi nói: "Luyện nhi... huyện này...Không đúng, cái gọi là hoan hảo, trong đó có ý tứ khác biệt, ngươi hiểu được những chuyện này ta xác thực rất kinh ngạc, chỉ là, cái mà ngươi gọi là hoan hảo, lại không hoàn toàn giống với...Những thứ ta mong chờ..."
"Ân? Vậy khác biệt như thế nào, ngươi nói nghe một chút." Nàng vẫn là cong khóe môi hiếu chính dĩ hạ mà hỏi lại, thái độ chính là không nóng không vội, lại một lần nữa làm cho người ta cảm thấy ngoài ý muốn.
Tạm ngừng, sắp xếp lại câu chữ một chút, đang muốn mở miệng nói rõ những suy tư trong lòng, lại bị một tràng tiếng gõ cửa cắt ngang.
Tiếng gõ cửa không lớn, nhẹ nhàng, nhưng rõ ràng là liên tục kéo dài không có chút do dự, trong khoảng thời gian này người có thể đến gần nơi này cũng không nhiều, tiến đến gõ cửa hẳn là càng ít, người trong trại hoặc nhiều hoặc ít đều biết bệnh tình của Luyện nhi, không có việc gì nhất định sẽ không tới quấy rầy, chúng ta liếc nhìn nhau, một người đứng dậy mở cửa, một người thay quần áo, ăn ý mà quyết định đem câu chuyện đang nói dở kia tạm thời gác lại.
Đẩy chốt kéo cửa ra, đứng ở phía ngoài chính là hai nữ binh đang trong phiên trực, nàng thấy cửa mở ra, bất an liếc nhìn ta một cái, do dự một chút, vẫn là cẩn thận từng li từng tí mà mở miệng nói: "Trúc tỷ tỷ, trước...Trước đập nước xảy ra chút chuyện, có người xông lên núi, đang huyên náo làm loạn, việc này mọi người thật sự khó làm chủ, nghe nói, nghe nói thân thể trại chủ đã sắp tốt rồi, không biết có thể mời lão nhân gia nàng..."
"Có chuyện gì khó làm chủ được?" Biết rõ kỳ thật Luyện nhi có thể nghe thấy, nhưng vẫn nhịn không được mà hạ giọng, ta nhíu mày nhẹ giọng nói: "Người đến đây chẳng lẽ là cao thủ võ lâm, các ngươi đều không đối phó được?"
"Chuyện đó, như vậy thì không phải." Nữ lính gác lắp bắp nói: "Chính là mấy người bình thường sống trên núi, cũng không có thân thủ gì, bất quá chính là làm huyên náo đến lợi hại, khuyên can mọi cách đều không nghe, trong trại lại có nghiêm quy, không thể động thủ trước đối với bách tính bình thường, cho nên bọn tỷ muội rất là lúng túng... Nhất thời có chút không biết làm thế nào..."
"Người bình thường sống trên núi? Người bình thường sống trên núi đến nơi này của chúng ta ồn ào chuyện gì? Bọn họ lại làm sao có thể đi qua con đường nhỏ ở lưng chừng núi mà vào Minh Nguyệt hạp? Trạm gác đâu?" Ta ngạc nhiên nói, trong lòng đúng là rất khó hiểu, không nói đến chuyện dân chúng sẽ không dễ dàng tìm đến sơn tặc để gây rối, dựa vào địa thế hiểm trở của Minh Nguyệt hạp, trùng trùng điệp điệp phòng thủ, càng không dễ dàng để cho người thường thâm nhập vào tơi bên trong.
Lúc này Luyện nhi đã thu thập xong, khoác chiếc áo trắng viền vàng mỏng manh treo ngay trên đầu giường đi đến, nghe thấy liền nhướng mi nói: "Ai dám vào trại quấy rối? Thật to gan, đi, chúng ta đi xem một cái, trên đường đi lại nói rõ ràng chi tiết nghe qua một chút." Nói xong nhấc tay lên, kéo người liền muốn cất bước đi ra ngoài.
Chuyện khác không nói đến, chỉ nhìn thấy cái áo mỏng manh này, không thể làm cho người ta yên tâm, cũng không bận tâm đang có mặt người ngoài, ta trở tay kéo lấy nàng, nhỏ giọng vội vàng nói: "Đừng, việc này ta đi xem qua là được rồi, lại không phải là cao thủ gì, không phiền ngươi xuất mã, hảo hảo nghỉ ngơi là được rồi, đừng quên ngươi...Ngươi vẫn còn đang trong thời gian tĩnh dưỡng, không thể kinh sợ không thể đón gió lớn."
"Ở chung với ngươi kinh sợ gì cũng từng trải qua, còn sợ gió sao?" Nàng mặc kệ người khác thấy thế nào, liếc mắt nhìn một cái, lại cười nói: "Lúc này ta đã tốt được bảy tám phần rồi, hơn nữa hôm nay sắc trời u ám, không có ánh sáng mặt trời cũng không có nhiều gió, chính là thích hợp để ra ngoài tản bộ, không được sao?"
Cái gọi là vừa đấm vừa xoa bất quá chính là như vậy, huống chi đang ở trước mặt trại binh bản thân không tiện phủi đi mặt mũi của nàng, nhìn nhìn thời tiết bên ngoài, cũng đúng như lời nàng nói, liền suy tính một chút, quay lại lấy thêm một bộ y phục, lại mang theo cây dù, trở về nói: "Khoác thêm y phục vào, như vậy liền có thể."
Nàng thấy hành động của ta, đương nhiên biết rõ dụng ý trong này, lập tức mặt mày hớn hở, còn ngại không đủ, được một tấc lại muốn tiến một thước mà cười nói: "Muốn khoác thêm y phục liền khoác thêm a, này mang theo dù làm cái gì? Bên ngoài không có đổ mưa cũng không có nắng chói chang, là ngớ ngẩn rồi sao?"
Trong lòng có chút tức giận đến không nhịn nổi, vừa nâng dù lên sánh bước cùng nàng, vừa hờn dỗi mà đáp lễ lại một câu nói: "Nói ra ngươi cũng không hiểu, ngăn chặn chút tia tử ngoại cũng được đi?" Một câu vừa nói ra, thật ra lại chính là bản thân cười rộ lên trước.
Vì vậy, sau khoảng thời gian kéo dài gần một tháng, lần đầu tiên cùng nàng bước ra khỏi gian phòng nhỏ kia vào ban ngày, dưới bầu trời xám nhạt, hai người cùng nhau che dù, nhàn nhã bước đi trên con đường mòn giữa núi rừng xanh biết, đi giải quyết một chuyện không tính là phiền phức.
Người bình thường lên núi gây rối, nghe như thế nào, này cũng chỉ là một chuyện không tính là phiền phức.
Không ngờ rằng chuyện này lại sẽ được lưu giữ trong ký ức, cả đời.