Càng Chơi Càng Lớn Tác Giả: Trúc Tự Thủy Cát
Tựa Gốc: Trò Đùa Lớn Dần
Tình Trạng chính văn: Hoàn – 102 chương
Tình Trạng Bản Edit: Hoàn
Editor: Esley (Trần Gia), cùng những editor khác được ghi tên trên từng chương
Nội Dung: Hiện đại, hài
Nhân Vật Chính: Diệp Vũ Trung, Tề Thấm Khải
GIỚI THIỆU:
Vào ngày lễ tình nhân, trong cơn say cô vì đùa giỡn với bạn bè mà ở giữa phố xá đông người thẳng tay tát vào mặt một cô gái xa lạ. Sau đó còn giả bộ như “”Không thể tin”” chỉ thẳng vào gã đàn ông đứng bên cạnh cô gái nọ rống to, “”Gã đàn ông này có cái gì tốt chứ?! Không phải cô từng nói cả đời này chỉ cần có tôi bên cạnh thôi sao?”” Rồi bày ra vẻ mặt tan nát cõi lòng bỏ đi.
Hôm đó, cô nể mặt tình hữu nghị giữa hai bên gia đình, tuy bản thân cực kỳ không tình nguyện nhưng lại không thể không ra ngoài một lần gặp mặt người đàn ông ba mẹ cô giới thiệu. Trong lúc cô đang cực kỳ buồn chán thì bỗng có một nữ học sinh không biết từ đâu xuất hiện cho cô ăn một cái tát. Chưa từng có ai dám đối với cô như vậy, càng quá đáng hơn nữa là cô ta giữa phố xá đông người dám gán cho cô tội danh bội tình bạc nghĩa rồi phóng khoáng bỏ đi, khiến không ít người xung quanh vây lại xem cô.
Diệp Vũ Trung sau khi tỉnh rượu thì chẳng còn nhớ chút gì về việc mình thẳng tay tát cô gái xinh đẹp kia như thế nào, tận cho đến một ngày cô gái xinh đẹp kia tìm tới tận nhà…
Trải qua không ít phiền phức, Diệp Vũ Trung rốt cuộc hiểu được cô gái kia là loại người không dễ bị trêu chọc…
“”Như thế nào? Lễ tình nhân hôm đó không phải cô nói muốn ở cạnh tôi cả đời sao? Quên rồi? Sao bây giờ ngược lại không muốn nữa?”” Tề Thấm Khải kề sát vào tai Diệp Vũ Trung, thổ khí như lan (Thổ khí như lan: câu đầy đủ là “Thổ khí như lan, phụng thân như ngọc” (吐气如兰, 奉身如玉): hơi thở tựa hoa lan, dùng để miêu tả bộ dáng hô hấp của mỹ nhân động lòng người. Lối miêu tả này có thể nói là hoa mỹ đến cực điểm.) “”Hay là hết thảy toàn bộ đều là do cô diễn kịch? Bất quá hôm đó cô diễn rất xuất sắc.”” Khóe miệng cô cong lên nở một nụ cười tràn đầy châm biếm, đầu ngón tay lạnh lẻo giống như một con rắn len vào mái tóc dài của Vũ Trung, vừa nguy hiểm lại vừa yêu mỵ.
Diệp Vũ Trung đầu tóc rối bù, cúi đầu ôm lấy đầu gối, không một mảnh vải che thân, run nhè nhẹ rúc vào một góc giường, đôi mắt tràn đầy sợ hãi cùng oán hận được che lấp dưới mái tóc đen. Cô thật hối hận, hôm đó đã đùa quá trớn…