Chương 57: Chuẩn Bị

Càng Chơi Càng Lớn

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Editor: Esley


''Gặp em ấy chưa?'' Thôi Tuyết Cảnh đưa lưng về phía Trầm Nhiễm, ánh mắt vẫn ngắm nhìn hai con kim ngư đang bơi qua bơi lại trong hồ cá bằng thủy tinh.


Trầm Nhiễm bước tới, cùng nàng ngắm nhìn lũ cá trong hồ, ''Gặp rồi. Thật không ngờ Tề Thấm Khải sẽ thích loại phụ nữ như vậy.''


''Loại phụ nữ như vậy?'' Thôi Tuyết Cảnh nhìn về phía Trầm Nhiễm, trên mặt hiện ra một nụ cười nhàn nhạt, ''Cậu đối với việc Tề Thấm Khải thích em ấy, cảm thấy rất kinh ngạc sao?''


''Cũng không thể xem là kinh ngạc, chỉ là cảm thấy hơi kỳ quái. Trong tiềm thức của mình, Tề Thấm Khải là một phụ nữ đặc biệt mạnh mẽ, hẳn là sẽ thích một người phụ nữ cố chấp hơn em ấy, hoặc giả như thông minh hơn em ấy mới phải. Không ngờ lại thích một người phụ nữ cứ như con nít lại còn có cấu tạo não vừa ngu xuẩn lại vừa manh động, không kỳ quái sao?'' Trầm Nhiễm không ghét Diệp Vũ Trung, thậm chí còn có vài phần ưa thích.


''Một người phụ nữ cường thế hơn em ấy? Cậu tìm được sao?'' Thôi Tuyết Cảnh hỏi mang theo một chút ý cười.


''Sao lại không tìm được? Xa cuối chân trời mà gần ngay trước mắt.'' Trầm Nhiễm nói.


Thôi Tuyết Cảnh nghe xong, ý cười càng sâu sắc hơn, dùng tay nhéo má Trầm Nhiễm, vài phần oán trách, vài phần sủng nịch nói, ''Mỗi lần cậu nói chuyện...thật không biết nên khen thưởng hay là nên trừng phạt thật nặng đây.''


Trầm Nhiễm cảm nhận được sự thân mật của nàng, trong lòng cũng vui mừng khôn xiết, cô thật sự đã chờ đợi Thôi Tuyết Cảnh quá lâu rồi, ''Đương nhiên phải khen thưởng.''


''Khen thưởng? Để mình xem nên thưởng cậu cái gì thì tốt nhất?'' Nàng nói xong gõ tay vào đầu, làm ra dáng vẻ suy tư.


Trầm Nhiễm nhịn không được cất tiếng cười, ''Không cần suy nghĩ, thưởng một cái hôn đi.'' Cô nói xong cũng không đợi Thôi Tuyết Cảnh đáp lại, ngẩng đầu hôn lên môi Thôi Tuyết Cảnh.


Thôi Tuyết Cảnh hơi giật mình khi bị Trầm Nhiễm bất thình lình hôn lên môi, nhưng khi đôi môi hai người chạm nhau, nàng cũng không hề cự tuyệt, xem như chấp nhận. Thậm chí nàng còn nhắm mắt hôn trả Trầm Nhiễm, càng về sau thì càng chủ động hơn. Trầm Nhiễm đối với việc nàng chủ động rất vui vẻ, càng hôn cuồng nhiệt hơn, càng muốn nhiều hơn. Đôi tay không an phận bắt đầu xuyên qua vạt áo Thôi Tuyết Cảnh, muốn tiến sâu vào trong thăm dò. Nhưng cô còn chưa kịp làm gì đã bị Thôi Tuyết Cảnh phát hiện, bắt lấy tay, kết thúc nụ hôn sâu dài.


Trầm Nhiễm hơi chút thất vọng, vẫn kháng cự cô sao?


Thôi Tuyết Cảnh mỉm cười, ''Đã nói, chỉ một nụ hôn thôi.''


Nàng đã nói vậy nên Trầm Nhiễm cũng chỉ có thể gật đầu cười trừ. Một nụ hôn thôi cũng quá đủ rồi, Thôi Tuyết Cảnh từ chối khéo như vậy, Trầm Nhiễm cũng không thể nói gì hơn.


''Đồ keo kiệt.'' Trầm Nhiễm bỉu môi, vừa châm biếm vừa chửi rủa.


Thôi Tuyết Cảnh mím chặt môi, cười như không cười. Nếu đối với người này tốt một chút, có thể khiến cô vui vẻ, vậy thì sao nàng không keo kiệt một chút để cho cô nếm mùi đau khổ, trả giá cho những gì cô làm chứ?


''Cậu tính khi nào thì ra tay?'' Trầm Nhiễm hỏi.


Thôi Tuyết Cảnh nói, ''Đừng vội. Trước hết để cho Tề Thấm Khải nhận ra đã, sau đó để em ấy chịu lo lắng và sợ hãi giày vò, nếm thử mùi vị không thể ngủ ngon. Càng khiến em ấy bị giày vò càng tốt, sau đó cho em ấy một 'kinh hỉ' thật lớn.''


''Một cô bé vừa ngu xuẩn vừa đáng yêu như vậy, mình thật sự không đành lòng ra tay.'' Trầm Nhiễm nhớ tới gương mặt trắng noãn xinh đẹp của Vũ Trung, không khỏi cảm thán một phen.


''Ừm, một cô bé đáng yêu và thú vị như thế, ngay cả mình cũng luyến tiếc.'' Thôi Tuyết Cảnh nói xong trên mặt thật đúng là hiện ra một tia thương tiếc.


''Cậu thích cô bé đó?'' Trầm Nhiễm lườm nàng, lời nói mang chút ghen tị.


Thôi Tuyết Cảnh lấy tay vuốt mặt cô, điểm nhẹ lên chóp mũi của cô, ''Mình nói cậu nha, có thể thôi tính nghi ngờ đó của cậu đi hay không? Mình đúng thật thích em ấy, nhưng phải xem là loại thích thế nào.''


''Loại thích thế nào? Thích như đã từng thích Nghiêm Đồng?'' Mắt Trầm Nhiễm ngấn lệ, sự tồn tại phảng phất này của Nghiêm Đồng chính là sự đùa cợt lớn nhất đối với cô.


Cô biết rõ Nghiêm Đồng chính là tử huyệt của Thôi Tuyết Cảnh những vẫn cố chấp nhắc đến, Thôi Tuyết Cảnh đương nhiên không thể kìm được tức giận trong lòng. Nàng nhanh tay bắt lấy cằm cô, đôi mắt mang theo sự tàn nhẫn và sát khí nhìn thẳng vào mặt Trầm Nhiễm, ''Nhiễm Nhiễm, nếu cậu còn muốn tiếp tục ở lại bên cạnh mình, thì đừng dùng giọng điệu này nhắc đến Đồng Đồng trước mặt mình, cũng đừng mơ tưởng có thể xen vào chuyện giữa mình và một cô gái khác.'' Tay nàng tăng thêm vài phần lực, Trầm Nhiễm không biết là bởi vì đau đớn truyền đến từ cằm, hay bị những lời nói của nàng làm tổn thương, nhưng nước mắt cô đã không ngừng tuông rơi, những giọt nước mắt ấm nóng chảy dọc theo gò má chạm đến bàn tay lạnh lẽo của Thôi Tuyết Cảnh


''Nghe rõ chưa?'' Thôi Tuyết Cảnh hỏi.


''...'' Trầm Nhiễm không nói nên lời, chỉ có thể gật đầu.


Thôi Tuyết Cảnh nhận được câu trả lời khiến nàng hài lòng mới chịu buông tay. Lòng Trầm Nhiễm tràn đầy oan ức, nhưng chỉ dám cúi đầu chứ không dám phát tiết, ngay cả tiếng khóc cũng cố gắng cắn môi nhịn xuống.


Sau một hồi trầm mặc, Thôi Tuyết Cảnh tựa hồ cũng hơi mềm lòng, áy náy ôm Trầm Nhiễm vào lòng, nhẹ nhàng an ủi cô, ngón tay thon dài ôn nhu giúp cô lau đi những giọt lệ. Tiếng khóc nức nở của Trầm Nhiễm cũng trở nên lớn hơn.


Thôi Tuyết Cảnh vừa bất đắc dĩ vừa thương tiếc nói, ''Cậu! Mình thật hết nói nổi cậu.'' Nàng nhẹ nhàng hôn lên trán Trầm Nhiễm, ''Người hiểu mình nhất là cậu, nhưng sao lúc nào cậu cũng muốn giẫm lên vùng đất cấm trong lòng mình? Có phải khi nhìn thấy mình mất hứng thì cậu mới có thể cao hứng không?''


Trầm Nhiễm lắc đầu, cô đương nhiên không nghĩ như vậy, nhưng có lẽ cô luôn cảm thấy hình bóng cô không bao giờ tồn tại trong lòng Thôi Tuyết Cảnh, chỉ những khi cô khiến nàng tức giận, thì nàng mới để ý đến cô, trừng phạt cô, bị nàng dằn vặt cũng tốt, dù sao vẫn đỡ hơn bị nàng ruồng bỏ.


Ai nói cô là kẻ biến thái thích bị coi thường cũng được, Trầm Nhiễm chính là yêu Thôi Tuyết Cảnh một cách bi thảm như vậy. Dù cho trong lòng Thôi Tuyết Cảnh chỉ tồn tại một cô gái khác, cho dù người đó mãi mãi không phải cô, nhưng chỉ cần có thể được ở bên cạnh Thôi Tuyết Cảnh, cô đã cực kỳ thỏa mãn rồi.


Cô trốn mãi trong lòng Thôi Tuyết Cảnh khóc lớn, khóc đến khi không còn đủ nước mắt để khóc nữa Thôi Tuyết Cảnh mới hỏi cô, ''Nhiễm Nhiễm, thật ra mình có một chuyện muốn hỏi cậu từ lâu rồi.''


Trầm Nhiễm không muốn để nàng nhìn thấy bộ dạng xấu xí của cô sau khi khóc lóc ầm ỉ, liền xoay lưng về phía nàng, bởi cô còn chưa nín khóc nên giọng cũng hơi nghẹn lại hỏi, ''Chuyện gì?''


''Tại sao cậu không ra tay với mình? Bản lãnh của cậu lợi hại như vậy, muốn khống chế lòng mình cũng không phải việc khó gì, có phải không?''


''Mình không muốn, bởi vì căn bản thứ cuối cùng mình nhận được không phải chân tâm của cậu. Mình không muốn làm một kẻ vừa đê hèn vừa đáng thương đến mức phải giở thủ đoạn với cậu.'' Đây là thứ duy nhất giúp cô giữ lại lòng tự trọng, cô tình nguyện để mặc Thôi Tuyết Cảnh mãi mãi không yêu cô, cũng không cần một tình yêu giả tạo. Những chuyện lừa mình dối người như vậy cô không làm được.


Thôi Tuyết Cảnh nghe xong liền vung vung tay thở dài, ''Mình nên mắng cậu ngu ngốc hay si khờ đây?'' Nàng thật sự luôn cảm thấy áy náy với tình yêu Trầm Nhiễm dành cho nàng, điều này nàng chưa bao giờ phủ nhận, nhưng nếu vì lý do này mà nàng ép bản thân đi yêu Trầm Nhiễm thì nàng làm không được.


''Quên đi, đừng nói những chuyện hao tổn tinh thần này nữa.'' Thôi Tuyết Cảnh vuốt vuốt sống mũi, ''Sau ba ngày đi. Chờ ba ngày nữa thôi, mình sẽ cho Tề Thấm Khải nếm trải một nỗi đau mà cả đời này em ấy cũng không quên được.''


''Tiểu Dật sao rồi?'' Trầm Nhiễm hỏi.


''Cậu giúp nó tiến hành trị liệu tâm lý theo định kỳ đi. Thoạt nhìn giống như không có chuyện gì, nhưng loại yên tĩnh khác thường như vậy, mình rất sợ nếu tình trạng này cứ kéo dài sẽ khiến nó bị trầm cảm, làm phiền cậu rồi.'' Thôi Tuyết Cảnh nói.


Trầm Nhiễm vội ôm lấy nàng, ''Giữa hai chúng ta không có chuyện phiền hay không phiền. Vậy tối nay cậu cho mình thời gian chuẩn bị một chút được không?''


''Cũng được. Trước hết mình phải kêu người đi thông báo với Tề Thấm Khải.'' Thôi Tuyết Cảnh hô một tiếng, ''Chu Vy!''


Chu Vy lập tức vào phòng, ''Tiểu thư có gì căn dặn?''


''Cô phái người đi thông báo với Tề Thấm Khải, ba ngày sau, vào giữa trưa kêu cô ta tới vách núi phía sau biệt thự gặp mặt.''


''Nhưng tiểu thư... kêu cô ta tới chỗ đó có phải quá mạo hiểm không? Chẳng may cô ta mang một đám người tới, e rằng lực lượng của chúng ta đấu không lại, chỉ sợ không phải đối thủ của cô ta.'' Chu Vy cau mày, cô luôn cảm thấy thật kỳ lạ, đáng ra Thôi Tuyết Cảnh đã sớm cân nhắc điểm này rồi mới phải.


''Cho dù cô ta có mang theo vũ khí hạt nhân đi chăng nữa cũng không dám làm gì chúng ta.'' Thôi Tuyết Cảnh rất có lòng tin, ''Trừ phi cô ta muốn hủy đi toàn bộ gia sản và thế lực của Tề gia. Tuy rằng Tề Thấm Khải rất bá đạo nhưng không có nghĩa rằng cô ta không có đầu óc. Hệ lụy của chuyện này lớn như thế nào cô ta còn rõ ràng hơn so với tôi. Hơn nữa cho dù cô ta thật sự phát điên muốn liều mạng tiêu diệt chúng ta, chúng ta cũng có thể đồng quy vu tận với Tề gia, như vậy cũng đáng giá lắm. Chí ít tôi có thể vì tiểu Dật, vì Thôi gia mà dọn dẹp một mối họa lớn.''


''Dạ, tôi hiểu rồi, tôi sẽ lập tức đi làm.''


''Khoan đã.'' Thôi Tuyết Cảnh gọi Chu Vy lại, ''Suýt chút nữa tôi quên một chuyện quan trọng hơn. Ngày mốt cô giúp tôi thu xếp tìm một vài người đáng tin cậy đưa tiểu Dật sang Đức quốc, tôi sẽ liên lạc với những người ở bên đó.''


''Sao lại muốn đưa tiểu Dật đi nước ngoài?'' Trầm Nhiễm hỏi, hơn nữa lại còn là Đức quốc?


''Bên đó nền y học tốt hơn so với quốc nội, hơn nữa trước sau gì ở lại đây cũng sẽ chạm mặt Tề Thấm Khải, khó tránh khỏi quấy nhiễu đến tâm trạng của nó, qua bên đó nó sẽ an tâm điều trị hơn. Sau khi mình sắp xếp xong mọi chuyện ở đây cũng sẽ đi với nó.'' Thôi Tuyết Cảnh giải thích, ''Đúng rồi, sau khi làm xong hết những việc mình căn dặn cậu cũng đi với nó đi.''


''Không!'' Trầm Nhiễm không thèm nghĩ ngợi liền cự tuyệt, ''Mình muốn ở cạnh cậu.''


Thôi Tuyết Cảnh biết không có cách ép cô đi, ''Được rồi, cậu muốn sao thì vậy đi. Lưu lại cũng tốt, gặp lại cố nhân một lần cũng tốt. Có phải không?''


Cố nhân... Lông mày Trầm Nhiễm rủ xuống, đã lâu không gặp lại, e là ngay cả cố nhân cũng không phải, nên gọi là ''người lạ'' mới phải.


Thấy cô thất thần, Thôi Tuyết Cảnh buông cô ra, ''Mình đi gặp Vũ Trung một chút, cậu đi rửa mặt đi, nhìn mặt cậu giống mặt mèo quá.''


Trầm Nhiễm bĩu môi, nhỏ giọng thầm thì, ''Do ai chứ?''


''Hả?''


''Không có gì, vậy cậu đi đi. Lát nữa đừng quên cùng nhau ăn cơm tối.''


Thôi Tuyết Cảnh vỗ nhẹ lên tay Trầm Nhiễm, gật đầu rồi cười thật hiền hòa.


''Em ở đây mấy ngày rồi mà cũng không hề ức chế, còn có tâm tình ở đây ngẩn người.'' Thôi Tuyết Cảnh bước đi rất nhẹ, Vũ Trung nãy giờ vẫn ngây người nên không phát hiện có người bước vào phòng, bất thình lình bị cô gái quỷ dị này làm giật mình.


''Cô là mèo sao? Bước đi cũng không có âm thanh?'' Vũ Trung bị dọa đến có chút tức giận.


''Ai bảo em ngây người?'' Thôi Tuyết Cảnh phản bác.


Vũ Trung không nghĩ tới người này không chỉ là một quỷ dị đáng sợ lão bà, mà còn mặt dày vô sỉ nữa!


''Tôi đang suy nghĩ một vấn đề, ngây người hồi nào?''


''Suy nghĩ? Em đang ở đây suy nghĩ cái gì? Suy nghĩ xem làm sao chạy thoát?'' Thôi Tuyết Cảnh tựa bên cửa sổ, liếc nhìn Diệp Vũ Trung bằng nửa con mắt.


''Cô quan tâm làm gì?''


''Tôi không quan tâm.'' Thôi Tuyết Cảnh thay đổi tư thế, ''Có điều...em không tính lấy lòng tôi sao? Nói không chừng tôi sẽ mềm lòng thả em đi cũng nên!''


Vũ Trung méo miệng, ''Loại phụ nữ xấu xa như cô mà cũng có lúc 'mềm lòng' sao?'' Vẻ mặt như lúc cô từng khinh thường Tề Thấm Khải và Trầm Ngôn không biết tiết tháo là gì.


''Không không không! Lẽ nào em nhìn không ra là tôi rất yêu thích em sao?'' Thôi Tuyết Cảnh cười nói, ''Nếu như tôi không thích em sẽ không cứu em thoát khỏi địa lao ngày hôm đó, sẽ để mặc em bị em trai tôi dằn vặt đến chết. Chỉ dựa vào điểm này thôi em nên nói tiếng 'cám ơn' tôi mới phải?''


Vũ Trung cười gằn, ''Dẹp cô đi! Cô lừa dối tình cảm của tôi, tôi còn chưa kịp tính sổ cô tạo thành thương tổn cho tôi, cho dù bây giờ cô nói 10 ngàn lần câu 'xin lỗi' cũng không thể bù đắp được!''


''Nên tôi đâu có tính nói 'xin lỗi' em bao giờ!'' Mức độ mặt dày vô sỉ và không nói lý lẽ của Thôi Tuyết Cảnh được phát huy đến vô cùng nhuần nhuyễn trước mặt Vũ Trung.


Vũ Trung cảm thấy cô sẽ tức điên nếu tiếp tục nói chuyện với nàng, dứt khoát không thèm ngó tới nàng nữa.


''Được rồi, không thèm lắm lời với em. Tôi tới để nói cho em biết, rất nhanh, em có thể gặp lại Tề Thấm Khải.''


''Cô muốn làm gì?'' Vũ Trung nghe nàng nói như vậy, phản ứng đầu tiên không phải là cao hứng, mà là lo lắng vì sao nàng lại làm vậy, nàng có mục đích gì?


''Không muốn gì hết!'' Thôi Tuyết Cảnh nhàn nhã nói, ''Đến lúc đó em có thể quay về bên cạnh Tề Thấm Khải hay không là tùy em lựa chọn, tôi sẽ không can thiệp.''


''Cô đang đùa giỡn gì vậy?'' Vũ Trung đứng phắt dậy.


Thôi Tuyết Cảnh nhẹ nhàng hôn lên trán cô, ''Cô bé, chúc em thật nhiều may mắn.'' Nàng nói xong liền rời khỏi phòng.


''Chúc tôi may mắn? Cô có bệnh à!'' Tuy ngoài miệng Vũ Trung vẫn mắng nàng, nhưng trong lòng đã dâng lên một cảm giác bất an, chỉ tiếc cô có lòng mà không có sức, đây là lần đầu tiên cô chán ghét chính bản thân cô vô dụng đến thế.