Đăng vào: 12 tháng trước
- Có địch nhân? Địch nhân ở đâu? Phương tiên sinh, địch nhân ở đâu?
Tên võ sĩ đang nằm rạp trên mặt đường lầy lội, toàn thân ướt sũng, vội vàng nhổm dậy, cảnh giác nhìn bốn phía xung quanh, nhưng hắn không phát hiện ra bất cứ điều gì. Trên trời mây đen dày đặc, mưa nặng hạt rơi xuống không ngừng, tầm mắt hoàn toàn chỉ nhìn thấy một mảng mơ hồ xung quanh.
Tất cả võ sĩ còn lại bên cạnh xe đều tuốt đao ra khỏi vỏ, nhìn xung quanh, nhưng bọn họ cũng không phát hiện ra bất cứ thứ gì.
Bây giờ mặc dù là giữa trưa, nhưng mây đen giăng đầy trời khiến cho thời tiết mung lung u ám giống như đêm tối, cho dù là thị lực của võ sĩ cũng không thể nhìn ra xa được.
- Ngu xuẩn.
Một giọng nói dịu dàng, mềm mại tựa như ôn tuyền từ trên một chiếc xe ngựa truyền ra. Tiếp đó rèm xe ngựa được vén lên, trên mặt đất xuất hiện một nữ tử.
Nữ tử này vẽ lông mi rất tú lệ, trên người mặc một bộ y phục võ sĩ mỏng màu lam ánh bạc, sau lưng khoác một chiếc áo choàng, dưới chân đi một đôi lộc bì ngoa, trên bì ngoa còn có gắn mấy viên bảo thạch, toát lên vẻ hoa lệ mà mạnh mẽ. Nhìn vào khiến cho người ta cảm thấy từ nữ tử này toát ra một khí chất anh vũ.
Nàng ta đáp xuống đất không một tiếng động, nhẹ nhàng như chuồn chuồn điểm nước.
Bùn đất lầy lội trên mặt đường dưỡi mũi giày của nàng ta dường như bị tách sang hai bên, khiến cho giày của nàng giống như được bọc lá sen, nước bùn không thể nào chạm vào được, chiếc giày vẫn sáng bóng như cũ.
Chiêu hạ chân xuống mặt đất như vậy quả thật là vô cùng kì diệu.
- Văn cô nương.
Nhìn thấy nữ tử vừa xuống xe đã quát lên, đám võ sĩ lập tức cúi đầu, không dám thở mạnh.
- Được rồi, được rồi. Sắc trời âm u như vậy, mưa nặng hạt như vậy, bằng vào võ công của bọn họ thì sao có thể cảm nhận được sát khí lúc ẩn lúc hiện thế kia? Nhưng ta cũng muốn xem, đám người chặn đường tập kích này rốt cuộc có mục đích gì? Là thổ phỉ hay là tới để cứu hai người kia?
Một giọng nói già nua truyền ra, rèm cửa từ một chiếc xe ngựa khác được vén ra, trên mặt đất xuất hiện một lão đầu vóc người bừng bừng khí thế, cao chín thước, sau lưng nổi lên một chiếc bứu trông giống hệt như một mỏm núi.
Lão đầu này mặc một chiếc áo khoác ngắn màu nâu nhạt, đầu đội một chiếc mũ hình quả dưa làm bằng da. Trên chóp mũ còn khảm một khối bạch ngọc. Lão ta vừa đặt chân xuống mặt đất nhất thời liền tỏa ra một cỗ khí thế áp bách nồng đậm.
- Từ lâu đã nghe nói phủ của vương gia có tứ đại cao thủ là Chu, Phương, Văn, Sơn. Hôm nay gặp mặt quả nhiên là vũ kỹ cao thâm khó lường.
Ngay khi Phương tiên sinh, Văn cô nương, Sơn lão xuống xe, từ một chiếc xe ngựa ở cuối đoàn truyền đến một tiếng thở dài khẽ khàng.
- Không dám, chúng ta so với Nguyệt Như tiểu thư thì chẳng khác nào đom đóm so với mặt trăng.
Phương tiên sinh khẽ cúi người xuống nói:
- Lần này Vương gia đặc biệt muốn mời hai vị tiểu thư Nguyệt Như, Nguyệt Đình đến Ngọc kinh một chuyến, cùng chung mưu đồ đại sự, không biết Nguyệt Đình tiểu thư....
- Nguyệt Đình bế quan, tu luyện Thái Âm Thiên Sinh Thần Chương, đột phá Cửu Trọng cảnh giới, đạt tới Quỷ Tiên. Khi đến Ngọc kinh ta sẽ báo cho vương gia biết, chờ Nguyệt Đình tu thành Quỷ Tiên đại đạo, tất nhiên sẽ đến Ngọc kinh phụ giúp Vương gia.
Nguyệt Như tiểu thư từ trong xe nói ra, sau đó than nhẹ một tiếng:
- Ái chà! Ngựa tốt! Ba vị, lát nữa không nên làm thương tổn ba con ngựa kia nhé.
Xa xa trên quan đạo, không một bóng người, bốn phía mưa gió cuồn cuộn, yên tĩnh không một tiếng động.
Nhưng vị Nguyệt Như tiểu thư thần bí trong xe ngựa vừa nói xong, chỉ ba nhịp hô hấp sau, bất thình bùn lầy trên mặt đất bỗng nhiên khẽ chân động, ngay cả đất đá lẫn trong đám bùn cũng văng lên tung tóe. Những âm thanh cộp cộp cộp cộp từ rất xa vang lên như sấm rền, khi đến gần lại càng đinh tai nhức óc, khiến cho người ta cảm thấy phía trước như có thiên quân vạn mã đang lao đi trong mưa, tiến về phía đoàn xe.
Loại khí thế này khiến cho tất cả võ sĩ áp tải đoàn xe yết hầu không ngừng nhô lên nhô xuống, nuốt từng ngụm nước bọt lớn xuống, tay nắm đao run rẩy không ngừng.
Trong chớp mặt, ba người ba ngựa tựa như ma thần thấp thoáng xa xa trong làn mưa, nhanh chóng áp sát đoàn người.
Ba người ba ngựa này trong lúc phóng đi vùn vụtcòn kéo theo một vệt dài dưới làn mưa dầy đặc, giống như bọn họ xé đôi cơn mưa mà lao tới.
Phía trước đoàn xe là Phương tiên sinh, Văn cô nương, Sơn lão. Ba người tay cầm dù, vãn đứng yên không nhúc nhích, dường như bọn họ không quan tâm đến ba người ba ngựa đang lao đến đây.
Choeng!
Ba người ba ngựa càng lúc càng gần. Bất thình lình, chiếc dù trong tay Phương tiên sinh đột ngột xoay tròn, phóng thẳng lên bầu trời. Một cây cung, ba mũi tên, tựa như ma thuật xuất hiện trên tay hắn, tay hắn dường như không dụng lực, dây cung liền được kéo căng ra.
Đây là một thanh Thiết Mộc Ô Cốt thần cung, nhưng so với loại ô cốt cung thường thì có kích cỡ lớn hơn. Đây là loại ô cốt cung lớn do sắt của Vân Mộng chế tạo mà thành, có thể bắn được năm trăm bước.
Nhưng ngay khi ba ngựa còn cách đoàn xe khoảng tám trăm bước, bỗng nhiên, chín mũi tên bay theo một quỹ đạo vặn vẹo giống như rắn uốn, xé nát làn mưa mịt mù, lao vùn vụt tới! Chín mũi tên này bay theo những góc độ quỷ dị, lực lượng mạnh mẽ, phóng đi cực nhanh trong mưa kéo theo chín đường sáng trắng sau đuôi! Nhìn có thể nhận ra trận mưa nặng hạt không hề ảnh hưởng đến những mũi tên này.
- Thiên Xà Cửu Tiễn! Thần cung!
Chín tiễn phá không mà đến, cứ ba mũi tên làm thành một nhóm, trông giống một đầu rắn hung tợn, chia ra tấn đồng thời ba cao thủ đứng trước đoàn xe.
Đối mặt với chín tiễn này, hai đại cao thủ của Hòa thân vương là Văn cô nương, Sơn lão đều đồng loạt gầm lên giận dữ, dù trong tay rung mạnh, quăng thẳng về phía trước. Trong nháy mắt, binh khí lóe lên, đao quang kiếm ảnh đã bao phủ khắp thân thể bọn họ.
Trong khoảnh khắc đó, Phương tiên sinh cũng vứt thiết mộc ô cốt cung xuống, trong tay vung lên một thanh cương diện chiết phiến (quạt làm bằng thép), toàn thân trên dưới đều lấp lánh phiến ảnh, dùng cứng chọi cứng đỡ lại ba mũi tên hung dữ như đầu rắn.
Keng! Keng! Keng!
Liên tục chín tiếng va chạm vang lên, chín mũi tên đều bị ba đại cao thủ này chặn lại.
Binh khí của Phương tiên sinh là một thanh cương phiến lớn, binh khí của Văn cô nương là một cây nhuyễn tiên đen nhánh. Còn binh khí của Sơn lão là một nhuyễn bổng hai đầu, thân gậy thô, hai đầu gậy là hai đầu rồng sừng bạc.
Nhưng trong chớp mắt khi bọn họ cản lại chín mũi tên, tiếng dây cung lại ngay lập tức vang lên, chín mũi tên giống y hệt lúc trước lao thẳng tới! Lần này lực xuyên thấu của thân tiễn cũng như tốc độ còn nhanh gấp đôi lần trước. Rất dễ hiểu, lần đầu là bắn ở ngoài bảy, tám trăm bước, còn hiện giờ khoảng cách bắn ra chỉ còn bốn, năm trăm bước!
Ba người Hồng Dịch, Xích Truy Dương, Lôi Liệt trong lúc bọn người kia đỡ tên, liền toàn lực thúc ngựa, kéo gần lại ba trăm bước.
Mặc dù trên trời sấm chớp đì đùng, không thể vận dụng đạo thuật, mất đi ưu thế lớn. Thế nhưng ba người Hồng Dịch, Xích Truy Dương, Lôi Liệt vẫn như vậy mà vọt lên chặn đường đoàn ngựa xe này chính là do bọn họ dựa vào xạ trình siêu xa cũng như lực xuyên thấu cường đại của Quán Hồng thần cung.
Không thể vận dụng đạo thuật thì bất cứ loại võ công, ám khí, thương kiếm nào, trừ khi có lực lượng của võ thánh, nhân tiên, còn không thì không thể trong nháy mắt tập kích ở ngoài tám trăm bước được.
Dùng Quán Hồng thần cung thi triển Thiên Xà Cửu Tiễn, ở khoảng cách tám trăm bước tập kích khiến cho địch nhân rối loạn, sau đó dùng mã lực thọc sâu vào, trong nháy mắt dùng thế lôi đình vạn quân giết chết toàn bộ cao thủ hộ vệ, cứu hai nàng Hoa Lộng Ảnh, Hoa Lộng Nguyệt ra.
Tất cả kế hoạch này đều dựa trên xạ trình siêu xa của Quán Hồng thần cung.
Bây giờ thật sự là có hiệu quả!
Không có đạo thuật, đối phương trừ khi có thần cung hoặc là có lực lượng võ thánh, nhân tiên mà dùng ám khí, thương giáo ném ra ngoài tám trăm bước sát nhân, còn không dựa vào chiến thuật này của Hồng Dịch, cho dù đối phương biết trước được thì cũng không có biện pháp đối phó lại. Đây chính là kế sách dùng cự ly áp chế uy lực, bất luận là trên chiến trường hay cao thủ giao đấu đều thích dùng chiêu này.
Hồng Dịch trong lúc vượt qua bốn trăm bước liền lập tức cùng Lôi Liệt giương thiết mộc ô cốt cung lên bắn ra một chùm tên, sau đó ném cung đi, tuốt đao ra cầm trên tay.
Trong tay Hồng Dịch là Toái Diệt đao, trong tay Lôi Liệt là một thanh kỵ binh chiến đao do loa văn cương chế thành. Thanh đao này cũng sắc bén phi thường, tản ra hàn khí âm u khiến cho người ta kinh hồn phách đảm.
- Đối phương lại có cao thủ như thế! Thiên Xà Cửu Tiễn chính là sát chiêu của tiễn thuật Huyền Thiên Quán, ngay cả tiên thiên cao thủ khi sử dụng một lần cũng rơi vào tình trạng kiệt sức, cơ bắp bị xé rách, trăm triệu lần không có đạo lý sử dụng được hai lần như thế kia. Chẳng lẽ trong đám người chặn giết chúng ta lại có một cao thủ cảnh giới đại tông sư sao?
Trong nháy mắt, Phương tiên sinh, Văn cô nương, Sơn lão bị hai đợt Thiên Xà Cửu Tiễn bắn cho tán loạn. Tiếp đó là đợt mưa tên của Hồng Dịch và Lôi Liệt lại càng khiến cho trận cước của bọn họ càng thêm rối loạn.
Đồng thời bọn họ cũng cảm thấy chấn kinh trong lòng. Bởi lẽ muốn bắn hai đợt Thiên Xà Cửu Tiễn thì gân cốt nội tạng phải thật cường hãn, phải đạt tới cảnh giới đại tông sư mới làm được như vậy.
Bọn họ đều là đại cao thủ cảnh giới tiên thiên, là đỉnh cấp tiên thiên, linh nhục hợp nhất, vũ kỹ siêu cường, nếu không bọn họ cũng không có địa vị như vậy trong vương phủ của Hòa thân vương.
Nhưng gặp phải cao thủ cấp bậc đại tông sư, bọn họ vẫn cảm thấy khiếp sợ trong lòng. Mặc dù bọn họ là cường giả đỉnh cấp tiên thiên, linh nhục đã hợp nhất, đơn thương độc đấu với một cao thủ đại tông sư thì chưa chắc đã thất bại, nhưng đại tông sư võ đạo còn ẩn chứa những thứ khác, khiến cho bọn họ không sợ không được.
Đại tông sư nghĩa là thế nào? Nghĩa là có bí quyết luyện tủy!
Luyện tủy nghĩa là thế nào? Luyện tủy nghĩa là có bí quyết thần thông để thoán thai hoán cốt!
Có được bí quyết này, ở chiến trường thời xưa có thể cùng quân vương chia đất phân biên giới! Bí quyết luyện tủy là thần kỹ, chỉ có trong thánh địa võ học mới có thể có được, tuyệt đối không bao giờ truyền ra ngoài.
Ba đại cao thủ này, mặc dù tư chất rất cao, tiến bộ thần tốc, nhưng bởi vì không có bí quyết luyện tủy nên vẫn dậm chân tại chỗ, đến giờ vẫn chưa tiến vào cảnh giới đại tông sư. Vẫn ở cảnh giới tiên thiên đỉnh phong!
Lúc này Xích Truy Dương liên tiếp bắn hai lần Thiên Xà Cửu Tiễn khiến cho bọn họ ngộ nhận rằng đối phương là cao thủ cấp bậc đại tông sư. Cao thủ cấp bậc đại tông sư có nghĩa là phía sau bọn họ có một môn phái lớn chống lưng!
Nhưng thật ra Xích Truy Dương cũng chưa đạt đến cảnh giới đại tông sư, chỉ là do hắn phục dụng canh Nguyên Tẫn Thiên Châu, thoán thai hoán cốt, khí huyết vững chắc, giảm bớt khó khăn luyện tủy khi từ tiên thiên bước lên cảnh giới đại tông sư.
Nhưng lúc này Phương tiên sinh, Văn cô nương, Sơn lão cũng không kịp suy nghĩ nhiều, bởi lẽ ba người Hồng Dịch, Lôi Liệt, Xích Truy Dương đã phóng đến trước mặt bọn họ. Sát khí tỏa ra lẫm liệt, ánh đao chói mắt, một cỗ khí thế vô tiền khoáng hậu ập tới, khiến cho tâm tư bọn họ nổi lên một tâm lý không thể phản kháng lại được.
Cao thủ giao tranh, tranh chính là khí thế, là lòng dũng cảm, là sự vững chắc trong trận cước.
Lẽ ra bằng vào sự liên thủ của ba đại cao thủ như Phương tiên sinh, Văn cô nương, Sơn lão chống lại ba người Hồng Dịch, Lôi Liệt, Xích Truy Dương thì thắng bại không thể nói trước được. Nhưng hiện tại, ba đại cao thủ này trận cước rối loạn, khí thế bị chấn nhiếp, một hơi dũng khí cũng không vận lên được. Bỗng chốc trận giao tranh đã phân định cao thấp.
Hồng Dịch bổ nhào tới trước, điều khiên ngựa đánh thọc sâu vào, chồm tới một cái, vượt qua khoảng cách mười bước, huýt lên một tiếng xuyên kim liệt thạch (phá vỡ sắt đá), một chiêu đao Mãnh Hổ Hạ Sơn nhằm thẳng vào Phương tiên sinh bổ xuống.
- Cổn Thạch Khí Công!
Phương tiên sinh đột nhiên hét lên một tiếng, không khí xung quanh bị thanh âm của hắn chấn động, hạt mưa cũng bị lệch sang một bên. Hắn thậm chí không lùi mà còn tiến tới. Bước lên một bước đón lấy anh đao của Hồng Dịch, cây chiết phiến lớn bằng thép trên tay vung lên, đập thẳng về phía lồng ngực của Hồng Dịch.
Hắn là đại cao thủ cảnh giới tiên thiên, linh nhục hợp nhất, kinh nghiệm võ đạo vượt xa Hồng Dịch. Mặc dù khí thế bị chấn nhiếp, trận cước rối loạn, nhưng trong nháy mắt đã nắm được chỗ sơ hở của Hồng Dịch. Dùng một thế lưỡng bại câu thương đánh ra khiến cho đối phương phải cấp tốc thu chiêu.
Một chiêu này chỉ cần hắn chiếm được thế thượng phong thì toàn bộ thế đao của Hồng Dịch bị phá hủy.
Nhưng ánh đao của Hồng Dịch chợt lóe lên. Một con rắn điện thô to từ dưới chân hắn cuộn lên quanh thân thể.
- Lôi Tật Hồ Quang!
Phụt!
Một đao chém mạnh xuống. Đao phiến va chạm. Một cánh tay cùng cây quạt sắt bay lên, máu huyết tung tóe. Cánh tay cùng cây quạt của Phương tiên sinh bị Toái Diệt đai đao chặt đứt tựa như một miếng đậu hũ, bay vút lên trong cơn mưa, mùi máu huyết tanh nồng xộc vào mũi.
May mắn thay, trong tình thế nguy cấp, Phương tiên sinh không để ý đến hình tượng của mình, lập tức lăn mạnh ra phía sau, mang theo một khối bùn lầy lội trên người, lăn lông lốc như một bánh xe, sau đó lủi vào một bờ ruộng ven đường mới có thể thoát một được mạng.
Rầm!
Mặc dù hắn thoát được một mạng, nhưng chiếc xe do hai con ngựa kéo ở phía sau hắn bị một đao của Hồng Dịch chém xuống vỡ vụn, hai con ngựa biến thành bốn con ngựa, một chiếc xe biến thành hai chiếc.
Thây ngựa, bánh xe lăn lông lốc thấm đẫm máu, mùi huyết tanh càng trở nên nồng nặc. Hồng Dịch chém xong một đao liền cưỡi lên Truy Điện, thân thể ngẩng cao, sống lưng thẳng đứng, đại đao vác ngang vai, đứng trong mưa máu tựa như một thượng cổ ma thần.
Võ sĩ xung quanh nhìn thấy Phương tiên sinh bị một đao chém rụng tay, xe ngựa cũng bị bổ thành từng mảnh nhỏ, còn ai dám đứng ra ngăn cản nữa, bọn chúng chỉ hận mình không có thêm một cặp chân nữa để lăn đi thật nhanh giữ lại tính mạng.
- Coi như ngươi mạng lớn, lại có thể tránh được một đao này. Nhớ kỹ! Ngươi sau này không được múa quạt trước mặt lão tử!
Đây là lần đầu tiên Hồng Dịch thi triển vũ kỹ phát ra khí thế lẫn uy lực cường đại như vậy, trong lòng dâng lên một loại khoái ý mãnh liệt khiến cho lời nói phát ra cũng mang theo tính cuồng dã, hào hùng trong quân đội.
Đát! Đát! Đát! Đát!
Hồng Dịch cưỡi ngựa chồm tới, chuẩn xác bổ xuống chiếc xe ngựa thứ hai một đao! Xe ngựa phân làm bốn mảnh, lộ ra thân thể bất động của hai người Hoa Lộng Ảnh, Hoa Lộng Nguyệt trong xe.
Lúc sáng Hồng Dịch lấy tâm truyền tâm cùng trò chuyện với Hoa Lộng Nguyệt, Hoa Lộng Ảnh nên hắn biết được các nàng ở trong chiếc xe ngựa thứ hai.
Nhìn bộ dáng hiện thời của hai nàng, Hồng Dịch liền biết thần hồn bọn họ bị trấn áp, như tỉnh như mê.
- Lên ngựa nào! Đi!
Ánh mắt Hồng Dịch chợt lóe lên, nhấc tay lên, trên tay làm một pháp ấn hướng về phía hai nàng.
Đúng lúc này một tiếng thở dài nhẹ nhàng vang lên:
- Ngươi thật sự muốn mang các nàng đi sao?
Trong tiếng thở dài, một cánh tay trắng tựa bạch ngọc xuất hiện, tốc độ xuất hiện so với giọng nói còn nhanh hơn, trong nháy mắt đã hiện bên sườn áo Hồng Dịch. Từ chiếc xe ngựa ở chót đoàn xe, một nữ nhân đi ra, rèm cửa không hề lay động chút nào. Loại thân pháp này khiến cho người ta hoài nghi nàng ta có phải là một âm thần vô hình vô chất hay không.
Động tác cơ thể nhẹ nhàng nhanh nhẹn đến vậy, luyện đến mức vô hình giống như âm thần. Đây là loại võ đạo lợi hại đến như thế nào!
Bất thình lình Hồng Dịch thu tay lại, đao trên tay lật sang, một đạo ngân quang như rắn điện lóe lên.
- Dao Nguyệt Như của Dao Trì phái, ta tại sao lại sơ xuất như vậy!
Hồng Dịch trong nháy mắt biến chiêu, thuần thục vung đao lên. Đao này dường như đã trải qua muôn vàn nghiền ngẫm, được chuẩn bị kĩ lưỡng đến cực điểm, trong nháy mắt phát ra. Một đao này so với đao chém đứt tay của Phương tiên sinh ban nãy thì còn hung mãnh hơn.
Hơn nữa trong lúc một đao của hắn thi triển ra, hông của Truy Điện thuận theo thế đao của hắn, chồm lên lao về phía trước, đầu cúi thấp xuống. Một chiêu này chính là thức mở đầu của Lôi Ngục Đao Kinh - Lôi Tật Hồ Quang.
Sức mạnh của người và ngựa hợp làm một!
Ầm!
Một tia chớp lóe lên ngang trời, sấm sét vang lên cuồn cuộn! Tựa như thiên địa hoành không cũng phối hợp cùng đao thế của Hồng Dịch!
Một đao này, nhân, mã, thiên, lôi, điện! Hoàn toàn dung hợp.