Chương 107: Bao Vây Tiễu Trừ Triệu Phi Dung (Thượng)

Dương Thần

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Cùng Thần thành một thể, Thần hồn quấn lấy nhau, Hồng Dịch cảm giác mình như biến thành một chân thần có thân hình cự đại vô cùng đang đứng giữa thiên địa nhìn xuống chúng sinh.

Cảm xúc về việc sức mạnh đột nhiên tăng mạnh từ trong lòng Hồng Dịch bốc lên hừng hực.

Cảm xúc khi có được sức mạnh này khiến Hồng Dịch vô cùng kích động. Hắn giờ chỉ muốn lập tức quay lại Ngọc kinh thành rồi liều mạng xông vào phủ Võ Ôn Hầu chém chết Triệu phu nhân và tóm Hồng Huyền Cơ lại để hỏi cho rõ mọi việc.

Song hắn vẫn nhẫn lại được bởi vì hắn biết cỗ lực lượng này không phỉa là của bản thân hắn mà là mượn linh hồn chi lực của Đào Thần Kiếm.

Cây cối có linh hồn. Mà linh hồn của cây không bị tiêu tán khi bị sét đánh thì cây đó đã thành Thần. Tuy rằng, nó còn kém Dương Thần chân chính của đạo gia nhưng cũng có thể so sánh được với Quỷ Tiên.

Hồng Dịch hiện giờ hồn đang mượn thần linh của cây. Nói cách khác, bên trong Đào Thần Kiếm, Thần hồn của hắn cường đại tới mức có thể cùng Quỷ Tiên so sánh và cũng chỉ có sự thuần khiết không chút tạp niệm của thần linh cây cỏ mới có thể dung hợp với ý niệm của người, cho họ mượn cái sức mạnh vô cùng to lớn của mình.

" Sức mạnh Thần hồn của Quỷ Tiên có lẽ cũng không hơn được sức mạnh này!"

Tâm niệm Hồng Dịch chợt động. Thần hồn bay khỏi Đào Thần Kiếm. Ngay tức khắc, cảm giác suy yếu vô lực tràn ngập bên trong ý niệm của hắn.

Cảm giác này giống như cảm giác khi mình đang là một con voi to lớn bỗng chốc biến thành một con kiến nhỏ bé vậy.

Sự mất mác này thậm chí còn có thể khiến lòng con người ta trở nên lạnh leoz như đống tro tàn, từ đó dẫn tới làm tổn thương Thần hồn, bởi vì không ai có thể chịu đựng được áp lực khi bỗng nhiên có sự chênh lệch khi sức mạnh Thần hồn đột ngột tăng lên hoặc giảm đi cả.

" Thì ra là vậy! Thì ra là vậy! Âm Thần tiến nhập vào trong kiếm thì có thể mượn sức mạnh Thần hồn to lớn của Đào Thần Kiếm này. Nhưng mà thần linh của kiếm lại là một thể với thân kiếm nên không thể tách rời và cũng không thể mang ra ngoài được."

Hồng Dịch trong nháy mắt đã hiểu ra được vấn đề.

Linh thần cự lực của Đào Thần Kiếm chỉ có thể tiến nhập vào bên trong thân kiếm mới có thể mượn được sức manh đó, và sức mạnh này không thể mang ra ngoài để sử dụng được.

Bằng không nếu chỉ cần một kẻ tu đạo bất kỳ nào đó có được thanh kiếm này rồi để Thần hồn bản thân cùng linh thần thuần khiết đó dung hợp thì lập tức kẻ đó sẽ trở thành một đại sư Đạo thuật tuyệt đỉnh cấp bậc Quỷ Tiên.

- Thế này cũng được rồi, rất tốt rồi!

Hồng Dịch lẩm bẩm nói:

- Dù gì đây cũng không phải là lực lượng của bản thân mình nên có thể mượn đã là phúc lớn rồi, không nên vọng tưởng mà không làm mà hưởng.

Hiểu được sức manh cảu thanh thần kiếm này, Hồng Dịch liền trấn định tâm thần của mình rồi thành tâm bái thanh thần kiếm giống như là một tín đồ thành kính bái đức Phật, lạy Đạo Tổ vậy.

Dần dần, trong quá trình tham bái, Hồng Dịch cảm thấy ý niệm của bản thân có xuất hiện một loại cảm ứng vô cùng vi diệu với thần kiếm. Mối quan hệ vi diệu này rất dễ dàng nhận biết. Hắn đã tự mình tế luyện thành công thanh thần kiếm này.

Đây cũng là phương pháp giữ gìn thần kiếm không để địch nhân đoạt lấy. Phương pháp này trong Tiên thuật gọi là tế luyện.

Tế là bái lạy, là cúng tế. Bái lạy cúng tế thanh kiếm này khiến ý niệm của mình lưu lại bên trong thân kiếm. Lâu dần, Ý niệm đó càng ngày càng nhiều hơn và càng lúc càng như hòa thành một thể với kiếm.

Tuy rằng Hồng Dịch khu sử Huyết Văn Cương châm bị Triệu Phi Dung mạnh mẽ nắm được rồi thi triển Thần hồn chi lực liên tục dồn ép bắt buộc hắn phải thoát ra, do vậy nàng ta mới có thể đoạt được Huyết Văn Cương châm. Nhưng bây giờ, Hồng Dịch không tin mình mà khu kiếm thì đối phương còn có thể bắt mình phải chạy ra ngoài như trước nữa.

Đó là vì khi ở bên trong kiếm, Thần hồn của hắn cùng Đào Thần chi linh kết hợp, lúc đó hắn chính là Thần, cho dù có là Quỷ Tiên đạo hạnh cao thâm đi chăng nữa cũng không thể dồn hắn ra ngoài.

" Triệu Phi Dung cũng thật lợi hại. Chỉ tiếc nàng ta gặp phải Bạo Viêm Thần Phù kiếm khiến Thần hồn nàng ta ở bên trong kiếm nổ tan. Uy lực của Bạo Viêm Thần Phù kiếm quả là quá lớn. Về sau mình cần phải cẩn thận hơn mới được. Mà cũng khó trách Chân Không Đạo và Vô Sinh Đạo lại dùng thứ này tới tạc nổ Hồng Huyền Cơ. Nếu như chúng thuận lợi thì cho dù có là Võ Thánh cũng có thể bị nổ thành phi hôi yên diệt.”

Nếu không phải có Bạo Viêm Thần Phù kiếm thì Đào Thần Kiếm của Triệu Phi Dung căn bản không có người nào có khả năng cướp đi, và cũng vì thế nên nàng ta mới yên tâm đem ra sử dụng như vậy.

" Uy lực của thanh kiếm này là vô cùng. Về sau nếu mình cùng một cao thủ Đạo thuật đấu kiếm thì sợ rằng khi hai kiếm chạm nhau thì kiếm của vị cao thủ đó sẽ bị ta đánh bay thậm chí là còn chấn vỡ mất. Đại La Phái à Đại La Phái. Rốt cuộc lực lượng các ngươi tích tụ mấy năm nay lớn như thế nào đây? "

Hồng Dịch vuốt ve thanh thần kiếm màu bích lục ở trên đầu gối. Cái vuốt vẹ nhẹ nhàng đấy trừu mến như là đang vuốt ve một hài tử đang ngủ say vậy.

- Kiếm này, ta sẽ phải dựa vào ngươi để đòi lại công đạo cho ta. Âm Dương Đào Thần Kiếm, cái tên này thật sự không tốt. Ta sỡ đặt lại tên cho ngươi, thế nào hả? Lòng người bất chính là vì tà. Vô tình vô nghĩa cũng do tà. Kiếm huynh, huynh chuyên tru sát những người có tâm bất chính, những người vô tình vô nghĩa. Vậy thì gọi là Tru Ta đi!

Hồng Dịch nhắm hai mắt lại, trong lòng thở ra một hơn dài để làm ngung lại sự kích động muốn trả lại Ngọc Kinh tóm lấy phụ thân Hồng Huyền Cơ của mình để hỏi cho ra lẽ.

Hắn biết, chỉ bằng việc mượn sức mạnh của kiếm tuy khiến thực lực đại tăng nhưng vẫn còn chưa đủ để có thể lấy lại cho mẫu thân mình một sự công bằng. Giờ hắn còn cần tiếp tục tích tụ thực lực, tiếp tục rèn luyện Đạo thuật cùng Võ Kỹ.

- Nếu ta có được thần thông như Bạch Tử Nhạc thì có thế đi được không đây?

Hồng Dịch thì thào tự nói.

Đúng lúc này, bên ngoài truyền tới tiếng gõ cửa.

- Ân! Vào đi!

Hồng Dịch sau khi nghe thấy tiếng gõ cửa thì đề giọng nói. Kẽo kẹt! Cành cửa căn phòng bị đẩy ra! Đi vào là hai nam tử. Trong đó một người khí vũ hiên ngang, lông mày trông như một con tằm, khuôn mặt tròn mà không phải là tròn, vuông cũng chẳng phải vuông, vẻ mặt không buồn cũng chẳng vui. Tuy hắn chỏ mặc một bộ thanh sam đơn giản nhưng vẫn có thể làm người ta cảm giác được khí chất của người này, khí chất của một người nắm đại quyền trong tay.

Mà một nam tử khác mặc hắc y, lưng hơi khom, thân hơi nghiêng đứng ở một bên nhưng hắn lại không giống một hạ nhân, nô bộc mà hình như là liêu mạc tham tá (*)

- Hồng huynh, đây là tuần phủ đại nhân của chúng ta. Ta là liêu mạc dưới trướng đại nhân. Hôm nay, đại nhân đặc biệt tới thăm huynh.

Khi hai nam tử vừa tiến vào trong phòng, hắc y nam tử kia đã bước lên trước hai ba bước nhìn Hồng Dịch đang đứng dậy nói.

- Sao? Tuần phủ đại nhân ư?

Hồng Dịch cũng vô cùng kinh hãi liền vội vã đứng dậy. Nhìn nam tử mặc thanh sam có lông mày như tằm, uy nghiêm tới cực điểm đứng ở giữa căm phòng, hắn biết người này chính là người quản lý quân chính và dân chính của cả một tỉnh, là vị quan có thực quyền thuộc hàng nhị phẩm, là đại quan ở vùng tiếp giáp với vùng biên giới này.

Tuần phủ tỉnh Ngô Uyên tên là Hầu Khánh Thần. Vị tuần phủ này trước cũng là một tiến sĩ chính quy được điểu tới vùng khác làm Huyện lệnh. Do năm đó Ngọc Thân Vương dẫn binh đi tiêu diệt thổ phỉ mà hắn biểu hiện trong việc cung ứng lương thảo, rồi cung cấp bản đồ khảo sát vô cùng xuất sắc nên được báo công lên trên, rồi từng bước từng bước tiến tới chức quan hiện giờ.

- Hồng Dịch tham kiến Hầu đại nhân!

Tuy trong lòng còn đang giật mình nhưng Hồng Dịch lập tức tỉnh táo trở lại, nhanh chóng đi tới rồi khom người tham kiến. Hồng Dịch giờ có thân phận cử nhân nhưng cũng chỉ có thể cùng một Huyện lệnh xưng huynh gọi đệ mà thôi. Còn như đối mặt với một tuần phủ, một đại quan thuộc hàng nhị phẩm thì hắn vẫn cần phải hành lễ.

" Hầu Khánh Thần tự mình tới gặp ta làm gì nhỉ? Tuy rằng ta có thư của Ngọc Thân Vương nhưng thân phận hai người cách nhau quá lớn. Hắn bảo một tên liêu mạc tới gặp ta là tốt rồi, cần gì phải vi phục tự mình đến dịch trạm gặp ta chứ?"

Hồng Dịch trong lúc hành lễ mà lòng tràn ngập sự nghi hoặc.

- Hồng thế đệ không cần đa lễ. Ta hôm nay vi phục tới gặp đệ cũng không phải là chính quy tiếp kiến. Mà thứ hai chúng ta đều là người của Vương gia nên không cần khách khí như vậy.

Hầu Khánh Thần vội vàng đưa tay đỡ Hồng Dịch. Thấy Hồng Dịch đã đứng thẳng lưng liền nắm tay hắn nói:

- Vào phòng nói chuyện!

Ba người lập tức vào trong phòng ngồi xuống. Hầu Khánh Thần không đợi Hồng Dịch mở miệng để hỏi:

- Thế đệ có phải trên đường vừa gặp người tới ám sát phải không?

- Đúng vậy!

Hồng Dịch gật gật đầu.

- Là ai? Thế đệ biết không?

Hầu Khánh Thần liên tục hỏi.

- Là một nữ nhân tự xưng là Triệu Phi Dung của Đại La Phái.

Ánh mắt Hồng Dịch chợt lóe lên rồi nói sự thật.

- Đại La Phái, Triệu Phi Dung!

Nghe được hai cái tên này, giờ lại tới phiên Hầu Khánh Thần hít vào một hơi thật dài. Tay niết vào cái ghế đang ngồi khiến nó kêu lên một tiếng răng rắc. Sau đó hai mắt hắn lại nhìn chằm chằm vào Hồng Dịch nói:

- Triệu Phi Dung ta cũng từng nghe nói qua. Nàng là một nữ đệ tử kiệt xuất của Đại La Phái, là một người có thể so sánh với Thánh nữ của đạo môn đứng đầu trong thiên hạ.

- Hầu đại nhân không nên nghi ngờ. Ta bên người cũng có cao thủ. Huống hồ ta còn một chút thủ đoạn bảo mệnh nhỏ nên cho dù yêu nữ kia có lợi hại thì ta cũng không để vào mắt. Có đến cũng phải chịu tổn thương không nhỏ mà về.

Hồng Dịch nhìn thấu nỗi nghi hoặc trong lòng Hầu Khánh Thần.

- Tốt! Thực lực của Thế đệ quả nhiên sâu không lường được. Khó trách Vương gia lại tiến cử ngươi vào quân đội lập công. Năm tới, sau khi lập công trở về rồi tiếp tục trúng tiến sĩ là chúng ta có thể làm quan cùng triều. Đến lúc đó ta còn muốn cùng thế đệ chúng ta cùng giúp đỡ lần nhau.

- Đại nhân quá khen!

Hồng Dịch khiêm tốn.

- Đại La Phái. Đại La Phái. Hừ!

Sắc mặt Hầu Khánh Thần đột nhiên biến đổi trở nên lạnh như băng, gằn từng chữ một nói với Hồng Dịch:

- Bọn chúng giờ đang âm thầm nắm giữ cả mười ba tỉnh Trung Châu, rồi cả hắc đạo, lục lâm lưỡng đạo Thuỷ bộ. Vì thé có chuyện gì xảy ra thì chúng chỉ cần phát Đại La Lệnh là sẽ có vô số nhân vật trong lục lâm vì chúng mà dốc sức. Ta là tuần phủ một tỉnh ở vùng phía nam Trung Châu lại cùng giáp giới với những tỉnh phương nam nên đã khó khăn giờ lại càng khó khăn hơn. Điều này hẳn Thế đệ cũng biết!

Phanh! Hồng Dịch vỗ vào bàn một cái thật mạnh, ánh mắt bắn ra hung quang nói:

- Chẳng lẻ những nhân vật lục lâm tuân theo chỉ thị của Đại La Phái mà dám cùng quan phủ đối nghịch sao? Dám ngăn cản quan lại thi hành chính lệnh sao? Phỉ không dám đấu cùng quan quân. Nhưng bọn chúng sao lại có lá gan lớn tới như vậy.

Thấy Hồng Dịch đột nhiên vỗ bàn, mắt thì lộ hung quang khiến Hầu Khánh Thần kinh ngạc không thôi. Sau đó trong lòng hắn âm thầm gật đầu:

" Hắn cũng thật là uy phong!"

- Các triều đại từ xưa tới nay dù có tăng cường tính tập quyền của trung ương như thế nào đi chăng nữa thì Triều đình cũng không có khả năng quản lý, chú ý toàn bộ tới từng ngóc ngách trong dân gian. Chung quy vẫn còn có lục lâm, giang hồ, những tên yêu nhân tồn tại. Song triều đình tính toán vẫn rất tốt. Hai mươi năm trước tiêu diệt Đại Thiền Tự, rồi cấm võ, cấm chỉ bang hội. Đây đều được xem như là để tăng cường sức mạnh của triều đình. Chỉ có điều, hiện giờ Đại La Phái kia có Thái Tử chống lưng nên dần dần trở nên hung hăng, càn quấy, thậm chí chúng còn lôi kéo một bộ phận quan chức ở Trung Châu khiến đám chó săn tay sai của chúng tại đây kiêu mạo tới cực điểm rồi. Giờ lại còn dám cản đường chặn giết mệnh quan triều đình nữa.

Hầu Khánh Thần tỉ mỉ kể mọi việc từ đầu, vẻ mặt hắn càng về sau càng lạnh, cuối cùng trong ngữ điệu còn ẩn hiện sát khí.

- Thế đệ có hứng thú cùng ta liên thủ làm một đại sự không?

- Đại sự gì?

Hồng Dịch ngẩng đầu nhìn Hầu Khánh Thần.

- Một khi vị Thánh nữ Triệu Phi Dung của Đại La Phái kia đã bị Hồng huynh đánh cho trọng thương. Giờ chắc chắn nàng ta đang ở nơi nào đó dưỡng thương. Ta nhận định nàng còn chưa ra khỏi Ngô Uyên bởi vì trong tỉnh cũng có ít nhiều trang viện bí mật của Đại La Phái mà những trang viện đó ta sớm đã phái người âm thầm giám thị. Chỉ cần có chút dấu vết để lại là ta lập tức nhận được báo cáo trinh sát. Thế đệ ở tạm đây hai ngày chờ ta tìm được tung tích nàng ta là lập tức chúng ta mang binh với sự trợ giúp của Thế đệ đi tiêu diệt trang có giấu yêu nữ kia rồi bắt sống yêu nữ đó!

Trong ngôn ngữ của Hầu Khánh Thần mang đầy vẻ tàn nhẫn quyết đoán, hơi thể giết chóc không thể nghi ngờ. Điều này thể hiện tác phong cường ngạnh của tuần phủ một tỉnh.

"Không hổ là một môn hạ dưới trướng Ngọc Thân Vương. Khó trách hắn có thể làm tuần phủ của một tỉnh."

Hồng Dịch lập tức hiểu được Hầu Khánh Thần muốn làm gì. Hắn muốn thừa cơ hội này bắt Triệu Phi Dung, lợi dụng đó nhổ tận gốc thế lực của Đại La Phái tại tỉnh Ngô Uyên.

Đại La Phái hiện giờ ở phương nam, mấy năm gần đây đã âm thầm nhúng tay vào Trung Châu, khống chế lục lâm hắc đạo lưỡng đạo thuỷ bộ Trung Châu, lại còn dựa vào thế lực của Thái Tử tiến hành khống chế quan phủ ở đây.

- Tình hình trước mắt trong triều đình thì thế lực của Thái Tử là rất lớn, thậm chí ngay cả Hoàng Đế cũng bắt đầu cảm thấy bất an nên cần Hòa Thân Vương và Ngọc Thân Vương tới để cân bằng thế lực. Điểm này tất cả mọi người đều có thể nhìn thấy. Hơn nữa Hoàng Đế vốn e ngại những môn phái. lục lâm trong dân gian rồi cả những lực lượng bên ngoài đang dần trở nên lớn mạnh. Nếu Hầu Khánh Thần bắt được Triệu Phi Dung eooif áp giải nàng ta vào kinh, dâng một bản tấu chương, có nhân chứng, vật chứng thì chỉ trong chốc lát có thể đánh cho Đại La Phái vĩnh viễn không có ngày vươn mình. Mà bản thân hắn sau khi thảo phạt xong lại có thể khiến Hoàng Đế vui lòng. Quan trọng là Hoàng Đế khẳng định muốn làm yếu đi thực lực của Đại La Phái cũng đồng nghĩa với việc làm suy yếu thực lực của Thái Tử. Chỉ là một do e ngại Thái Tử, hai e ngại Hồng Huyền Cơ, dù gì Hồng Huyền Cơ cũng là người Đại La Phái, ba e ngại Đại La Phái tòng long có công, bốn là không có cớ và trong triều cũng không có đại thần có cam đảm động tới Đại La Phái. Nếu lần này, Hầu Khánh Thần một lần thành công thì tiền đồ của hắn không thể hạn lượng. Sau này có khi còn được làm tới chức Tổng đốc, đại quan tướng soái Chân chính của mười ba tỉnh Trung Châu này ý chứ.

Trong lòng Hồng Dịch phỏng đoán suy nghĩ của Hầu Khánh Thần.

- Đại sự này ta chắc chắn sẽ trợ giúp đại nhân. Đại nhân cứ đi điều tra. Chúng ta trong dịch trạm chờ hãi ba ngày nữa, một khi có tin tức có thể phái người cho ta biết. Song vị Triệu Phi Dung của Đại La Phái kia có Đạo thuật cũng như Võ thuật đều sâu không lường được. Nếu không thể một lần bắt được nàng ta thì sau này có thể rước lấy phiền toái vô cùng vô tận.

Hồng Dịch đối với thần thông của Triệu Phi Dung vẫn còn có chút kiêng kị.

- Thế đệ không cần lo lắng. Chỉ cần nàng còn ở Ngô Uyên thì ta tự nhiên sẽ khiến nàng đi tới đường cùng. Cho dù nàng có biến thành một con chuột cũng không thể trốn khỏi.

Hầu Khánh Thần đứng dậy:

- Đại La Phái cao thủ nhiều như mây. Ta thân là tuần phủ một tỉnh cũng không thể không có cao thủ phụ giúp. Cho dù sức mạnh của bọn chúng có mạnh mẽ nhưng ta xem chúng cũng không dám trắng trợn tập kích quan phủ đâu.

Dứt lời, Hầu Khánh Thần gật đầu với Hồng Dịch ý bảo mình xin đi trước:

- Thế đệ không cần đưa tiễn. Nghe nói đệ hôm nay cũng bị thương nên trước nên đi nghỉ sớm đi. Triệu Phi Dung tự cho mình là tuyệt đỉnh cao thủ mà xem thường sức mạnh của triều đình. Ta nhất định sẽ cho nàng một giáo huấn suốt đời khó quên .

"Bắt Triệu Phi Dung sao!”

Thấy Hầu Khánh Thần rời khỏi, Hồng Dịch vuốt ve cây Đào Thần Kiếm bị hắn đổi tên thành Tru Tà:

" Triệu Phi Dung, ngươi muốn dùng thanh kiếm này để giết ta ư! Nhưng người hẳn không ngờ tới rằng ta sẽ cầm nó để đi bắt ngươi đó!"

………………………………

- Sư muội, muội bị thương sao?

Trang chủ Liễu Bạch Vân của Bạch Vân Trang thấy sắc mặt tái nhợt của Triệu Phi Dung thì hoảng sợ.

- Liễu Bạch Vân, ngươi điều tra cho ta đoàn người Hồng Dịch hiện giờ đã vào thành chưa. Để ý xem bọn chúng đi về phía nào rồi an bài một gian phòng yên tĩnh cho ta. Ta cần phải chữa thương. Hai ngày sau, khi vết thương của ta đã tốt lên sẽ tự mình đi thu hồi Âm Dương Đào Thần Kiếm.

Triệu Phi Dung vẫn một bộ quần áo màu trắng như trước, ngọc bội các thứ không một chút tán loạn.

- Sư muội, ngươi!

Liễu Bạch Nguyên kinh ngạc nói.

- Nhiều chuyện. Người không cần hỏi. Nghe phân phó của ta rồi thì đi làm đi. Hồng Dịch đã bị ta giết chết, chỉ có điều người bên cạnh hắn có một nhân vật hơi khó giải quyết.

Triệu Phi Dung xua tay.

- Được rồi!

Liễu Bạch Vân ứng tiếng:

- Người đâu!

Bạch Vân Trang là một đại trang viện nằm trong một trăm ba mươi dặm tỉnh Ngô Uyên. Trang viện này so với Lục Liễu trang còn lớn hơn gấp mười lần, thuộc loại địa chủ phú giáp của một phương. Trang chủ điền trang Liễu Bạch Vân là một cử nhân. Năm này tuổi đã ngoài ba mươi, ở đây chuyên đọc sách tập võ. Hắn cũng là một nhân vật có chức sắc nổi tiếng ở tỉnh Ngô Uyên.

Nhưng mà không một ai biết được vị trang chủ này lại là một nhân vật trọng yếu trong lưỡng đạo thuỷ bộ mười ba tỉnh Trung Châu, một người được cử tới đây để ngầm quản lý một bộ phận lục lâm hắc đạo rồi để được chia phần. Tiền thu nhập của hắn lên tới hơn mười vạn lượng bạc trắng.

Đồng thời, Liễu Bạch Vân còn là một trong những đệ tử kiệt xuất của Đại La Phái được Đại La Phái an bài trở thành một quân cờ quan trọng ở Trung Châu này.

Của cải của Bạch Vân Trang có vô số, cao thủ trong bóng tối nhiều như mây mà biểu hiện ra ngoài là mấy trăm trang đinh hộ viện. Hàng năm đầy tớ đều tới những vùng nông thôn thúc dục địa tô. Mà Phòng thu chi cũng có tới mấy trăm người. Đây là điểm hình cho một nhà đại địa chủ, Đại chức sắc.

" Không thể tưởng được cái tên Hồng Dịch kia trong tay lại có Tử Lôi hỏa dược được luyện chế thành Thần phù kiếm. Công phu vẽ bùa có thể khiến hỏa dược chi lực thẩm thấu vào kim thiết thì trừ vị cao thủ thần bí khó lường kia, kẻ đứng đầu Thái Thượng Đạo Mộng Thần Cơ thì cũng chỉ có tông chủ Phương Tiên Đạo Tiêu Ảm Nhiên. Trừ hai người đó thì trong các đạo phái thiên hạ những nhân vật có thần thông như vậy cũng chưa tới hai mươi vị. Rốt cuộc ai đã giúp hắn luyện chế cây pháp khí đó? Song hắn cũng thật tàn nhẫn và cũng rất quyết tâm đi. Ý đồ muốn cùng ta đồng quy vu tận sao. Thần thông của ta há lại để một con kiến nhỏ bé như ngươi đoán ra sao?”

Trên đỉnh núi phía sau Bạch Vân Trang, trong một tòa lầu gác vô cùng u tĩnh. Ở đây đâu đâu cũng tỏa hương của hồng mộc (ND: Hồng mộc: Gỗ cây lim, hay còn gọi là cây trắc.). Đứng trên đỉnh của căn lầu, mở cửa sổ ra là có thể nhìn thất được trong phạm vi mấy chục dặm. Đây chính là một điểm cao để có thể khống chế mọi động tĩnh xung quanh.

Mà trên núi có rất nhiều điểm bí mật và vừa là nơi tu luyện cũng vừa là một chỗ kín đáo để canh gác. Ở đây khắp nơi đều có cao thủ canh phòng.

Triệu Phi Dung đang ở trên tiểu lâu lặng lẽ vận Thần hồn. Đồng thời, nàng từ trong người lấy ra một cái hộp bằng bạch ngọc. Mở hộp ra thấy bên trong là chín cây hương lớn bằng đầu ngón tay dài ba tấc.

Sau khi đốt hương, khói tỏa ra có màu xanh nhạt như sương mù trong sơn cốc vào buổi bình minh.

Đây là ' Trấn hồn hương'. Người thường chỉ cần ngửi được là sẽ thần thanh khí sảng, ý niệm thuần tịnh.

Nhưng mà đối với người tu đạo mà nói, ' Trấn hồn hương' này là linh dược pháp bảo tốt nhất dùng để chữa trị Thần hồn. Loại hương này là bí dược của Đại Thiền Tự năm đó, trải qua vô sỗ năm rồi cả rất nhiều hòa thượng có y thuật, có Đạo thuật tinh thông mới luyện chế thành công.

Triệu Phi Dung đốt ba cây hương rồi không ngừng hít vào thở ra. Lúc đó quanh thân thấp thoáng có ánh hào quang như ánh sáng khi một ngôi sao vỡ ra tạo nên, ánh hào quang đó luân chuyển quanh thân rồi dần dần ngưng tụ thành một dải lụa đầy sao. Cuối cùng, ánh sao càng ngày càng nhiều, trông như một con sóng lớn đang cuộn trào mãnh liệt. Tinh quang rực rỡ mênh mông như nước.

- Nguyên Thần Tinh Quang Thể!

Mở mắt ra, vẻ tái nhợt trên khuôn mặt Triệu Phi Dung đã biến mất không thấy đâu.

" Tới lúc thu hồi thanh Đào Thần Kiếm kia rồi. Thanh thần kiếm này nằm trong Hám Thiên Thất Bảo của Lạc Thiên Nguyệt, uy lực của nó chỉ đứng sau Liệt Thần Khôi. Sau khi thu hồi ta nhất định phải tham bái tế luyện nó ba trăm ngày để tâm cùng Đào Thần hợp lại mới không thể để ai cũng có khả năng đoạt mất. "

Triệu Phi Dung đứng dậy, khóe miệng hơi nhếch lên, cười lạnh.

- A! Cái gì thế kia?

Khi Triệu Phi Dung vừa đứng dậy liền thấy cách đây hơn mười dặm có cờ quạt phất phới, thiết giáp như lân, đao thương như rừng, hắc mã như rồng đang ào ào kéo đến.

Bốn phía đều xuất hiện quân đội giống như vậy.

Quân đội ở mỗi một phía ít nhất có tới một ngàn quân. Tổng cộng có chừng bốn ngàn đại quân đang hướng về phía Bạch Vân Trang mà tiến tới, hình thành thế bao vây cả bốn mặt trang viện.