Chương 133: Công Đức Cà Sa!

Dương Thần

Đăng vào: 12 tháng trước

.

- Đại nhân đối đãi với chúng tôi như vậy, chúng tôi nguyện liều chết vì đại nhân mà giết địch?

Nghe thấy Hồng Dịch nói sau khi trận chiến kết thúc sẽ thu lại thi thể của những binh lính chết trận, xuất bạc đưa họ về tận quê quán, lá rụng về cội, hơn hai trăm binh lính còn lại đều đưa mắt nhìn nhau, sau đó lần lượt quỳ xuống, đồng loạt hô lên, chấn động cả Quần Xà hạp côc, âm thanh vang dội khắp núi rừng, kéo dài một hồi lâu không dứt.

Tướng sĩ trên chiến trường chết trận, đều phơi thây nơi đồng hoang, không ai quan tâm. Kể cả là bên thắng trận, cùng lắm cũng chỉ thu gom thi thể lại thành đống, sau đó hỏa thiêu tập thể, rồi chôn xuống đất. Trăm triệu lần không bao giờ được mang về chôn cất tận quê nhà, bởi làm vậy sẽ tốn rất nhiều chi phí.

- Tốt! Nghỉ ngơi tại chỗ đi!

Hồng Dịch chính là nhằm vào hiệu quả như vậy, sau đó vung tay lên, để cho đám binh lính này đứng lên. Rồi tản ra nghỉ ngơi uống nước, lau mồ hôi, hồi sức.

- Mặc dù tổn thất thảm trọng , nhưng giết chết được Lục Mi, coi như chúng ta lập được một công lớn.

Xích Truy Dương đi tới bờ suối, nhấc cái xác đã cháy sạm đen của Lục Mi lên, mặc dù thi thể đã cháy tới mức không ra hình người, nhưng vẫn mơ hồ nhận ra được diện mục âm hiểm ngoan độc của hắn, cũng không có gì trở ngại trong việc giao nộp xin thưởng.

- Cắt đầu của hắn ra, mang đi bảo quản.

Kim chu đĩnh đạc nói.

- Lưu hắn toàn thây đi.

Hồng Dịch nhìn Xích Truy Dương đang giơ Loa Văn cương đao trong tay, chuẩn bị cắt đầu hắn bọc lại.

- Mấy người các ngươi lưu lại phòng thủ nơi này, trông coi cho kỹ thi thể và chiến trường, còn có cả vũ khí và khôi giáp, đợi quân đội tiến vào thu thập, những người khác theo ta tiếp tục tiến lên phía trước, vượt qua Quần Xà hạp cốc là có thể đến được chính đại bản doanh của hải tặc. Mọi người phải thật cẩn thận.

Hồng Dịch liên tiếp truyền lệnh xuống, vô cùng kín kẽ cẩn thận, một giọt nước cũng không lọt.

Lưu lại một số thủ hạ vũ lực thấp kém chiếu cố những binh lính bị trọng thương, trông coi chiến trường, đợi sau quân đội tiến vào thu giữ. Còn bản thân mang theo đội ngũ có võ lực cường hãn tiến về phía trước, tiếp tục đi tới, đây là lựa chọn tốt nhất.

- Hồng huynh, lại đây xem này!

Xịch Truy Dương nhấc thi thể của Lục Mi lên, dường như phát hiện ra thứ gì đó, vội kêu lên.

Hồng Dịch đứng dậy, đi tới. Tùy tiện nhìn qua vài lần, liền nhận thấy bộ lục bào của Lục Mi bị đốt cháy xém, bên trong loáng thoáng lộ ra màu ám kim lấp lánh. Bên trong y phục hiện lên màu ám kim, nhìn qua có thể nhận thấy nó được đan từ rất nhiều sợi kim tuyến, tạo thành những hình thoi nhỏ. Vốn chiếc y phục này không có gì đặc biệt, nhưng bị lửa thiêu đốt, sau đó bị nước suối rửa sạch, hiện giờ đang lấp lánh lóe sáng. Hình như đây là một kiện bảo y, y phục màu ám kim này dường như là một bộ áo cà sa.

- Đây là một chiếc cà sa?

Hồng Dịch và Xích Truy Dương đưa mắt nhìn nhau.

- Không sai, là áo cà sa. Hơn nữa chiếc áo này được dệt từ ô kim ti, không sợ lửa đốt, càng đốt càng sáng. Hơn nữa sau khi quấn quanh người, đao kiếm không thể đả thương được. So với Ngân Sa giáp còn tốt hơn một bậc. Đây chính là áo cà sa dành riêng cho cấp bậc trưởng lão của Đại Thiện Tự năm đó.

Xích Truy Dương nói.

- Ô kim ti! Thảo nào...

Hồng Dịch đột nhiên nhớ lại, hình như miếng vải ghi lại kinh văn Di Đà Kinh cũng có loại mầu sắc và chất liệu như thế này. Nhưng so với áo cà sa trên người Lục Mi thì tinh khiết hơn nhiều.

- Bộ áo cà sa này, chính là tài sản của riêng chúng ta, tính ra cũng không có gì thiệt thòi.

Xích Truy Dương nhấc tay lên, giật chiếc áo cà sa từ trên thi thể của Lục Mi. Một khối vải bố màu ám kim bị lôi ra, sau đó được xếp chồng lên nhau, nhét vào tay áo trông không có gì khác biệt.

- Ấy! Trên chiếc áo cà sa này còn có chữ viết!

Hồng Dịch ngăn cản Xích Truy Dương xếp chiếc áo lại. Hắn cầm lấy chiếc áo cà sa giũ mạnh ra, sau khi giũ ra, dưới ánh mặt trời, quả nhiên phát hiện ra chính giữa chiếc áo cà sa có một dòng chữ li ti, hình như là một đoạn kinh văn.

- Đây là chữ gì vậy? Là bí tịch võ công hả?

Xích Truy Dương cũng nhìn qua nhưng không nhận biết được dạng chữ.

- Đây là kiểu chữ triện đồng của ngàn năm trước.

Hồng Dịch nói.

- Đây không phải là bí tịch võ công, là kinh văn trong công đức thiên.

- Nhưng kinh văn công đức này...hình như có chút kỳ quái! Hình như hoàn toàn không liên quan gì đến công đức thiện niệm thường gặp!

Hồng Dịch vừa trả lời Xích Truy Dương, vừa nhìn lên kinh văn viết trên áo cà sa, càng xem càng kinh hãi.

Kinh văn trên áo cà sa, không phải là bí tịch võ công, cũng không phải là đạo thuật tu hành, mà là một thiên kinh văn công đức. (một đoạn văn có phần mở đầu và phần kết thúc, nói về một nội dung hoàn chỉnh)

Hồng Dịch đọc qua không ít kinh phật, đạo kinh, còn có cả kinh văn đạo đức khuyên dạy con người hướng thiện, trong đó cũng nhắc qua về công đức. Nhưng thiên kinh văn trên chiếc áo cà nói về công đức hoàn toàn khác với những gì Hồng Dịch đọc trước đó.

- Như ta nghe thấy, bỗng ta hỏi phật, như thế nào là công đức? Nếu ta lấy vô cùng vô tận trân bảo trên thế giới đại ngàn này bố thí cho chúng sinh cùng khổ, khiến cho thiên hạ thái bình, người người không còn chịu đau khổ, không còn bệnh tật, thế có phải là công đức không? Phật nói rằng: không phải là công đức. Bố thí, làm phúc là việc thiện, không thể nói làm phúc là công đức, công đức ở trong thân phật, không ở trong việc làm phúc...

- Bản tính là công, yên ổn là đức, niệm niệm vô trệ, bản tính tự nhiên, chân thực diệu dụng, đó là công đức....

- Công đức với thiện ác có liên quan không? Niệm niệm vô trệ chính là mỗi một ý niệm trong đầu đều thông suốt thấu đạt, đây chính là công đức sao? Nếu như một người là ma đầu, hắn tuân theo bản tính tự nhiên của mình, giết người như ngóe, khiến cho ý niệm trong đầu được thỏa mãn, đó là công đức sao?

Hồng Dịch rốt cuộc cũng là người đọc sách, trong nháy mắt liền hiểu được ý nghĩa của kinh văn, nhưng trong lòng cũng cảm thấy nghi vấn, vội vàng cúi nhìn xuống.

Quả nhiên bên dưới kinh văn có nói đến vấn đề này.

Thiên kinh văn công đức này dùng phương pháp một người hỏi một người đáp để diễn giải, người hỏi là đệ tử, người đáp là Phật. Phật đáp lại rằng:

- Niệm niệm vô trệ là công đức, thiên ma như thế kia, bản tính cực ác, bản tính tự nhiên là ác niệm, hoành hành giết chóc, có phải là công đức hay không? Phật nói rằng: là công đức, thiên ma bản tính cực ác, nhận thức được bản tính của mình, hoành hành giết chóc, trở thành ung dung tự tại, không bị ràng buộc, cùng phật ngang hàng.

- Giỏi thật, đoạn kinh văn này quả thực là đại nghịch bất đạo! Đây là kinh phật sao? Không phải là kinh điển ngoại đạo chứ?

Hồng Dịch đọc đến đây, rùng mình một cái, đoạn kinh văn này là phật đối đáp với đệ tử, đại ý là thế này, đệ tử của phật hỏi phật rằng, bản tính của thiên ma là giết chóc, cực ác, nếu như thiên ma y theo bản tính tự nhiên của mình, giết chóc sát hại sinh linh, khiến cho bản tính của mình được thỏa mãn, như vậy có tính là công đức không. Phật trả lời rằng : đó là công đức. Thiên ma biết bản tính của mình là cực ác, vì vậy làm việc cực ác để thỏa mãn ý niệm trong đầu của mình, đó cũng là công đức, thiên ma như vậy có bản linh thần thông tự tại, được gọi là tự tại thiên ma, có lực lượng ngang hàng với phật.

- Quá trình nhận thức ra bản tính của bản thân, đó là công! Sau khi biết được bản tính, dựa theo bản tính để hành động, khiến bản tính của mình dễ chịu, đó chính là đức! Công đức cùng thiện ác không liên quan....Đại nghịch bất đạo, đại nghịch bất đạo....Đây là kinh điển gì thế này! Khó trách Đại Thiện Tự bị tiêu diệt. Nhưng....Nhân chi sơ, tính bổn thiện, bản tính của con người vốn là thiện lương...Đoạn kinh văn này, dường như cũng không có gì sai, vậy bản tính của ta là gì nhỉ? Là thiện, hay là ác? Là ghét ác như ghét cừu? Hay là có thù oán phải trả? Hay là mềm yếu? Là đạo đức? Hay là tôn trọng đạo lý, sùng bái bạo lực....

Hồng Dịch đối với thiên công đức kinh văn này trầm tư suy nghĩ thật sâu.

Bất chợt, hắn phát hiện ra đối với bản tính của bản thân, còn chưa xác định rõ ràng, còn chưa nắm bắt được.

Bản tính của mình, rốt cuộc là thế nào đây?

Hồng Dịch còn chưa có một kết luận rõ ràng, trong lòng có chút mơ hồ.

- Xem ra, công của ta không đủ, công không đủ, làm sao có thể tụ thành đức. Thiên kinh văn này, thật sự là đi ngược lại đạo lý sao? Thật sự là lời của Phật sao? Không phải là giả phật sao?

Hồng Dịch đọc sách hơn mười năm, bất kể là tam giáo cửu lưu, bất luận là kinh điển gì, của triều đình hay của dân gian khi nói về công đức, đều nói thế nào là hành thiện, thế nào là tích đức, thế nào là bố thí, làm việc tốt.

Cho tới tận bây giờ chưa từng có kinh văn nào nói rằng biết được bản tính mình, làm theo bản tính của mình lại là công đức cả.

Thiên kinh văn này nếu như đến tay triều đình, nhất định sẽ bị cho là tà giáo, ngoại đạo, chắc chắn sẽ phế bỏ, nghiêm cấm sao chép , bị vạn người phỉ nhổ.

- Hồng huynh, không nên ngồi đây nghiên cứu học vấn nữa. Binh lính cũng nghỉ ngơi tốt rồi, chúng ta vươt qua Quần Xà hạp cốc đi.

Xích Truy Dương nghe thấy đây không phải là bí tịch võ công, cũng không phải là bí tịch đạo pháp, mà là học vấn kinh nghĩa, sớm đã không còn hứng thú, nhìn thấy Hồng Dịch nhập thần như vậy, không khỏi lay lay chiếc áo cà sa.

- Hả? Vậy cất chiếc áo cà sa này đi.

Hồng Dịch thanh tỉnh lại, dứt bỏ khỏi thuật thuyết của thiên công đức kinh văn kia, định trụ lại tâm thần của mình! Nhìn binh lính thủ hạ của mình nghỉ ngơi khỏe mạnh, liền hô nhẹ lên một tiếng:

- Chuẩn bị lên đường.

Xoạt xoạt xoạt!

Đao kiếm va chạm, cung tiễn khoác lên lưng, tất cả binh lính cường hãn đều chỉnh tề đứng lên.

Trải qua trận chiến vừa rồi, đám binh lính này dường như trưởng thành hắn lên.

- Đánh giặc chủ yếu dựa vào lực lượng hạch tâm, còn về tạp binh, chỉ có thể tạo nên tác dụng phụ trợ, thảo nào lịch sử khai quốc, quân đội nào bên trong cũng có mấy vị đại tướng, cho dù binh bại, phải trốn chạy, nhưng bất cứ lúc nào cũng có thể tổ chức phản công, chỉ cần lực lượng hạch tâm không bị tiêu diệt, thì việc chiêu binh cũng rất dễ dàng! Khó trách, ngàn quân dễ kiếm, một tướng khó cầu.

Ngoại trừ một số binh lính ở lại trong Quần Xà cốc đợi đại quân đến, thì những binh lính cường tráng thủ hạ của Hồng Dịch liền lập tức hành quân.

Trong khi đoàn quân đang tiến về phía trước, Hồng Dịch nhớ lại trận chiến kịch liệt vừa rồi, trong lòng càng thấu hiểu đạo lý "Ngàn quân dễ kiếm, một tướng khó cầu."

Vừa rồi, khi giao đấu với Lục Mi, Hồng Dịch một mình một ngựa, cùng Xích Truy Dương, Trầm Thiết Trụ, Tiểu Mục, Bạch Vân ngũ lão xông lên phía trước giết địch, binh lính còn lại thì theo ở phía sau. Bằng vào chiến thuật xuyên thấu khiến cho đội hình quân giặc rối loạn, nhờ thế ba, bốn trăm người mới có thể đấu với năm, sáu trăm người, thương vong rất ít. Nhưng mình lại bị một tên Lục Mi ngăn lại, thế xuyên pha bị cản lại, thủ hạ lập tức chết thảm thương.

Điều này khiến cho Hồng Dịch hiểu rằng, trong quân đội, điều quan trọng là phải có cao thủ dùng làm tiên phong mở đường.

Một đội quân, có một đoàn đội tiên phong vô địch, xông lên chém giết, phá nát đội hình quân địch. Trăm trận trăm thắng, nếu không có hạch tâm vô địch đi đầu dọn đường, thì cho dù có nhiều binh lính hơn nữa cũng sẽ bị đập nát.

Trong sử sách có ghi lại rằng, từng có một đội quân bảy ngàn người, đánh tan mười vạn quân thù. Hồng Dịch vẫn không nghĩ ra nguyên nhân tại sao, còn tưởng rằng sử sách thổi phồng lên, bây giờ rốt cục cũng hiểu ra được.

- Sau này nhân mã dưới trướng ta nhất định phải lấy tinh anh cao thủ làm chủ lực, lấy tiền bạc làm phụ trợ, chỉ cần có nhân mã hạch tâm, cộng với tài lực cường đại, bất cứ lúc nào cũng có thể tập hợp được bách chiến hùng sư.

Hồng Dịch thầm nghĩ.

Đúng lúc này, cảnh vật trước mặt trở nên sáng sủa.

Đội ngũ cuối cùng cũng xuyên qua Quần Xà hạp cốc.

Mặc dù Hồng Dịch đã sớm xem qua bản đồ, biết được phía sau Quần Xà hạp cốc chính là một dải bình nguyên, ở chính giữa bình nguyên có một tòa thành , tên là Cự Kình thành, đó chính là căn cứ địa của hải tặc, nhưng bây giờ tận mắt nhìn thấy, hắn mới cảm nhận được sự hoành tráng của bình nguyên.

Một dải bình nguyên mênh mông hiện lên trước mắt hắn.

Một dải bình nguyên bằng phằng rộng lớn được chia thành nhiều khối đất vuông vắn, tiếp giáp với những khối đất đó là nhà cửa, kênh mương, guồng nước, phòng xay lúa, trâu ngựa, vân vân..

Hạt thóc óng ánh vàng, đủ loại thực vật được trồng trên bình nguyên bóng bẩy lấp lánh.

Có một con đường rộng xuyên qua những ô ruộng đất, nhìn trông giống như đường lớn ở Đại Kiền.

Chính giữa bình nguyên là một tòa thành trì, nhìn qua liền nhận thấy diện tích của tòa thành này chiếm đến mấy ngàn mẫu (1 mẫu= 3600 mét vuông), không lớn như các huyện thành.

Bên trong thành trì có nhà cửa cao lớn, trên đầu tường thành loáng thoáng có

binh lính phòng thủ, tinh kỳ bay phất phới.

- Đây là hải tặc sao? Không phải là một quốc gia à?

Hồng Dịch không thể tưởng tượng nổi, trong ấn tượng của hắn, hải tặc chính là thuyền nhỏ, lá sơn trại sơn động, ngay cả là hải tặc cường đại thì căn cứ cũng không vượt quá một tòa thành trì bằng gỗ.

Ngờ đâu, hải tặc trước mắt, ở trung tâm bình nguyên Cự Kình đảo, lại xây dựng một thành trì lớn như vậy. Trồng được các loại thực vật, tự cung tự cấp! Hoàn toàn là một quốc gia được tự lập trên biển, vì thành trì chính là biểu tượng của vua.

- Trên Cự Kình đảo này, vốn là của người địa phương, nhưng sau lại bị ba tên đảo chủ dẫn người cướp đoạt về, thi hành chế độ nô lệ, dưới sự ủng hộ của Vân Mông quốc, kiến thiết được thành trì có khí sắc như thế này. Qua vài năm nữa chỉ sợ đạt thành đại khí, tự lập thành một quốc gia! Khó trách Tĩnh Hải Quân lần này huy động lớn như vậy! Vùng này sau khi bị đánh hạ, hoàn toàn có thể mang dân cư vùng duyên hải di cư đến đây, trở thành một tỉnh ở hải ngoại của Đại Kiền.

Hồng Dịch lẩm bẩm nói.

- Huynh nhìn kìa, có người đã tấn công! Đằng kia có khói lửa, bọn họ bắt đầu công thành! Là quân tiên phong của Vệ Lôi!

Xích Truy Dương lại đưa tay lên chỉ về phía xa xa trên thành trì. Hắn liền nhìn thấy một đại quân gần nghìn người từ một phía khác trong rừng xông lên quan đạo trên bình nguyên, rất nhanh áp sát thành trì, bắt đầu tấn công.

Mắt Hồng Dịch cũng khá tốt, vừa nhìn đã nhân ra là Vệ Lôi lĩnh suất quân tiên phong.

- Không thể để hắn công phá thành trì trước được. Bên trong Cự Kình thành có vô số tài bảo, chúng tiến vào sẽ cướp sạch đấy. Chúng ta lao lên đi!

Kim chu hét lên một tiếng.

- Ngươi chỉ là một con kim chu, muốn tài bảo làm gì?

Tiểu Mục nhìn kim chủ kích động mãnh liệt, tám cẳng cọ vào nhau lạch cạch, kỳ quái hỏi.

- Hừ, ta tất nhiên là thích tài bảo.

Kim Chu nhìn Hồng Dịch, nói loạn cả lên:

- Xông vào giết đi! Xông vào giết đi!

- Tất nhiên là không thể để cho Vệ Lôi cướp được công đầu. Mọi người, chúng ta xuống nào!

Ánh mắt Hồng Dịch chợt lóe lên, vung kiếm trong tay lên, suất lĩnh mọi người từ Quần Xà hạp cốc lao xuống, phóng lên quan đạo của Cự Kình bình nguyên.

Cự Kình bình nguyên này, diện tích mấy chục vạn mẫu, bốn phía là núi bao bọc, tạo thành một tấm bình phong tự nhiên, trên bình nguyên đất đai phì nhiêu, có nhiều nguồn suối, quả thực là một kho thóc lớn. Nếu ở chỗ này cho xây dựng kiến thiết thành trì, dựng nên các loại ruộng đất ngoài hải đảo, quả thực có thể phát triển thành căn cứ rất tốt.

Hồng Dịch đạp chân lên quan đạo trên bình nguyên, mắt nhìn thấy ruộng lúa hai bên quan đạo còn chưa thu hoạch, trong lòng cũng âm thầm kinh ngạc trước sự thần kỳ của tạo hóa.

Trên Cự Kình đảo này, một năm có đến bốn mùa có thể thu hoạch được.

.............................

- Công tử, trên thành cũng không có nhiều lực lượng phòng thủ. Chúng ta hoàn toàn có thể công phá cái thành này, trực tiếp xông thẳng vào phủ đệ ở trung tâm thành, đi trước vơ vét.

Lúc này, dưới chân Cự Kình thành, đội ngũ mấy trăm người của Vệ Lôi đã hoàn toàn công phá xong cổng thành.

Vệ Lôi nhìn tinh kỳ trên đầu thành, lác đác một vài thủ vệ như đang lâm đại địch bên trên, lạnh lùng cười một tiếng:

- Đó là điều tất nhiên, Cự Kình đảo này có bao nhiêu người? Bọn họ biết không thể thủ được thành, nên mới tản ra bốn phía rừng rậm xung quanh mai phục, đánh du kích. Ta vượt qua vòng phong tỏa, tất nhiên là phải tiến đến phá thành, tiến vào vơ vét! Tiểu Vũ, phá vỡ cửa thành cho ta!

- Vâng ! Công tử!

Nữ tử đeo cự kiếm đứng bên cạnh Vệ Lôi vội vàng gật đầu, rồi bất thình lình lấy ra một thanh cung, trên cung lắp một mũi tên, mũi tên này là tên gỗ, trên thân tiễn chi chít những phù chú đen sẫm, phát ra mùi hỏa dược nồng nặc.

Nữ tử bắn thẳng mũi tên vào chính giữa cửa thành.

Rầm!

Mộc tiễn nổ tung, cửa thành rung lên ầm ầm, binh lính mặc giáp đen trên tường thành sợ hãi ôm đầu rúc như chuột.

Bồng Bồng Bồng!

Nữ tử này liên tiếp bắn ra ba tiễn.

Rầm! Rầm! Rầm!

Cửa thành liên tục nổ mạnh, cả tường thành rung chuyển nghiên ngả như sắp đổ. Lão giả thủ hạ của Vệ Lôi, Hoành Luyện Thái Bảo Lôi Liệt xông mạnh về phía trước, một quyền tung ra, nện thẳng vào cổng thành.

Rầm!

Cửa thành hoàn toàn mở rộng ra.

- Công tử, lại có một đội binh lính tới! Là tên Hồng Dịch kia!

Đúng lúc này, một người bên cạnh Vệ Lôi, nhìn thấy đội quân của Hồng Dịch đang bước đến trên quan đạo, vội vàng nói.

- Lôi Liệt! Ngươi mang theo ba mươi tên ám vệ, đi tới giết chết hết bọn chúng! Làm cho sạch sẽ, một người cũng không được lưu lại. Ta vào thành trước!

Vệ Lôi hừ lạnh một tiếng.