Đăng vào: 12 tháng trước
- Ngươi là ai? Vì sao lại chặn đường chúng ta, hơn nữa lại còn dùng tà pháp ám toán nữa?
Xích Truy Dương nhìn nữ tử quỷ dị đang đứng ở ngoài bảy bước phía xa xa kia lớn tiếng quát. Hắn cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ, bởi vì thủ đoạn trong khoảnh khắc mới vừa rồi làm cả thiên địa thay đổi, tạo cả tinh không tráng lệ đã làm cho hắn kiêng kị. Mà hiện giờ hắn còn thấy hai con Ngao Sư Vương cứ run rẩy nên biết rằng nữ tử đứng phía xa kia không phải là dạng dễ trêu chọc.
- Hắc hắc, bên trong đám các ngươi quả nhiên là có cao thủ. Tinh Tú Âm Dương đạo đại pháp của ta không ngờ lại bị phá vỡ.
Nữ tử đang đứng trên quan đạo nói. Âm thanh không lớn nhưng lại vang lên rất rành mạch trong tai, như vất vưởng, lượn lờ bên trong tâm linh mỗi người vậy
- Yêu nữ! Ngươi dám ban ngày ban mặt trên quan đạo thi triển yêu thuật ngăn cản mệnh quan triều đình sao?
Hồng Dịch đưa tay ngăn không cho Xích Truy Dương nói nữa. Sau đó hắn lấy tay chỉ vào nữ tử đằng xa kia quát. Âm thanh phát ra từ phế phổi, hùng hồn, trầm ổn và rất có lực. Đồng thời, hắn còn căng mắt để nhìn xem dung mạo của nữ tử quỷ dị đằng xa kia nhưng mà khuôn mặt của đối phương như được bao phủ bởi một đám mây khói nên không thể nhìn rõ dù chỉ một tí chút.
Hắn giờ trên người có công văn của bộ binh nên cũng được cho là mệnh quan triều đình. Chặn giết mệnh quan triều đình, theo pháp luật của Đại Kiền đó chính là đại tội mưu phản.
- Yêu nữ? Hừ!
Nữ tử trông quỷ dị đó đột ngột hừ lạnh. Một tiếng hừ lạnh này khiến trong lòng chúng nhân chỉ cảm thấy kinh hãi. Thần hồn như bị sét đánh, trong đầu vang lên những tiếng ong ong khó chịu.
“ Ngôn xuất pháp tùy!”
Hồng Dịch tu luyện Di Đà Kinh nên không thể bị một tiếng hừ lạnh này ảnh hưởng được, song trong lòng hắn lại càng kiêng dè hơn. Người luyện Đạo pháp tới cảnh giới cao thâm thì từng câu từng chữ nói ra đều mang theo lực lượng áp bách Thần hồn cực lớn, cái đó không phải là dùng một phép Quan tưởng mê thần đặc biệt nào đó. Chẳng qua cảnh giới 'Ngôn xuất pháp tùy' ít nhất phải là người đạt cảnh giới Phụ Thể mới làm được.
Nói cách khác, nữ tử trong rất quỷ dị này ít nhất là một đại cao thủ có Đạo thuật tu luyện tới cảnh giới Phụ Thể. Cảnh giới Đạo thuật bực này tương đương với Đại Tông Sư trong quyền pháp, hơn nữa cũng không phải là loại tông sư sơ cấp mới bắt đầu luyện tủy mà là đính cấp Đại Tông Sư, cấp bậc của người đã bắt đầu hoán huyết, hướng tới việc thoát thai hoán cốt để tiến tới cảnh giới Võ Thánh.
Thần hồn tu luyện tới cảnh giới Phụ Thể có thể khế hợp lên các chủng loại thân thể có huyết nhục, tùy ý phụ lên những thân thể ấy rồi cả thoát hình, đoạt xá chuyển sinh, cảnh giới Quỷ Tiên có thể Thi Giải để trường tồn, và tu luyện cũng chỉ có thể từng bước từng bước một mà tiến.
Thủ đoạn của Bạch Tử Nhạc ngày đó khiến đoàn người của Hồng Tuyết Kiều, Cảnh Vũ Hành kinh sợ mà thối lui chính là dùng thuật phụ thể. Đó là thuật để Thần hồn phụ lên thân của mấy con ngao khuyển. Thuật Phụ Thể này thần diệu khó lường, khiến kẻ khác khó lòng phòng bị.
- "Lạc lạc lạc lạc. Lạc lạc lạc lạc.
Nữ tử quỷ dị này sau tiếng hừ lạnh lại cười một hồi, trong điệu cười đầy vẻ trêu tức giống như một con mèo đang đùa giỡn một con chuột vậy:
- Chặn đường mệnh quan triều đình? Đúng vậy! Ta chính là muốn chặn đường ngươi đấy. Chẳng những chặn đường của ngươi mà hôm nay ta còn muốn giết ngươi nữa kìa? Giờ ngươi đinh thế nào hả?
- A! Ngươi đến chặn giết ta sao?
Hồng Dịch cười nhưng sắc mặt thì lạnh băng:
- Ngươi là người phái nào? Chặn giết ta, chẳng lẽ ngươi không coi vương pháp ra gì sao?
- Vương pháp? Ha ha!
Đang nói chuyện, Ngọc Liên yêu đái của nữ tử này bị gió thổi phát ra những tiếng đinh đương đinh đương như tiếng chuông gió rất dễ nghe. Nàng như là nghe được lời gì đó từ những âm thanh này nên cười rất thoải mái:
- Tiểu tử, vậy ngươi nói cho ta biết cái gì là vương pháp đi.
- Được thôi! Yêu nữ. Ngươi hãy nghe cho kỹ đây. Ta sẽ nói cho ngươi biết cái gì là luật pháp Đại Kiền!
Hồng Dịch đề cao cảnh giác tới mức cao nhật. Thần hồn bên trong phòng thủ, cắn rằng rồi vận hơi từ đan điền lên để nói:
- Luật pháp Đại Kiền có viết, nếu bắt được yêu nhân sẽ ngâm hắn trong hầm 'vàng nổi' ba ngày để phá vỡ yêu thuật rồi sau đó lột quần áo, treo ở cổng thành thị chúng! Chặn giết mệnh quan triều đình. Chém ngang lưng!
- Hảo! Hảo! Hảo!
Nữ tử quỷ dí đó nghe Hồng Dịch nói vậy thì nói liền một lúc ba chữ "Hảo". Lập túc, Thần hồn bên trong mỗi người cảm thấy sắc trời bỗng dưng lại tối đen và tinh không, dải ngân hà lộng lẫy cũng liền xuất hiện rồi bắt đầu xoay tròn dữ dội mà áp thẳng xuống dưới. Dải ngân hà như một lốc xoáy ép xuống đỉnh đầu mỗi người. Trời giờ vô cùng thấp.
Tất cả người ở đây đều có cảm giác thiên toàn địa chuyển mà không thể nhận ra phương hướng nào cả.
Không sai! Chính là cảm giác thiên toàn địa chuyển, đẩu chuyển tinh di!
Phốc! Phốc!
Năm tùy tùng, ba huynh đệ Hắc Diêu Tử từ trên ngựa bỗng nhiên ngã xuống bất tỉnh. Chỉ còn có Hồng Dịch, Trầm Thiết Trụ, Tiểu Mục, Xích Truy Dương bốn người vẫn không bị cảm giác thiên toàn địa chuyển, Đấu chuyển tinh di làm đảo loạn Thần hồn.
Hồng Dịch đã sớm lặng lẽ giữ Thần hồn nên không sợ tà pháp mê hoặc. Mà Xích Truy Dương thân là đệ tử Huyền Thiên Quán nên đã biết rõ sự lợi hại của Đạo thuật nên tất nhiên cũng có một chút thủ đoạn để không bị mê hoặc. Mà Trầm Thiết Trụ, Tiểu Mục, tính cả ba con Ô Huyết mã và Truy Điện mã nữa cũng đều dựa vào thần trí kiên định, khí huyết kiên cường mà dồn sức chống đỡ. Song những người này sắc mặt thì tới nhợt, còn ngựa vó cũng trở nên tán loạn.
Thiên toàn địa chuyển, cảm giác này thật không tốt một chút nào.
- Hồng Dịch, Vốn ta muốn đùa giỡn ngươi nhiều hơn nhưng không ngờ ngươi lại là một người chẳng có tý hứng thú nào như vậy. Xem ra ta cũng chỉ có thể đưa ngươi lên đường thôi. Nhưng trước khi ngươi chết ta sẽ cho ngươi làm một con quỷ minh bạch. Ta là người Đại La Phái. Họ Triệu, tên Phi Dung. Ngươi sau khi chết mà có đoàn tụ với Mộng Băng Vân dưới địa phủ thì cũng đừng quên nói cho nàng ta biết rằng là ta đã giết ngươi. Lạc lạc. Lạc lạc!
Trong khi nàng ta đang liên tục nói những lời vô cùng cay độc, Hồng Dịch thấy đột nhiên một trận âm phong thổi tới. Trên quan đạo, đất bụi bị thổi tung lên mù mịt khớp trời. Chỉ trong vài lần hô hấp. đất cát bị cuốn lơn giữa không trong rồi đột nhiên, cát vàng, bụi đất tất cả ngưng tụ lại thành một người to lớn, mặt mũi hung tợn đang mở cái mồm to như chậu máu, còn răng nanh thì cực kỳ sắc bén. Bỗng nhiên, con người đáng sợ đó lao xuống, hướng về phía bốn người Hồng Dịch thôn phệ.
Một chiêu này không còn là mê hoặc nữa mà là thực, là Hiện Hình để sát nhân!
Từ trên trời lao xuống. Cự đại nhân kiểm kia nhìn thì là do cát vàng, bụi đất ngưng tụ lại mà thành. Nhưng Hồng Dịch biết Đạo thuật cao thâm dù chỉ ngưng tụ bằng cát đá, bụi đất cũng cứng rắn như cương thiết. Bốn người Hồng Dịch nếu bị Cự đại nhân kiểm kia thôn phệ thì chắc chắn sẽ giống như một miếng thịt trong cối xay, huyết nhục cả người lẫn ngựa chỉ thoáng cái là sẽ thành một đống bùn.
- Truy Dương! Tránh mau! Dùng tên!
Đối mặt với nguy cơ, Hồng Dịch lớn tiếng quát rồi thúc ngựa nhảy lên bay ra ngoài ba bốn mươi bước, thoát khỏi phạm vi pháp thân đo lao xuống thôn phệ.
Soạt! Kỹ thuật cưỡi ngựa của Xích Truy Dương càng tinh xảo hơn so với Hồng Dịch. Con ngựa dưới thân nhảy về trước năm mươi bước, trong khoảnh khắc vẫn còn trên không, Xích Truy Dương rút cây cung Quán Hồng ra, quay người rút ra ba mũi Phá Hồn Tiễn từ bên trong túi tên được buộc chặt ở bụng con ngựa.
Một loạt những động tác như làm ảo thuật. Thủ pháp mau lẹ khiến người ta không kịp nhìn. Cho dù là người tinh thông thuật cưỡi ngựa bắn cung như Hồng Dịch cũng không thậy rõ Xích Truy Dương cầm cung rút tên như thế nào cả.
Hơn nữa, Xích Truy Dương giấu trên con ngựa đã giấu cung giấu tên rất kín đáo nên nếu người nào chỉ nhìn thoáng qua còn chưa rõ cái gì thì hắn đã ngay lập tức có cung có tên trongtay rồi.
" Không hổ là cao thủ Vân Mông. Thủ đoạn giấu tên giấu cung này rồi cả tư thế kéo cung mở tên, ta cũng khó có thể đạt được. Lần này may mắn là có được Quán Hồng Cung và cả ba mũi tên Phá Hồn Tiễn có thể bắn chết Âm Thần! Bằng không thì chắc chắn sẽ gặp khó khăn rồi."
Hồng Dịch thấy Xích Truy Dương cài tên rồi bắn. Một bóng trắng bay tới xuyên mạnh trúng vào trog miệng của Cự đại nhân kiểm kia.
Quả nhiên, uy lực của Phá Hồn Tiễn thật bất phàm! Tên cứ thế mà xuyên vào, và còn nghe được Cự đại nhân kiểm kia phát ra một tiếng rống giận dữ. Cát vàng tơi xuống. Rốt cuộc pháp thân đã không thể ngưng tụ thành hình liền Ầm ầm bạo tán.
Cát vàng đầy trời cuốn lến, bụi đất khắp nơi giống như ở đây đang có một trận mưa bụi đất vậy.
Phá Hồn Tiễn có năng lực làm thương tổn Thần hồn. Hồng Dịch biết rõ rằng, lấy tu vi Âm Thần hiện giờ của hắn thì chỉ một mũi là xong đời, cho dù hắn có Di Đà Kinh thì chỉ sợ cũng khó khôi phục lại được.
Soạt!
Lại một tiếng dây cung nữa vang lên. Một tiễn này của Xích Truy Dương sau khi bắn ra, ánh mắt hắn chợt lóe lên như cảm ứng được cái gì đó. Lại một mũi nữa bắn đi. Lần này, cung được kéo tới mức cực điểm, cung lực giờ được mở tới mức cao nhất.
Vù! Một mũi tên ày xuyên qua đám cát vàng nhắm vào thân thể của Triệu Phi Dung đang ở ngoài bảy tám trăm kia.
Một tên này đã thể hiện sự nham hiểm của Xích Truy Dương. Hắn một tiễn bắn thủng Thần hồn rồi lại bắn ra một tên khác nhằm thừa cơ tiêu diệt thân thể đối phương. Hơn nữa một tiễn này của hắn chính là Điêu linh tiễn, là loại tiễn có thể phối hợp rất tốt với Quán Hồng thần cung, một mũi tên có thể xuyên qua tám trăm bước. Nhưng nếu là Phá Hồn Cốt Tiến thì cũng không bắn được xa như vậy.
" Chết rồi sao?"
Trong lòng Hồng Dịch đang cười lạnh. Đột nhiên, Thần hồn thoáng cái xuất xác rồi sử dụng Huyết Văn Cương châm bay ra ngoài. Cái này gọi là ' Song quản tề hạ'. Hắn không tin, đối phương cho dù có thần thông to lơn đến mức nào cũng phải bị giết chết ngay tại đây.
Đạo thuật cao thâm cũng không phải là bất tử bất diệt mà cũng có nhược điểm. Nếu tìn được nhược điểm đó thì cũng có thể giết chết!
- Phá Hồn Tiễn? Các ngươi không ngờ lại có cả thứ này?Thần cung bắn được bảy trăm bước? Các ngươi! Các ngươi! Các ngươi thực sự là muốn chết rồi.
Đồng thời, khi Hồng Dịch bay đi hắn bỗng nhiên nghe được một giọng nói. Bên trong giọng nói này mang theo sự giận dữ do bị thất thủ.
Cát vàng đầy trời rơi xuống. Hồng Dịch cũng đã bay đến trước mặt Triệu Phi Dung. Hắn cũng nhìn thấy, sắc mặt của Triệu Phi Dung hơi chút tái nhợt, còn bên người bỗng nhiên bay lên một thanh bảo kiếm toàn thân màu xanh biếc, sáng bóng như nhục chất. Bên cạnh, một cây Điêu linh tiễn bị cắt thành hai đoạn.
Thì ra lúc đó, mũi Điêu linh tiễn này cũng không bắn chết Triệu Phi Dung mà bị thanh bảo kiếm này đớn được rồi chặt gãy.
" Phá Hồn Tiễn rõ ràng là đã bắn chết Âm Thần nàng ta, mà cho dù không bị hồn phi phách tán thù cũng bị trọng thương! Nhưng mà giờ nàng ta như chẳng có chút hao tổn nào là sao?"
Hồng Dịch cả kinh.Điều này không phải là chuyện nhỏ. Song hắn hiểu rõ ràng rằng, trước mặt là lúc khẩn yếu quan đầu nên không thể do dự. Thế là hắn hướng vào hai mắt Triệu Phi Dung đâm tới,
- Huyết Văn Cương châm? Huyết Văn cương?
Triệu Phi Dung cũng đồng thời kinh ngạc. Thấy Huyết Văn Cương châm đang phi nhanh tới, thanh trường kiếm màu bích lục như nhục chất sắc bén kia vô cùng khéo léo ngăn Huyết Văn Cương châm tới ám sát lại.
Đinh đương!
Huyết Văn Cương châm, cây châm có thể xuyên thạch xuyên kim thiết nhưng khi gặp cây kiếm kia lại không thể xuyên thấu., hơn nữa trên thân kiếm đó cũng không để lại vết tích dù chỉ một chút.
Hơn nữa, Hồng Dịch cảm giác được khi Huyết Văn Cương châm va chạm với nó thì đã bị chấn động khiến cho việc thế khi vận châm cũng chậm hơn rất nhiều.
- Để ngươi dùng bảo vật này đúng là phí của trời. Bắt!
Triệu Phi Dung duỗi tay bắt tới. Một cái bắt chuẩn xác tới vô cùng đã nắm được Huyết Văn Cương châm. Hồng Dịch ngay lập tức cảm giác được Huyết Văn Cương châm như bị một lực lượng rất lớn kìm kẹp mà dù có giãy dụa mãnh liệt thế nào đi nữa cũng không thể thoát ra khỏi.
" Võ công của Triệu Phi Dung này không ngờ lại lợi hại như vậy! Mà Đạo thuật của nàng cũng lại có thể một mặt Thần hồn vừa ngự kiếm, mặt khác khống chế thân thể! Nàng hẳn sắp thành Quỷ Tiên rồi. Đây là thủ đoạn phân thần, hóa niệm khi Phụ Thể đại thành!"
Đúng lúc này, đột nhiên lại có ba mũi tên nữa liên tiếp từ khoảng cách bảy tám bước đằng xa kia xuyên tới. Triệu Phi Dung hừ lạnh một tiếng. Thanh kiếm màu bích lục tự động phi vũ, chuẩn xác đón đỡ ba mũi tên này. Mà tốc độ đón đỡ còn nhanh hơn cả ba mũi tên, tốc độ đó gần như hình thành từng đạo từng đạo hư ảnh sắc bén rồi vặn một cái, ba mũi tên bị cắt thành bảy tám đoạn.
Sau đó, tay nàng nắm mạnh một cái.
Cách cách! Cách cách!
Hồng Dịch liền cảm giác được Thần hồn đang ở bên trong Huyết Văn Cương châm nhưng lại bị một cỗ đại lực vô hình liên tục dồn ép xuất ra ngoài. Cuối cùng, Huyết Văn Cương châm mất đi khống chế mà biến thành vật phẩm trong tay người khác. Cứ như vậy Huyết Văn Cương châm bị cướp đi.
Điều này là đối phương dùng sức mạnh, dùng ý niệm của Thần hồn gây áp lực khiến mình phải chạy ra ngoài.
Hồng Dịch khi mất đi Huyết Văn Cương châm thì trong lòng trở nên lạnh giá, nhưng luc đó trong khoảnh khắc hắn đã trấn định lại được. Hắn biết nữ tử này đạo pháp rất cao, vừa rồi tuy rằng có chiếm được chút tiện nghi như đó là do đối phương không để đoàn người của mình ở trong lòng nên mới bị lật thuyền trong cống.
- Mau lui!
Hồng Dịch nều còn không thối lui thì Thần hồn bản thân sẽ phải chịu tai ương ngập đầu. Thế là hắn lập tức lùi lại, nhanh chóng bay trở về.
- Các ngươi làm tổn thương Thần hồn của ta thì đã có thể kiêu ngạo được rồi đó. Giờ còn bức ta phải dùng Âm Dương Đào Thần Kiếm để chém giết các ngươi thì dưới cửu tuyền cũng có thể khoe khoang rồi.
Hồng Dịch vưa lui lại thì bên tai đã lại nghe được giọng nói của Triệu Phi Dung.
Chỉ thấy đằng xa xa, Triệu Phi Dung đang lạnh lùng nhìn đoàn người tựa như cũng không sợ bản thân Hồng Dịch hắn chạy trốn mà nói rất ung dung. Rồi dúng lúc đó, thanh bảo kiếm màu bích lục đang bay quanh người nàng ta bỗng nhiên bay lên thiên không, khí thế mạnh mẽ như rồng như rắn. Khi phi hành trên không trung, kiếm mang theo vô số kiếm ảnh màu bích lục giống như kiếm đang ùn ùn kéo đến bao phủ khắp nơi.
Kiếm khí phá không, cắt vào không khí phát ra vô số tiếng rít sắc nhọn.
Công phu vận kiếm như vậy mới đáng được goi là hạo đại kiếm tiên, so ra thủ đoạn ngự Huyết Văn Cương châm của Hồng Dịch với kiếm thế phía trước mặt thì quả là quá yếu ớt.
Đối mặt với kiếm thế khổng lồ đang bao phủ như vậy, Hồng Dịch biết, dưới kiếm thế như vậy, thì không gì có thể ngăn cản và cũng chẳng thể chạy trốn được.
Mắt Xích Truy Dương híp lại thành một đường, tuy rằng trấn định nhưng trong ánh mắt, vẻ mặt đầy vẻ tuyệt vọng.
Đúng lúc này, Hồng Dịch hét lớn một tiếng:
- Các ngươi múi lui lại!
Sau đó, hắn lại bất động trên ngựa, trên người một cái hộp đột nhiên mở ra, một thanh tiểu chủy thủ bay ra ngoài rồi lấy tốc độ nhanh nhất nghênh tiếp kiếm mạc màu bích lục đang gây áp lực xuống dưới ở trên không.
- Thanh chủy thủ nhỏ bé này mà cũng có thể chống đỡ được sao? A! Đây là... Bất hảo!
Sự va chạm xảy ra trong chớp mắt, với thế sét đánh không kịp bưng tai, và cái mà Âm Thần Hồng Dịch đang nắm giữ chính là Bạo Viêm Thần Phù kiếm.
Bạo Viêm Thần Phù kiếm cùng kiếm ảnh màu bích lục va chạm giữa bầu trời. Hồng Dịch cảm giác được Âm Thần bản thân như đang bị cắt thành những mảnh nhỏ. Cây Đào Thần kiếm này dường như có huyết khí nên chẳng những nó có thể trảm sát nhục thể mà còn có thể đả thương Thần hồn người con người nữa.
" Liều mạng!"
Trong khoảnh khắc này, Ý niệm của Hồng Dịch dồn lại toàn bộ phụ lên Bạo Viêm Thần Phù kiếm.
Ầm! Ầm! Ầm!
Trên bàu trời như đang có sấm nổ, đòng thời kiếm ảnh màu bích lục ở trung tâm đó bùng lên một cỗ yên vân hình nấm màu hắc hồng. Mặt đất cũng bị chấn động dữ dội. Ba con ngựa thì sợ tới mức nằm phục trên mặt đất.
Kiếm ảnh Bích lục quét qua hư không, hóa thành một cái bóng màu xanh biếc rơi xuống bụi rậm.
Cùng lúc đó, Triệu Phi Dung đang ở tám trăm bước cũng thét lên một tiếng hét tê tâm liệt phế.
- Hồng huynh! "Xích Truy Dương cũng rít lên chói tai.
- Xú bà nương! Thần hồn ngươi giờ đại thương. Vậy để xem ngươi còn thủ đoạn gì nữa đây. Ta phải giết ngươi. Ta phải vì Hồng huynh báo thù!
Xích Truy Dương đã nổi điên. Hắn biết vừa rồi, lần bạo tạc kia thì Âm Thần Hồng Dịch sợ rằng đã hóa thành tro bụi:
- Ta không bảo vệ được hắn mà ngược lại để hắn bảo vệ ta!
Cung kéo ra! Tên bắn tới!
Một mũi tên lao đi, thẳng bắn về phía Triệu Phi Dung ở phía xa.
- Hừ! Tính ra các ngươi cũng thật lợi hại đó. Không ngờ còn có cả Thần phủ kiếm Tử Lôi hỏa dược! Nhưng mà Hồng Dịch hắn đã tự tìm đường chết, ta đỡ phải lãng phí chút công phu!
Đối mặt với mũi tên đang lao tới, Triệu Phi Dung miễn cưỡng nói, còn Huyết Văn Cương châm trên tay nhanh chóng bay lên rồi thân châm hoành ngang vơ chạm với mũi tên khiến hướng bay của mũi tên chệch đi. Sâu đó, Triệu Phi Dung nhanh chóng hướng về phía xa xa chạy đi.
Nhưng Xích Truy Dương sao có thể buông tha cho nàng ta. Chân kẹp vào ngựa cho nó chạy nhanh về trước rồi lắp mũi Phá Hồn Tiễn lên bắn về phía hậu tâm Triệu Phi Dung.
Huyết Văn Cương châm của Triệu Phi Dung lại tự động bay lên va chạm với Phá Hồn Tiễn. Lần va chạm này, khiến cả hai đều rơi xuống mặt đất, Thần hồn phụ trên châm đã bị tiêu hao không còn một chút. Và Triệu Phi Dung cũng bất chấp việc quay lại để nhặt Huyết Văn cương lên, thân thể nàng lóe lên một cái, chỉ trong chớp mắt đã biến mất trong rừng cây không còn thấy tăm hơi.
- Nữ nhân này thật đáng sợ. Thần hồn mạnh mẽ đến mức như vậy!
Xích Truy Dương nhặt Huyết Văn châm và Phá Hồn Tiễn lên, rồi thúc ngựa quay lại, và trong lòng hắn giờ vô cùng hối hận.
- Hồng huynh! Huynh!
Thúc ngựa trở về, Xích Truy Dương ngạc nhiên phát hiện Hồng Dịch vẫn còn sống sờ sờ và đang ngồi trên ngựa, chỉ là sắc mặt hắn giờ trắng bệch, thần sắc suy yếu còn trong tay cầm thanh Âm Dương Đào Thần Kiếm vừa bị rơi xuống bụi rậm kai.
- Triệu Phi Dung kia, Thần hồn nàng ta phụ lên thân kiếm đã bị nổ tãn thành tro bụi nên dù cho nàng luyện đến cảnh giới Phụ Thể đại thành nhưng giờ, ngay cả hiện hình cũng không có khả năng nữa. Lần sau gặp mặt, ta nhất định phải giết nàng.
Hồng Dịch nhìn Âm Dương Đào Thần Kiếm trong tay, phát hiện cây kiếm này không bị tổn hại dù chỉ một vết.
- Đây là kiếm gì vây?
- Kiếm này được làm từ gỗ cây bích đào ngàn năm ở Thần Phong quốc. Cây bích đào ngàn năm sau khi bị sấm sét đánh nhiều lần trở thành bất tử và lõi của cây sẽ sinh ra loại Đào Thần mộc này. Loại Thần mộc này thì dù thần binh lợi khí nào đi nữa cũng không có khả năng làm tổn hao tới nó một chút nào cả. Hơn nữa, theo truyền thuyết, lõi của cây bích đào bị sét đánh trong vạn năm sẽ dần trưởng thành và có dáng dấp của con người nên Thần hồn của người có thể sống nhờ trong đó mà ở đó so với thân thể còn an toàn, cứng rắn và cường đại hơn gấp cả trăm lần. Song đó cũng chỉ là trong truyền thuyết và cũng chưa từng có ai gặp được cả. Nó là một trong Lưỡng đại Thần hồn Khu Vật trong thiên hạ. Một là Huyết Văn Cương, còn thứ hai chính là loại Đào Thần mộc này. Thành kiếm này nhìn bên ngoài thì đã trưởng thành, rất giống với nhục chất của người. Và nó cũng chính là phi kiếm của tông chủ Đào Thần Đạo, Lạc Thiên Nguyệt năm đó. Lạc Thiên Nguyệt hai mươi năm trước đối đầu với Vân Mông đại quân chúng ta ở trên biển và bị cao thủ vây sát. Trong lúc hỗn loạn, kiếm cũng không biết rơi xuống chỗ nào, song cũng không ngờ nó lại rơi vào tay yêu nữ Triệu Phi Dung này.
Xích Truy Dương nhìn cây kiếm trong tay Hồng Dịch. Ánh mắt hắn chăm chú rồi từng chút từng chút một kể ra.