Đăng vào: 11 tháng trước
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Dịu nhìn tôi đầy áy náy, bên ngoài hành lang lớp học tất cả mọi người đều đã đi hết. Âm thanh xôn xao của những tiếng cười nói còn đọng lại đây đó, vẳng tít vào hư vô.
Tôi và Dịu cứ đứng như vậy một lúc, ánh mắt nó càng ngày càng nặng trĩu, mãi sau, khi tôi đã hết kiên nhẫn rồi nó mới nói: "Xin lỗi!"
"Về việc gì?" Tôi cười nhạt "Mày theo Linh Oanh bỏ rơi tao khi tao bị chúng nó chửi vì nhà nghèo? Hay vì mày hùa vào với chúng nó bắt nạt tao cả năm lớp 10? Hoặc là do vụ gần đây nhất, khi mày bắt con Thủy nhét tiền vào cặp vu tao lấy trộm? Ờm.. cũng có thể là chuyện hôm nay, khi mày bảo mẹ tao và tao có bệnh?.. Nói nghe coi, mày xin lỗi chuyện gì?"
"Mày vẫn còn ghi nhớ hết những chuyện đó?" Nó ngạc nhiên tròn mắt "Đều đã qua lâu lắm rồi!"
"Với mày thôi!" Tôi suýt bật cười, nhưng phải cố. Sự trơ trẽn này làm tôi hít thở không thông, nhìn nó thôi cũng thấy khó chịu rồi!
Đã qua lâu lắm?
Lâu lắm là từ khi nào? Mới có cách đây vài ba tháng mà thôi, nhưng với đứa bị bắt nạt như tôi thì mới chỉ là chuyện vừa mới.
"Đúng là buồn cười thật đấy, mày thử bị như tao xem có nhớ mãi không quên không nào?"
"Tao không thể bị như mày được!" Nó thở dài vẻ bất lực "Ngày đó tao đã khuyên mày, mềm mỏng đi là sẽ không bị tẩy chay nhưng mày đâu có nghe tao?"
"Vậy ra bắt nạt tao là chúng mày bị ép?" Tôi nhăn mày "Hay ha! Thôi nghỉ khỏe đi, ghê tởm!"
"Vì thái độ đó mà mày mãi cũng không có bạn đó!"
"Thế hả?" Tôi bặm môi, cười chua xót. Sau đó ngẫm lại với loại não lợn này không thông não cho nó nhất định nó sẽ luôn nghĩ mình đúng. Thế nên tôi quay mặt lại, cười thật tươi mà rằng: "Thà tao không có bạn còn hơn chơi với loại cặn bã như mày!"
"Mày.. Sao lại thô lỗ thế chứ?"
"Tao vốn thô lỗ từ bé, còn cái loại mày sao lại thảo mai giả tạo và hai mặt như vậy?" Tôi tuôn một tràng "Chúng ta làm bạn mấy năm cấp II mà giờ cả hai mới nhận ra bộ mặt thật của nhau. Ai dà, vừa kịp lúc!"
"..."
"Đừng tưởng tao không biết vì sao tự dưng mày về phe Linh Oanh!" Tôi tiếp tục vạch trần "Ngày đó trên hành lang khi mày nhìn cậu ta tao đã biết thừa mày thích Quốc Bảo! Nếu như mày ngoan ngoãn thì tao đã tác hợp cho hai đứa mày rồi. Tiếc là mày lỗ mãng quá, chưa gì đã quay lưng với tao thế cho nên.. Ha ha, cậu ta thuộc về tao! Bỏ cuộc đi bitch ạ!"
"Này! Mày nói gì đó hả?"
"Ý trên lời, tự hiểu đi!"
"..."
"Còn muốn đánh nhau thì cứ xông lên, tao tiếp!"
Nó hiển nhiên không dám đánh nhau với tôi, vì nếu đánh tôi sẽ có cớ là nó cố ý không xin lỗi, thấy mọi người đi sạch vì cay cú quá nên xông vào "xử" tôi. Hạnh kiểm một tháng bị kém, thêm vài vụ mời phụ huynh thì Dịu còn được ở lại A1 mới là lạ!
Và một khi rời khỏi lớp mũi nhọn thì nó chẳng là cái gì trong trường này cả. Chấp nhận số phận bị lãng quên đi!
Cũng may Dịu còn thông minh lắm, nó mặc kệ bị tôi khiêu khích, cứ như vậy đứng im thin thít chịu trận. Tôi xoay người, không thèm quan tâm nó mà đi thẳng xuống căn tin nhận lấy sự phục vụ của "chồng nhặt". Quốc Bảo có vẻ chờ tôi lâu lắm, vừa thấy bóng tôi xuất hiện ngoài cửa đã lao ra săn đón, vui vẻ dẫn tôi vào một bàn mỹ vị rồi.
"Lần sau đừng mua nhiều thế, ăn không hết lãng phí!"
"Ok nghe cưng cả!" Cậu ta nói mà không biết xấu hổ, mặc kệ đám người xung quanh nhìn ngó mà xun xoe gắp đồ ăn cho tôi. Không ít ánh mắt ghen tị, tiếc hận bắn qua bên này nhưng mà kệ đi, với những kẻ không dám tiến lên nắm lấy hạnh phúc, chỉ biết chầu rìa chực đâm chém niềm vui của người khác tôi chẳng quan tâm đâu!
"Ăn mau đi, cãi nhau hùng hổ vậy chắc đói lắm rồi!"
"Sao cậu biết tôi cãi nhau với người ta?" Tôi gắp mấy món đồ ăn còn nóng hổi lên, đưa vào miệng. Đúng là ngon thật, có người phục vụ bên cạnh ăn còn ngon hơn nữa!
"Cậu cũng ăn đi!"
"Sao không biết?" Quốc Bảo nháy mắt "Hiểu tính cưng quá mà!"
"Gọi kiểu ghê tởm gì đấy?" Tôi nhếch môi, xì một tiếng "Có tin tôi nhét cả đống cơm này vào miệng cậu không?"
"Dạ tin!" Cậu ta gật đầu "Nếu không thì gọi vợ nhé! Hải Dương có thể gọi tôi là chồng yêu hoặc ông xã, thế nào? Chọn đi!"
"Không thế nào!" Ghê muốn chết! Ai thèm! "Không gọi!"
"Nếu không gọi thì chút nữa học xong buổi chiều đi xem phim với tôi?" Cậu ta xoa cằm ra điều kiện "Phải chọn! Không thể hắt hủi tôi thế được!"
"Bận rồi!"
"Vậy bao giờ mới có thời gian cho tôi chứ?"
"..."
"Bao giờ?"
"Cuối tuần đi!"
*
Vậy là ngày chủ nhật tôi xin nghỉ từ 8 giờ sáng cho đến 3 giờ chiều để cùng "hẹn hò" với Quốc Bảo. Cô Nguyệt không biết chuyện của chúng tôi nên chỉ nghĩ hai đứa học nhóm nên ủng hộ nhiệt tình lắm. Hôm nay mẹ đi lấy thuốc thường kì nên không có ở nhà, vừa khéo, tôi có thể nhân cơ hội mà ra ngoài một chút.
Sau khi dọn dẹp xong ca làm buổi sáng, Quốc Bảo và tôi ăn bánh tại quán rồi mới lên đường đi tới trung tâm mua sắm. Tôi không có tiền, cũng không muốn tiêu tiền của cậu ta nên chẳng mua gì cả. Quốc Bảo biết ý nên rủ tôi cùng xem đồ với cậu ta, mặc dù lúc cuối có cố lái sang việc ngắm đồ nữ nhưng.. vô ích thôi! Tôi đã quyết không tiêu tiền của cậu ta rồi!
Quốc Bảo sắm không ít quần áo giày dép, mỗi lần cậu ta quẹt thẻ là tim tôi đau nhói. Đúng là người có tiền có khác, bữa shopping này chỉ bằng một bức tranh của cậu ta chứ mấy! Gửi hết đồ đạc ở quầy, Quốc Bảo đưa địa chỉ để nhân viên gửi về tận nhà. Xong xuôi hai chúng tôi lên tầng hai, vừa ăn bánh xong nên chẳng có tâm trí dùng thứ gì khác nên Quốc Bảo đề nghị xem phim. Tôi chưa bao giờ tới những chỗ như vậy nên mọi thứ đều phải nhờ vào sự hướng dẫn của Quốc Bảo. Lúc cậu ta đi xếp hàng mua vé, tôi cũng lấy tiền ra, cắn răng lén lút chạy đi mua bỏng và nước. Mối quan hệ nào chẳng cần công bằng, tôi không muốn bị nghĩ là kẻ đào mỏ!
"Cậu đã mua rồi?" Quốc Bảo lấy được vé xong đã thấy tôi ôm hàng đứng chờ. Vẻ mặt cậu ta hơi hụt hẫng những tôi giả như không biết, chỉ gật đầu một cái cho xong chuyện. Vì không muốn mất vui trong ngày hẹn đầu nên Quốc Bảo mỉm cười, đưa vé cho tôi "Vào rạp đi! Chúng ta ngồi hàng ghế tình nhân nhé!"
"Nghe sến quá!"
"Ô NÀY! HẢI DƯƠNG!" Vừa bước chân vào rạp đã có tiếng người gọi ầm ầm, tôi quay lại.. Thì ra là An!
An dắt theo một cô bạn xinh xắn cùng khoác tay nhau đi vào rạp giống chúng tôi. Có lẽ đó là bạn gái cậu ta, họ cũng đi hẹn hò giống như tôi và Bảo. Nhưng quan hệ của họ chắc chắn thân mật hơn hai đứa tôi, đã khoác tay và dán sát người rồi kia kìa!
Quốc Bảo dường như cũng chú ý chi tiết này, cậu ta thấy An và bạn gái đi tới, vờ như tự nhiên lén lút hạ tay xuống đan vào tay tôi. Tôi liếc qua cậu ta một cái, Quốc Bảo lập tức huýt sáo quay đi làm tôi.. không làm thế nào giao lưu được!
"Cậu cũng tới đây xem phim à? Ơ, Quốc Bảo! Là cậu Quốc Bảo nè, hân hạnh được gặp!"
"Ai thế chồng?" Cô bạn gái ngạc nhiên hỏi, từ chồng được tuôn ra từ khuôn miệng ngọt ngào kia cực kì tự nhiên và mượt mà. Tôi tự tưởng tượng cái cảnh mình gọi Quốc Bảo là chồng, trong lòng không nhịn được.. buồn cười! Chết cười mất thôi, còn lâu tôi mới thèm gọi!
"Bạn cùng học cấp II cũ!" An giải thích "Còn đây là anh Bảo, nghệ sĩ chuyên nghiệp, chính là tác giả của bức tranh mấy trăm ngàn đô bố anh treo ở nhà đó!"
"Thật.. Thật ạ?" Cô bạn lắp bắp. Tôi cũng muốn lắp bắp theo rồi!
Má ơi, mấy trăm ngàn đô!
Một ngàn đô so với tỉ giá hiện tại đổi ra khoảng 23 triệu. Mười ngàn đô là 230 triệu, vậy một trăm đô? Một trăm đô là bao nhiêu tiền? Má ơi, má ơi, má ơi?..
"Anh Bảo trẻ và đẹp vậy? Em không ngờ đó! Anh cho em xin chữ kí được không?"
"Các cậu đừng làm quá lên như vậy!" Quốc Bảo khiêm tốn xua tay "Tôi chỉ là học sinh bình thường hôm nay tới đây hẹn hò thôi! Vì là bạn cũ của vợ tôi nên cứ coi nhau như bạn bè nhé!"
"Vâng, vâng!"
"Chút nữa xem phim xong rồi hàn huyên tiếp nhé!" Đến lượt mình vào rạp nên tôi gấp rút xua tay với An và bạn gái của cậu ta "Tạm biệt!"
"Được! Chút nữa gặp nhé!"
Chúng tôi cùng nhau tiến vào hàng ghế giữa, và khi đi lên cầu thang Quốc Bảo đột nhiên giật giật tay tôi, đầy ẩn ý mà chỉ tay về phía trong góc. Một cặp đôi bất ngờ xuất hiện ở đó, chàng đang bá đạo khoác vai nàng, còn cưỡng ép nhét bỏng bắt nàng ăn cho bằng sạch. Nàng thì ngược lại, mặt nhăn mày nhó khó chịu vì bị nhét đầy bỏng ngô vào miệng, vừa nhai vừa lườm chàng cháy mặt..
"Hải Đăng và Phương Anh?" Tới mức này rồi! Còn hẹn hò ác hơn chúng tôi! Vậy ra sự điên cuồng của Phương Anh đều là tin đồn thất thiệt? Thế giới này thật đáng sợ, chẳng tin được ai nữa rồi!
"Hai người đó chính thức rồi à?"
"Chưa!" Quốc Bảo ra hiệu suỵt, tôi biết ý gật đầu, đi cùng cậu ta ngồi vào ghế của mình. Trong rạp không đông lắm, màn hình đang chiếu quảng cáo nên vẫn còn tiếng nói chuyện râm ran. "Nhưng với sự biến thái của Hải Đăng thì sẽ sớm thôi! Phương Anh điên một thì Hải Đăng điên 10, chẳng qua anh ta là một tên điên thông minh nên mới không ai biết mà thôi."
Ồ ra vậy! Nếu thế thì cuộc sống của Phương Anh sau này chắc cũng đặc sắc lắm nhỉ?
"Cậu thì sao?"
"Chồng thì sao?" Cậu ta nhại lại, khoác tay ôm lấy vai tôi "Chồng rất bình thường, và nếu có điên thì chắc chắn sẽ là một tên điên yêu vợ!"