Đăng vào: 12 tháng trước
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tần ngần không biết có nên nghe hay không vì dù sao mọi chuyện cũng đã được giải quyết ổn thỏa cả. Thủy nhìn thoáng qua màn hình, không đợi tôi làm ra hành động gì, cô bạn gần như ngay lập tức nhấn nghe!
Huých tay tôi, Thủy nháy mắt nhỏ giọng: "Mau nói chuyện! Mình ra lấy xe!"
"Tôi đi cùng cậu!" Tôi đưa máy lên tai, vừa nghe vừa bảo với Thủy "Alo?"
"Cậu đi cùng ai?" Giọng Quốc Bảo sặc mùi chất vấn vọng lên từ loa tựa như tiếng gọi nơi địa phủ "Đang đi đâu hả?"
"Đi đâu cậu hỏi làm gì?" Tôi vặc lại "Thế cậu gọi tôi có chuyện gì không?"
"Chính cậu gọi tôi trước mà!" Cậu ta có vẻ ngạc nhiên vì sự lật lọng của tôi lắm, ngay lập tức vứt vấn đề đi đâu kia qua một bên "Có chuyện gì mà tự dưng tôm gọi cho rồng vậy?"
"Đã dốt còn chơi chữ!" Tôi xì một tiếng, Thủy đứng bên cạnh đã bắt đầu quay xe, thấy chúng tôi cứ lời qua tiếng lại kiểu sắp lao vào nhau đến nơi thì buồn cười lắm. Cô bạn cứ bụm miệng, vừa dắt xe vừa tủm tỉm nhìn đến nỗi tôi sắp đỏ mặt tới nơi! "Rồng gọi cho tôm chứ!"
"Cậu mới dốt!" Quốc Bảo cười cười, giải thích "Tôi là rồng, cậu là tôm! Họ nhà tôm ứt ộn ên ầu!"
"Tát cho phát rụng hết răng giờ!" Láo quá! Cái tên thái giám khi quân phạm thượng này lần nào nói chuyện cũng phải cố chọc tức tôi làm khỉ gì không biết nữa! "Khi nãy có chuyện nhờ, giờ xong rồi nên thôi!"
"Chuyện gì?" Cậu ta thôi cười, nghiêm túc gặng hỏi "Chắc chắn là việc quan trọng lắm mới khiến người ba tháng không dùng hết 1 cái thẻ 20k gọi điện cho tôi!"
"Cậu.." Tôi cạn lời rồi!
Đâu mà ba tháng, tôi dùng cái điện thoại này còn chưa được nổi ba tháng đâu! Mà nữa, tôi không nạp thẻ nhắn tin gọi điện thì keo kiệt lắm à? Là do tôi không có nhu cầu thôi! Tôi không thích nhắn tin gọi điện, chỉ thích trực tiếp thôi đấy!
"Thôi! Cúp máy đi! Từ nay không bao giờ nói chuyện với cậu nữa!"
"Quốc Bảo lúc nói chuyện với cậu khác thật đấy!" Thủy mơ mộng nói "Đúng chuẩn soái ca thời hiện đại luôn, với người khác lạnh lùng, với nữ chính ngọt ngào không sao tả xiết!"
"Cái người này mà ngọt ngào gì chứ?" Tôi hừ mũi, không để ý tới chuyện điện thoại còn chưa tắt cứ như vậy mà nói. Bảo cậu cúp cậu không cúp, tốn tiền tự chịu đi! "Toàn xách mé!"
"Thật mà!" Thủy muốn giải thích giúp Quốc Bảo, nhưng chợt nhận ra bản thân chẳng hiểu gì về cậu ta nên đành ngoan ngoãn dắt xe "May mà bọn Kiều Anh bị tóm cả rồi, lúc đó đúng là hú hồn nhỉ?"
"Kiều Anh?" Lúc này Quốc Bảo mới lên tiếng, giọng nói nặng nề như thể gặp chuyện gì khó chịu lắm vậy "Mụ ta tìm cậu gây chuyện à? Còn chưa xong nữa!"
"Xong rồi mà!" Thôi, cậu ta đã chủ động quan tâm tôi thế, tôi còn dỗi hờn chấp nhặt gì đó đúng là không nên. "Cả đám bị tóm lên đồn rồi! Sao tôi tưởng nhóm ấy phải đi cải tạo gì đó, vẫn nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật là thế nào ta?"
"Cậu yên tâm đi!" Quốc Bảo lạnh nhạt "Để tôi tính! Thôi, về cẩn thận, gặp sau!"
"Hả? Được.."
Tôi còn chưa kịp nói hết câu thì cậu ta đã cúp ngang. Cái người này.. sao mà kì thế không biết! Lúc bảo cúp thì không cúp, khi đang nói chuyện thì dừng ngay nửa chừng như vậy. Thật là không còn lời nào để nói!
Cất điện thoại vào cặp, tôi kéo tay Thủy, thật lòng thật dạ mà rằng: "Lúc đó nếu cậu không quay video lại là mình chết chắc rồi!"
"Làm sao chết được?" Thủy cười tủm, chiếc xe đã được dắt ra, hai chúng tôi ngồi lên, chuẩn bị trở về trường "Anh nhân viên kia cũng làm chứng được mà!"
"Lời chứng của anh ấy không thể có giá trị bằng sự mạo hiểm của cậu được!" Tôi vẫn níu lấy áo của Thủy "Cảm ơn cậu nhiều lắm!"
"Bạn bè mà nói ân huệ cái gì?" Thủy gạt phắt đi "Cậu khách sáo thế nghĩa là không coi mình là bạn đúng không?"
"Đâu phải.."
"Tốt! Vậy nếu muốn cảm ơn thì hôm nào đưa mình về nhà cậu chơi đi!"
"Không thành vấn đề!"
Hai chúng tôi vừa đi vừa nói chuyện, loáng cái đã về đến trường rồi. Thủy đợi tôi vào lấy xe sau đó cùng nhau đi một đoạn. Đến cổng trường hai đứa sẽ rẽ về hai phía khác nhau, nhưng cô bạn chưa đi, Thủy kéo tay tôi lại, dúi vào tay tôi một cái túi: "Noel vui vẻ!"
"Gì vậy?" Quà cho tôi? Đừng đùa thế chứ! Tôi không có quà đáp lễ, còn vừa mới được cô bạn cứu một màn như thế, nếu như cứ vậy mà nhận quà của Thủy thì còn ra thể thống gì nưa chứ?
"Cái này.."
"Nhận đi còn làm màu!" Tiếng cười nhạo vang vọng lên từ phía sau, kì ghê, cả trường đều đã tan từ lâu, tưởng rằng chỉ có hai đứa tôi bận rộn nên chưa về, nào ngờ.. kì đà vẫn còn cả bầy nữa!
Đám Linh Oanh và Dịu dường như vừa sinh hoạt CLB xong, đang đi xe ra cổng thì bắt gặp cảnh hai chúng tôi "tình tứ" trao quà cho nhau. Vì ngứa mồm không chịu nổi nên chúng nó phải dừng xe lại, ngay lập tức xỉa xói!
Rõ rỗi hơi! Rỗi hơi max lever luôn đó!
"Thích quá nhưng cứ giả vờ giả vịt làm gì không biết? Phát ghét!"
"Trước đây chắc Dịu cũng hay tặng quà cho nó lắm ha?" Linh Oanh kéo tay Dịu, rồi đá lông nheo với tôi, khinh thị "Sau nó có tặng lại cậu không? Loại này chắc chỉ biết nhận quà rồi tặng lại đồ handmade không có giá trị!"
"Bận gì đến mấy người?" Tôi lườm qua "Ngứa mồm thế thì kiếm cái gì nhét vào gãi tạm đi! Về thôi Thủy, hít chung bầu không khí với đám người này khó chịu lắm!"
"Hãm vừa!" Thủy cũng bực mình ra mặt, xì một tiếng, món quà dúi nhanh cho tôi rồi xỉa lại "Handmade là dùng tình cảm làm ra, những kẻ không có mắt mới nói đó là đồ vô giá trị!"
"..."
"Thiếu nội hàm bảo sao cua mãi con trai nhà người ta không đổ!" Thủy phẩy tay, chốt chặt "Thế nhé, tạm biệt bạn cưng!"
"Tạm biệt!" Tôi phì cười, nhìn mặt Linh Oanh xanh xanh trắng trắng. Thủy biết chuyện cô nàng thích Quốc Bảo là lẽ dĩ nhiên, vì trước đây tôi cũng đã từng nói qua rồi mà. Lấy đó làm thứ để chọc ngoáy kẻ hoàn mỹ như Linh Oanh có vẻ thích hợp thật. Nhìn cô nàng không phản bác được câu nào là tôi đủ thấy vui lắm rồi!
"Mai gặp lại!"
"Này!"
"Não tàn! Lo mà học hành cho tốt đi!"
Xong xuôi, tôi phóng xe như bay mặc cho hai đứa nó đuổi theo sát nút. Chuyện đi làm thêm tôi cũng chẳng buồn che giấu nữa, vì nếu thật sự chúng nó muốn thì đã nói từ lâu rồi. Sự giúp đỡ của Quốc Bảo đối với tôi cũng thật to lớn, vậy mà một hành động tử tế với cậu ta tôi cũng chưa từng làm nữa. Hôm nay sinh nhật Quốc Bảo, hay là tôi?..
"Sao thế Hải Dương?" Cô Nguyệt thấy tôi thất thần lập tức vỗ vai hỏi. Mấy hôm vừa rồi cô đến chi nhánh khác điều hành và ổn định công việc, đến tận hôm nay mới quay về "Không tập trung gì cả!"
"Cháu không sao!" Tôi lau tay, đứng lên ngó bếp "Cô làm bánh gì thế ạ? Bánh mới hả cô?"
"Ừ, mới đó!.."
Thời gian trôi qua rất nhanh, ở bên cạnh những người thân thiết khiến bản thân thoải mái thì giờ phút cứ phi như bay vậy. Tôi dọn dẹp lại toàn bộ mọi thứ, đợi đâu vào đấy rồi mới bắt đầu chào cô Nguyệt và các anh chị, lấy xe đi về.
Dắt xe rời khỏi quán một quãng, tôi lấy điện thoại tính gọi cho một kẻ đáng ghét. Nhưng còn chưa kịp kết nối, vai đã bị ai đó vỗ một phát thật mạnh, tiếp sau là một khuôn mặt đẹp trai nhưng nhăn nhở xuất hiện. Cậu ta cười như hoa, hào hứng hỏi: "Gì đây cô shipper? Tính giao bánh sớm cho tôi đó hả?"