Đăng vào: 12 tháng trước
Thần giới, đột nhiên một nơi nào đó có thất sắc diệu quang bắn lên trời, khiến cho mây trắng được nhuộm màu, cảnh quang kỳ diệu.
Mọi người ngước mắt nhìn lên trời, đều tự hỏi: là chuyện gì? nhìn thất sắc diệu quang hình như không phải chuyện xấu, có bảo vật xuất thế hay phong thần tấn cấp sao?
Khi đạt tới thất dực sẽ được phong thần, nhưng thất dực cũng không phải là cực hạn, phía trên còn có bát dực, cửu dực.
Dị tượng lần này mang cho mọi người cảm giác vạn đạo hòa ca, bởi vậy mới suy đoán có thể phong thần tấn cấp, mặc dù phần lớn cũng không biết thất dực tấn cấp là cái gì tràng cảnh.
Bảo vật xuất thế cũng có khả năng nhưng ít hơn, trừ khi là cực kỳ cực kỳ đặc thù bảo vật.
Khai Sơn Việt Phủ của Tôn Kỳ là thần khí cấp, là cấp cao nhất của bảo khí, khi hoàn thành cũng không có cái gì dị tượng.
Có người lập tức đạp không hướng tới nơi phát sáng, tò mò, tất cả đều tò mò đều muốn biết là chuyện gì.
Nhưng ngay lập tức một tên Thần tộc xuất hiện ngăn lại, quát:
“Nơi đó là chỗ sư tôn Vạn Pháp Chí Tôn của ta, không được tùy ý tiến tới.”
Kẻ lên tiếng không ai khác chính là Lý Tu, kẻ từng mua Băng Chủng của Tôn Kỳ tặng cho Dạ Tuyết.
“Lý huynh, ánh sáng kia là thế nào? Vạn Pháp Chí Tôn tấn cấp sao?” một tên thắc mắc hỏi.
“Tấn cấp cái gì mà tấn cấp, sư tôn ta đã là vô thượng đỉnh tiêm.” Lý Tu trả lời hời hợt, nhưng trong giọng điệu không che giấu sự kiêu ngạo.
Đây chính là sư tôn ta a, một trong rất ít Thần tộc đạt tới cấp độ này.
Tất cả mọi ngươi hấp khí lạnh, thật ra trước đó nhiều người cũng đã hoài nghi, bây giờ được vị này đệ tử xác thực, không còn nghi ngờ gì nữa: Vạn Pháp Chí Tôn đã thành cửu dực.
Lý Tu cũng không biết sư tôn mình có phải cửu dực hay không nên mới nói vô thượng đỉnh tiêm, còn cửu dực là do bọn họ nghĩ, liên quan gì đến hắn.
Tôn Kỳ trong đám đông tò mò nhíu mày, phong thần thất dực đã vô cùng lợi hại, cửu dực lại là cái gì thực lực.
“Vậy ánh sáng kia?” một tên hỏi.
“Yên lặng đứng đây chớ lại gần.” Lý Tu lạnh nhạt nói, hắn cũng không biết là cái gì làm sao trả lời.
Đúng lúc này, có bóng người bay ra từ trong ánh sáng, tay nâng tiểu tháp.
Mấy vị phong thần nhìn liền lập tức nhận ra, người kia là Vạn Pháp Chí Tôn!
“Chúc mừng, chúc mừng!” mấy vị phong thần đạp không ôm quyền chúc mừng.
“Ha, ha, ha… chỉ là một thành tựu mà thôi.” Vạn Pháp sảng khoái cười nói.
“Vạn Pháp Chí Tôn, lần này lại là cái gì?” Chung Sơn Thần cười hỏi.
Bọn họ mặc dù chúc mừng nhưng mà có biết cái gì đâu! không sao, không ảnh hưởng bọn họ chúc mừng.
“Cũng không có gì!” Vạn Pháp ngoài miệng khiêm tốn, nhưng nét mặt không thể tươi hơn, tay nâng tiểu tháp nói: “Đây là Vô Lượng Tháp ta mới luyện thành.”
“Vô Lượng Tháp?” mấy vị phong thần xoay quanh nhìn.
Vô Lượng Tháp màu đỏ gạch, có vạn tầng lầu, hình dáng cổ điển, cũng không có điểm gì quá đặc sắc.
Có vị phong thần mở ra thần nhãn, vừa liếc qua, hấp khí sửng sốt.
Tháp này không làm từ bình thường vật chất, nó là từ đạo pháp cấu tạo, mỗi tầng là một loại pháp, đây là cần kinh khủng thực lực và tinh thông vạn pháp.
Mọi người thấy được điểm này đều không thể không kinh sợ, Vạn Pháp Chí Tôn không uổng danh xưng vạn pháp.
Có câu nói “trước Hàn Thuyên, sau Vạn Pháp” cũng không phải là xàm ngôn.
Câu nói này không phải chỉ Vạn Pháp là đời sau, hay công lao phía sau Hàn Thuyên.
Ngược lại bọn họ cùng thế hệ, công lao cũng ngang nhau.
Câu này phải hiểu là Hàn Thuyên dựng nền móng, Vạn Pháp xây mái nhà, đều là công đức vô lượng.
Hàn Thuyên là phu tử dạy học, tất cả Thần tộc đều có thể nói là học trò của ông, nhưng đệ tử ông lại chỉ nhận có bảy người, Tôn Kỳ không tính.
Trong việc lựa chọn đệ tử, Hàn Thuyên vô cùng khắc khe.
Vạn Pháp lại khác, ông thu học trò rất nhiều, tùy theo năng lực mà truyền pháp.
Có đôi khi ông đi đường, bắt gặp một tên Thần tộc thấy hay hay cũng sẽ truyền cho thuật pháp.
Bởi vậy học trò của ông rất nhiều, nhưng rất tạp nham, thiên phú cùng thành tựu rất chênh lệch.
Bọn họ có thể xưng là học trò của ông cũng không sai nhưng mà cũng không ai cho là đúng.
Vạn Pháp không trọng điểm bồi dưỡng bất kỳ ai cả.
Pháp của ông quá nhiều mà học trò giỏi lắm chỉ học được vài ba chục pháp.
Lại nói những pháp ông sáng tạo đều đặt tại Pháp Danh Điện, ai cũng có cơ hội học.
Bởi vậy được ông truyền pháp chỉ là giúp họ tiết kiệm tiền hối đoái, cũng không có cái gì đặc thù quyền lợi.
“Vạn Pháp, cái tháp này của ông có cái gì tác dụng?” một vị Cổ Thần hỏi, không giống như mấy vị Tân Thần có chút khách sáo, Cổ Thần cùng thế hệ nói chuyện thoải mái hơn nhiều.
“Hắc, hắc… mọi người còn nhớ chuyện ở chòm sao Thiên Bình không?” Vạn Pháp cười bí hiểm, đột nhiên nói sang chuyện khác.
Nói đến chòm sao Thiên Bình, mọi người nhanh chóng vận chuyển trí nhớ, bọn họ ngay lập tức biết Vạn Pháp đang nhắc đến cái gì.
“Là chỗ đó sao?” một vị phong thần lên tiếng.
“Phải!” Vạn Pháp trịnh trọng gật đầu.
“Những lần trước thăm dò đều vô pháp tiến vào, nơi đó giống như tuyệt đối hư vô, không tồn tại bất kỳ cái gì.” một vị phong thần tiếp lời.
“Nhiều người suy đoán rất có thể do một kiện đạo khí gây ra.
Vạn Pháp, chẳng lẽ ông...” người hình dường như đã đoán được ý định của Vạn Pháp.
Vạn Pháp cũng không giấu giếm, nói:
“Ta có lòng tin đó là một kiện đạo khí, tra qua một số truyền lưu của Thiên Thần, ta suy đoán vật này rất có thể là Ám Vô Giới.”
“Ám Vô Giới!” nghe tới vật kia phong thần cũng không khỏi trầm trọng.
Ám Vô Giới là vũ khí của Vô, thuộc phe Địa Ngục, một vị Thiên Thần vô cùng cường đại, một mình hắn đã từng kiếm chế năm vị Thiên Thần phe Thiên Đường.
Nghe nói khi chết, thân xác hắn hóa thành hư vô, Ám Vô Giới biệt tăm.
“Nhưng mà nơi kia không có đường có thể vào.” một vị phong thần nói.
“Không có đường chẳng lẽ không thể tạo, Vô Lượng Tháp chính là ta nhiều năm suy nghĩ phương pháp phá giải.” Vạn Pháp nói.
“Được lắm, vạn pháp đối hư vô! đúng thật là có hy vọng.”
Mấy vị phong thần còn lại gật đầu tán đồng.
Khi các vị phong thần còn đang trò chuyện, một đám thanh niên tiến lại gần, dẫn đầu là Lý Tu, hắn được Vạn Pháp truyền pháp cũng được coi như đệ tử, Vạn Pháp không mấy coi trọng chuyện này nhưng Lý Tu rất rất để ý, đây chính là chỗ dựa lớn của hắn, bởi vậy hắn muốn biểu hiện thật tốt.
“Học trò Lý Tu, chúc mừng sư tôn luyện thành pháp bảo.” Lý Tu ôm quyền, cao giọng nói.
Vạn Pháp a lên một tiếng, tên này là ai nha? lục lọi trong trí nhớ, hình như ngàn năm trước có ra ngoài ngắm cảnh, gặp tên này đang bị một bầy mối truy sát, cùng là Thần tộc, lão tất nhiên phải ra tay giúp đỡ, sau đó sợ tên này chết trong rừng lão liền truyền cho hắn mấy bộ công pháp.
Học trò? cũng được, thích gọi sao thì gọi, lão dù sao cũng truyền rất nhiều, học trò như tên này lão có một nắm lớn.
Có Lý Tu dẫn đầu đám thanh niên phía sau cũng đồng loạt chắp tay chào, nhưng hiển nhiên vẫn còn rụt rè.
“Chúc mừng Vạn Pháp Chí Tôn!”
Vạn Pháp gật đầu, khen một tiếng khách sáo:
“Thanh niên thế hệ này khí thế bừng bừng.”
Đám thanh niên được khen đều vui vẻ ra mặt.
Nghĩ nghĩ một chút, Vạn Pháp nảy ra ý tưởng nói:
“Hôm nay là ngày vui, để cho mọi người mở rộng tầm mắt, để tăng thêm phần kích thích ta có ý này.”
Dứt lời, Vạn Pháp trên tay nâng tiểu tháp, ném ra phía trước.
Tiểu tháp lập tức bành trướng biến lớn, hóa thành một cái lâu tháp vạn lầu, khí thế bàn bạc, đạo pháp ẩn hiện.
“Bên trong Vô Lượng Tháp, mỗi tầng là một loại công pháp do ta sáng tạo hóa thành, các ngươi vào bên trong sẽ gặp thử thách, thành công thông quan sẽ nhận được công pháp, thất bại sẽ bị đá ra ngoài.
Mỗi vượt qua một tầng các ngươi có thể đánh lên ấn ký của mình, ai có nhiều ấn ký nhất ta sẽ để người đó mang tháp đến chỗ Thập Dương.”
Mang tháp lên chiến trường? mọi người quan tâm hơn là công pháp đạt được.
Tất nhiên nếu có thể cầm tháp đến chỗ tổng thống soái, cũng là một loại vinh quang không phải ai cũng được.
“Vạn Pháp Chí Tôn, bọn hắn tu vi khác nhau, liệu có công bằng?” một vị phong thần hỏi.
“Yên tâm! có ta điều khiển, tháp này sẽ căn cứ tu vi từng người đưa ra thử thách.” Vạn Pháp cười nói.
Vô Lượng Tháp vốn không phải dành cho thí luyện, bởi vậy cần người điều khiển.
Nghe đến đây không còn ai chần chừ nữa, Lý Tu muốn gây chý ý lên dẫn đầu đi vào, các Thần tộc cũng lần lượt tiếp bước, Vạn Pháp không đưa ra bất kỳ cái gì hạn chế nhưng mà ngũ dực trở lên không có vào, bọn họ công pháp đã cố định, thêm một cái công pháp chỉ có thêm phiền phức.
Tôn Kỳ cũng theo đám người bước vào tháp thí luyện.
Khi vừa vào trong tháp, hắn giống như là được đưa tới một không gian khác, trên có tinh không, dưới có ngân hà, giống như là tại ngoài vũ trụ.
Tôn Kỳ đưa mắt nhìn quanh, đột nhiên dừng lại tại một chỗ.
Nơi đó có một cái tiểu vòng xoáy, từ trong vòng xoáy bước ra một hỏa nhân, không mặt không mũi, toàn thân bốc cháy, thứ này là do công pháp tạo thành, chính là thử thách mà Tôn Kỳ cần vượt qua.
Hỏa nhân không tấn công Tôn Kỳ mà trước tiên diễn luyện một loại quyền pháp.
Tôn Kỳ hiểu được, đây chính là bộ quyền pháp đã diễn hóa ra hỏa nhân.
Hắn cấp tốc ghi nhớ.
Diễn luyện xong, hỏa nhân lập tức lao tới tấn công Tôn Kỳ.
Tôn Kỳ theo quyền pháp vừa học đối chiến với hỏa nhân, tất nhiên là hắn nhanh chóng rơi vào hạ phong.
Phốc! Tôn Kỳ một đấm phá tan hỏa nhân, thổi phù nắm đấm, Tôn Kỳ hừ lạnh:
“Một cái công pháp diễn hóa cũng muốn ăn hiếp ta sao! ngu ngốc mới dùng công pháp của ngươi chiến thắng ngươi.”
Không nói hắn mới nhìn thấy, cho dù hắn có nắm giữ hoàn toàn thì cũng chỉ ngang bằng với hỏa nhân.
Học hết chữ của thầy thì cũng chỉ bằng thầy, chính là đạo lý này.
Bởi vậy muốn thắng chắc chắn phải có thủ đoạn khác.
Đánh xong cái này hỏa nhân, lập tức có một bia lửa xuất hiện, bên trên ghi lại công pháp.
Tôn Kỳ đọc lướt qua, ghi nhớ.
Hắn nhớ đến Vạn Pháp nói sau khi vượt qua thử thách có thể đánh lên ấn ký của mình.
Tôn Kỳ nhìn quanh, đánh ấn ký lên đâu đây?
Có lẽ là cái bia này, Tôn Kỳ liền thử nghiệm.
Quả nhiên sau khi hắn viết xong chữ Văn, bia lửa lập tức biến mất.
Không gian lập tức chuyển dời, vẫn là tinh không vũ trụ nhưng hắn biết mình đã đến một tầng khác.
Không để hắn chờ lâu, một con cá kiếm xuất hiện, tung lên rơi xuống giống như thật sự đang bơi trong nước, sau khi biểu diễn xong, mới tấn công Tôn Kỳ.
Lần này Tôn Kỳ cũng dễ dàng đánh tan.
Mấy công pháp này đều là công pháp cấp thấp, lại dựa theo tu vi nhị dực của hắn làm ra diễn hóa.
Nhưng mà thực lực tổng hợp của hắn há có thể đơn giản như vậy.
Tiếp theo công pháp là một thanh kiếm, rồi gió lốc, băng phong, người bùn… rất nhiều.
Tôn Kỳ không khỏi chẹp lưỡi, Vạn Pháp Chí Tôn thật sự đáng sợ, giống như không gì không biến thành công pháp được.
Từng nghe nói Vạn Pháp Chí Tôn đi đường lấy một chiếc lá rơi liền sáng tạo ra Lạc Diệp Thiên Thu Kiếm Pháp, một loại cực kỳ ảo diệu kiếm pháp.
Càng ngày những công pháp Tôn Kỳ gặp phải càng mạnh, càng khó đối phó, cái này bình thường.
Tôn Kỳ lại phát hiện trong lúc công pháp đang diễn luyện, có thể tùy ý công kích, nó sẽ không đánh trả cho tới lúc diễn luyện xong.
Đây có thể là một cái to lớn lỗ hổng, nhưng mà cũng dễ hiểu thôi, Vô Lượng Tháp được tạo ra vốn không dành cho việc này.
Biết có lỗ hổng mà không lợi dụng thì không phải là hắn..