Đăng vào: 12 tháng trước
Trần Dung hai tay đặt lên đàn, thở dài thất vọng:
“Ta thua rồi!”
Tôn Kỳ mỉm cười, cũng ngừng đàn, an ủi nói:
“Trần Dung học tỷ chỉ chệch nửa nhịp, có lẽ do hồi hộp trong ngày thi đấu, nếu là ngày thường sẽ không mắc như vậy lỗi.”
“Có lẽ vậy đi.” Trần Dung không muốn mổ xẻ phân tích, nàng đứng dậy thu đàn, chắp tay:
“Học huynh!”
Tôn Kỳ cũng tương tự chắp tay:
“Học muội hữu lễ.”
Hai bọn họ không tiếp tục dông dài, quay đầu bước xuống sân. Vị giám khảo đứng trên không cầm bút vẩy lên quyển sổ, trên tấm thẻ của Tôn Kỳ hiện lên chữ: thắng.
Ở dưới sân, Ngọc Ly cùng một nhóm bạn vỗ tay tung hô.
“Thẩm Văn… Thẩm Văn...”
Tôn Kỳ cười gượng, có chút xấu hổ, cảm giác như mình có người hâm mộ.
“Thẩm Văn, ngươi thật giỏi.” Ngọc Ly giơ ngón tay cái.
“May mắn thôi!” Tôn Kỳ cười bối rối đáp.
Bọn họ vui cười trò chuyện, nhưng đúng lúc này có vị Thần nữ chạy tới, chống gối thở hổn hển nói:
“Nguyên Sa… Nguyên Sa...”
“Nguyên Sa thế nào?” Ngọc Ly sốt sắng hỏi.
“Vào vòng trong rồi, hắn thế nhưng đánh bại một vị học huynh khá mạnh.” vị Thần nữ này vừa thở vừa nói.
“Thật sao?”Đám Ngọc Ly tròn mắt.
“Thật! các ngươi nhanh đến xem.” tên này nói.
Vậy là cả đám hân hoan kéo đến chỗ Nguyên Sa để lại Tôn Kỳ bơ vơ một mình. Hắn gãi đầu cười khổ, người hâm mộ của hắn bỏ đi hết rồi.
Tôn Kỳ đứng chờ một lúc, tiện thể xem các phương chiến đấu, chợt tấm thẻ của hắn lóe sáng hiện lên số sàn đấu. Tôn Kỳ mỉm cười, lại tới lượt của hắn rồi.
Tôn Kỳ bước lên sân đấu, ngạc nhiên đối thủ của hắn là một vị học tỷ khác cũng tu âm luật. Nàng ta không muốn dài dòng phất tay lấy ra một chiếc đàn đá, lạnh giọng nói:
“Ta sẽ trả thù cho Trần Dung.”
Tôn Kỳ cười khổ, thì ra là người quen của Trần Dung, nhưng mà ta có làm gì Trần Dung đâu?! Hắn cũng phất tay lấy ra Thanh Huyền Cầm.
“Ngươi thắng là nhờ có thần khí tốt hơn mà thôi.”
“Có lẽ vậy.”
“Hừ! ta biết ngươi không phục nhưng ta nói cho ngươi biết tu đạo vẫn là dựa vào chính mình, thần khí chỉ là vật ngoài thân. Ngươi không phục cũng không sao, hôm nay ta sẽ cho ngươi biết trời cao đất rộng.”
Tôn Kỳ bối rối, ta có nói ta không phục đâu?! toàn là tự ngươi suy diễn.
“Xem ra không đánh ngươi thật đau ngươi không nhận sai.”
Tôn Kỳ trợn mắt, đầu ngươi có vấn đề sao? ta có nói gì đâu.
“Nhưng ta cũng không phải loại người không nói lý...”
Tôn Kỳ: ta thấy ngươi chính là loại không nói lý.
“Ta cho ngươi một cơ hội. Nếu ngươi thắng, ta gọi ngươi học huynh, nếu ngươi thua, vậy thì xin lỗi Trần Dung muội, gọi muội ấy một tiếng học tỷ.”
Tôn Kỳ bó tay rồi, đây đúng là tự biên tự diễn.
Sau đó vị Thần nữ này quay xuống sân đấu, giơ nắm tay hét lớn:
“Dung muội muội, ta nhất định sẽ trả thù cho muội.”
Trần Dung ở phía dưới, lấy tay che mặt, xấu hổ muốn chết, chỉ mong không ai nhận ra mình, tỷ tỷ thật hết đường nói. Nàng là thua tâm phục khẩu phục, không muốn tỷ trả thù gì đó.
Vị Thần nữ này gọi Trần Kỷ, là song sinh với Trần Dung, Kỷ là tỷ Dung là muội. Tuy là song sinh nhưng bọn họ không quá giống nhau, Trần Dung nhẹ nhàng như gió xuân, Trần Kỷ quyết liệt như cơn gió hè.
Koong!!!! Trần Kỷ gõ lên tiếng đầu tiên.
Có sóng âm khuếch tán, sóng âm này mang theo lực công kích. Đây mới thực sự là người dùng đàn chiến đấu, trước đó Tôn Kỳ và Trần Dung chỉ là đang thử đàn nghệ mà thôi.
Tôn Kỳ không dám khinh thường, bắt đầu gảy đàn.
Theo từng tiếng tinh… tinh… sóng âm khuếch tán. Trần Kỷ nhíu mày thì ra Tôn Kỳ cũng tới bước vận dụng thần lực vào trong tiếng đàn. Nhưng cũng chỉ như thế mà thôi!
Bài nhạc của nàng là Sóng Lớn do một vị đại năng Thần tộc sáng tác. Nghe nói năm xưa, lần đầu đi đến Đông Hải, ngỡ ngàng trước vẻ đẹp của những con sóng vỗ bờ, vị Thần tộc này đã sáng tác lên Sóng Lớn. Đúng như tên của mình, Sóng Lớn tạo nên những con sóng trùng điệp, lúc đầu nhỏ bé lăn tăn nhưng sau đó như sóng thần nuốt chửng đại địa. Tất nhiên nàng còn chưa tu luyện được tới mức đấy, nhưng cũng dữ dội vô cùng, tự tin đánh bại Tôn Kỳ.
Còn bài nhạc Tôn Kỳ tấu khúc là Bái Sơn, bài này có một giai thoại khá nổi tiếng. Năm xưa có một vị Thần tộc ngồi trên đỉnh núi suốt trăm ngàn năm, bất động như sơn, toàn thân phủ rêu. Vào một ngày ánh bình minh chiếu rọi, hắn phá kén mà ra, một bước phong thần, hậu nhân ngưỡng mộ mà sáng tác Bái Sơn.
Một bên như sóng lớn ầm ầm đánh tới, một bên bất động như sơn.
Sau khúc dạo đầu, Trần Kỷ bắt đầu chính khúc, âm khúc dồn dập như sóng biển, càng lúc càng nhiều càng lúc càng mạnh. Tôn Kỳ vẫn lù lù bất động duy trì nhạc khúc của Bái Sơn, tùy ngươi động, ta bất động.
Qua thời gian, Sóng Lớn đi đến tàn khúc, Trần Kỷ trán lấm tấm mồ hôi, sóng lớp lớp trùng điệp vẫn không thể công phá Tôn Kỳ phòng ngự. Nàng bắt đầu trở nên nóng vội, càng thêm gấp gáp gõ lên đàn đá.
Khán giả bên ngoài thầm lo lắng cho nàng, đàn tấu kỵ nhất là nóng vội, làm hỏng tiết tấu cả bài nhạc. Quả nhiên ngay sau đó Trần Kỷ lạc mất một nhịp, trùng trùng điệp điệp sóng lớn mất đi tiết tấu, sóng âm loạn lạc tự va vào nhau triệt tiêu.
Trần Kỷ biết mình sai lầm, liền cố gắng điều tiết nhịp điệu. Nhưng mà càng sửa càng sai, sóng mới sóng cũ va vào nhau, loạn càng thêm loạn, Trần Kỷ tự chịu phản phệ.
Tôn Kỳ thì vẫn thản nhiên đàn tấu nhạc khúc của mình, không có nhân cơ hội tán công.
Một lúc sau, rắc! que gõ bị gãy, Trần Kỷ kêu lên một tiếng ngã bịch xuống đất, sắc mặt tái nhợt.
Tôn Kỳ lúc này cũng dừng tay trên dây đàn.
Nhìn Trần Kỷ thân thể yếu nhược, sắc mặt trắng bệch. Khán giả tỏ ra thương cho Trần Kỷ! Dù sao cũng là nữ tính, luôn tìm được sự đồng cảm trong mọi hoàn cảnh.
Tiếc cho nàng! nàng vốn dĩ có thể thắng nếu như tiếp tục duy trì sức tấn công, một chút nóng vội khiến cho nàng tự bại.
Trần Kỷ kiên cường chống thân thể đứng lên, ánh mắt vẫn sắc bén nhìn Tôn Kỳ:
“Lần này coi như ngươi thắng! nhưng lần sau ta chắc chắn sẽ đánh bại ngươi.”
Tôn Kỳ cười nhạt định nói lời an ủi.
“Ngươi không cần phải nhắc, gọi ngươi một tiếng học huynh là được chứ gì. Trần Kỷ ta không phải không thua nổi.”
Sau đó nàng ấm ức, nước mắt rưng rưng hét lớn:
“Học huynh!”
“Ngươi… ngươi vừa lòng chưa?” Trần Kỷ ôm nước mắt chạy xuống sân.
Tôn Kỳ đứng như trời trồng, ta làm cái gì rồi? ta hình như cái gì cũng chưa làm.
Đám nam sinh phía dưới nhìn hắn hằm hằm, nếu như ánh mắt giết được người thì hắn đã bị trăm ngàn lỗ thủng.
Tôn Kỳ thở dài, bó tay rồi. Hắn bước xuống đài.
“Thẩm Văn… Thẩm Văn...”
Tôn Kỳ mỉm cười, ít nhất còn có đám Ngọc Ly ủng hộ.
Nhưng ngay sau đó, có người chạy đến nói một tin tức chấn động.
“Nguyên Sa chiến thắng rồi!”
“Thật?!!” Ngọc Ly ngạc nhiên hỏi.
“Không những thế, ta nghe mấy vị trưởng giả nhận xét Nguyên Sa đã Chuyển Luân nhất trọng, mà lại không phải tầm thường Chuyển Luân.”
“Lợi hại như vậy?” cả đám trố mắt.
“Thiên tài nha, thời gian chỉ hơn một năm đã hoàn thành một lần chuyển luân.” một tên than thở. “Ta cả năm nay còn đang lo tập quyền đây.”
Ngay sau đó cả đám hò reo kéo đi, để lại Tôn Kỳ bơ vơ, gió lạnh thổi qua cuốn theo chiếc lá. Hắn lại bị bỏ rơi rồi.
…
Vòng đối đầu thứ ba.
Tôn Kỳ tạm thời chưa đến lượt, hắn rảnh rỗi nhìn về phía sân đấu của Nguyên Sa, dù sao cũng là cùng xuất sinh, không tránh khỏi một chút lưu tâm.
Trên sân đấu, đối thủ của Nguyên Sa là một vị học huynh lâu năm, nghe nói đã đạt tới Chuyển Luân nhị trọng. Nguyên Sa mới là nhất chuyển, trên lý thuyết khó mà địch lại. Diễn biến trên sân cũng đúng như vậy.
Vị học huynh này chiếm hoàn toàn thế thượng phong, sử dụng bài Ngưu Sơn Quyền cơ bản, mỗi đòn đánh ra như thiết ngưu phá sơn, trầm trọng và nặng nề, lực đạo rất lớn nhưng mà tốc độ hơi chậm, để cho Nguyên Sa nhiều lần tránh được.
Bài quyền mà Nguyên Sa sử dụng là Thiết Sa Chưởng, Tôn Kỳ đã từng đọc qua giới thiệu, chưởng pháp nhanh gọn dứt khoát, đôi tay như thiết thủ có thể phá binh hủy cốt, so cấp độ thì tốt hơn Ngưu Sơn Quyền. Bài quyền này mất 15 điểm để mua, Tôn Kỳ ban đầu cũng định mua Thiết Sa Chưởng nhưng nghĩ bản thân đã xong nhất chuyển, nên dồn tiền học minh văn.
Trở lại trận đấu, Nguyên Sa liên tục bị dồn ép, cứ thế này thất bại chỉ là sớm muộn. Nhiều người tỏ ra lo lắng cho hắn. Nhưng Tôn Kỳ lại nhìn thấy nét tự tin trên mặt Nguyên Sa, kinh nghiệm nói cho hắn biết Nguyên Sa khả năng còn có át chủ bài.
Quả nhiên khi Nguyên Sa bị ép tới góc sân, sắp bị hạ đài, hắn đột nhiên hét lên, khí thế như rồng thăng thiên, thần lực bùng nổ. Nguyên Sa kết ấn, hét lớn:
“Viêm Long Ấn!”
Vị học huynh hoàn toàn bị bất ngờ. Phốc! ấn ký đánh thẳng vào ngực, đánh vị này bay ngược lên trời, vẽ một hình vòng cung tuyệt đẹp nhưng chưa rơi xuống thì đã có một vị giám khảo phất tay đỡ lấy. Nhìn ấn ký in trên ngực, vị giám khảo nghi ngờ nhìn Nguyên Sa hỏi:
“Ngươi đã thắp sáng tinh thần đầu tiên?”
Nghe câu hỏi tất cả đều dõi ánh mắt về phía Nguyên Sa, có thể đánh ra Viêm Long Ấn khả năng tám chín phần mười là đã thắp sáng tinh thần đầu tiên nhưng mà bọn họ vẫn muốn nghe câu trả lời từ Nguyên Sa.
Nguyên Sa thụ vạn chúng chú mục, hắn không chút run sợ ngược lại càng trở nên bình tĩnh, mọi chuyện vốn nên là như vậy. Hắn còn nhớ người phụ thân chưa bao giờ gặp mặt của hắn trong một ngày buổi chiều chuyển lời cho hắn: Ngươi sinh mà bất phàm, lấy phong thần làm cất bước.
Đây là cỡ nào kỳ vọng, Thần tộc phần lớn đều coi phong thần là mục tiêu cao nhất, vậy mà phụ thân hắn lại nói: lấy phong thần làm cất bước. Kỳ vọng này không phải mù quáng mà là có cơ sở. Còn cơ sở gì thì Nguyên Sa không biết.
Hắn chỉ biết từ bây giờ mục tiêu của hắn là bước lên phong thần trở thành truyền kỳ.
Mục tiêu cao nhưng hắn cũng không phụ lòng phụ thân hắn, trong vòng một năm vừa thắp sáng tinh thần đầu tiên vừa đạt Chuyển Luân nhất trọng.
Nguyên Sa đứng giữa sân đấu, tự tin trả lời:
“Phải!”
Tất cả đều vì câu trả lời mà trở nên yên lặng như tờ, bọn hắn cần tiêu hóa thông tin, trong một năm vừa nhất tinh vừa nhất chuyển, đây là cỡ nào thiên phú mới làm được. Thiên tài! tuyệt thế thiên tài!