Chương 605: Hầm ngục thử thách.

Nhân Tổ

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Tôn Kỳ nhập nhèm mở mắt, mờ mờ hiện ra một bóng người cao lớn. Hắn dụi mắt mấy lần mới thấy rõ, là một vị trung niên khí vũ hiên ngang, hắn đảo mắt nhìn quanh, cười khổ:

“Đây là Binh Gia?”

“Thông minh!” vị trung niên cười khen.

Tôn Kỳ chống tay đứng dậy, thoáng kiểm tra thân thể, thấy không có vấn đề gì, hắn chỉnh lại quần áo, cung kính chắp tay chào:

“Học sinh ra mắt tướng quân.”

“Ha, ha… không cần nhiều lễ nghĩa, ta cũng không phải tướng quân, ta là Trung Vân giữ chức bách phu trưởng, gọi ta Trung Bách Phu là được.” vị trung niên xua tay nói.

Tôn Kỳ thấy vị này tính cách hào sảng cũng bớt đi phần lễ nghĩa, thêm phần phóng khoáng.

“Các vị sao cứ thích chơi trò bắt cóc?

Cần gì vậy chứ! ta sẽ tự đến mà.”

“Tốt! nếu ngươi đã nói tự đến vậy thì bắt đầu thôi.” vị trung niên cười lớn túm lấy cổ Tôn Kỳ ném xuống hầm ngục khiến hắn không kịp phản ứng, binh gia làm việc cũng quá dứt khoát đi.

Tôn Kỳ rớt bịch xuống đất, nhăn mặt đau đớn, chống tay đứng dậy. Vút! một lưỡi kiếm lướt nhanh qua đầu hắn, Tôn Kỳ phản ứng nhanh ngửa người ra sau tránh được sát chiêu.

Tôn Kỳ đạp đất nhanh chóng lùi lại, hắn lúc này mới nhìn rõ đối thủ của hắn là một con rối hình người, hai tay là hai lưỡi kiếm, trên trán có một điểm đỏ.

Trung Bách Phu đứng trên cao, nói vọng xuống:

“Đây là Hầm Ngục Vô Tận tầng thứ nhất, ở đây sẽ xuất hiện ngẫu nhiên các con rối, bọn chúng sẽ tấn công bất kỳ ai xâm nhập.”

Trong lúc Trung Bách Phu giải thích thì Tôn Kỳ và con rối đã lao vào đánh nhau.

Vút! lưỡi kiếm chém ngang dọc, Tôn Kỳ nhảy người sang bên né tránh, nhân cơ hội tung một đấm vào hông con rối. Binh! con rối bị đánh loạng choạng lui bước, Tôn Kỳ nhăn mặt xoa xoa nắm đấm, con rối làm bằng chất liệu không tệ, với sức mạnh cơ thể này hắn khó mà phá vỡ được con rối.

Con rối không hề hấn gì lại tiếp tục lao tới tấn công, Tôn Kỳ lấy thủ làm chính, tìm kiếm cơ hội, rất nhanh hắn nhìn ra cách con rối hoạt động. Con rối này chỉ có hai đòn tấn công là chặt dọc và chém ngang, di chuyển tịnh tiến tương đối thuận nhưng khi muốn đổi hướng sang ngang thì chậm một nhịp để điều chỉnh thân thể.

Nhìn ra chuyển động của đối thủ, hắn đối phó nhẹ nhàng hơn hẳn nhưng để cho phù hợp thân phận, nên nhớ hắn lúc này là một trang giấy trắng không có kinh nghiệm, hắn mười đòn tránh được ba đòn, bảy đòn còn lại hắn cắm đầu chạy không để bị cận thân. Hắn thỉnh thoảng cũng phản kích được một hai đòn nhưng đều vô dụng.

“Điểm đỏ trên người con rối chính là điểm yếu của nó, chỉ có phá được điểm đỏ mới ngừng được con rối.” Trung Bách Phu đứng trên cao nhắc nhở.

“Sao không nhắc sớm?!” Tôn Kỳ vừa chạy vừa lớn tiếng hỏi, hắn hiển nhiên rất bực mình nhưng không dám bất kính, chỉ dám nói lại một câu trống không.

Sau khi được nhắc quả nhiên Tôn Kỳ đã tấn công có kế hoạch hơn, sau vài lần đánh hụt điểm đỏ hắn cuối cùng cũng phá được.

Nhìn con rối nằm bất động trên đất, Tôn Kỳ hai tay chống đầu gối thở hồng hộc.

“Ha, ha… rất tốt!” Trung Bách Phu cười hài lòng.

“Xong rồi! xin nhanh đưa học trò lên.” Tôn Kỳ vừa thở vừa nói.

Trung Bách Phu tròn mắt:

“Ai nói xong rồi!?”

Đúng lúc này, tại sau một bức tường, một con rối khác bước ra, Tôn Kỳ trợn mắt: lại nữa sao?

Không cho hắn có nhiều thời gian suy nghĩ, con rối ngay lập tức lao tới tấn công. Có kinh nghiệm trước đó, Tôn Kỳ dễ dàng né tránh nhưng phốc… lưỡi kiếm lướt nhẹ qua mặt hắn. Tôn Kỳ sờ lên mặt, sững sờ vết chém dài ngang sống mũi, thấy nhói đau. Con rối này mạnh hơn trước.

“Quên nhắc ngươi...” đúng lúc này Trung Bách Phu lại lên tiếng: “Trên người con rối có đánh số tương đương với số điểm ngươi nhận được nếu hạ được con rối, tầng thứ nhất này chỉ có từ số 1 đến số 10.”

Tôn Kỳ nghiến răng trong lòng mắng chết tiệt! mặc dù rất tức giận nhưng không thể trở mặt:

“Vậy làm sao mới có thể ra khỏi đây?”

“Dễ! chỉ cần kiếm đủ 50 điểm là được.” Trung Bách Phu đơn giản trả lời.

Tôn Kỳ nghe xong muốn phát khóc, hạ được con rối số 1 hắn đã hết hơi hết hồn, giết đủ 50 điểm… haizz nghĩ thôi cũng muốn bỏ cuộc rồi.

“Học trò nhận thua, xin đưa học trò ra ngoài.” Tôn Kỳ vừa nói vừa mếu.

“Nhận thua? Hừ!” Trung Bách Phu nghe Tôn Kỳ nhận thua thì đổi sắc mặt, hắn trở nên nghiêm khắc hung dữ: “Trên chiến trường kẻ thù sẽ cho ngươi cơ hội nhận thua sao? Ngươi! chỉ có thể một đường tiến tới. Quay đầu! ngươi sẽ đối diện với mũi thương của kẻ thù và chính đồng đội ngươi.

Nhận thua: chết! Quay đầu: chết! chỉ có liều mạng tiến tới ngươi mới có một cơ hội sống!”

Tôn Kỳ nghe những lời này cũng không khỏi dâng lên một bầu nhiệt huyết, dũng cảm xông lên.

Thần tộc vô cùng nuông chiều tộc nhân của mình, sinh ra đã có cuộc sống như vương giả. Nhưng đối với luyện binh cũng vô cùng nghiêm khắc, chỉ có Thần tộc ngã xuống, không có Thần tộc bỏ cuộc.

Tôn Kỳ hăng hái chiến đấu, vắt hết sức cuối cùng cũng hạ được con rối, hắn được thêm hai điểm, tổng cộng ba điểm. Tôn Kỳ dựa lưng vào tường thở hồng hộc, với tiến độ này muốn đạt đủ 50 điểm, chỉ sợ đến trời sụp. Hắn cần có chiến thuật tốt hơn, không thể chỉ biết dùng sức.

Ngay lúc này một con rối khác thò đầu ra khỏi bức tường, trước ngực nó có đánh số 5, hai tay là hai chiếc rìu lớn, tại đầu gối trái là một điểm đỏ, muốn hạ con rối này phải đánh vào đầu gối.

Tôn Kỳ khi nhìn thấy con rối, ứng phó đầu tiên là quay đầu chạy. Nơi này là hầm ngục với rất nhiều đường đi lối rẽ, chỉ cần biết tính toán không sợ bị đuổi kịp. Quả nhiên sau một hồi chạy, Tôn Kỳ đã cắt đuôi được con rối tranh thủ cho hắn được một chút thời gian nghỉ ngơi.

Ầm, ầm… Tôn Kỳ đang ngồi nghỉ, tưởng đã yên thân thì mặt đất dưới chân nhảy lên. Hắn vội đứng dậy tư thế phòng thủ, dáo dác nhìn quanh.

Một con rối cao ba mét lù lù xuất hiện, nó có bốn chân bố trí theo hình vuông chống đỡ thân hình to lớn của nó, hai tay nó là hai lưỡi đao dài sắc nhọn. Tôn Kỳ nhìn trước ngực nó hình số 10 thì khó khăn nuốt một ngụm nước bọt.

Phốc! lưỡi đao chém xuống, cắt xuống mặt đất một đường dài, Tôn Kỳ lăn ba vòng né tránh, không một chút suy nghĩ, hắn lao đầu chạy.

Ầm, ầm… con rối đuổi theo, Tôn Kỳ giật mình phát hiện mặc dù thân hình to lớn nhưng con rối này tốc độ cực nhanh. Hắn chạy như điên, liên tục quẹo trái rẽ phải nhưng vẫn không thể cắt đuôi được con rối, ngược lại khoảng cách càng lúc càng gần.

Vút! Tôn Kỳ chỉ nghe được tiếng xé gió bên tai, hắn lập tức nhào về trước né tránh. Phốc! Tôn Kỳ rên lên đau đớn, hắn bị chém một đường dài dọc vai trái. Hắn vội ôm vai trái không dám quay đầu tiếp tục phía trước mà chạy.

Tiếp sau đó Tôn Kỳ tiếp tục chịu thêm vài vết thương, hắn gần như chỉ biết tuyệt vọng chạy trốn, không hề có bất kỳ kế hoạch nào, khoảng cách thực lực hai bên quá lớn, bất kỳ kế hoạch nào cũng là vô nghĩa.

Khi hắn đã hoàn toàn tuyệt vọng thì phía trước phát hiện một vòng tròn sáng trên mặt đất. Không biết nó là thứ gì, nhưng Tôn Kỳ đã đến bước đường cùng, hắn đã không còn lựa chọn. Tôn Kỳ lao tới nhảy vào vòng tròn sáng.

“Đừng!” Trung Bách Phu đứng phía trên quan sát vội đưa tay nhắc nhở nhưng đã quá muộn.

Tôn Kỳ ngay lập tức bị truyền tống vào tầng thứ hai. Tôn Kỳ đầu óc choáng váng, tay chống tường, lắc lắc đầu cố lấy lại sự tỉnh táo.

Hắn nhìn quanh đã không còn thấy sự xuất hiện của con rối kia, tạm thở ra một hơi nhẹ nhõm.

Khung cảnh xung quanh khác hoàn toàn trước đó, nơi đây giống như một phế tích đổ nát, những bụi cây mọc tùy tiện, thỉnh thoảng có một vài cây cổ thụ. Tôn Kỳ thận trọng bước đi. Hắn phát hiện trên mặt đất có dấu chân thú, có một vài nhúm lông, có vết cào trên cây… dựa vào các dấu vết, hắn kết luận đây là một bầy sói ít nhất có 20 con, thực lực không rõ nhưng chiều cao từ một mét đến ba mét, với kích thước này lực lượng sẽ rất lớn, cơ thể này của hắn hoàn toàn không là đối thủ.

Tôn Kỳ tìm một cái cây leo lên tạm thời ẩn núp. Hắn xé vạt áo nhanh chóng băng bó lại vết thương. Loài sói rất nhạy cảm với mùi máu, chỉ sợ sẽ rất nhanh đến đây.

Vết thương cầm máu, Tôn Kỳ lập tức di chuyển chỗ ẩn nấp.

Quả nhiên một lát sau, một con sói mò đến gốc cây, nó khịt khịt mũi đánh hơi, sau đó hú lên một tràng dài.

Tôn Kỳ tại chỗ ẩn núp nghe được tiếng sói, hiểu nó nói gì, hắn dù sao cũng từng là một Yêu tộc, thú ngữ hắn biết rất nhiều. Con sói đã đoán ra hướng vị trí của hắn, hắn cần lập tức di chuyển.

Bầy sói theo tín hiệu đang kéo tới đây, Tôn Kỳ liên tục di chuyển, nhưng do vết thương vẫn còn chảy máu nên hắn không thể cắt đuôi được bầy sói, ngược lại bầy sói đang dần siết chặt vòng vây. Cũng may là hắn nghe hiểu tiếng sói nên đến lúc này vẫn chưa bị vây chết, hắn luôn tìm được khe hẹp trong vòng vây. Nhưng tiếp tục thế này không tốt. Hắn cần làm một cái gì đó.

Tôn Kỳ tại trong một ụ cát tìm được một cái nanh heo rừng, cầm rất vừa tay, đây sẽ là vũ khí của hắn.

Trong tình huống này hắn nên đặt một cái bẫy nhưng hắn sợ bị nghi ngờ, dù sao hắn mới nhập học không lâu, vẫn chưa được học cách đặt bẫy, thông minh đến mức biết những thứ chưa học, không bị nghi ngờ mới là lạ.

Hắn thật là đau đầu, bao nhiêu kinh nghiêm cũng không dám dùng.

Đúng lúc vô kế khả thi hắn nghe được hai con bọ rùa nói chuyện với nhau.

“Ngươi biết gì không? hổ cái sinh con!”

“Cái gì? thật không?”

“Thật còn hơn cả thật. Tin này là ta nghe được từ bọ ngựa, qua câu chuyện của dế mèn, nghe lén được từ châu chấu nói chuyện với ễnh ương, mà ễnh ương là bà cô ếch xanh, ếch xanh là chị họ của cóc nâu, cóc nâu lại sống kế bên nhà dơi đen, mà dơi đen hay bay qua hang hổ cái.”

“Ừm… nếu vậy thì tin này vô cùng chân thật không thể nghi ngờ. Mà bà cô hổ kia sinh con lúc nào?”

“Hai ngày trước, nghe nói là sinh được ba con hổ con.”

“Ha, ha… ta muốn xem mặt bọn chúng, xem có giống bà hổ cái kia không?”

“Được! cùng đi đi.”

Hai con bọ rùa bay đi, Tôn Kỳ lập tức đuổi theo, hắn cảm thấy đây là một cơ hội khu sói đánh hổ. Hai con bọ rùa ngu ngơ bay đi, vô tình dẫn đường cho Tôn Kỳ.

Một lúc sau, hai con bọ rùa dẫn Tôn Kỳ đến trước một khu đền cổ.

Khu đền có một ngôi đền trung tâm, hai tòa tháp hai bên, có hàng lang lớn nối liền ngôi đền với tòa tháp, ngoài ra còn có nhiều kiến trúc nhỏ khác. Tất cả đều sập xệ cảm giác như có thể đổ vỡ bất cứ lúc nào.

Hai con bọ rùa tiếp tục bay tới ngôi đền trung tâm, Tôn Kỳ không tiếp tục theo bọn nó mà trốn vào tòa tháp. Hai con bọ rùa nhỏ bé, con hổ phát hiện cũng không để ý nhưng hắn thì khác, con hổ sẽ coi hắn là mối nguy hiểm trực tiếp với hổ con, hổ cái chắc chắn sẽ tấn công hắn.

Xột xoạt, xột xoạt… tiếng bước chân rẽ ra bụi cây, một con sói cẩn trọng xuất hiện. Tôn Kỳ núp trong tòa tháp, hé mắt nhìn, quả nhiên là bọn chúng lần theo mùi máu tới đây.

Con sói sau một thoáng thăm dò tỏ ra chần chừ, vừa muốn tiến sâu vừa không muốn, nó ngửi thấy ngoài mùi máu con mồi còn có mùi của hung thú. Không thể đưa ra lựa chọn, nó hú lên thông báo cho đồng đội.

Rất nhanh bầy sói tập hợp trước ngôi đền, bọn chúng gầm gừ trao đổi. Tôn Kỳ nghe ra ý bọn chúng muốn từ bỏ, bọn chúng không muốn mạo hiểm. Hắn cũng không muốn dây dưa với bọn sói nhưng cứ như vầy, hắn sợ không có đủ điểm ra khỏi đây, muốn có 50 điểm, hắn nhất định phải để bọn chúng đánh nhau, nhân cơ hội đó ngư ông đắc lợi.

Tôn Kỳ đầu óc xoay chuyển, hắn lập tức nảy ra một kế hoạch. Tôn Kỳ lấy tay kéo xuống vải băng bó để hở vết thương, đưa vải lên miệng nghiến chặt, sau đó hít một hơi sâu đưa tay đánh lên vết thương, tiếng rên trong cổ họng, máu tươi chảy xuống.

Mùi máu theo gió bay khắp nơi, bầy sói đưa mũi khịt khịt, ngửi một cách say mê.

Tôn Kỳ chạy dọc theo hành lang đến đền chính, vãi ra một ít máu trước cổng đền, sau đó băng lại vết thương, nhảy lên mái đền tránh núp. Chờ đợi!

Bầy sói bị mùi máu cuốn hút, mon men lại gần đền chính.

Trong sâu tận ngôi đền, hổ mẹ đang nằm cho hổ con bú, ngửi thấy mùi máu khiến bụng nó sôi lên ùng ục, nó đã mấy ngày nay không có gì vào bụng. Hổ mẹ liếm láp bầy con, sau một thoáng phân vân nó quyết định ra ngoài kiếm ăn.

Bầy sói khịt khịt ngửi vũng máu trước cổng đại điện. Đúng lúc này trong bóng tối ngôi đền hiện lên đôi mắt đỏ hung ác. Gào! một tiếng gào lớn, hai bộ móng vuốt sắc nhọn nhào ra ngoài, vồ chết hai con sói nhỏ.

Bầy sói hoảng sợ chạy tán loạn, kêu gào điên dại. Con hổ được thế không tha muốn giết hết bầy sói.

Đúng lúc này có tiếng sói tru, bầy sói theo tiếng tru lập tức ổn định, tập hợp đội hình phản công. Bầy sói chạy vòng quanh, cố giữ khoảng cách với con hổ. Tiếp sau đó, Tôn Kỳ nằm dài trên mái đình, tay chống đầu nhìn bầy thú đánh nhau.

Hắn thấy được trên người con hổ là số 30, mấy con sói thì từ 10 đến 20, riêng con sói đầu đàn số 25. Hắn nhẩm tính nếu giết được đám này, hắn dư điểm ra khỏi đây.

Đám hung thú quần nhau dữ dội, chẳng bao lâu trận chiến đã dần ngã ngũ, bầy sói thương vong thảm trọng chạy tan tác, con hổ thì xiêu xiêu vẹo vẹo, thở ra khói trắng, bộ lông ướt đẫm máu.

Tôn Kỳ cười nhạt, thời cơ của hắn đã đến. Hắn cầm trong tay chiếc nanh heo rừng, nhảy từ trên nóc đền xuống, mũi nanh nhắm ngay xương cổ con hổ.

Phốc! mũi đâm xảo diệu, cắm vào trúng vị trí giữa hai khớp xương cổ, đây là phần mềm, mũi nanh cắm thẳng vào tủy sống.

Con hổ rú lên đau đớn hất tung Tôn Kỳ bay lên trời, đập vào vách trần rớt ngược xuống đất. Tôn Kỳ ọc máu, cố nhấc người đứng dậy, hắn phát hiện cổ tay bị trật, xương đầu gối phải nát bét, không thể đứng lên!

Con hổ trong cơn đau đớn vẫn tìm kiếm kẻ thù, ánh mắt nó chằm chằm nhìn Tôn Kỳ hiện rõ sự hung ác quyết tuyệt, nó đã cảm nhận được cái chết, không còn nhiều thời gian, nó quyết định làm ra hành động cuối cùng bảo vệ con non.

Con hổ lao tới. Tôn Kỳ hai tay cào mặt đất lê lết.

Oanh!

A! Tôn Kỳ hét lên đau đớn, hai chân hắn bị đập vụn, thịt máu bắn tung tóe. Đau đớn khiến tinh thần hắn hoảng sợ cực độ, hai tay cào trên mặt đất lết đi, móng tay bật máu, nước mắt không tự chủ trào ra.

Ầm! con hổ một trảo đè xuống đầu hắn day nghiến, mặt hắn nát bét bị hủy nửa khuôn mặt, hắn hét lên thật lớn cho vơi đi nỗi đau nhưng vô ích.

Phập! con hổ há miệng ngoạm lấy thân hắn. Tôn Kỳ hai tay đấm liên tục vào hàm răng to lớn để khiến nó nhả ra nhưng chẳng ích gì.

Con hổ nghiến răng lắc đầu lia lịa.

Phốc! Tôn Kỳ đứt lìa ngang bụng, hắn đập vào vách tường rớt xuống, ruột gan trào ra. Hắn ho khục khục, máu tươi lấp đầy cổ họng, ánh mắt hắn mờ ảo, sinh mệnh sống cấp tốc trôi qua.

Con hổ lúc này cũng đổ gục, đôi mắt nó vẫn chằm chằm nhìn Tôn Kỳ, nó muốn tận mắt chứng kiến Tôn Kỳ chết mới yên tâm. Nhưng mà để nó thất vọng rồi.

Oanh! một chưởng đánh tới phá nát đầu cự hổ.

“Súc sinh!” vang lên một tiếng mắng chửi, Trung Bách Phu đáp xuống, nhìn xác con hổ hừ lạnh một tiếng. Hắn vội vàng chạy tới ôm lấy Tôn Kỳ, Tôn Kỳ lúc này đôi mắt đã tối sầm, chỉ nghe loáng thoáng bên tai tiếng xuýt xoa:

“May mắn, còn một tia sinh mệnh!”

Sau đó Tôn Kỳ hoàn toàn ngất đi.

Trung Bách Phu nhìn hắn ngất đi cũng không quá khẩn trương, chỉ lẩm bẩm tự trách:

“Quên nói cho ngươi trong hầm ngục sẽ xuất hiện ngẫu nhiên cổng truyền tống đến các tầng khác. Ta vất vả lắm mới tìm được điểm ngươi bị truyền tống đến, may mắn vừa kịp lúc, nếu không ngươi chết chắc. Ngươi còn sống nhưng ta cũng sẽ không khỏi bị trách phạt. Ai… cứ nghĩ sẽ kiếm được một ít điểm...”