Chương 567: Tuyên ngôn

Nhân Tổ

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Tê Hoành Vương thân thể cao lớn như một ngọn núi nhỏ, sức mạnh vô địch. Hắn tự xưng Bình Sơn Đại Thánh, xem ra sớm có suy tính trong lòng.

Tôn Kỳ mỉm cười, nâng bát đưa tới chỗ Ác Giao Vương.

“Mời Ác Giao Vương tự phong thánh!”

Ác Giao Vương cười ngoác mép, tiếp lấy bát lớn tiếng:

“Ta là hậu duệ của cổ chân long thời thượng cổ. Từ thượng cổ đến nay, chúng ta vẫn luôn âm thầm bảo vệ Yêu giới. Nhưng hiện này Yêu giới quá loạn, ta buộc phải ra mặt bình ổn đại thế. May mắn gặp được chư vị huynh đệ cùng chung chí hướng. Nguyện dùng máu này chứng giám cho quyết tâm của ta.”

Ác Giao Vương đưa bát lên miệng uống một ngụm lớn.

Tôn Kỳ nhìn mà đau lòng muốn chết, lòng thầm mắng: nói thì nói, uống nhiều như vậy làm gì?! biết vậy ta uống đầu tiên.

Ác Giao Vương giao lại bát cho Tôn Kỳ, vỗ ngực nói:

“Ta, hiệu xưng Phong Hải Chí Thánh. Lấy bình định Đại Hải làm mục tiêu cả đời, quét sạch Hải yêu.”

Đám tiểu yêu hò reo.

“Phong Hải Chí Thánh! Phong Hải Chí Thánh!”

“Bình định Đại Hải! Quét sạch Hải yêu!”

Ác Giao Vương hài lòng, phất tay vung ra một đống yêu hạch, đều là yêu hạch của Hải yêu. Đám tiểu yêu nhao nhao tranh giành.

Tôn Kỳ cầm bát đưa đến kẻ tiếp theo.

Ô Nhung Vương tiếp nhận, vô cảm vô xúc, nhấp lấy một ngụm, nói:

“Ta, hiệu xưng Sát Thần Cực Thánh!”

Hắn chỉ nói như vậy. Hắn phất tay ném ra nhánh cây Diên Uyên cắm vào đỉnh một ngọn núi, ngọn núi lập tức tràn ngập hỏa thuộc tính. Yêu thú thiện hỏa tu luyện tại đây chắc chắn làm ít ăn nhiều.

Đám tiểu yêu hiểu chuyện này, vui sướng ca tụng.

“Sát Thần Cực Thánh! Sát Thần Cực Thánh!”

Tôn Kỳ khóe mắt hơi nhướng lên, tên này cũng thật to gan dám xưng Sát Thần. Thần tộc mà nghe được không biết sẽ xử hắn ra sao.

Tôn Kỳ cầm bát đưa tới cho Ma Bằng Vương. Hắn cười tươi tiếp nhận.

“Ta, hiệu xưng Phong Thiên Thánh Tôn. Nguyện vì Yêu giới cống hiến tới giọt máu cuối cùng.”

Hắn cầm bát nhấp một ngụm rồi đưa lại cho Tôn Kỳ. Hắn vung tay ném ra một đống yêu hạch.

“Phong Thiên Thánh Tôn! Phong Thiên Thánh Tôn!” đám tiểu yêu tung hô.

Tiếp theo là Hoàng Cô Vương, hắn chỉ là một đống nấm nhầy, Tôn Kỳ không biết hắn thế nào tiếp nhận bát.

Khi Tôn Kỳ đưa bát tới trước mặt, Hoàng Cô Vương thò ra một sợi nấm, sợi nấm cắm vào bát, hít một ngụm, sau đó rút lại, coi như uống xong.

Tôn Kỳ nhìn chằm chằm hắn chờ đợi. Yên lặng! một tức… hai tức… ba tức… mười tức hơi thở qua đi vẫn yên lặng.

Tôn Kỳ nhỏ giọng nhắc:

“Ngũ ca, tên?”

“Thôn Thần Tinh Thánh!” Hoàng Cô Vương đáp lại, giọng nhỏ không kém. Sau đó lại không có ý lên tiếng tiếp.

Tôn Kỳ cũng là cười khổ, đành thôi. Hắn nhận ra giọng Hoàng Cô Vương không phải giọng nói?! chính xác hơn nó không phải âm thanh phát ra từ cổ họng, nó giống như các âm thanh va chạm, cắt ghép từng điểm âm thanh tạo thành thứ gần giống tiếng nói.

Giọng nói kỳ cục thế này, hèn gì Hoàng Cô Vương ít nói.

Hoàng Cô Vương phun ra bộ xương treo trên nhánh Diên Uyên.

Tôn Kỳ bó tay rồi. Tên này cũng thật to gan, Ô Nhung Vương xưng Sát Thần, hắn xưng Thôn Thần. Hai tên này chắc cảm thấy cuộc sống quá chán, muốn chọc giận Thần tộc mới chịu được.

Tôn Kỳ đành nói thay:

“Đệ ngũ thánh hiệu xưng Thôn Thần Tinh Thánh.”

“Thôn Thần Tinh Thánh! Thôn Thần Tinh Thánh!” đám tiểu yêu lại hò reo.

Tôn Kỳ đưa bát đến chỗ Lục Nhĩ Hầu Vương. Con khỉ này nhảy nhót đã chờ không được, chủ động nhảy tới tiếp, khi thấy trong bát chỉ còn một ít thì hơi thất vọng, liếc nhìn đám “đại ca”, ánh mắt oán giận.

Đám kia biết mình hơi quá, liền trốn tránh ánh mắt hắn, không dám đối mặt.

Lục Nhĩ Hầu Vương thở dài, được rồi, ít nhất vẫn còn, chân muỗi cũng là thịt, không thể bỏ phí. Hắn bưng bát ngửa mặt, muốn một hơi uống hết. ×— QUẢNG CÁO —

Tôn Kỳ không thể không ho nhẹ nhắc nhở.

Lục Nhĩ Hầu Vương lúc này mới tiếc nuối buông bát, buồn bã nhưng ngay một giây sau, mặt lại tươi tỉnh. Hắn phất tay vung ra một đống trái cây, có trái bình thường, có trái lại cực kỳ trân quý. Cười nói:

“Các ngươi từ nay gọi ta là Bách Hiểu Thiên Thánh.”

Đám tiểu yêu vui mừng chộp lấy trái cây, miệng không ngừng ca tụng:

“Bách Hiểu Thiên Thánh! Bách Hiểu Thiên Thánh!”

Tiếp theo là đến Tôn Kỳ, hắn trở lại thạch tọa của mình, cầm chiếc bát mà trong lòng rưng rưng nước mắt, đám này thật quá tham lam. Không chần chừ nữa, sợ để lâu, huyết dịch bay hơi một giọt, hắn sẽ tiếc đứt ruột.

Hắn đưa bát lên miệng, một hơi uống sạch tất cả.

Phải! uống sạch không chừa cho Mộng Vương.

Mộng Vương thấy vậy thì với tay ú ớ:

“Chừa cho ta một chút… à không! chừa cho đệ một chút!”

Tôn Kỳ uống xong ném chiếc bát cho Mộng Vương, cao giọng nói:

“Ta, Huyết Ngục Ma Thánh. Các ngươi cũng biết tính ta không thích nói nhiều. Ngày mai ta sẽ đích thân dẫn quân bình loạn hai vực Bạch Thủ và Tham Thiềm, giương cao uy danh Bát Thánh Thiên Tôn.”

“Huyết Ngục Ma Thánh vạn tuế! Huyết Ngục Ma Thánh vạn tuế!” đám tiểu yêu tỏ ra vô cùng phấn khích reo hò.

Đám đại thánh đưa mắt nhìn nhau, không hiểu vì sao? Tôn Kỳ một lời hứa dẫn quân còn được tung hô hơn cả bọn hắn bỏ ra một đống đồ. Đám này là đồ đần sao? hay bọn này là sát phôi, ham chiến tranh?

Bọn hắn làm sao hiểu được, đám thủ lĩnh tiểu yêu ở đây phần lớn đều nhiễm huyết chủng, thứ bọn chúng thích không phải là chiến tranh mà là máu. Đám thủ lĩnh muốn, đám thuộc hạ há dám trái lời.

Tất cả bầy yêu hình như quên mất Mộng Vương. Hắn lúc này đang cầm bát giơ lên, lè lưỡi, cố vắt ra giọt cuối cùng nhưng không có!

Không bỏ cuộc, hắn lè lưỡi liếm cả bát nhưng cũng chỉ được một chút mùi vị.

Mắt hắn rưng rưng vừa giận vừa tức, hằn học nói:

“Các ngươi ức hiếp ta. Ta không chơi nữa!”

Đám đại thánh tỏ ra xấu hổ, bọn chúng đúng là có hơi quá, tội cho Mộng Vương nhưng mà không thể để cho Mộng Vương rời đi. Vừa mới tám bọn họ hùng hồn tuyên ngôn, bây giờ bỏ đi mất một, khác nào trát bùn lên mặt. Bọn chúng đưa mắt nhìn Tôn Kỳ, như muốn nói: tất cả tại ngươi, sao không chừa lại cho hắn một chút? Bây giờ thì ngươi giải quyết đi.

Tôn Kỳ mỉm cười, bước lại chỗ Mộng Vương vỗ nhẹ vai hắn.

Mộng Vương giận lẫy hất tay hắn ra.

Tôn Kỳ vẫn mỉm cười nhỏ giọng:

“Bát đệ đừng giận!”

“Các ngươi uống hết của ta! vậy mà còn dám xưng huynh gọi đệ.” Mộng Vương giận dỗi nói.

“Ai nói đã hết nào!” Tôn Kỳ nhỏ giọng: “Ta biết đám kia tham lam sẽ không để lại cho chúng ta. Nên trước đó đánh vỡ mai rùa dưới, thất ca đã tạo ra vô số vết nứt nhỏ. Dịch trong bát đã thấm vào các khe nứt, đệ chỉ cần nhai cái vỏ thì cũng sẽ nhận được không ít dịch.”

Mộng Vương nghe vậy ánh mắt lóe sáng, đưa cái bát rùa lên miệng, cắn một cái rốp, miệng nhai vui sướng. Cái mai rùa này có thể được Sứ Thanh Giang dùng để bói toán xem tinh tượng, chắc chắn là bảo vật không tầm thường, độ cứng có thể nghĩ. Vậy mà Mộng Vương ăn giống như đang ăn bánh nướng. Nhìn mặt hắn ngu ngơ, nhưng xem ra cũng không phải là kẻ tầm thường.

Nhưng mà Mộng Vương vẫn chưa thỏa mãn lắm, hắn cảm thấy mình bị thiệt. Định lên tiếng đòi tiếp quyền lợi thì Tôn Kỳ quàng vai, nhỏ giọng nói:

“Bát đệ, cái này cũng là trách bát đệ!”

“Ta!?” Mộng Vương sửng sốt, có chút tức giận. Sao lại trách hắn rồi? đừng thấy hắn ít nói mà muốn nhào nặn thế nào thì nhào nặn.

“Ta không phải đã nói: mỗi kẻ mang một món bảo vật để chứng tỏ khả năng sao? Bát đệ lười biếng, chỉ biết chọn việc dễ dàng nên phải chịu xếp cuối. Đến lúc phân chia lợi ích, đệ được phân cuối cùng cũng là bình thường.” Tôn Kỳ cười nói.

Mộng Vương ngưng nhai, lời này có lý, hắn cũng không thể bắt bẻ, chỉ có thể tự trách chính mình.

Đám đại thánh còn lại nghe được, cười khoái trá. Phải như vậy chứ! liều mạng cướp bảo vật, không được một chút ưu đãi thì thật vô lý.

“Lần sau ta muốn phân lại.” Mộng Vương đơn giản một câu.

Tôn Kỳ gật đầu.

“Thứ tự không thể phân lại. Nhưng lợi ích có thể phân theo đóng góp.”

Mộng Vương gật đầu. Thứ tự với hắn không quan trọng, quan trọng nhất vẫn là lợi ích.

Dỗ xong Mộng Vương, Tôn Kỳ hỏi:

×— QUẢNG CÁO —

“Đệ xưng hiệu thế nào?”

Mộng Vương đưa móng lên gãi gãi mặt, suy nghĩ một thoáng nói:

“Tên đơn giản thôi! gọi là Mộng Huyễn Minh Thánh đi!”

Cái tên này!

Tôn Kỳ trợn mắt, khẩu khí thật lớn, còn dám nói tên đơn giản thôi. Không biết ngươi có sáng suốt như chữ “minh” trong tên.

Không thèm để ý hắn, Tôn Kỳ quay xuống công cáo:

“Đệ bát thánh hiệu xưng Mộng Huyễn Minh Thánh!”

“Mộng Huyễn Minh Thánh! Mộng Huyễn Minh Thánh!” đám thuộc hạ hò reo, đồng thời chờ đợi được ban thưởng.

Mộng Vương lại làm như không biết, từ tốn nhai mai rùa.

Tôn Kỳ cười khổ, liếc mắt nhìn đám đại thánh, nhỏ giọng:

“Các vị ca ca bỏ ra đi, coi như một chút đền bù cho bát đệ.”

Đám đại thánh gật đầu, chịu thiệt một chút cũng là nên. Bọn chúng phất tay vãi ra một đống yêu hạch.

Tôn Kỳ mỉm cười, quay nhìn đám đại thánh nói:

“Các vị đại ca, sau này chúng ta đều là trụ cột Thánh tộc, mong các vị ra sức nhiều hơn.”

“Tất nhiên… tất nhiên...” đám đại thánh híp mắt cười nói.

Tôn Kỳ gật đầu, tiếp tục:

“Trước đó đã nói thu lại hai lãnh thổ Tham Thiềm và Bạch Thủ, đệ bây giờ liền thực hiện lời hứa.”

“Có cần gấp vậy không?” Ác Giao Vương lo lắng hỏi. Hắn không phải lo lắng cho Tôn Kỳ hay hai tên Yêu Hoàng kia, càng không lo lắng đám tiểu yêu sẽ chết trong trận chiến. Thứ hắn lo lắng chính là bản thân hắn, vì một khi chiếm hai lãnh thổ kia, đồng nghĩa với thách thức Tứ Phương Thần Thú.

Tứ Phương Thần Thú thực lực đáng sợ, hắn cảm thấy không cần thiết vạch mặt.

Đám đại thánh còn lại cũng cùng suy nghĩ.

Mặc dù Tôn Kỳ đã hứa, nhưng Tôn Kỳ trái lời cũng chẳng sao, thậm chí bọn chúng càng mong Tôn Kỳ trái lời.

Tôn Kỳ lắc đầu xua tay, nói:

“Các vị, chúng ta đã thành thánh, sao còn phải sợ đám thần thú ấy!”

“Nhưng mà...”

“Các vị cũng đừng quên để lấy được bảo vật, chư vị đã gây chuyện với Cao Bằng tộc, Thanh Long, Chu Tước, Trấn Thiên Thần Tượng tộc, Hải Vương… các vị cảm thấy bọn họ sẽ bỏ qua chúng ta. Để đối phương đến hạch tội chi bằng chúng ta chủ động xuất kích mở rộng lãnh thổ, xây dựng phòng tuyến. Khi mọi thứ ổn định, bọn chúng có tiến công, chúng ta cũng không sợ.”

Đám đại thánh nhìn nhau. Bọn ta biết là thế, nhưng thật ra… đám Tứ Phương Thần Thú sẽ không đến hạch tội. Nhưng không thể nói ra, nói ra sẽ khiến Tôn Kỳ nghi ngờ.

Được rồi! theo hắn chơi một chuyến là được. Hơi rắc rối nhưng vẫn trong tính toán.

Thấy đám đại thánh không còn phản đối, Tôn Kỳ quay đầu nhìn quần yêu, lớn giọng nói:

“Thiên hạ đại hạn, chúng sinh lầm than.

Hôm nay ta thừa thiên thuận địa.

Bình định loạn thế.

Kẻ nào cản đường ta chính là loạn.”

Tôn Kỳ tuyên ngôn hùng hồn, tiếng nói như chuông đồng đánh vào tâm can mỗi Yêu tộc, khiến cho bọn chúng tinh thần sục sôi. Bọn chúng không biết được rằng Tôn Kỳ đang dùng tinh thần công kích ảnh hưởng bọn hắn.

Hắn còn là chủ của huyết chủng, có thể ầm thầm dùng huyết chủng ảnh hưởng kẻ nhiễm.

Với nhiều tầng công kích, Tôn Kỳ dễ dàng dẫn dắt được bầy yêu.

“Các ngươi nói xem: đối với bọn loạn yêu, chúng ta phải làm sao?”

“Giết! giết! giết!” bầy yêu hô vang điên cuồng.

“Đám Bạch Thủ Vực và Tham Thiềm Vực gây loạn, chúng ta phải làm sao?” Tôn Kỳ lại hỏi.

“Diệt Bạch Thủ. Tru Tham Thiềm.” bầy yêu kích động hô vong.