Chương 57: Nàng không lừa hắn

Người Bên Lầu Tựa Ngọc

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Lâu Tự Ngọc nhìn về phía hắn, đôi mắt màu vàng hơi chút thất thần.

Chỉ một chớp mắt này yêu lực phía sau lập tức rơi xuống trên lưng Tống Lập Ngôn. Hắn cắn răng chống đỡ, cũng chuẩn bị tốt tư tưởng sẽ bị thương. Nhưng đau đớn trong tưởng tượng mãi vẫn chưa tới nên hắn mở mắt và nhìn thấy kim quang trước mặt theo vết rạn nổ tung, hóa thành từng mảnh thủy tinh tứ tán khắp nơi, giống như pháo hoa và cực kỳ quen mắt.

Lại là thứ này? Tống Lập Ngôn buồn bực động động người thì phát hiện mình không bị thương thì biết kim quang này đã thay hắn chắn một đòn. Nhưng kim quang này đến từ đâu?

Lúc hắn còn đang trầm tư thì Lâu Tự Ngọc trước mặt hắn đột nhiên lung lay. Hắn theo bản năng duỗi tay đỡ một phen, còn chưa kịp rút tay về đã thấy một mảnh đỏ bừng chảy qua tay hắn, ấm áp lại sền sệt.

Trong lòng hắn nhảy dựng lên giương mắt nhìn về phía nàng thì thấy Lâu Tự Ngọc nhanh chóng che miệng mũi, mơ hồ mà trách mắng: “Đại nhân cách nô gia gần quá nô gia chịu không nổi.”

Máu trên tay giống như hồng mai trên nền tuyết, diễm sắc lại chói mắt. Tống Lập Ngôn trầm mặt hỏi nàng: “Sao lại thế này?”

“Không phải đã nói rồi sao? Ngài đứng gần quá nô gia hỏa bốc lên đầu nên chảy máu mũi.” Lâu Tự Ngọc dời mắt nhìn, “Phía sau lại có yêu pháp đó, ngài cẩn thận!”

Nói xing nàng một tay đẩy hắn ra chỗ khác còn mình thì nghênh đón đám yêu quái chưa từ bỏ ý định kia.

Ánh mắt Tống Lập Ngôn sâu dần, bên trong có thứ gì đó cuồn cuộn khó dừng. Hắn rút kiếm, vừa chuẩn vừa tàn nhẫn mà chém đầu Xà Yêu. Máu phun đầy người nhưng hắn không thèm lau mà tiếp tục đi đối phó với kẻ khác. Mới vừa rồi rõ ràng hắn mệt mỏi nhưng bây giờ không hiểu sao hắn lại xung phong liều chết mà chém giết càng thêm hung mãnh.

Bên bờ hồ Bích Ba rung chuyển, Mỹ Nhân Xà bị đánh vào trong hồ lúc này gian nan bò lên bờ hồ. Trong tay nàng ta còn cầm chặt cái hộp đồng. Bám vào một cục đá trên bờ, nàng ta vừa mới chuẩn bị đào tẩu thì trước mặt hiện lên một mạt màu bạc.

Phía sau chém giết thành một mảnh nhưng Hoài Niệm lại bình yên vô sự. Đôi mắt không có con ngươi không thể hiện bất kỳ cảm xúc gì. Hắn chậm rãi cúi người muốn lấy cái hộp đồng kia.

Mỹ Nhân Xà né tránh tay hắn, tức giận nói: “Sớm biết ngươi sẽ tạo thành mối họa ngày hôm nay thì năm đó ta không nên để ngươi toàn thây thả xuống sông!”

Nghiền xương thành tro thì tốt rồi, về sau không còn phải lo lắng. Dù sao hắn hành thích Yêu Vương, cái này cũng không thể tránh được bị trừng phạt. Năm đó nàng nhất thời mềm lòng mới đưa tới đại nạn của Xà tộc ngày hôm nay, quả thật không đáng giá.

Hoài Niệm ngẩn ra, đầu ngón tay cứng đờ mà run rẩy. Hắn chậm rãi vặn vẹo đầu, con mắt màu trắng nhìn nàng ta “Hử……?”

“Còn nhận được ta sao?” Mỹ Nhân Xà tức giận đến chửi ầm lên, “Ta sớm nói ngươi là cái đồ yêu tinh hại người mà Câu Thủy không tin cho nên hắn đã chết. Lâu Tự Ngọc cũng không tin muốn để lại ngươi toàn thây cho nên hiện tại nàng cũng sắp chết! Ngươi đã chết hai trăm năm, vì sao còn không chịu ngừng mà chạy ra làm gì?”

Trên biểu tình trống rỗng của hắn không hiểu sao có hai phần đau thương. Hoài Niệm ngừng một lát rồi vẫn tiếp tục duỗi tay về phía nàng. Mỹ Nhân Xà giận ném đuôi dài hất hắn ra sau đó quay người bò sang phía bên kia rồi chật vật bò lên. Nhưng nàng ta vừa đứng dậy còn không vững thì bốn phía đã có yêu quái vây đến.

Lâu Tự Ngọc phi thân đến bên cạnh nàng ta trầm giọng nói: “Đưa đồ cho ta.”

Mỹ Nhân Xà nhíu mày: “Ta đem nó cho ngươi vậy ngươi có trả lại cho Xà tộc không?”

Đáp án thực rõ ràng, nàng vẫn luôn muốn hủy diệt nội đan của Yêu Vương. Trước kia không có Diệt Linh Đỉnh thì không nói, hiện giờ Diệt Linh Đỉnh ở ngay kia. Nàng mà túm được nội đan thì nhất định là sẽ hủy ngay.

“Còn hơn rơi vào tay bọn chúng.”

“Không.” Mỹ Nhân Xà lắc đầu lui về phía sau, “Nếu ở trong tay bọn chúng ta còn có thể nghĩ cách đoạt lại, chứ đưa cho ngươi là xong rồi!”

“Tha Thiết……”

“Ngươi có chấp niệm của mình, ta có tộc nhân phải bảo hộ.” Mỹ Nhân Xà hít sâu một hơi, đỏ mắt nói, “Cùng lắm thì hôm nay ta theo Thường Thạc chứ hộp đồng này không thể từ tay ta đưa ra ngoài.”

Không có cách nào khác, Lâu Tự Ngọc đành từ bỏ thuyết phục mà trực tiếp đoạt. Yêu quái bên cạnh không cam lòng yếu thế nên cũng đồng loạt lao đến. Trong chớp mắt Mỹ Nhân Xà bị một đạo ánh sáng đánh trúng eo, hộp đồng nháy mắt rơi ra. Lâu Tự Ngọc cách nàng ta gần nhất nên phi người lên đón được nó rồi che vào trong ngực.

“Cẩn thận ——” Tống Lập Ngôn ở phía sau đột nhiên rống lên một tiếng. Lâu Tự Ngọc giương mắt đã thấy Hoài Niệm mặt không biểu tình đứng ngay trước mặt nàng.

Giải Trĩ Kiếm nhỏ máu từ sau lưng nàng tiến đến, không nói hai lời mà đâm vào vai Hoài Niệm. Tống Lập Ngôn một tay ôm chầm lấy Lâu Tự Ngọc, một tay chống kiếm nhìn Hoài Niệm.

Tóc bạc thật dài của hắn rơi xuống, dính trên đầu vai tràn máu. Con ngươi màu trắng của hắn giật giật, trong miệng là tiếng rên rỉ. Mà phía sau hắn là một đạo bạch quang rách nát đang tan đi mang theo hơi thở độc nhất của người Thượng Thanh Tư.

Lâu Tự Ngọc ngẩn ra, lướt qua mái tóc bạc của Hoài Niệm mà nhìn qua bên kia. Diệp Kiến Sơn mang đấu lạp lúc này đứng đó. Hiển nhiên là hắn ra tay, trên tay hắn vẫn đang niệm quyết. Từ vị trí của nàng xem ra thì một đòn này của hắn chính là nhằm vào nàng. Nếu không phải Hoài Niệm chắn cho nàng thì sợ là nàng đã lãnh trọn.

Nàng hơi hơi híp mắt, thu hồi ánh mắt nhìn người trước mặt. Khóe miệng tràn ra một dòng máu nhưng Hoài Niệm vẫn duỗi tay lau đi. Nhưng hắn càng lau máu càng chảy nhiều. Hắn ngơ ngác mà nhìn chằm chằm máu đỏ trong tay mình trong chốc lát sau đó duỗi tay bướng bỉnh muốn chạm vào cái hộp đồng trong tay nàng.

Lâu Tự Ngọc có chút không đành lòng thấp giọng nói: “Hà tất phải như thế? Hắn đã chết, ngươi cũng đã chết, cho dù yêu quái không thể luân hồi thì chuyện cũng đã trôi qua hai trăm năm rồi, ngươi cũng nên buông tay thôi.”

Tống Lập Ngôn không quen biết Hoài Niệm, cho dù đã nghe qua chuyện xưa cũng không dâng lên chút cảm tình nào với tên yêu quái người đầy tội nghiệt này được. Cho nên không đợi Lâu Tự Ngọc nói xong hắn đã vận khí lên kiếm hung hăng hất Hoài Niệm ra.

Hoài Niệm lùi về sau hai bước, vết thương trên đầu vai chẳng những không thể khép lại mà còn nứt lợi hại hơn. Máu giống như cát chảy ra ngoài, chỉ một lát mà da hắn đã khô quắt mấy phần.

“……” Lâu Tự Ngọc nắm chặt tay, không đành lòng mà quay mặt đi. Yêu quái sống lại do huyết tế rốt cuộc cũng không thật sự sống lại. Hắn thậm chí còn yếu ớt hơn yêu quái bình thường, hơi bị thương một chút thì máu thịt của nhân loại trong người hắn sẽ hoàn toàn chảy hết. Nếu là người khác nàng sẽ chẳng thèm để ý nhưng hắn là Hoài Niệm, là yêu quái giống như trăng thanh gió mát của nhiều năm trước. Lúc đó hắn cười nhờ nàng ủ rượu bốn mùa cho mình, lại buồn rầu hỏi nàng Câu Thủy rốt cuộc thích ăn cái gì.

Mấy trăm năm đi qua, trong lòng Hoài Niệm cất giấu bí mật trước sau không dám để Câu Thủy biết. Thậm chí đến bây giờ hắn cũng không dám nhiều lời nói cái gì. Lâu Tự Ngọc đột nhiên cảm thấy bản thân mình kỳ thật cũng không coi là quá khổ, ít nhất nàng từng cùng người cử án tề mi (nâng khay ngang mày – đại khái kính trọng, yêu thương nhau như phu thê), còn người trước mặt chưa từng có một ngày quang minh chính đại được ở bên người mình thương.

Thân rắn càng ngày càng héo úa, Hoài Niệm gian nan mà dịch về phía nàng, ngón tay run run duỗi ra hướng về cái hộp đồng. Chỉ là máu huyết trên cánh tay hắn chảy hết, cho dù liều mạng với cũng không tới được.

Tống Lập Ngôn mắt lạnh nhìn, cũng không muốn bổ thêm một đao mà cứ thế chờ hắn ngã xuống.

Nhưng người bên cạnh hắn lúc này lại đột nhiên duỗi tay đem cái hộp đồng kia đặt vào ngón tay đang rơi xuống của Hoài Niệm.

Ngón tay tái nhợt của hắn vừa đụng vào cái hộp đồng thì trước mắt hắn giống như quay lại buổi chiều hoàng hôn của một năm xưa, người nào đó mang về một cái trống bỏi của nhân gian. “Tháp” một tiếng vang lên, bên tai hắn là tiếng người nọ khẽ cười. Trước mặt hắn là cờ bay phấp phới, Câu Thủy đứng giữa vạn yêu duỗi tay với hắn. Lần này hắn không trốn tránh mà hào phóng duỗi tay nắm lấy tay người kia.

Khóe miệng cứng đờ của Hoài Niệm chậm rãi nhếch lên, trong miệng là tiếng than thở hạnh phúc.

Hắn chẳng qua chỉ muốn chạm vào người nọ một lần cuối mà thôi. Tâm nguyện đã hoàn thành, hắn tình nguyện vạn kiếp không được siêu sinh.

Ngón tay trượt xuống, thân rắn màu bạc héo úa hóa thành một mảnh khói trắng đến xương cốt cũng chẳng còn. Lâu Tự Ngọc giật mình ngẩn người, hốc mắt nàng đỏ lên. Hoài Niệm từ đầu đã không muốn cởi bỏ phong ấn, hắn có lẽ chỉ là quá nhớ Câu Thủy.

Kẻ lãnh đạm với đời có thể tỉnh táo nhưng kẻ thâm tình xưa nay đều là si ngốc.

“Sư đệ!” Diệp Kiến Sơn rút kiếm chạy đến bên này. Phía sau hắn là mấy đệ tử của Thượng Thanh Tư. Bọn họ bắt quyết giết sạch đám yêu quái còn chưa kịp đào tẩu. Tống Lập Ngôn hoàn hồn buông Lâu Tự Ngọc ra sau đó nghiêng đầu lên tiếng.

Hoài Niệm vừa chết, không có người có thể cởi bỏ phong ấn nội đan của Câu Thủy nữa. Đám yêu quái còn lại cứ thế lặng yên chạy trốn, chỉ còn lại Mỹ Nhân Xà bị trọng thương và Ngói Đỏ bị nhốt trong pháp trận.

Đại thế đã mất, trong mắt Ngói Đỏ là một mảnh thê lương, Mỹ Nhân Xà thì nhìn chằm chằm cái hộp trong tay Lâu Tự Ngọc tùy thời đều sẽ động. Diệp Kiến Sơn đi lên đấu với Mỹ Nhân Xà mà đám đệ tử còn lại cũng sôi nổi tương trợ.

Tống Lập Ngôn nhìn bọn họ một cái nhưng không nhìn thấy Tống Tuân thì khẽ nói với Lâu Tự Ngọc: “Đi trước đi.”

Lâu Tự Ngọc ho khan hai tiếng, dùng tay áo xoa xoa miệng khó xử nói: “Đại nhân, đâu không phải nô gia muốn đối nghịch với ngài đâu, nhưng trước mắt còn thừa hai con yêu quái này nô gia đều phải bảo vệ.”

“Ngươi lấy cái gì mà bảo vệ?” Hắn cười nhạo ra tiếng, tùy tay nhặt Giải Trĩ Kiếm trước mặt nàng lên.

Thân kiếm màu trắng mang theo mùi máu yêu quen thuộc. Hắn nâng kiếm lên trước mặt nàng, mắt lạnh hỏi: “Dựa vào cơ thể thương cũ chưa khỏi đã thêm thương mới này của ngươi sao?”

Chột dạ mà chớp mắt, Lâu Tự Ngọc nói: “Đánh nhau thì làm sao không bị thương được? Nô gia đi đến sau bếp hỗ trợ thái đồ ăn còn thái vài tay đấy.”

“Ngươi từng đút một phách cho ta, ta tưởng trả lại một phách đó cho ngươi là không còn gì, ai ngờ hôm nay lại được chứng kiến sự thần thông của chưởng quầy.” Duỗi tay móc Diệt Linh Đỉnh từ trong ngực ra, cảm xúc trong mắt Tống Lập Ngôn cuồn cuộn. Đốt ngón tay hắn siết chặt đến trắng bệch, “Thuật cùng chi của ngươi lại dám hạ trên pháp khí này sao?”

Lại bị phát hiện rồi sao? Lâu Tự Ngọc xấu hổ mà sờ sờ cổ: “…… Đại nhân kiến thức rộng rãi, nô gia thật sự bội phục.”

Tống Lập Ngôn cáu tiết thi pháp phá chú thuật của nàng, gần xanh nổi đầy trán hắn. Tống Lập Ngôn gào lên: “Ngươi cho ta là cái gì? Búp bê sứ dễ vỡ hay là đứa nhỏ ba tuổi không hiểu việc đời? Ta có kiếm có bùa, ai cần ngươi bảo vệ ta?”

“Đại nhân anh dũng không sợ gì, nô gia ngưỡng mộ cực kỳ.”

“……”

Nhớ đến nháy mắt kia nàng che chở Ngói Đỏ lại đưa Diệt Linh Đỉnh cho hắn thì Tống Lập Ngôn cảm thấy ngực khó chịu đến hoảng hốt. Lúc này nàng không nói dối, là hắn oan uổng người khác. Nhưng bây giờ ngoài tức giận ra hắn không biết phải làm sao, chỉ có thể cứng người trừng mắt nhìn nàng.