Chương 137: Lôi Ngục Đao Kinh!

Dương Thần

Đăng vào: 12 tháng trước

.

- Lôi Liệt! Ngươi.....giỏi, giỏi, giỏi lắm! Hồng Dịch, ta thật quá coi thường ngươi rồi!

Nghe thấy lời này của Lôi Liệt, vị tiểu nhi tử của Tổng đốc bảy tỉnh Nam Châu Vệ Lôi này giận thiếu chút hộc máu, da mặt vốn trắng như bạch ngọc giờ này máu dồn lên đỏ bừng bừng, nhưng ánh mắt chợt lóe lên hung quang, lập tức bình tĩnh trở lại, thể hiện năng lực trấn định cao thâm của hắn.

Đao trong tay hắn bỗng chấn động, vác lên vai, cả người tựa như cao thêm vài thước, toàn thân tản mát ra một cỗ sát khí uy phong vô cùng vô tận.

Đao vừa rung lên, toàn trường bỗng phát ra tiếng đao ngâm ông ông, tựa như thanh Toái Diệt đao này có linh tính của loài dã thú, một khi nó tỉnh giấc thì lập tức tru diệt toàn bộ mọi người trong trường.

- Vân Mông đao thánh Công Dương Ngu từng lấy thanh Toái Diệt đao này chém giết vô số cao thủ, lấy máu huyết của vô số người tế đao, trên thân đao ẩn chứa sát khí đậm đặc mà ngay cả ngươi cũng không thể tưởng tượng ra được đâu, đến quỷ thần cũng phải khiếp sợ. Ngươi tự cho là mình tu luyện đạo thuật thì ta sẽ không làm gì được ngươi sao?

Mỗi một câu Vệ Lôi phát ra, thân đao càng chấn động mạnh hơn, càng lúc càng kịch liệt, một cỗ sát khí mỗi lúc một trầm trọng chấn nhiếp toàn trường.

- Lôi Liệt hầu hạ Vệ gia chúng ta ba mươi năm, trung thành vô cùng, cho tới bây giờ chưa từng làm gì sai sót, vẫn là tâm phúc của ta, không ngờ chỉ trong nháy mắt liền đầu phục ngươi. Nhưng hắn hôm nay đối với ta như vậy, không chắc sau này không làm như thế với ngươi. Nhưng, Hồng Dịch, ngươi tự cho rằng hôm nay bản thân đã nắm chắc cục diện trong tay rồi sao. Đáng tiếc, trước mặt hai vị đảo chủ Hoàng Mi, Cam Lâm vẫn chưa mất đi lực chiến đấu. Chúng ta ba phương tạo thành thế chân vạc, ngươi chẳng lẽ muốn giết toàn bộ chúng ta, vượt trước đại quân để vơ vét của cải sao?

Sát khí tăng lên đến cực hạn.

Vệ Lôi cầm dựng đứng đao lên, ha ha cười to, tựa hồ hắn cũng không đem chuyện Lôi Liệt phản bội để trong lòng.

- Giỏi lắm, tên Vệ Lôi này cũng không phải là đèn cạn dầu.

Hồng Dịch nhìn thấy Vệ Lôi trong nháy mắt trấn định lại, còn cười ha ha, ngôn từ chẳng những khiêu khích Lôi Liệt mà còn loáng thoáng khích bác hai tên đầu mục hải tặc, để chúng tham gia trận chiến.

- Ha ha ha ha! Không nghĩ tới chúng ta trong tử lộ lại gặp đường sống!

Hoàng Mi thân thể uy vũ giống như một con gấu đột nhiên phát ra một tiếng gầm rung trời. Cười to liên tục. Đại cương bổng trên tay cắm mạnh xuống mặt đất. Rầm! Cả cây cương bổng giống như một thanh thiết trụ, chấn động cả võ trường, khiến cho từng khối đá khổng lồ bị chấn nát thành từng mảnh.

Uy thế này cũng đủ khiến cho người ta kinh tâm đảm phách.

Hồng Dịch đã sớm nhìn ra võ công của Hoàng Mi này. Không nói đâu xa, trên mặt đất có rất nhiều thi thể của Ám Vệ tử sĩ bị đập nát thành từng đống máu thịt bầy nhầy, đây hẳn là kiệt tác của hắn.

- Hai vị nếu là tranh quân công. Vậy xin kính mời ra tay. Chúng ta cam đoan sẽ không nhúng tay vào.

Tam đảo chủ Cự Kình đảo, đầu mục hải tặc Cam Lâm búng vào bảo kiếm trong tay một cái. Thản nhiên đưa mắt quét qua Hồng Dịch rồi liếc qua Vệ Lôi. Bộ dáng như thể chuyện này không liên quan đến hắn, trông có vẻ rất hứng thú với tình huống trước mặt.

Nhưng ai cũng biết. Một khi Hồng Dịch và Vệ Lôi vừa động thủ, bọn chúng nhất định không cố kỵ mà ra tay.

Tình huống hiện tại nhất thời trở nên vi diệu.

Vệ Lôi thực lực mặc dù tổn hao nhiều, nhưng bên cạnh hắn còn ba thủ lĩnh Ám Vệ tử sĩ, đều là tiên thiên cao thủ. Hơn nữa uy lực của thanh Toái Diệt đao kia, một khi hắn liều mạng thì thật sự không thể coi thường được.

Còn Cự Kình đảo bên này, hai đầu mục Hoàng Mi, Cam Lâm bên cạnh còn mấy tên cao thủ may mắn còn sống sót, đang đứng quan sát rình mò. Bọn chúng giống như đang đứng xem diễn kịch, bất cứ lúc nào cũng có thể chiếm tiện nghi, khiến cho người ta cảm thấy kiêng kỵ.

- Làm sao bây giờ?

Xích Truy Dương thấy tình huống như vậy, cũng không biết có nên lập tức động thủ hay không. Nếu động thủ thì không tránh khỏi thương vong thê thảm. Hồng Dịch hiện giờ chỉ có chút tiền tài, nhân mã như thế này, nếu như toàn bộ bị tiêu diệt thì tổn thất có thể nói là quá lớn.

Hồng Dịch giơ tay lên, ý bảo Xích Truy Dương không nên nói nữa, tiến lên phía trước một bước, đưa mắt nhìn hai tên đầu mục Hoàng Mi, Cam Lâm, thản nhiên nói:

- Hai vị bây giờ muốn đi thì còn kịp đấy. Nếu như đại quân đến nơi, các ngươi coi như xong rồi. Chẳng lẽ các ngươi còn muốn chiếm tiện nghi của ta sao? Ta cùng lắm không giết tên Vệ Lôi này, sau này sẽ tính sổ với hắn. Còn các ngươi chắc chắn sẽ lập tức chết không có chỗ chôn!

- Toàn đội dựa sát vào nhau, bày trận nghênh địch! Đợi đại quân đến!

Hồng Dịch vừa nói chuyện vừa hạ xuống một lệnh. Binh lính thủ hạ đều chỉnh tề gầm lên một tiếng, đứng sát vào nhau, kết thành đao trận.

- Hả.....

Nghe thấy câu này của Hồng Dịch, vị Thiên Kiếm Tú Sĩ này dùng ánh mắt bén nhọn nhìn chằm chằm vào Hồng Dịch.

- Thế nào! Các ngươi còn không nhân cơ hội này mà trốn đi sao? Các ngươi thật sự là ngu xuẩn hay là đang giả ngu đây?

Hồng Dịch lại tiến về phía trước một bước.

- Hy vọng có một ngày không xa, có thể cùng ngươi gặp nhau trên chiến trường!

Thiên Kiếm Tú Sĩ Cam Lâm đột nhiên dùng kiếm búng mạnh, thân thể cong lên như một cây cung, bắn mạnh về phía sau, chỉ mấy bước đã không thấy tăm hơi bóng dáng.

- Ngươi!

Vệ Lôi nhìn thấy Hồng Dịch chỉ nói vài ba câu liền phá tan cục diện mà hắn rất vất vả mới tao được, toàn thân giận đến run người.

- Bằng vào ngươi mà cũng dám giở trò Liên Hoành Hợp Túng (1) trước mặt ta sao? Vệ Lôi, ta từng đọc kinh sử binh pháp, kế Liên Hoành Tung Hợp so với ngươi còn am hiểu hơn rất nhiều.

Hồng Dịch ung dung cười một tiếng, rồi bất thình lình phất tay lên.

- Xích huynh, Thiên Xà Cửu Tiễn! Bạch Vân ngũ lão, Hắc Diêu, Kim Diêu, Ngân Diêu, Ngân Nguyệt bát vệ, dùng phi hoàng liên nỗ chào hỏi hắn cho ta!

Hồng Dịch hạ lệnh cực nhanh. Hắn đang ung dung cười cười, giống như muốn trò chuyện với Vệ Lôi, bỡn cợt đối phương. Bỗng nhiến bất thình lình hạ lệnh giết người, khiến cho mọi người ứng phó không kịp.

Nhưng dù sao Xích Truy Dương đi theo Hồng Dịch lâu như vậy, làm sao không hiểu được tính toán của Hồng Dịch. Hồng Dịch là người cực kỳ dứt khoát, làm việc không bao giờ dây dưa dài dòng, tình huống trước mắt rất cấp bách, làm gì có thời gian nói nhảm?

Hồng Dịch vừa mở miệng, hắn liền lấy Quán Hồng ra, thi triển Thiên Xà Cửu Tiễn, dây cung vang lên chín tiếng, chín mũi tên hóa thành chín tia sáng đen phá không lao đi.

Hắn sau khi phục dụng nước canh Nguyên Tẫn Thiên Châu, thể lực tăng lên rất nhiều, gân cốt toàn thân trở nên bền chắc, Thiên Xà Cửu Tiễn đã có thể dễ dàng thi triển, không giống như trước đây, sau mỗi lần thi triển, gân cốt toàn thân bị thương, phải nghỉ ngơi rất nhiều ngày mới có thể hồi phục được.

- Lôi Tật Hồ Quang!

Lúc này, Vệ Lôi đã không kịp nói nhiều, hắn hét lên một tiếng điên cuồng, gân cốt toàn thân chấn động vang lên răng rắc, lật tay bổ xuống một đao.

Một đao kia vừa bổ xuống, Vệ Lôi dậm mạnh chân xuống đất, bắn ngược lên. Thân thể như tên bắn.

Ầm ầm ầm!

Toàn bộ đất đá trên mặt đất bị giậm vỡ vụn, bay lên nổ tán loạn rung trời, trông chẳng khác nào pháo nổ liên châu, uy thế khiếp người.

Cùng lúc đó, ánh đao của hắn lao về phía trước, bao phủ thân thể từ đầu đến chân, nhìn giống như có một con rắn điện khổng lồ đang quấn quanh thân thể của hắn.

Thiên Xà Cửu Tiễn của Xích Truy Dương vừa bắn ra, lúc này va chạm với ánh đao tựa như rắn điện này, trong nháy mắt bị nghiền nát thành mấy đoạn.

- Đây là Lôi Tật Hồ Quang trảm trong Lôi Ngục đao kinh...

Từ tiếng thốt lên của Lôi Liệt, Hồng Dịch cũng cảm nhận một chiêu Vệ Lôi chém xuống mãnh liệt đến thế nào! Chẳng những thân pháp súc địa thành thốn! Mà đao ý còn lạnh đến thấu xương, giống như đem toàn bộ ý chí, tinh huyết, nguyên khí tập trung lại trong một đao này.

Loại đao pháp này quả thực là siêu phàm thoát tục, thâu tóm toàn bộ tinh thần, ý chí dồn vào một đao. Hồng Dịch cũng không ngạc nhiên chút nào, dưới một đao như thế kia, đến cả âm thần cũng bị chém chết.

Cho dù là Chư Thiên Sinh Tử của Triệu Phi Dung ngày đó cũng không kinh khủng như một đao kia. Bởi lẽ nàng ta căn bản không mang ý chí của mình nhập vào trong đó.

Hồng Dịch đối mặt với một đao này, cuối cùng cũng biết Vệ Lôi dựa vào cái gì để đối kháng với hắn.

Đồng thời Hồng Dịch cũng biết được sự kinh khủng trong quyền pháp của võ thánh, đây là loại võ công kinh khủng chỉ thuần túy mang lực đạo sát thương.

Tiễn do phi hoang liên nỗ rít lên từng hồi, phóng thẳng về phía Vệ Lôi, nhưng cũng không thể làm gì hắn cũng như ba đại cao thủ bên cạnh hắn.

Toái Diệt đao của Vệ Lôi, vừa rộng vừa dài, quả thực có thể sử dụng làm tấm khiên, bên cạnh lại còn có cả cao tiên thiên cao thủ đỡ tên, không thể gây ra chút thương tổn nào.

Ba mươi bước, hai mươi bước, mười bước! Trong nháy mắt, đao khí lẫm liệt, khí tức hàn lãnh, sát khí phô thiên cái địa ập tới, khiến cho Hồng Dịch ngay cả muốn mở mắt cũng không mở ra được.

Hồng Dịch chỉ nhìn thấy ánh ngân quang lấp lánh giống như rắn điện xen lẫn vào đó là lốc xoáy cuồng liệt do dòng khí lưu quanh thân đao vặn xoắn mà thành. Đao ý, sát ý tựa như một tòa núi khổng lồ đang lao tới cực nhanh, hắn căn bản không có biện pháp nào tránh né.

Hồng Dịch không nghi ngờ chút nào, nếu ánh đao này lao tới đây, đám người xung quanh trong nháy mắt bị chém nát thành từng mảnh.

Trước tình huống này, chỉ có thần hồn ngay lập tức xuất xác, ngự sử đào thần kiếm thì mới có thể phá hủy đao thế của Vệ Lôi.

- Thần hồn xuất xác!

Ý niệm trong đầu Hồng Dịch máy động, âm thần tiến sát đến đỉnh đầu, nhưng không cách nào thoát ra ngoài được. Bởi lẽ Vệ Lôi đang lao về phía hắn, thế đao ngạo thị thiên hạ kia mang theo một cỗ áp lực tinh thần khổng lồ, ép cho thần hồn của Hồng Dịch không cách nào thoát ra khỏi xác!

Thần hồn không thể xuất xác, nghĩa là không thể ngự kiếm, không thể ngự kiếm, nghĩa là đứng chờ chết!

Vốn đang chiếm được ưu thế tuyệt đối, kết quả lại bị Vệ Lôi dùng một đao xoay ngược tình thế.

Trong tình thế ngàn cân treo sợi tóc trước mắt, thành quả tu hành của Hồng Dịch cuối cùng cũng được thể hiện ra.

- Đại Uy Thiên Long!

Hắn thi triển bản lĩnh cao cường của Đại Uy Thiên Long, thần hồn lực lập tức tăng vọt, cố gắng xông phá áp lực từ đao ý của đối phương, tiến thẳng vào trong đào thân kiếm, ngay lập tức thần kiếm hóa thành một tia lục quang, phát ra một tia kiếm khí tựa như ảo ảnh, đỡ thẳng lấy ánh đao.

Đao kiếm va chạm, trời đất rung chuyển.

Hơn trăm kiếm hợp lại làm một, từ bóng kiếm xanh biếc của Hồng Dịch xuất hiện một thanh kiếm vừa to vừa dài, kiếm khí bạo tạc phóng ra, ngăn cản Vệ Lôi cùng ba tên tiên thiên cao thủ lại. Thế nhưng đao thế của Vệ Lôi càng lúc càng hung mãnh! Ánh lục quang thậm chí có xu hướng không thể áp chế được đao quang.

Xích Truy Dương, Lôi Liệt đưa mắt nhìn nhau, rồi cùng gầm lên một tiếng, giơ đao lên, gia nhập trận chiến.

- Đây chính là sự lợi hại của đao pháp hủy diệt trong Lôi Ngục đao kinh sao? Quả nhiên là kinh khủng!

Xích Truy Dương, Lôi Liệt vừa gia nhập trận chiến, Hồng Dịch nhất thời dễ thở, kiếm thế lần thứ hai xoay chuyển, thi triển ba đại sát chiêu trong Lang Nguyệt Kiếm Quyết, mãnh liệt chém ra một cái, đụng mạnh vào thân đao, tạo ra một kẽ hở trong đao thế của Toái Diệt đao.

Đao thế vừa vỡ, sắc mặt Vệ Lôi nhất thời tái nhợt,. Kiếm của Hồng Dịch chém xuống. Phụt một tiếng, cổ tay cầm đao bị chặt đứt.

Một bàn tay mang theo Toái Diệt đao rơi xuống mặt đất.

- Thiếu chủ!

Ba tên thủ lĩnh Ám Vệ tử sĩ liều chết chắn trước mặt Vệ Lôi, nhưng bọn chúng ngay lập tức bị Xích Truy Dương, Lôi Liệt lần lượt chém chết!

Cổ tay bị chặt đứt, máu tuôn ra như suối, Vệ Lôi dường như mất đi tất cả sức lực, lảo đảo một bước rồi ngã lăn ra đất. Hồng Dịch nhìn tới đây, biết được do hắn thi triển Lôi Ngục đao kinh, khiến cho lực lượng bị hao tổn cạn kiệt.

Mấy đao vừa rồi, mặc dù ẩn chứa sức mạnh kinh khủng, nhưng Hồng Dịch cũng biết cho dù là cao thủ lợi hại hơn đi chăng nữa cũng không chịu nổi sự tiêu hao lớn như vậy.

Lôi Ngục đao kinh là thứ đao thuật thuần túy chỉ dùng để giết người.

- Vệ Lôi, ngươi còn muốn ngoan độc phản kháng sao? Bản lĩnh của ngươi ta nắm rõ nhất, mặc dù từ nhỏ đến lớn, ngươi được dùng qua không ít linh dược bồi bổ, nhưng hiện giờ cùng lắm mới đặt chân vào cảnh giới tiên thiên, vừa rồi sao lại miễn cưỡng thể lực có hạn thi triển đao pháp trong Lôi Ngục đao kinh như vậy?

Lôi Liệt nhặt Toái Diệt đao nằm trên mặt đất lên, ánh mắt lóe lên sự tham lam không hề che dấu.

Hồng Dịch lúc này cũng thu lại phi kiếm, âm thần về xác, nhìn Vệ Lôi, không ai biết hiện giờ hắn đang suy tính điều gì.

- Vệ Lôi, ngươi có mang theo Lôi Ngục đao kinh không? Những kiến giải võ học, tâm đắc, đao phổ của Công Dương Ngu đều là nhưng bí tịch trọng yếu, ngươi nhất định mang theo bên mình, bất cứ lúc nào cũng có thể tìm hiêu. Hẳn không bao giờ cho người khác đụng vào.

Lôi Liệt sau khi cầm Toái Diệt đao, tiến lên về phía trước, lục soát người Vệ Lôi. Quả nhiên, từ trong ngực Vệ Lôi, hắn lấy ra một túi vải nho nhỏ, bên trong túi vải là một quyển sách lụa trắng như tuyết, phía trên là các loại hình người cũng chữ viết, tất cả đều được thêu bằng một loại chỉ năm màu rất đẹp.

- Quả nhiên là Lôi Ngục đao kinh! Là bút tích thực của một đời đao thánh Công Dương Ngu, đây là sách tơ tằm, do vợ của hắn thêu lên.

Lôi Liệt cầm Lôi Ngục đao kinh, tay lại có chút run rẩy, loại bí phổ đao thuật này, đối với những người luyện đao như hắn mà nói thì trân quý hơn bất cứ thứ gì.

- Lôi Liệt! Ngươi sẽ không được chết tử tế đâu!

Vệ Lôi nhìn thấy Lôi Liệt từ trên người mình lục soát ra bí bổn, ánh mắt như phún lửa, gắng vận sức tàn trong người, lập tức miệng phun ra một ngụm máu.

Lôi Liệt né sang một bên.

- Thiếu chủ, chim khôn biết chọn cành mà đậu. Huống chi, năm đó quân Đại Kiền tiêu diệt Hoành Luyện môn, Vệ gia các ngươi bức bách ta hàng phục, thu ta làm nô lệ, mấy năm này, mặc dù tâm tư báo thù của ta đã phải nhạt, nhưng không nghĩ tới lại bị các ngươi sai khiến như vậy. Toái Diệt đao này, Lôi Ngục Đao kinh này, coi như là tiền ta bán thân suốt ba mươi năm làm nô lệ, cũng là chút báo thù với các ngươi. Mấy năm nay, ta vì Vệ gia các ngươi làm bao nhiêu chuyện, giết bao nhiêu người? Sợ rằng ngay cả phụ thân Vệ Thái Thương của ngươi cũng không đếm nổi.

- Hừ! Một ngày làm nô, cả đời làm nô. Ngươi là loại cẩu nô tài, phản chúa!

Ánh mắt Vệ Lôi hiện lên vẻ khinh miệt!

Phụt!

Ánh đao khẽ lóe lên, đầu của Vệ Lôi rụng xuống.

Đây là đao của Hoành Luyện Thái Bảo Lôi Liệt.

- Công tử, hai thứ bảo vật, kính mời người xử trí!

Lôi Liệt sau khi hạ một đao cắt đầu Vệ Lôi, một tay cầm đao, một tay cầm đao kinh đi tới trước mặt Hồng Dịch, mang đao cùng đao kinh dâng lên. Lúc này hắn đang bị Hồng Dịch khống chế, dĩ nhiên hiểu rõ được, mặc dù cầm đao và đao kinh trong tay nhưng không thể cất giữ riêng cho bản thân. Trước hết phải hiến lên cho Hồng Dịch, sau này tùy cho Hồng Dịch xử lý ban thưởng.

- Đao tốt!

Hồng Dịch cầm đao trong tay, cổ tay liền trầm xuống.

- Được lắm, so với thanh thiết bổng một trăm cân của Thiết Trụ thì còn nặng hơn.

Tiếp đó Trầm Thiết Trụ cũng cầm thử thanh đao này, bổ nhẹ xuống cây thiết bổng của mình.

Thiết bổng dưới một bổ của Toái Diệt đao, nhẹ nhàng cuộn lên, bị tước thành một mảnh vụn bào.

- Sắc bén như vậy sao? So với Trảm Sa của ta thì còn sắc bén hơn nhiều!

Hồng Dịch kinh ngạc nói.

- Cái này là tất nhiên rồi, thanh Toái Diệt đao này mặc dù là Thiên Thê văn cương, nhưng được dùng thủ pháp tôi luyện đặc thù, lại được đại sư của Vân Mông quốc, bằng vào kỹ thuật đoán tạo tới mức đăng phong tạo cực, Ngữ Đoán luyện pháp, tôi luyện mà thành. Loại Ngữ Đoán luyện pháp này, ngoại trừ Huyết luyện pháp của Phương Tiên đạo ra, có thể nói là đệ nhất thiên hạ.

Xích Truy Dương nói.

Huyết luyện pháp chính là pháp môn luyện chế huyết văn cương.

- Truy Dương, thu đao kinh lại.

Hồng Dịch xoay chuyển ánh mắt, nhìn Lôi Liệt.

- Đao kinh này, ta tạm thời chưa thể ban cho ngươi. Mặc dù ngươi cũng là thật lòng đầu phục ta, nhưng là bỏ chủ cũ theo chủ mới. Trước mắt chỉ có ban thanh đao này cho ngươi.

- Mọi người! Lập tức lục soát phủ đệ hải tặc.

Sau khi thu đao kinh, Hồng Dịch liền hạ lệnh. Tất cả họa lớn bây giờ đều được giải trừ, điều trước tiên là phải lục soát kiếm ít tiền tài.

Chú thích:

(1) Liên Hoành Hợp Túng: đây là một chiến lược chính trị quân sự ngoại giao rất hay dùng trong thời chiến quốc.

Hợp Túng nghĩa là "hợp các nước yếu cùng chống lại nước mạnh", ngăn cản cường quốc thôn tính các nước yếu. Thời chiến quốc chính là các nước yếu dọc từ nam xuống bắc đoàn kết liên minh với nhau chống lại sự thôn tính của nước Tần.

Liên Hoành nghĩa là "dựa vào một nước mạnh, tấn công các nước yếu hơn", giống như Tần quốc hay Tề quốc lôi kéo một số quốc gia nhỏ, cùng tấn công thôn tính các nước yếu hơn.

Lúc bấy giờ Hợp Tung là liên minh các nước yếu chống Tần, bao gồm Hàn, Triệu, Ngụy, Tề, Sở, Yên. Còn Liên Hoành là Tần quốc lôi kéo một số quốc gia nhỏ tấn công thôn tính các nước còn lại. Còn một cách nói khác là "Nam Bắc liên hợp làm trục dọc, Đông Tây làm trục ngang."

Hợp Túng có mục đích là liên minh các nước yếu lại, chống sự thôn tính của nước mạnh. Liên Hoành mục đích là dựa vào một cường quốc, tấn công các nước yếu, nhằm mở rộng lãnh thổ quốc gia. Tung Hoành gia nổi tiếng đương thời là Tô Tần, Trương Nghi và Công Tôn Diễn.