Đăng vào: 12 tháng trước
CHƯƠNG 94: CHIA LY
Tác giả: Luna Huang
Khi đứng ở đại môn Nhữ gia, Nhữ Hinh ôm lấy Trưởng Tôn Lăng Vân khóc rất lâu, nàng gọi đại tẩu rất lâu, bởi nàng biết sau này không thể gọi nữa. Trưởng Tôn Lăng Vân ôm lấy nàng cùng Nhữ Dao một hồi, cực lực nén đau thương cùng nước mắt nói: “Đừng khóc nữa, nếu có cơ hội nhất định sẽ trở lại thăm mọi người.” Nhưng bản thân nàng biết, nàng cũng không muốn quay lại nơi này nữa.
Ngồi trên xe ngựa, nàng vén rèm cửa lên nhìn Trưởng Tôn Tề Duyệt cưỡi ngựa bên cạnh tháp tùng mình, hạ giọng khuyên nhủ: “Thái tử cũng nên suy nghĩ kỹ, đừng như ta phải trả giá cho sự sai lầm của mình.”
Trưởng Tôn Tề Duyệt quay đầu nhìn nàng, không đáp phản vấn, “Hoàng tỷ người rời đi như vậy không thấy hối hận sao?” Hắn không muốn buông tay, hắn không làm được như hoàng tỷ.
Trưởng Tôn Lăng Vân lắc đầu, cười khổ: “Điều khiến ta hối hận nhất là buộc mình vào một cuộc hôn nhân không hạnh phúc, hiện giờ ta đang làm chuyện khiến ta hạnh phúc, cớ sao phải hối hận.”
Nàng đưa cho Trưởng Tôn Tề Duyệt hai phong thư dặn dò: “Ta ly khai kinh thành ngày thứ ba thay ta mang đến cho tứ muội cùng ngũ muội.” Thấy Trưởng Tôn Tề Duyệt tiếp nhận thư nàng hạ rèm xuống không nói gì nữa.
Âm thanh của Trưởng Tôn Tề Duyệt xuyên qua rèm cửa lọt vào xe ngựa: “Hoàng tỷ muốn đi đâu?”
“Đi nơi nào không có Nhữ Tuân.” Âm thanh của Trưởng Tôn Lăng Vân khinh đạm. Chẳng phải Nhữ Tuân đến Bắc sao, vậy nàng sẽ xuôi nam, như vậy nhất định không gặp lại nữa. Chỉ là nàng không muốn nói cho Trưởng Tôn Tề Duyệt biết.
—Phân Cách Tuyến Luna Huang – Vọng Thư Uyển—
Ngày thứ ba sau khi Trưởng Tôn Lăng Vân rời kinh, Trưởng Tôn Tề Duyệt mang thư đến Nhữ phủ, trực tiếp đưa cho nàng: “Là hoàng tỷ bảo ta gửi cho nàng.”
Nhữ Hinh nhận thư lòng đầy nghi hoặc, chân đẩy xích đu một cái, ánh mắt trói chặt trên người Trưởng Tôn Tề Duyệt, khẽ tự nói với mình: “Vì sao đại tẩu, à không, Vân tỷ tỷ lại không trực tiếp đưa cho ta?”
“Nàng xem chẳng phải sẽ biết sao?” Trưởng Tôn Tề Duyệt cũng muốn biết, nhưng nếu là đưa thư lại còn phải kéo thời gian vậy nghĩa là chuyện khó nói rồi.
Nhữ Hinh mở thư ra xem, trong thư viết:
‘Ngũ muội, khi muội đọc được lá thư này hẳn ta đã rời kinh rồi. Muội biết không, ta luôn muốn nói cho muội cùng tứ muội biết, nhưng lại không có can đảm, lại càng không có can đảm nói cùng An di bọn họ.
Ta sớm phát hiện hắn có nữ nhân khác, lại càng cùng người đó có hài tử, nhưng lại không dám thừa nhận sự thật. Vốn nghĩ ta sẽ ích kỷ, để mặc mọi chuyện xem như không biết gì, nhưng đêm nào lương tâm của ta cũng sẽ bất an. Ta không thể bổng đả uyên ương, không để để hài tử vô tội kia không có thân nhân được.
*** Luna: Truyện chỉ được đăng trên Vọng Thư Uyển (vongthuuyen.com), những web khác đều là web lậu. Đã có không ít editor và tác giả vì bị trộm truyện mà bỏ nghề, mọi người muốn ta tiếp tục edit và viết truyện xin hãy ủng hộ ta xem ở nguồn nhé. Cám ơn ***
Đến hôm muội cùng ta nói chuyện, ta đột nhiên nghĩ thông một số vấn đề nên mới có quyết định này. Trước đó ta vẫn ôm tia hy vọng cuối cùng để rồi thất vọng đến tuyệt vọng, nên ta nguyện ý buông bỏ, ly khai kinh thành.
Nếu như lúc đầu ta không cố chấp, nếu như lúc đầu ta tìm hiểu rõ hơn, nếu như lúc đầu ta không lén xuất cung, thì có lẽ hiện tại mọi chuyện đã khác. Nhưng ta không cách nào quay lại được, chỉ có thể tận lực cứu vãng mà thôi.
Ta ly khai chuyến này không biết khi nào mới hồi kinh, chỉ mong mọi người đều khỏe mạnh, hạnh phúc. Đa tạ muội đã cho ta dũng khí thực hiện một quyết định táo bạo nhất mà trước đây ta chưa từng nghĩ tới, mà cũng không dám nghĩ tới.
Muội cùng mọi người cũng sẽ mãi là thân nhân của ta, mãi sống trong trí nhớ của ta.
Trưởng Tôn Lưu Vân cúc cung’
Khi Nhữ Hinh đọc xong thư, nàng hoàn toàn chấn kinh, nói không ra lời nào, chỉ biết trơ mắt nhìn gương mặt tò mò của Trưởng Tôn Tề Duyệt đang nhìn mình.
Lúc này Nhữ Dao cũng đọc xong thư chạy qua chỗ Nhữ Hinh. Thấy được Trưởng Tôn Tề Duyệt đứng đó, nhưng vẫn kiềm không được nước mắt chạy đến: “Vân tỷ tỷ nàng. . .”
“Là do muội không tốt, nếu không phải do muội, mọi chuyện cũng sẽ không như thế này, cũng may là tứ tỷ không sao!” Nhữ Hinh chòm người ôm lấy thắt lưng của Nhữ Dao khóc rống. Tay nàng vò nát lá thư, không để Trưởng Tôn Tề Duyệt nhìn thấy.
Nhữ Dao nghe không được câu cuối cùng bởi nàng cũng không còn kiên nhẫn nghe hết nữa, chỉ khuyên giải trong nước mắt: “Ta thực sự không nghĩ mọi chuyện to đến như vậy.”
Trưởng Tôn Tề Duyệt đầy đầu dấu chấm hỏi, nhìn đôi tỷ muội Nhữ gia ôm nhau khóc rống mà không hiểu bọn họ đang nói gì, chỉ biết là đang nói đến Trưởng Tôn Lăng Vân mà thôi. Hắn muốn hỏi nhưng lại xen không được câu nào, bất đắc dĩ hồi cung.
—Phân Cách Tuyến Luna Huang – Vọng Thư Uyển—
Lại qua mấy ngày, tuyết rơi sớm, hôm nay Lạc Cách Quận cùng Thiêm Hương thành thân nhưng do Lạc Cách Quận bị điều đi rồi, nên kiệu hoa cũng nâng đến đó. Bởi khi xem ngày người ta nói nhất định phải cuối năm không thì phải chờ thêm hai ba năm nữa, giờ đến đó tính chặng đường vừa đúng ngày lành, nên An thị quyết định táo bạo.
Đêm nay cung yến tỷ muội Nhữ gia cùng tiến cung tham sự yến tiệc, hoàng hậu gọi Trưởng Tôn Tề Duyệt cùng hai vương gia ra tuyển phi. Đám nữ nhân lần lướt ở bên trên thí thố tài năng, mà Nhữ Hinh cũng chỉ ngồi một chỗ ăn và ăn.
Nhữ Dao có hôn ước trong người nào sợ bị người điểm tên, vì thế cũng vui vẻ ngồi gắp thức ăn cho Nhữ Hinh. “Ngũ muội nói xem, ngày mai chúng ta đi nơi nào may y phục?”
“Tứ tỷ quyết định đi.” Nhữ Hinh ngậm một đóng cao điểm trong miệng, phun ra những chữ không hề rõ nhưng Nhữ Dao lại nghe hiểu mồn một.
Còn chưa kịp há miệng ra đáp đã bị hoàng hậu điểm tên: “Dao nhi Hinh nhi, các ngươi đừng chỉ ngồi ăn như vậy, cũng lên biểu diện chút tài nghệ trợ hứng đi.”
Hai tỷ muội nhìn nhau một hồi đều đứng lên từ chối. Chỉ là Trưởng Tôn Khởi Hiệp lại không để bọn họ dễ dàng lui như vậy, liền nói: “Nhữ tứ cô nương có hôn ước trong người thì không nói, nhưng Nhữ ngũ cô nương vì sao lại từ chối?”
Câu này của hắn chính là cố ý ghim cho Trưởng Tôn Tề Duyệt một đao. Nếu Nhữ Hinh bước ra hiến nghệ đồng nghĩa với việc nàng cũng sẽ được hắn hoặc Trưởng Tôn Vĩnh Liêm chọn. Mà Trưởng Tôn Tề Duyệt vốn không có cơ hội thú được nàng, nếu hắn thú được nàng vậy không phải đâm Trưởng Tôn Tề Duyệt một đao thì là gì.
“Triết vương nói có lý, Nhữ ngũ cô nương cũng thử sức một chút, trợ hứng cho mọi người.” Trưởng Tôn Tề Duyệt lại không nề hà chuyện này, bởi hắn nghĩ nàng đã từng cùng hắn một phòng trong Chính Vũ cung, điều này không ai không biết, nếu dám chọn nàng khác nào đối địch với hắn đâu.
Mà suy nghĩ của Trưởng Tôn Khởi Hiệp, hắn há không biết. Bất quá, nàng là Nhữ Hinh, không phải tùy tiện để người khác an bài đâu. Vì vậy tâm trạng hàm tiếu chờ Trưởng Tôn Khởi Hiệp xấu mặt.
Nhữ Hinh nhìn huynh đệ Trưởng Tôn thị đấm đá nhau lại kéo nàng xuống nước cực kỳ không cam tâm. Mắt nhìn nàng Trưởng Tôn Vĩnh Liêm, lại thấy hắn không hề có ý tứ muốn giúp, vậy liền nói: “Nếu Triết vương gia có lời thần nữ cũng không dám chối từ, không biết vương gia có thể đáp ứng một thỉnh cầu nhỏ của thần nữ?”
Trưởng Tôn Tề Duyệt là thái tử, nàng ở trước mặt mọi người không thể chỉnh hắn nhưng Trưởng Tôn Khởi Hiệp liền khác. Lại nói người đề xướng là hắn, vậy liền đừng trách nàng ác độc.
“Nhữ ngũ cô nương hà tất khách sáo cứ nói là được.” Cực kỳ đắc ý Trưởng Tôn Khởi Hiệp nhìn sang gương mặt đen thui của Trưởng Tôn Tề Duyệt, châm chọc khiêu khích: “Chỉ hy vọng thái tử điện hạ không mất hứng.”
“Làm sao có thể.” Trưởng Tôn Tề Duyệt nhếch môi, tuy mặt đen vì nàng phớt lờ hắn nhưng nhìn đáy mắt của nàng, hắn biết, Trưởng Tôn Khởi Liệp tránh không khỏi mất mặt đêm nay.
“Vậy bổn vương cũng không tiện từ chối nữa, Nhữ ngũ cô nương cứ nói, bất kỳ thứ gì bổn vương cũng sẽ đáp ứng.” Trưởng Tôn Tề Duyệt khó chịu chính là niềm vui của Trưởng Tôn Khởi Hiệp hắn, nên dù cho Nhữ Hinh muốn làm Triết vương phi hắn cũng đưa luôn cho nàng.
Nhữ Hinh được như nguyện, lập tức bước ra giữa sân nói: “Thần nữ tấu khúc, còn thỉnh Triết vương gia múa kiếm minh họa.”
Tưởng chuyện gì khó khăn, nguyên lai là múa kiếm. Trưởng Tôn Khởi Hiệp hào sảng tán thành. Đây cũng là cơ hội hắn phô diễn chút tài nghệ cho phụ hoàng xem, tuyệt không thể bỏ lỡ được. Hắn cũng bước ra giữa sân đứng song song với nàng.
Nhữ Hinh hài lòng, ngồi xuống ôm lấy hạc cầm to của mình. Ngón tay bọc đầy băng trắng làm nổi bật móng đồng giả nhẹ nhàng lướt trên cầm huyền. Âm thanh nhẹ nhàng chảy ra, hòa hợp với từng động tác múa kiếm của Trưởng Tôn Khởi Liệp khiến mọi người trầm trồ thán, quả nhiên là phối hợp ăn ý.
Chỉ là ngay lúc mọi người chìm đắm nhất, ngón tay của Nhữ Hinh đột nhiên chuyển nhanh, nhạc khúc cũng theo đó mà nhanh lên không ít. Buộc lòng Trưởng Tôn Khởi Liệp phải theo tiết tấu mà nhanh, đáng chết nhất là càng ngày càng nhanh khiến hắn xoay đến chóng mặt.
Nhữ Hinh nhanh đến cực hạn rồi lại đột nhiên chậm đến không thể chậm hơn được nữa, quan trọng hơn hết chính là không có báo trước, càng không hề có ngừng bất kỳ giây phút nào. Thấy sắc mặt trắng bệch cùng bộ dạng thở dốc của Trưởng Tôn Khởi Hiệp, nàng lại hài lòng nở một nụ cười khuynh thành làm say lòng ai kia.
Ngón tay trên huyền cầm lúc nhanh lúc chậm, lúc chậm lúc nhanh cho đến khi Trưởng Tôn Khởi Hiệp chóng không nỗi nữa ngã xuống mới thôi. Nàng vẫn ngồi đó, chỉ vờ hốt hoảng hỏi: “Triết vương gia, không sao chứ?”
Trưởng Tôn Khởi Hiệp thầm mắng trong bụng: Lão tử sắp chết rồi còn dám hỏi có sao không, nữ nhân đáng chết, dám phản lão tử.
Thế nhưng lúc này đây, trước mặt rất nhiều người, hắn không thể phát tiết được, chỉ có thể nín nhịn một khẩu khí. Dưới nâng đỡ của cung nhân, hắn đứng lên bày thái độ lịch thiệp nói: “Bổn vương không sao, chỉ là vẫn còn có chút không thông, muốn thỉnh giáo Nhữ ngũ cô nương.”
“Vương gia không sao là tốt rồi, nếu là có chỗ không hiểu, vương gia cứ hỏi là được.” Nhữ Hinh đạm đạm nhất tiếu nhìn hắn, ánh mắt không chút sợ hãi nào, một chút gợn sóng cũng không có.
*** Luna: Truyện chỉ được đăng trên Vọng Thư Uyển (vongthuuyen.com), những web khác đều là web lậu. Đã có không ít editor và tác giả vì bị trộm truyện mà bỏ nghề, mọi người muốn ta tiếp tục edit và viết truyện xin hãy ủng hộ ta xem ở nguồn nhé. Cám ơn ***
“Nhạc khúc xuất từ tay của Nhữ ngũ cô nương vì sao lại biến hóa lớn như vậy? Phải chăng có dụng ý gì?” Đôi mắt hắn khép hờ như xà buộc chặt lên tiếu ý trên mặt của Nhữ Hinh.
Đúng lúc này, Trưởng Tôn Tề Duyệt lại đúng dịp chen miệng vào thay Nhữ Hinh giải thích: “Xem ra Triết vương không có nghiên cứu về nhạc lý rồi, một khúc nhạc có tiết tấu biến hóa khó lường như vậy mới chính là thâm sâu của nhạc học. Triết vương vẫn là nên trở về nghiên cứu nghiên cứu thêm.”
Tựa tiếu phi tiếu nhìn thái độ kinh ngạc của Nhữ Hinh. Hắn biết nàng sẽ nói câu này, bởi hắn từng bị nàng chỉnh qua một lần, mỗi câu mỗi chữ mỉa mai của nàng hắn đều nhớ rõ trong đầu, nửa chữ cũng không có quên.
“Xem ra thái tử điện hạ đối với nhạc lý rất có nghiên cứu.” Trưởng Tôn Khởi Hiệp bị hai người, một chặn đường một tấn công nên giận đến độ muốn bạo phát, “Chi bằng điện hạ cũng lên thử sức.” Dám ngồi đó nói hắn như vậy, nếu có nghiên cứu liền lên thử sức xem.
“Bổn điện hạ tuy là có nghiên cứu nhưng cùng lắm cũng chỉ là cưỡi ngựa xem hoa, làm sao dám như Triết vương khẩu khí to lớn có thể mạnh miệng ứng lời như vậy.” Trưởng Tôn Tề Duyệt nói xong lại thong dong cắn một miếng táo nhỏ, bày thái độ nhàn nhã xem kịch vui.
“Nếu hai vị đều không ai ứng vậy buổi hiến nghệ này của thần nữ đến đây kết thúc.” Nhữ Hinh đứng dậy hành qua lễ rồi về chỗ.
Sau khi yến tiệc kết thúc, Như Hinh cùng Nhữ Dao lên một chiếc mã xa hồi phủ. Chỉ là còn chưa vào mã xa sau lưng nàng vang lên âm thanh khiến nàng phải dừng động tác lại, quay về nhìn.
“Nhữ ngũ cô nương, thỉnh dừng bước!”
. . .