Đăng vào: 12 tháng trước
Tác giả: Luna Huang
Tác giả: Luna Huang
Trưởng Tôn Tệ Duyệt đứng cách đó không xa nghe rõ thấy rõ từ đầu chí cuối, nhìn thấy nàng buồn bã ưu thương, hắn rất muốn bước đến bên cạnh an ủi nàng như Nhữ Tuân Nhữ Nhiên, nhưng hắn không thể. Những lúc có hắn, nàng chỉ có băng lãnh, chỉ có cứng rắn để hắn xem.
Như lúc nãy vậy, nếu không có Thiêm Hương, nàng có ngã vào người hắn cũng như ngã vào một vật gì đó vậy, sẽ tự đứng lên chẳng cần hắn nâng đỡ. Hắn biết, nhất định sẽ như vậy, thế nên lúc nãy hắn cũng không vươn tay ra giúp nàng, chỉ lẳng lặng ngồi im chờ nàng ngã vào người mình.
Cũng như hôm Lung Linh tháp bốc cháy vậy, nếu nàng biết nàng nhảy xuống hắn đỡ lấy nàng, sợ rằng nàng thà chọn tìm phương hướng khác nhảy chứ không chịu nhảy xuống đâu. Chỉ là hắn không biết, hắn đã nghĩ nhầm rồi, Nhữ Hinh tuy ghét hắn nhưng vẫn là yêu mạng hơn vì thế nàng sẽ không chọn biện pháp mà bản thân không chắc chắn.
Nhìn ba huynh muội trước mặt cười đùa, mắt hắn càng mông lung như người mộng du vậy. Cảnh đẹp như vậy lỡ bị phá hỏng thì thật đáng tiếc. Nghĩ đến đây môi hắn lại hiện lên nụ cười tự giễu cực rõ ràng, phảng phất lại có chút hối hận.
Hít một hơi thật sâu rồi thở mạnh ra, tay cầm chặt chiết phiến bước đến chỗ ba người, mở thanh bật ra một câu không liên quan đến vấn đề của ba người kia đang nói: “Vụ hỏa hoạn lần trước ta có điểm chưa rõ, thiết nghĩ vẫn là nên tìm nàng hỏi rõ.” Hắn không gọi tên Nhữ Hinh, mà chỉ dùng đôi mâu tử chứa đầy ôn nhu ẩn chút bi thương nhìn nàng.
Nhữ Hinh xoay người, ngẩng đầu nhìn người đang phát ngôn, rất nhanh lại trầm mặc đứng lên. “Không biết điện hạ muốn hỏi gì?”
“Đến phòng ta.” Trưởng Tôn Tề Duyệt lưu lại một câu liền chấp tay sau lưng xoay người rời đi.
Nhữ Nhiên cùng Nhữ Tuân đương nhiên sẽ không để muội muội mình một mình ở trong phòng cùng nam nhân khác, bọn họ cũng tự nhiên sẽ theo cùng. Thế nên giờ phút này đây, trong phòng ngoại trừ Trưởng Tôn Tề Duyệt ngồi ở trên ghế thái sư sau thư án ra thì còn có Nhữ Hinh đứng trước mặt hắn, cùng Nhữ Nhiên Nhữ Tuân mỗi người một bên, như sử giả hộ hoa đứng sóng vai với nàng.
Trưởng Tôn Tề Duyệt đảo mắt nhìn hết ba người có mặt lại nhàn nhạt nói: “Ngồi xuống trước đi.” Hiện này ngoại trừ Nhữ Nhiên bị bệnh phải ngồi ghế ra thì hai người còn lại không hề có ý định ngồi. Tư thái giống như là hắn hỏi xong sẽ đi ngay vậy, khiến hắn có chút khó chịu. Hắn nào phải ôn dịch có cần phải như vậy không?
“Điện hạ có chuyện mau nói, không nên để chúng ta làm lãng phí thời gian qúy báu của người.” Nhữ Hinh không chút khách khí nói, mà mắt nàng giờ đây cũng không có nhìn hắn, mà rũ xuống nhìn đôi hài thêu dưới chân mình. Đó là khẳng định, hắn còn thua cả đôi hài nàng mang trên chân.
Lòng của hai vị huynh trưởng bên cạnh nàng đột nhiên nhảy cao lên rồi lơ lửng không thể rơi xuống. Bọn họ đều lo lắng lén liếc nhìn sắc mặt không biểu tình của Trưởng Tôn Tề Duyệt trước mặt một cái, thấy hắn vẫn chưa có dấu hiệu động nộ liền khẽ thở phào.
Cả hai đồng thời lén lút kéo ống tay áo của Nhữ Hinh một cái, nhắc nhở nàng thu liễm chút tính tình xuống. Lý nào ăn nói như vậy, lỡ như bị khép tội bất kính liền cái gì cũng không phải rồi.
Chỉ là Trưởng Tôn Tề Duyệt không nộ, hắn chỉ nhấp ly trà nóng trong tay một cái, liền mang vấn đề bản thân muốn hỏi nói ra miệng: “Lúc nàng vào Linh Lung tháp có phát hiện ra thứ gì không?” Theo hắn biết, mục đích nàng vào trong tháp là tìm đồ, thế nên mới hỏi ra câu này.
Nhữ Hinh nhếch môi lên suy nghĩ một lúc rồi mang chuyện mình biết nói ra một lượt. Kỳ thực hôm đó cũng chẳng phát hiện thứ gì, cả phía ngoài tháp cũng tìm không ra vết sướt nào.
Nhưng vừa nói xong, nàng lắc đầu đầy tiếc nuối nói: “Đáng tiếc, trận này ta thắng chắc thế mà tháp lại cháy mất.”
“Ý tứ gì?” Trưởng Tôn Tề Duyệt đang phân tích những thứ nàng nói ở trong đầu thì đột nhiên nghe được câu nói cuối cùng của nàng khiến mi mắt hắn phải nâng lên nhìn nàng nhiều hơn vài lần.
Nhữ Nhiên nhìn Nhữ Hinh một mắt chấp tay cung kính nói: “Hồi điện hạ, là hôm đó chúng ta có cược người nào leo lên Linh Lung tháp trước người đó thắng, thế nên ngũ muội mới nói như vậy.” Chuyện này sau khi tháp cháy liền không người nào nhắc đến nữa.
Trưởng Tôn Tề Duyệt khẽ gật đầu ra vẻ đã hiểu, chưa đầy một phân hắn lại hỏi: “Vậy lý do nào khiến nàng tự tin nghĩ rằng mình sẽ thắng?” Nhữ Nhiên nói ‘chúng ta’ hắn liền đoán được sẽ có Lạc Cách Quận cùng An Lam Ca tham dự. Nhữ Nhiên là người bệnh liền sẽ không tham gia, lấy tính cách của Nhữ Dao cũng sẽ không tham gia, Nhữ Tuân đến sau hắn lại càng không biết chuyện này.
Nhữ Hinh liếc mắt nhìn vẻ mặt hiếu kỳ của Trưởng Tôn Tề Duyệt vài cái rồi lại đảo mắt đi. Nghĩ đi nghĩ lại, tháp cũng hủy rồi, giữ trong lòng cũng thế thôi, vậy thì nói ra cũng nào có vấn đề gì.
“Vô Ưu đại sư có chỉ ta một lối tắt lên đỉnh tháp. Khi bước vào tháp, liền sẽ thấy một cái lư hương thật to chạm đỉnh thất, vòng qua phía sau sẽ thấy được một cái hộp gỗ to và chỉ có ba mặt, cùng phía trên liền rỗng có thế một mắt liền nhìn được lên đỉnh tháp, bốn phía còn có dây thừng kéo lên, hắn gọi nó là Thiên Thăng. Bước vào Thiên Thăng, chỉ cần kéo thanh gỗ ở bên phải nó liền sẽ chậm rãi tiến lên đỉnh thất.”
“Nguyên lai là như vậy.” Trương Tôn Tề Duyệt mân mê ly trà sứ nóng trong tay, mắt đầy thưởng thức nhìn về phía Nhữ Hinh: “Vậy bên trong Thiên Thăng, nàng đã xem qua chưa?”
Nhữ Hinh vốn không nghĩ là nơi đó sẽ có gì nên nào có xem xét, thế nên nàng lắc đầu: “Không có.”
“Vậy nàng có từng nghĩ đó cũng có thể là hiện trường gây án không?” Trưởng Tôn Tề Duyệt tiếp tục truy vấn, mãn mắt đều là ngoạn vị. Hắn thích nhìn biểu hiện lúng túng của nàng, chỉ có những lúc như vậy, nàng khả ái vô cùng.
Nhữ Hinh triệt để đen mặt, so với than còn đen hơn. Đúng, nàng sơ sót không nghĩ đến, nhưng nàng cũng sẽ không thừa nhận đâu. Nghĩ vậy nên nàng hất cằm lên chống chế phản bác: “Chỗ đó ngoài ta cùng Vô Ưu liền sẽ không người biết đâu.” Ý nàng chính là hung thủ không thể biết được nơi đó. Trừ phi. . .
Nghĩ đến đây con mắt độc nhất của nàng dần dần mở to. Sẽ không phải đâu, hắn không thể nào là hung thủ, càng sẽ không có động cơ gì để giết nàng.
“Nàng khẳng định?” Từ lời của Nhữ Hinh, Trưởng Tôn Tề Duyệt cũng bắt đầu mang Vô Ưu kéo vào vụ án. Hắn nhớ lại đêm trước ngày ba thiếp thất của Phạm lão gia gặp nạn, ngoài hắn cùng Nhữ Hinh liền chỉ còn Vô Ưu, mà lúc đó hắn(VU) chính nhìn về phương hướng của đám người Phạm gia.
—Phân Cách Tuyến Luna Huang – Vọng Thư Uyển—
Nhữ Hinh cúi đầu chừng chờ do dự không dám đáp. Ngoại trừ thân nhân còn có Ái Ái Thiêm Hương ra, thì Vô Ưu là người đầu tiên nhìn thấy dung mạo của nàng mà vẫn còn dám cùng nàng thân cận. Đương nhiên lúc này đây nàng triệt để loại bỏ Trưởng Tôn Tề Duyệt, không cần biết là lý do gì, bỏ liền bỏ thế thôi.
“Ngũ muội.” Nhữ Tuân im lặng nghe từ đầu chí cuối lúc này mới mở miệng khẽ nhắc nhở nàng.
“Ta không biết.” Ám thấp giọng, do dự bức ra một câu. Mặt nàng chung thủy chôn xuống đất không dám ngẩng lên đối diện với ánh mắt truy vấn của Trưởng Tôn Tề Duyệt. Rất sợ hắn sẽ nhìn ra thứ gì. Nàng nói nàng không biết, nghĩa là nàng không khẳng định cũng không phủ nhận vấn đề hắn hỏi.
Xoay người muốn đi liền bị Nhữ Nhiên bắt lại tay áo, kéo đứng lại.
Nhữ Nhiên cũng thần sắc nghiêm trọng đánh giá vấn đề, mở thanh nói: “Ngũ muội, đây không phải chuyện đùa, nên cận thận suy nghĩ trước mới đáp.”
“Nếu nàng không đáp, vậy ta liền cho người áp Vô Ưu đến đây hỏi cung rồi.” Trưởng Tôn Tề Duyệt hơi chòm người về phía nàng như thể bức nàng không còn đường lui.
Nhữ Hinh cắn cắn môi không dám đáp trả, nàng lại xoay người đối diện Trưởng Tôn Tề Duyệt, nhỏ giọng nói: “Lỡ như . . .lỡ như lúc Vô Ưu đại sư nói với ta còn có người thứ ba nghe được cũng không chừng.” Thứ nàng có thể làm hiện giờ là bao che, nàng muốn đích thân hỏi rõ trước khi phán xét hắn.
Trưởng Tôn Tề Duyệt lại thong thả tựa lưng vào ghế, ánh mắt quan sát nàng lóe sáng phát ra tiếu ý, hỏi: “Ý nàng là Thiêm Hương?”
Hỗn đản, tuyệt đối là hỗn đản, hắn đây là muốn bức nàng phát hỏa sao? Nàng hơi nâng giọng phản bác: “Không phải.”
“Ngũ muội nghĩ kỹ chút thử xem, bên trong Thiên Thăng có gì đặc biệt không?” Nhữ Nhiên không muốn làm khó muội muội, liền dùng nhãn thần lo lắng nhìn nàng rồi đưa ra vài gợi ý: “Thanh gỗ hay là ba miếng ván dựng lên có chút dấu vết gì chẳng hạn.”
Đồng mâu của nàng đảo vòng quanh trong mắt, cẩn thận suy nghĩ. Lúc này trong phòng im ắng, đến tiếng hít thở hầu như cũng nghe không được, bởi mọi người đều nín thở chờ đợi đáp án từ nàng. Chốc lát, mâu tử của nàng lóe sáng, bật thanh: “Ta nhớ ra rồi, lần đầu tiên ta cùng Vô Ưu dùng Thiên Thăng, tấm ván gỗ dưới chân rất bình thường, nhưng lần thứ hai một mình đi thì lại thấy được ván gỗ dường như bị nước làm ẩm nên lưu lại chút dấu vết.”
Lúc này nghĩ lại cũng đúng là có chút khả nghi, có lẽ đó là bị vết máu thấm vào nên mới lưu lại dấu vết đó. Nghĩ nghĩ nàng lại đưa tay che miệng không tin tưởng được những thứ mình vừa nói. Nàng lại mang thêm một chứng cứ buộc tội Vô Ưu rồi. Nàng nhanh mồm bổ sung: “Ta không tin hắn là hung thủ, các ngươi tuyệt đối không được nghi ngờ hắn.”
“Ta làm việc dựa theo chứng cứ, nếu vô căn cứ sẽ không nghi ngờ lung tung, thế nên nàng an tâm.” Người phát ngôn là Trưởng Tôn Tề Duyệt, lúc này khẩu khí của hắn có chút chua. Hắn là ghen tỵ với Vô Ưu, rõ ràng chứng cứ bất lợi với hắn(VU) mà còn được nàng bao che như vậy. Mà câu này của hắn cũng chính là nói, chứng cứ này đã chứng minh chuyện này cùng Vô Ưu thập phần có quan hệ.
“Điện hạ nói vậy không đúng rồi, hắn không có lý do gì phải hại ta.” Biết rõ bản thân vô lý nhưng Nhữ Hinh vẫn vì người mà nàng cho là bằng hữu kia bao biện.
Trưởng Tôn Tề Duyệt lại cắn chặt không tha: “Biết đâu hắn không muốn hại nàng, nhưng lại muốn hại thị nữ ở trong tháp cùng nàng, lại thế nào?”
“Đó. . .đó. . .” Đuối lý Nhữ Hinh không thể nào phản bác được nữa. Nàng dùng ánh mắt chờ tiếp viện nhìn hai vị huynh trưởng. Nàng biết lúc nàng Trưởng Tôn Tề Duyệt chưa nói đến chuyện nàng bị người hạ độc, chỉ là nói đến chuyện Xuân Hoa cùng thị nữ lần trước ở trong tháp với nàng.
Tuy muốn thấy dáng vẻ lúng túng của nàng, nhưng Trưởng Tôn Tề Duyệt lại không tiếp tục truy cùng đuổi tận nữa, tránh nàng ghét hắn liền không hay. Thế nên hắn thở dài một hơi nói: “Được rồi, muốn biết hắn có liên quan hay không thử liền biết thôi.”
“Nếu là nhắm vào ta, vậy liền để ta thử.” Nhữ Hinh gan to không sợ chết mạnh miệng xung phong tự đề cử mình.
Ba nam nhân trong phòng đồng thành phản đối hô: “Không được.”
Nhữ Hinh muốn bảo vệ Vô Ưu thế nên liền hạ giọng, xoay người sang bên hai huynh trưởng, mỗi tay của nàng nắm tay của một người, đung đưa làm nũng: “Đại ca, tam ca, để muội thử có được không?” Giọng nàng lúc này như tẩm đường vậy, ngọt đến ba nam nhân trong phòng nhất thời không thể bật thanh cự tuyệt.
Trưởng Tôn Tề Duyệt nhìn thân ảnh kiều tiếu cách mình chưa đầy hai bước chân trước mặt lại thêm âm thanh tẩm đường kia nữa, có chút không kiềm chết được đứng bật dậy. Đáng lẽ, người nàng làm nũng nên là hắn mới phải. Giờ đây lại đổi thành nam nhân khác, khiến hắn khó chịu đựng được. Tuy rằng lúc này tay nàng là bọc băng vải dày, nhưng hắn cũng không muốn nhìn thấy cảnh này.
Lại rất nhanh phát hiện được ánh mắt khác thường của Nhữ Nhiên cùng Nhữ Tuân nhìn mình, hắn biết bản thân thất thố, liền lúng túng ngồi xuống vị trí. Gương mặt chung thủy với băng lãnh nay cũng hơi phiến hồng.
“Đây là đại sự, lại liên quan đến mạng người, làm sao có thể để nàng mang ra đùa được.” Cố gắng bình tĩnh lại, nhàn nhạt ném ra một câu.
Nhữ Hinh như là nghe không được vẫn hướng hai huynh trưởng làm nũng.
Nhữ Tuân thu hồi đường nhìn, ánh mắt lại dời lên trên mặt Nhữ Hinh: “Điện hạ nói có lý, ngũ muội vẫn là không nên xuất đầu lộ diện.”
Thấy Nhữ Hinh còn muốn nói gì, Nhữ Nhiên lại chen ngang: “Để mẫu thân biết được liền không chỉ đến hình phòng hai canh giờ thôi đâu.”
“Nhưng mục tiêu là muội cơ mà.” Nàng vẫn không từ bỏ ý định. Nàng không tin Vô Ưu là hung thủ, mà nếu hắn thực sự là hung thủ, nàng cũng không tin hắn muốn hại mình.
“Lời này không đúng rồi.” Trưởng Tôn Tề Duyệt lấy lại được bình tĩnh lại mở thanh nói: “Mục tiêu là nàng nhưng lại không phải nàng.” Đôi mắt hoàn mỹ của hắn giờ đây phát sáng đến cực đại, nâng lên nhìn Nhữ Nhiên cùng Nhữ Tuân.
Hai nam nhân kia cũng hồi cho hắn một mắt. Giữa bọn họ cũng xem như là tâm ý tương thông, hiểu được đối phương nghĩ gì.