Đăng vào: 12 tháng trước
CHƯƠNG 49: BỆNH TÌNH TRỞ NẶNG
Tác giả: Luna Huang
Ở đó không bao lâu Nhữ Hinh mới cùng Thiêm Hương bước ra ngoài. Nàng bước trở về trước ba căn phòng bị sét đánh đến hoang tàn. Hít một hơi nàng nhấc chân bước vào căn phòng đầu tiên.
Đồ vật bên trong không hề có món nào còn nguyên vẹn, thứ nào cũng bị vỡ nát, cháy đen. Nàng lắc đầu bước trên nên đất bị nước mưa làm ướt. Nếu không phải đêm qua mưa to, thì ngọn lửa này cũng sẽ không bị dập tắt đâu.
Lúc này có một bóng đen bao phủ cả người khiến nàng kinh ngạc xoay lại. Chỉ thấy thấy Trưởng Tôn Tề Duyệt đang chậm rãi bước đến: “Hinh nhi làm gì ở nơi này?”
“Ngươi là gì ta làm cái đó.” Ở đây không người, nàng cũng không cần cho hắn mặt mũi.
Trưởng Tôn Tề Duyệt lắc đầu cười khẽ: “Ta tra án, nàng cũng tra án sao?”
“Đương nhiên.” Nhữ Hinh hừ một tiếng thật khẽ, hất cầm xoay mặt lại không thèm nhìn hắn nữa: “Lần trước ta bị hạ độc, trùng hợp lần này ba phụ nhân này cũng là bị hạ độc, ta đương nhiên phải đến xem một chút.”
Sớm được Cẩn Đa báo kết quả nghiệm thi nên Trưởng Tôn Tề Duyệt cũng không ngạc nhiên khi nghe Nhữ Hinh nói. Hắn chỉ ngồi xổm xuống bên một vũng nước nhỏ, đưa tay nhặt một miếng ngói bị vỡ không hoàn chỉnh lên chăm chú lật tới lật lui quan sát.
Nhữ Hinh nhìn mảnh ngói trên tay hắn không nói gì, chỉ là bĩu môi nghĩ hắn thần kinh. Thứ gì không xem lại đi xem miếng ngói. Nàng cũng không muốn lưu lại nữa nên xoay người ly khai.
Chỉ là nàng đạp phải thứ gì đó khiến bản thân trượt chân ngã xuống chỗ của Trưởng Tôn Tề Duyệt. May mắn thay, Thiêm Hương nhanh tay túm được tay nàng kéo lại. Đây không chỉ là cứu nàng khỏi ngã mà còn cứu cả mặt mũi của nàng nữa. Mắng hắn lại ngã vào người hắn chẳng phải rất mất mặt sao.
Đứng vững thân thể nàng tức giận, hơi nhấc váy dùng chân đạp đạp cái thứ khiến nàng suýt chật vật rồi mạnh đá nó đi. Chỉ nghe nó va phải vách tường rồi phát sinh ra một âm hưởng. Nàng cũng chẳng thèm bận tâm mà đi ra ngoài.
Trưởng Tôn Tề Duyệt nhìn theo bóng lưng nàng khẽ lắc đầu cười. Tính tình đó của nàng, vẫn không thay đổi, nàng vẫn là nàng, là nàng của lúc trước.
—Phân Cách Tuyến Luna Huang – Vọng Thư Uyển—
Nhữ Hinh giận hờn bước ra ngoài cách xa hiện trường một đoạn, hận hận nói: “Cũng may là ngươi nhanh tay nếu không ta thực sự không biết làm thế nào mới tốt.”
Thiêm Hương mang theo tiếu ý nói: “Đây là chức trách của nô tỳ, tuyệt đối không phải là may mắn.”
“Xem như ngươi thức thời.” Ném lại một câu đầy hài lòng Nhữ Hinh lại bước.
Lúc này chính thấy Nhữ Nhiên ngồi trên ghế thái sư đang chìm trong suy tư. Nàng bước đến còn chưa kịp làm gì đã thấy hắn liên tục ho khan.
Nàng vội vã vươn tay thay hắn vuốt lưng thuận khí, một bên quan tâm nói: “Tam ca không sao chứ? Tiết trời này không nên chạy ra đây ngồi, chi bằng trở lại phòng đi.”
Nhữ Nhiên vừa ho vừa cự tuyệt: “Ta. . .ta ở trong phòng. . .suốt cũng thấy nhàn chán, muốn. . .ra ngoài ngồi một chút.” Âm thanh hư nhược đan xen tiếng ho khan càng trở nên không rõ ràng.
Chỉ thấy khi ngừng ho, tay hắn đã xuất hiện thêm một vũng máu. Nhữ Hinh nhìn hạ nhân bên cạnh hô: “Còn đứng đó làm gì, không mau thay tam ca lau đi.”
Hạ nhân nhanh chóng làm theo phân phó. Nhữ Hinh lấy một phiến sơn tra cho vào miệng Nhữ Nhiên để cầm chừng cơn ho của hắn: “Tam ca, bệnh của huynh không thích hợp ở ngoài này.” Nàng quỳ ở bên cạnh hắn nhìn vũng máu hạ nhân đang lau cho hắn, đáy mắt đầy đau thương.
“Từ bao giờ đã thành như thế?” Âm thanh cũng vì đau thương mà nhỏ đi không ít.
Nhữ Nhiên đã quen nên cũng không thấy có gì lạ. Hắn ngậm phiến sơn tra trong miệng cơn ho cũng dần dần lắng xuống: “Lâu lâu lại như vậy, không có gì đâu, không cần lo lắng.” Bản thân hắn biết rất rõ, thời gian của hắn không còn lâu nữa.
Lúc này Nhữ Tuân cũng bước đến, trên tay cầm một áo choàng khoác cho Nhữ Nhiên: “Lần này hồi kinh nhất định phải nói cùng phụ thân chuyện này.” Ho ra máu không phải nhẹ, dù cho có gạt được Nhữ Hinh cũng gạt không được hắn.
Nhữ Nhiên súc qua miệng bằng trà nóng hạ nhân đưa đến rồi lại nói: “Vô dụng thôi, cả thái y cũng bảo không thể chữa.” Bệnh của hắn càng là tìm không được nguyên nhân, vậy cũng chỉ còn một con đường chờ chết. Đến giờ phút hiện tại, hắn cũng đã không trông mong có người sẽ chữa được bệnh của mình.
Hàn quang trong mắt của Nhữ Tuân lại tăng thêm một phần, hai tay nắm chặt thành quyền. Nhữ gia vốn đã không nhiều tử đệ, nay lại thành ra thế này. Hắn sau này vì Nhữ Hinh mà phải lấy công chúa, vậy liền cũng không thể có thê thiếp mà khai chi tán diệp.
Lúc này âm thanh hư nhược của Nhữ Nhiên kéo lại hồn phách của Nhữ Tuân về thực tại: “Đại ca, chuyện tra đến thế nào?”
Nhữ Tuân liền mở miệng nói ra những gì hắn phát hiện, rồi đưa ra kết luận: “Sét đánh là ngoài ý muốn nhưng trúng độc là có kẻ hãm hại. Ta đã tra xét qua trù phòng cùng những người có liên quan, không hề thấy bất cứ thứ gì khả nghi.”
“Có khi nào người mưu hại muội cùng hung thủ của án này là một không?” Nhữ Hinh bật ra một câu rất đỗi ngây thơ. Thực sự đến giờ phút hiện tại còn chưa biết được động cơ gây án của hung thủ, vậy thì làm sao mà có thể kết luận được.
Lúc này có đám phụ nhân hành hương đi ngang qua to nhỏ với nhau.
“Ngươi có nghe thấy gì không? Lại xảy ra án mạng a.”
“Theo ta thấy nhất định do ma nữ kia làm rồi. Không những hù dọa hài tử mà còn sát nhân nữa.”
“Ai. . .đáng tiếc nhất là không biết ma nữ đó là dạng người nào. Nếu là biết liền bắt giao cho quan phủ thiêu sống tránh để nó hại người a.”
“Ngươi nói đi đâu a, đó là ma nữ, dễ dàng cho ngươi bắt như vậy sao? Đúng là nằm mơ giữa ban ngày!”
“. . .”
Nghe đến đây, những âm thanh kia cũng ngày một xa rồi biến mất, trong con mắt của Nhữ Hinh thoáng có ưu buồn, dần dần tối lại. Nàng lạnh giọng phân phó: “Mang gương.”
Thiêm Hương lập tức bước đến gian phòng lấy gương chạy ra dâng đến trước mặt nàng.
Nhữ Tuân tức giận nói: “Để ta lập tức cho bắt đám phụ nhân không biết giữ mồm giữ miệng kia lại, đánh mỗi người mười lăm đại bản xem lần sau còn dám ăn nói linh tinh như vậy nữa không.”
Ngay lúc hắn xoay người, đã nghe nàng lên tiếng ngăn cản: “Không cần.”
Nàng quỳ ngồi bên cạnh Nhữ Nhiên, buồn bã chậm rãi nâng mắt lên nhìn bản thân trong gương. Nàng biết đám nữ nhân đó là nghĩ đám tiểu hài tử kia là thực sự gặp phải ma nữ nên mới nói như vậy.
Nàng chưa từng có can đảm đối mặt với dung mạo của bản thân. Cũng như lúc này vậy, dung mạo kia bị tóc che đi nàng mới dám nhìn toàn mặt của bản thân trong gương. Nàng vui vẻ lạc quan không có nghĩa là nàng không lưu ý đến dung mạo của mình.
Nào có nữ nhân nào không thích bản thân đẹp cơ chứ, nàng tự nhiên cũng sẽ không ngoại lệ. Chỉ là nàng khóa chặt nó xuống đáy lòng, để bản thân vui cười như không hề xem trọng nó mà thôi. Ngày hôm nay người ta vô tình nói như vậy để nàng nghe được, cổ ưu thương trong nàng lại lần nữa xuất hiện.
Biết muội muội không vui, Nhữ Nhiên vươn bàn tay vì hư nhược mà gầy gò vô sắc đang run rẩy ra xoa xoa đầu nàng khẽ an ủi: “Nhân vô thập túc tướng, thập túc mạng bất trường. Ngũ muội đã có tất cả những thứ mà thế nhân không có.” Lúc hắn nói câu này, hắn thập phần tin tưởng nàng còn sung sướng hơn cả hoàng thất.
(Luna: Câu này mami dạy ta, có nghĩa là, người không có hoàn mỹ, hoàn mỹ thì mạng ngắn. Cũng là mami khuyên ta bớt tiêu tốn tiền làm đẹp đi. Nhưng đẹp là để tự tin cơ mà, ta không có nên mới phải bỏ tiền tạo, nếu có nhưng không đẹp thì ta cũng không phí tiền đâu.)
Đương nhiên nếu có thể lựa chọn, nàng vẫn lựa chọn bản thân xinh đẹp, mạng ngắn một chút cũng không sao. Chỉ là nàng không có quyền được lựa chọn.
“Ân!” Nghe được lời này, sương hàn trong mắt của Nhữ Hinh dần dần tản đi, nỗi ưu thương cũng dần dần vơi bớt. Nhưng tam ca nói có lý, nàng xem như mãn túc rồi, trừ bỏ dung mạo cùng nhân duyên nhi nữ ra thì nàng muốn thứ gì mà chẳng có. Ngay cả hoàng thượng hoàng hậu cũng sẽ vì nàng chống lưng.
Nhữ Tuân cũng quỳ một chân xuống bên cạnh nàng, nhỏ giọng trấn an: “Tam đệ nói rất có đạo lý. Quan trọng là sau này phải giúp đại ca chơi cùng chất nhi có biết không?”
Nhữ Hinh cuối cùng cũng bị lời của Nhữ Tuân chọc cho cười phì một tiếng. Nàng nâng giọng trêu: “Thê tử còn chưa có đã lo đến nhi nữ, đại ca cũng quá lạc quan rồi.”
Nhữ Nhiên thấy được muội muội chịu cười hắn cũng thả lỏng không ít. Thở phào một hơi hắn cũng thêm miệng trêu: “Đại ca lưu ý được cô nương nhà nào mau mau nói cùng mẫu thân đi, tránh chúng ta đều bị liên lụy, mỗi ngày đều phải nghe mẫu thân than thở chưa có nhi tức chưa có tôn tử.”
Nhữ Tuân đang cười liền bị nghẹn đến đỏ mặt trừng mắt người vừa phát ngôn. Hắn đây là chọc Nhữ Hinh cười, hắn không tin Nhữ Nhiên không nghĩ đến chuyện hắn ở sa trường nhiều năm, cư nhiên còn mang ra để nói.
“Ta thấy chúng ta bị liên lụy là do tam đệ đấy.” Thế nên hắn mang hết tất cả trách nhiệm một lần đẩy lại lên người Nhữ Nhiên. Hắn cùng Lạc Cách Quận An Lam Ca ở sa trường, đương nhiên đối với chuyện thành thân sẽ ném ra sau ót. Nhữ Nhiên ở nhà tự nhiên sẽ thành tâm điểm để An thị chú ý.
Nhữ Nhiên bình thản nhún vai như không phải chuyện của mình, âm thanh khinh đạm đến không thể khinh đạm hơn được nữa: “Đại ca cũng thấy, đệ lực bất tòng tâm.” Thú thê hắn có thể, nhưng hắn không thể ích kỷ để nữ nhi nhà người ta vì mình thủ tiết như vậy.
Nhữ Hinh nhìn đại ca cùng tam ca người một câu tới ta một câu đi che miệng cười khúc khích. Kỳ thực lỗi là do cả hai có việc gì phải đẩy đâu, nhưng nàng không xen miệng chỉ chung thủy ngồi nghe.